Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tự Do – Chương 63
“Đêm nay không về sao?” Hứa Quan Hạo nghe thế liền nhíu mi thật chặt.
“Ừ… Cậu ấy uống say, giờ em không thể đi được.” Hứa Kiệt vừa nói, sau đó thì nghe thấy chỗ Vương Vọng phát ra âm thanh, cậu đi vào nhìn xong, liền lui ra phía sau một bước.
“Tiểu Kiệt.”
“Không nói nữa, sáng mai em sẽ về”. Nhìn một mảnh hỗn độn trên giường, gương mặt Hứa Kiệt có chút co quắp.
“Hu…. Sở Hành.” Vương Vọng trở mình, ôm chăn ngủ tiếp.
Có chút không chịu được đỡ trán, Hứa Kiệt nhìn Vương Vọng ói đầy ra chăn, sau đó mím môi đi tới kéo góc chăn trên người Vương Vọng xuống, gọi cho phục vụ đi tới dọn phòng.
Đợi chăn và thảm được thay xong, Hứa Kiệt nhìn Vương Vọng cả người bẩn thỉu thì nhíu mi.
Nhìn chằm chằm Vương Vọng độ một phút, Hứa Kiệt hít sâu một hơi rồi định ra tay, thế nhưng đúng lúc này chuông điện thoại Vương Vọng vang lên, cậu lấy ra xem, là Trần Sam gọi.
Mười phút sau, Trần Sam chạy tới, vừa đến phòng liền vào thẳng phòng ngủ.
“Em ấy sao rồi?”
Thấy Trần Sam lo lắng thì Hứa Kiệt nhíu mày, chỉ vào Vương Vọng nằm gần đó. “Là uống say thôi, nôn hết ra người.”
Hứa Kiệt nói xong thì thấy sắc mặt Trần Sam trầm xuống, sau đó đi tới cởi quần áo bẩn trên người Vương Vọng.
“Phòng tắm ở bên cạnh.” Thấy Trần Sam bế Vương Vọng lên, Hứa Kiệt vội vàng chỉ về phía phòng tắm, rồi đi đến mở cửa ra.
Đợi Trần Sam bế Vương Vọng vào phòng tắm, Hứa Kiệt đứng bên ngoài sờ sờ cằm.
Mười phút sau, Trần Sam dìu Vương Vọng mặc áo choàng tắm đi ra, đặt cậu ấy ở trên giường, đắp kín chăn.
Hứa Kiệt biết quan hệ của hai người rất tốt, thế nhưng không ngờ lại tốt đến mức này, hơn nữa, Trần Sam rất quan tâm đến Vương Vọng, chẳng lẽ…
Vẻ mặt cậu có chút cứng ngắc, vừa biết được tình cảm của Vương Vọng dành cho Sở Hành, lại thêm tình cảm Hứa Quan Hạo với cậu, khiến suy nghĩ của Hứa Kiệt có chút thay đổi, nhìn một loạt hành động của Trần Sam với Vương Vọng, không tự chủ được mà nghĩ lung tung.
“Hứa Kiệt, cảm ơn em, ở đây có anh rồi, em về nhà đi, đã trễ thế này rồi.”
“… Được rồi! Em đi đây, anh ở lại với bạn ấy!” Vương Vọng vốn là bạn của cậu mà! Hai người họ quen nhau là do cậu giới thiệu mà! Thế nhưng lúc này Hứa Kiệt cũng không nghĩ nhiều nữa, quay đầu nhìn Vương Vọng đang ngủ say, lại nhìn Trần Sam ở bên cạnh, cuối cùng gật đầu ra về.
Để Trần Sam và Vương Vọng ở lại, Hứa Kiệt rời khỏi khách sạn, ra ngoài đón một chiếc taxi, dọc đường về nghĩ tới bộ dạng Trần Sam lúc ban nãy, càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện.
