Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 37


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tự Do – Chương 37

Hứa Kiệt mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy một gương mặt kề sát khiến cậu bị giật mình, sau khi nhìn rõ là Hứa Quan Hạo, cậu khẽ nhíu mày, lúc này mới an tâm, nghiêng người vùi đầu vào lòng Hứa Quan Hạo.

“Làm em sợ rồi, xin lỗi.” Lấy tay xoa xoa đầu Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo nhẹ giọng nói.

Hứa Kiệt hít sâu một hơi, sau đó vươn tay ôm lấy Hứa Quan Hạo, vẫn vùi đầu vào lòng anh.

Động tác của Hứa Kiệt khiến gương mặt Hứa Quan Hạo ửng đỏ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nghiêng người để cậu có thể dựa vào thoải mái hơn.

“Chưa tỉnh ngủ sao? Có muốn ngủ nữa hay không.”

“Không ngủ.” Thanh âm Hứa Kiệt khàn khàn, mặc dù nói không ngủ, nhưng cánh tay ôm Hứa Quan Hạo vẫn chưa buông ra.

Hứa Quan Hao khẽ cười, đưa tay nhẹ vuốt tóc cậu, Hứa Kiệt dựa vào mình như vậy, thật giống với em ấy lúc còn nhỏ.

“Vậy nằm thêm chút nữa.” Giọng nói Hứa Quan Hạo càng thêm cưng chiều.

“Ừ.” Hứa Kiệt nhỏ giọng đáp, càng ôm chặt lấy anh.

Hai người nằm thêm mười phút nữa mới đứng lên, Hứa Kiệt đi dép vào phòng tắm, Hứa Quan Hạo thu dọn giường rồi chuẩn bị quần áo cho Hứa Kiệt, lấy ra một bộ đồ mặc ở nhà, anh đảo mắt qua chiếc áo kaki được treo bên cạnh, cuối cùng lặng lẽ khép cánh tủ lại.

Hai người ăn bữa sáng mà bác Kim chuẩn bị cho, Hứa Kiệt ăn xong về phòng sách, Hứa Quan Hạo lại đi đến phòng Hứa Kiệt, một lần nữa lấy chiếc áo kia ra ngửi ngửi, vẫn là mùi hương xa lạ, cuối cùng trực tiếp mang cái áo đi giặt lại.

“Cậu chủ, để tôi giặt hộ cho.”

Hứa Quan Hạo trực tiếp giặt cái áo kia, cũng chẳng thèm dùng đến máy giặt. “Cứ làm việc của mình đi, đừng xen vào việc của tôi.”


Nhìn Hứa Quan Hạo có vẻ kiên trì, người giúp việc đành phải rời đi, để Hứa Quan Hạo ngồi trước chậu giặt áo, giặt đi giặt lại đến mấy lần.

Giặt áo xong, Hứa Quan Hạo đưa áo ra trước máy sưởi, đợi áo khô rồi thì ngửi lại lần nữa, thấy mùi hương thơm ngát quen thuộc mới yên lòng.

Giặt cái áo tốn của Hứa Quan Hạo gần hai tiếng, anh treo áo vào trong tủ, sau đó đi tới phòng sách, đang định mở cửa thì nghe thấy tiếng chuông.

Hứa Quan Hạo đang định vào phòng sách thì bác Kim chạy tới, đặt chiếc điện thoại đang reo vào tay anh.

Liếc cái điện thoại, Hứa Quan Hạo có chút không cam lòng nhìn qua bên trong phòng sách, sau đó thất vọng đóng cửa lại, cầm điện thoại đi tới phòng khách trả lời.

“Chuyện gì?” Hứa Quan Hạo tức giận, cầm điện thoại ngồi xuống ghế.

“Sao chưa gì đã gào ầm lên như vậy.” Ngụy Tử Tân nói xong, chưa đợi Hứa Quan Hạo xù lông đã nói tiếp. “Cậu đã hỏi chuyện cái áo kia chưa?”

Biểu tình rầu rĩ, Hứa Quan Hạo cúi đầu vân vê góc áo. “Chưa.”

“Sao lại không hỏi?” Ngụy Tử Tân không khỏi kinh ngạc, không nghĩ trong lòng Hứa Quan Hạo lại nặng sâu như vậy.

“Chỉ là một cái áo thôi, chắc là bạn mượn xong thì giặt trả lại, mà cũng có thể là đứa con trai nào đó mượn, là tôi làm lớn chuyện thôi.”

Ngụy Tử Tân hít sâu một hơi, hỏi. “Hứa Đại Tráng ơi là Hứa Đại Tráng, tôi chả biết nói với cậu cái gì nữa! Quên đi, không hỏi thì không hỏi! Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, bữa nay tôi tính tụ tập môt chút, cậu có muốn tham gia không, có tôi với bọn Hoa Tử, mấy năm nay chưa gặp rồi, cậu định cả ngày ở bên thằng nhóc kia sao?”