Lúc Hứa Kiệt về nhà, ngoại trừ nhân viên an ninh thay phiên canh gác vẫn còn thức ra, mọi người đều đã ngủ, vốn định trở về phòng của mình, nhưng nhớ tới giọng nói không vui của Hứa Quan Hạo ban nãy, cuối cùng cậu đi tới phòng Hứa Quan Hạo.
Bước chân chậm lại, Hứa Kiệt nhẹ nhàng mở cửa ra.
“Ai vậy?…Tiểu Kiệt, sao em lại về, không phải nói đêm nay không về rồi sao?” Ánh đèn sáng ngời khiến Hứa Quan Hạo chưa kịp thích ứng, anh nheo mắt nhìn về phía Hứa Kiệt.
“Anh không ngủ sao?” Cậu có chút ngạc nhiên, vốn nghĩ Hứa Quan Hạo đang nằm trên giường, lại không ngờ Hứa Quan Hạo đang ngồi trên sô pha, áo ngủ vẫn còn chưa thay.
Thần sắc có chút lạ, Hứa Quan Hạo nghiêng đầu nhìn chiếc thảm ở phía dưới. “Ừ.”
Hứa Kiệt sửng sốt một chút rồi đi tới trước mặt Hứa Quan Hạo. “Làm sao vậy? Nếu không ngủ thì sao không bật đèn?”
Hứa Quan Hạo đứng dậy, nhìn Hứa Kiệt mỉm cười, sau đó ôm lấy cậu. “Em không về thì anh bật đèn làm gì, cũng đâu được nhìn thấy em, được rồi, không phải bạn em uống say hay sao?”
“Có người chăm sóc cậu ấy nên em quay về, em phải đi tắm đã, cả người toàn mùi thuốc lá.” Ánh mắt Hứa Kiệt đầy chê bai.
Hứa Quan Hạo cười cười, sau đó ngẩng đầu lên hôn Hứa Kiệt. “Biết em không thích mấy cái này, anh rất yên tâm, chí ít sau này em sẽ không đến đó nữa.”
Đẩy Hứa Quan Hạo ra, vẻ mặt Hứa Kiệt có chút không tốt. “Trước đây em từng đến rồi.”
Lông mày nhíu chặt lại, Hứa Quan Hạo sửng sốt nhìn theo bóng lưng Hứa Kiệt. “Em tới quán bar sao?”
Hứa Kiệt cong môi, ừ một tiếng.
Mím môi dưới, vẻ mặt Hứa Quan Hạo có chút mất hứng. “Lúc nào?”
Cầm lấy bộ đồ ngủ, Hứa Kiệt quay qua nhìn Hứa Quan Hạo nở nụ cười ác ý. “Anh đoán xem.”
Bị thần sắc của Hứa Kiệt làm cho lay động, lúc Hứa Quan Hạo phản ứng lại thì cửa phòng tắm đã đóng rồi, làm anh có chút dở khóc dở cười.
Đập cánh cửa, giọng Hứa Quan Hạo mang theo ý cười. “Tiểu Kiệt, em cố ý đúng không!”
Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ truyền đến tiếng nước, Hứa Quan Hạo đứng bên cửa đợi một lúc, đành lắc đầu cười, một lần nữa về sô pha trầm mặc ngồi.
Hai mươi phút sau, Hứa Kiệt tắm xong đi ra, vừa thấy Hứa Quan Hạo đã trực tiếp hỏi. “Cố ý cái gì?”
Ngồi trên sô pha đưa mắt nhìn về phía Hứa Kiệt, ánh mắt anh ẩn ý cười. “Cố ý cười như vậy với anh.”
Lau đầu, Hứa Kiệt thắc mắc hỏi. “Cười như nào?”
Hứa Quan Hạo cong môi, đứng dậy đi tới trước mặt. “Cười câu dẫn anh.”
Hai tai nhanh chóng đỏ lên, Hứa Kiệt đẩy Hứa Quan Hạo ở trước mặt ra. “Em không có.”
“Em có, hai tai đỏ bừng lên rồi mà còn cãi.” Vươn tay nắm lấy tai Hứa Kiệt, vẻ mặt Hứa Quan Hạo rất rạng rỡ.
Kéo tay Hứa Quan Hạo ra, Hứa Kiệt lấy máy sấy sấy khô tóc.
Hứa Kiệt sấy tóc xong, quay đầu thấy Hứa Quan Hạo vẫn đứng sau lưng mình thì hỏi. “Anh không đi tắm sao?”
“Anh tắm rồi.”
“Vậy sao không thay áo ngủ.”
“Vốn đang định thay thì lại phải tìm em.”
Hứa Kiệt nhớ đến mười mấy cuộc gọi nhỡ ban nãy, có lẽ lúc ấy cậu đang ở trong bar nên không nghe thấy tiếng chuông.
“Lần sau em sẽ gọi trước cho anh.” Suy nghĩ một lúc, Hứa Kiệt nói.
“Ừ.”
Hứa Quan Hạo thay đồ ngủ, Hứa Kiệt lên giường rồi đắp chăn, đợi Hứa Kiệt nằm xong, Hứa Quan Hạo cũng chui vào trong chăn nằm cạnh cậu.
Thấy Hứa Quan Hạo ngủ ngon rồi, Hứa Kiệt với tay tắt đèn đi, trong bóng tối nhắm mắt lại, cảm thấy Hứa Quan Hạo đang dán lại gần, sau đó anh vươn tay chạm vào mặt cậu.
“Làm gì…” Hứa Kiệt vừa cất tiếng, môi đã bị Hứa Quan Hạo chặn lại, cậu sửng sốt một chút rồi đáp lại nụ hôn của anh.
Nụ hôn qua đi, Hứa Kiệt trực tiếp ngồi dậy, sau đó bật đèn lên, lúc đèn sáng lên, Hứa Kiệt thấy trên gương mặt anh đầy bất an và lo sợ.
“Rốt cuộc là làm sao? Có chuyện gì xảy ra?” Hứa Kiệt ngạc nhiên, cau mày hướng Hứa Quan Hạo hỏi.
Hứa Quan Hạo trầm mặc, thật lâu sau mới ngẩng lên nhìn Hứa Kiệt. “Nhớ ngày ấy anh mơ thấy ác mộng kia không?”
“Ác mộng? Cái kia…”
“Cái giấc mơ mà, anh mơ thấy mình nhốt em, rồi trong mơ em tự sát ấy.”
Hứa Kiệt nhíu mày, nói. “Đấy không phải là một giấc mơ thôi sao?”
Anh lắc đầu, vẻ mặt càng trở nên bất an. “Không phải. Đấy không phải là một giấc mơ bình thường, em có biết lý do Ngụy Tử Tân trở về không? Bởi vì cậu ấy cũng mơ thấy giấc mơ kia, cùng một đêm với anh.. hơn nữa.. trong khoảng thời gian này.. thi thoảng anh vẫn mơ thấy nó.”
Nghe đến đấy, Hứa Kiệt như muốn ngừng thở, tim nhói lên.
Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo nhớ lại cảnh trong mơ. “Anh sợ đây là một điềm báo, Ngụy Tử Tân và anh cùng mơ một giấc mơ giống nhau, khi ấy anh nhốt em, sau đó em tự sát, Ngụy Tử Tân nói cuối cùng anh ôm em chết.”
Ngụy Tử Tân cũng mơ thấy giấc mơ kia, khiến Hứa Kiệt không khỏi cả kinh, đồng thời hiểu vì sao lúc cậu về Hứa Quan Hạo lại có bộ dạng kia, Hứa Quan Hạo sợ chuyện trong mơ là một điềm báo.
“Tiểu Kiệt, anh sẽ không làm tổn thương em đâu, anh yêu em.” Vươn tay ôm lấy Hứa Kiệt, thanh âm Hứa Quan Hạo tràn đầy bất an và lo lắng.