Hứa Quan Hạo nhìn lên phòng sách, do dự hỏi một câu. “Đi đâu?”

“Chỗ cũ, còn chỗ nào vui hơn thế.”


“Tôi không đi, vô vị, còn không bằng ở nhà chơi với em ấy.” Hứa Quan Hạo bĩu môi, tỏ vẻ không hứng thú.

“Còn không bằng ở nhà chơi với Hứa Kiệt của tôi.” Ngụy Tử Tân nhại lại lời anh. “Cậu thật hết chỗ nói.”

“Cậu thì có!” Hứa Quan Hạo cười cười.

“Không thì mang người nhà cậu đến đi! Thay đổi không khí một chút.”

Ngụy Tử Tân vừa nói Hứa Quan Hạo liền từ chối. “Không được, chỗ các cậu Tiểu Kiệt không thích đâu, loạn như vậy.”

“Dời ạ! Thế đi leo núi đá bóng cưỡi ngựa, đủ lành mạnh chưa!”

Sau khi suy tính một hồi, Hứa Quan Hạo thấy cũng hay, hè này vốn định đưa em ấy đi du lịch, thế nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, bây giờ một tuần em ấy phải đi học đến năm ngày, chỉ được nghỉ hai ngày thôi, mà ở nhà nhiều cũng không tốt.

“Vậy mai đi! Hôm nay cũng muộn rồi, Tiểu Kiệt học cả tuần rồi, để em ấy nghỉ ngơi một chút.”

“Hứa Quan Hạo!!” Ngụy Tử Tân ở đầu dây bên kia rống gào, Hứa Quan Hạo hết thuốc chữa thật rồi, hễ mở mồm ra là Hứa Kiệt Hứa Kiệt Hứa Kiệt. “Được rồi, mai đi leo núi, nghe nói trên Hương Sơn có một cái miếu, cầu duyên rất linh, mai dẫn thằng nhóc nhà cậu đi, nhờ ông trời phù hộ hai người mãi bên nhau.”

Tuy rằng lời kia chỉ là trêu đùa thôi, thế nhưng Hứa Quan Hạo vừa nghe đã sáng mắt lên, anh nghĩ nếu mình lặng lẽ cầu duyên, nhờ thần tiên phù hộ một chút, nói không chừng Hứa Kiệt sẽ sớm thích mình.

Buổi chiều lúc ăn cơm, Hứa Quan Hạo nói với Hứa Kiệt chuyện leo núi kia, Hứa Kiệt suy nghĩ một lúc thì đồng ý. Nằm viện hơn ba tháng, ra viện liền đi học luôn, đã lâu rồi Hứa Kiệt không đi chơi.

Tối đến, Hứa Quan Hạo ngồi trong phòng Hứa Kiệt lên mạng tìm hiểu, sau đó giúp cậu chuẩn bị quần áo leo núi cho ngày mai, còn Hứa Kiêt ngồi làm bài tập về nhà, mai đi về chắc không có tâm trạng làm.


Chuyến đi leo núi ngày chủ nhật chỉ có bốn người, Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo, Ngụy Tử Tân và một cô gái đi cùng.

“Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Meo Meo.” Ngụy Tử Tân ôm cô gái, thấy Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo thì liền giới thiệu.

Meo Meo? Hứa Quan Hạo thiếu chút nữa bật cười, lần trước Ngụy Tử Tân nói đang nuôi một thú cưng nhỏ tên Meo Meo, anh còn tưởng là Ngụy Tử Tân nuôi mèo, ai ngờ lại là một cô gái.

Quần áo của cô gái rất dễ thương, bộ đồ thể thao màu hồng, còn đội một chiếc mũ che nắng có tai mèo, thoạt nhìn rất giống một nàng mèo nhỏ.

“Meo Meo, đây là cậu bạn mà anh từng kể với em, Hứa Quan Hạo, còn cậu nhóc này là Hứa Kiệt.”

Hai mắt mở to, Meo Meo đưa mắt nhìn hai người trước mặt, lúc nhìn Ngụy Tử Tân thì trên mặt lộ ra biểu tình vỡ lẽ.

Ngụy Tử Tân cũng mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, nhưng không hường như cô bé kia, mà có chút sắc tím, trông vẫn cợt nhả như cũ.

Lúc leo núi, Ngụy Tử Tân ôm vai bạn gái mình, hai người nghiêng nghiêng ngả ngả đi trước, lúc nhanh lúc chậm, mà Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo thì không nhanh không chậm đi tới.

Sở dĩ Hương Sơn được gọi là Hương Sơn vì dọc đường lên núi, cỏ cây hoa lá rất tốt tươi, tuy đã chớm thu, nhưng lá cây xanh biếc một màu, hoa vẫn đua nhau khoe sắc, Hương Sơn không quá dốc, thế nhưng để leo lên đến đỉnh phải mất đến ba bốn tiếng.

“Thôi, nghỉ một lúc đi!”

Mọi người leo được hơn hai giờ, thế nhưng người đầu tiên than mệt không phải là Meo Meo mà là Hứa Quan Hạo.

Tuy có đội mũ, nhưng mặt Hứa Quan Hạo vì nóng mà đỏ bừng lên, da anh vốn trắng, nên lúc mặt đỏ thì trông rất rõ ràng..

Ngụy Tử Tân và Meo Meo vốn hay vận động, anh cùng Meo Meo thường xuyên đi chơi, có lúc còn cõng Meo Meo lên lưng đi một đoạn, cho nên Ngụy Tử Tân và Meo Meo không thấy mệt. Còn Hứa Kiệt tuy lâu rồi không vận động, thế nhưng mỗi ngày ở trường đều có tiết thể dục, mà thể dục sẽ thường chơi bóng hoặc chạy cự ly dài, hơn nữa cậu lại đang ở tuổi tinh lực dồi dào, thế nên dù leo núi hai tiếng, tuy hơi mệt một chút, nhưng vẫn chưa đến mức không thể nhúc nhích.

Cho nên, đáng thương nhất là Hứa Quan Hao, cả ngày không ở nhà thì cũng tới công ty, ngày ngày ngồi xe, an nhàn sung sướng lâu như vậy, leo được hai giờ đã đến cực hạn.

Hứa Quan Hạo nói xong liền đặt mông ngồi xuống đường, tháo cái mũ ra quạt quạt.


Vì tháo mũ xuống, ánh nắng trực tiếp chiếu lên mặt, Hứa Quan Hạo chẳng buồn híp mắt, chỉ ra sức quạt quạt.

“Ha ha ha, Hứa Đại Tráng, sao cậu yếu thế!” Ngụy Tử Tân không nể tình mà cười nhạo. “Cơ mà bây giờ cậu nghỉ, lát nữa càng chẳng buồn nhúc nhích, nên đứng lên đi.”

Hứa Quan Hạo liếc mắt trừng Ngụy Tử Tân, chẳng thèm đáp trả, chỉ ra sức quạt, ra sức quạt, đến khi có một chiếc mũ được đội lên đầu mình, ngẩng lên thì thấy Hứa Kiệt đứng trước mặt.

“Anh ấy nói đúng đấy, lát nữa anh chẳng muốn đi nữa đâu.” Hứa Kiệt lấy mũ của mình đội cho Hứa Quan Hạo, sau đó kéo anh đứng dậy.

Bị Hứa Kiệt kéo lên, Hứa Quan Hạo tỏ vẻ mệt mỏi. “Anh đi không nổi.”

“Chẳng có tiền đồ gì cả! Thật là… hai người cứ từ từ mà đi, tôi và Meo Meo đi trước đây, đợi nhau ở đỉnh núi nhé!” Ngụy Tử Tân liếc mắt nhìn Hứa Quan Hạo, sau đó nháy mắt một cái, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

Ngụy Tử Tân nói xong thì chạy tới trước mặt Meo Meo, một tay ôm người trong lòng, chọc Meo Meo khiến cô núp vào lòng anh nhỏ giọng cười, Ngụy Tử Tân cong cong khóe miệng, sau đó nói một câu “Đi thôi!” Rồi ôm người chạy.

Ngụy Tử Tân chẳng mấy mà mất dạng, Hứa Kiệt quay đầu thì thấy vẻ mặt thất bại của Hứa Quan Hạo.

“Đi thôi, em đỡ anh đi.”

Thấy Hứa Kiệt liếc mắt, Hứa Quan Hạo tỏ vẻ không tình nguyện. “Ở đây không có cáp treo không? Mình ngồi xe cáp đi lên đi.”

Hứa Kiệt bất đắc dĩ cười cười, lấy ra cái khăn tay giúp anh lau mồ hôi, sau đó đưa chai nước cho Hứa Quan Hạo.

“Chỗ này không có xe cáp, uống xong rồi đi tiếp! Trên đỉnh có một cái miếu, có thể nghỉ ngơi một chút.”

Nghe thấy chữ miếu, Hứa Quan Hạo liền nhớ tới chuyện dâng hương, tối hôm qua anh đã lên mạng xem thông tin, có một đôi tình nhân cùng dâng hương, sau đó được phù hộ hạnh phúc bên nhau mãi, nếu như anh và Hứa Kiệt cũng dâng hương, liệu có thể…

Hứa Kiệt đưa chai nước cho Hứa Quan Hạo uống, đang định khuyên anh thêm vài câu nữa thì lại thấy Hứa Quan Hạo nhìn cậu, ánh mắt đong đầy vui vẻ và hạnh phúc.

“Được rồi, anh hết mệt rồi, mình đi thôi!” Hứa Quan Hạo đột nhiên cảm thấy tinh lực sôi trào, lấy tay kéo Hứa Kiệt đi về phía trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.