Vội vàng đáp lại cái ôm của anh, Hứa Kiệt nói. “Em biết, đấy chỉ là một giác mơ mà thôi, sẽ không xảy ra đâu.”
Hứa Quan Hạo gật đầu, buông Hứa Kiệt ra, thế nhưng vẻ mặt vẫn rất bất an. Hôm nay khi nghe thấy Ngụy Tử Tân kể lại giấc mơ kia, anh cảm thấy lạnh run, thời gian này anh vẫn mơ thấy nó, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Thế nhưng Ngụy Tử Tân cũng mơ giống anh, khiến anh cảm thấy sợ sệt và kinh hãi, anh sợ giấc mơ này là một điềm báo, điềm báo cho tương lai của anh và Hứa Kiệt.
Ngẩng đầu lên, Hứa Quan Hạo giơ tay lên kéo đầu Hứa Kiệt xuống, chăm chú nhìn ánh mắt cậu. “Tiểu Kiệt, em yêu anh không?”
Kéo tay anh đặt bên gương mặt mình xuống, Hứa Kiệt cụp mi mắt, tiến tới hôn Hứa Quan Hạo.
“Yêu.” Nói một câu ngắn gọn, Hứa Kiệt vươn tay ôm lấy Hứa Quan Hạo.
Khóe môi chậm rãi cong lên, Hứa Quan Hạo nghiêng đầu hôn lên gương mặt cậu. “Anh cũng yêu em.”
Hai cái tai đỏ hồng, Hứa Kiệt buông Hứa Quan Hạo ra, ho nhẹ một tiếng rồi chuyển đường nhìn. “Được rồi, ngủ đi.”
Cậu tắt đèn, một lần nữa nhắm mắt lại.
.. Năm phút sau…
“Tiểu Kiệt, nói lại câu em vừa nói đi.”
“Được rồi, ngủ đi.”
“.. Ý anh không phải cái này? Câu trước nữa kìa, cái câu chỉ một chữ ấy.”
Hứa Kiệt trở mình, đưa lưng về phía Hứa Quan Hạo.
“Tiểu Kiệt!”
“…”
Ngày hôm sau, hai người ngủ đến trưa mới rời giường, Hứa Kiệt thử gọi cho Vương Vọng, nghe thấy cậu đã về nhà thì mới yên tâm.
Kỳ nghỉ đông của Hứa Kiệt trôi qua rất nhanh, lúc đi học lại thì kì thi đã gần kề, bài vở mỗi lúc một nặng nề, hầu như ngày nào cậu cũng phải làm đề thi.
Hứa Kiệt nói với Hứa Quan Hạo chuyện thi đại học, cậu muốn thi vào trường XX, là trường hạng nhất trong thành phố, cũng xếp top đầu trong quốc gia, hơn nữa, trường tuyển sinh tương đối rộng rãi, nhất là trường cấp ba của Hứa Kiệt cũng là một trường trọng điểm.
Ba tháng rất nhanh qua đi, ba tháng này, Hứa Quan Hạo hầu như đặt chuyện công ty xuống, như một phụ huynh có con thi đại học, ngày nào cũng thảo luận với bác Kim chuyện bổ sung dinh dưỡng cho Hứa Kiệt, và làm thế nào để em ấy không bị căng thẳng.
Bước sang tháng sáu, Hứa Quan Hạo cấm Hứa Kiệt học ở nhà, về nhà là phải nghỉ ngơi thoải mái, trước cuộc thi ba ngày, anh còn đưa Hứa Kiệt đến biệt thự ven biển để thả lỏng, sách gì cũng không được mang theo, thế nhưng, lúc ngắm cảnh biển trước khi ngủ vào mỗi tối, Hứa Quan Hạo sẽ nhắc lại sơ qua về môn tiếng Anh cho Hứa Kiệt.