Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 24


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tự Do – Chương 24

Hứa Kiệt muốn tắm, nếu Hứa Quan Hạo không được giúp một tay thì phải đành nhờ người khác giúp, nhưng nếu nhờ người khác giúp.. nghĩ đến đây Hứa Quan Hạo đã giận sôi người.

Thân thể của Hứa Kiệt, trừ hắn ra, những người khác đừng mong được nhìn thấy!

Tay nắm thành quyền, Hứa Quan Hạo nhìn về Hứa Kiệt, thanh âm đầy tội nghiệp nói. “Tiểu Kiệt, để tôi giúp em tắm đi! Tôi biết em rất khó chiu..”

Nghe Hứa Quan Hạo dùng giọng nói đáng thương này, Hứa Kiệt cũng không tức giận, trước đây chỉ cần Hứa Quan Hạo giở chiêu trò này ra là cậu đã thấy khó chịu rồi, nhưng bây giờ Hứa Quan Hạo làm như vậy, cậu chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, rõ ràng lớn hơn mình mười tuổi mà còn ra vẻ đáng thương tội nghiệp, một Hứa Quan Hạo như vậy, cậu không muốn nhìn thấy, nhưng kiếp này lại…

“Được, vậy người giúp con đi!”

Cái đầu lập tức ngẩng cao lên, thanh âm đầy kinh hỉ. “Tiểu Kiệt!”. Hứa Quan Hạo tiến lên ôm Hứa Kiệt, giọng nói có chút run rẩy. “Không cần đề phòng tôi, tôi sẽ không lợi dụng lúc em khó khăn, cũng không ép buộc em đâu, tôi yêu em, mong một ngày em thích tôi..”

Cậu có chút lúng túng, Hứa Quan Hạo nói như vậy giống như tỏ tình với cậu, tuy rằng biết Hứa Quan Hạo thích mình, nhưng bất luận kiếp trước hay kiếp này, đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Quan Hạo đứng trước mặt cậu tỏ tình, còn nói hy vọng một ngày cậu thích người.

Hứa Quan Hạo nói xong, mặt cũng đỏ lên rồi, buông tay Hứa Kiệt ra, thấy cậu không có chút kháng cự nào mới yên tâm, sau đó ho khan một tiếng rồi kéo Hứa Kiệt vào phòng tắm.

Đầu tiên Hứa Quan Hạo giúp cậu đội mũ chống thấm nước, sau đó kiểm tra nhiệt độ nước, cuối cùng mới giúp Hứa Kiệt cởi quần áo.

Lúc cởi quần áo cho cậu, gương mặt vẫn phiếm đỏ, nhưng khi giúp cậu cởi áo ra, lại thấy trên người cậu còn lưu lại những vết bầm tím và xây xước, hắn liền cảm thấy đau lòng, cũng quên luôn mấy cái gọi là ngượng ngùng, nhẹ nhàng giúp cậu tắm.


Tai nạn xe, Hứa Kiệt bị thương nặng nhất ở vùng đầu, thế nhưng thân thể cũng lưu lại không ít vết thương, lưng có một vết bầm lớn, vai cũng hơi sưng đỏ, đầu gối thì có vài vết xước, hắn thấy đau thay cho cậu, nếu cậu phải tự tắm, quả thật rất khó khăn.

Thoạt đầu Hứa Kiệt còn có chút ngượng ngùng và không quen, nhưng một lúc sau cũng dần bình tĩnh lại, bởi vì cậu cảm thấy động tác của Hứa Quan Hạo vô cùng ôn nhu thương yêu, cảm xúc này truyền đến trái tim cậu, khiến cậu cảm động theo.

Hứa Quan Hạo vừa giúp Hứa Kiệt tắm, vừa luôn miệng hỏi cậu có đau không, thi thoảng lại cúi xuống hôn lên mặt cậu vài cái, giống như ngày Hứa Kiệt còn nhỏ.

Hứa Kiệt lên năm tuổi mới được đón về nhà, lúc đó tình hình cô nhi viện tương đối tốt, trẻ ở đấy cũng rất ngoan, tuy nhiên khi Hứa Kiệt mới về thì trên người có chút bẩn. Lúc ấy cha mẹ hắn không thích Hứa Kiệt, nhưng hắn thì ngược lại, rất rất thích cậu. Lúc nào cũng ôm cậu vào lòng, sau lại tự mình giúp cậu tắm, tiểu Hứa Kiệt khi ấy luôn cảm thấy bất an, không ngừng sợ sệt nhìn chung quanh, Hứa Quan Hạo lại ôn nhu giúp cậu tắm. Sau này Hứa Kiệt bắt đầu dựa vào Hứa Quan Hạo, Hứa Quan Hạo vừa về nhà, Hứa Kiệt sẽ lập tức bám đuôi.

Mỗi lần tắm, Hứa Kiệt rất thích được Hứa Quan Hạo tắm cho, mãi đến năm Hứa Kiệt mười tuổi, khi đó Hứa Quan Hạo nghĩ cậu đã lớn, có thể tự tắm rồi, không cần hắn giúp cậu nữa. Lúc mới đầu Hứa Kiệt khóc lóc một chút, sau tự tắm một thời gian, Hứa Kiệt cũng đã quen, không nhờ đến Hứa Quan Hạo nữa, trừ khi nào cậu bị ốm, Hứa Quan Hạo mới giúp cậu một tay.

Hai người ở bên nhau đã lâu, tình huống cảm động cũng nhiều lắm, chỉ cần xúc động một chút, không khỏi nhớ lại chuyện ngày xưa..

Lúc này Hứa Quan Hạo giúp cậu tắm, mắt cậu có chút cay cay, nhắm mắt thật lâu, mới đè tâm tư này xuống.

Cậu căn bản không thể hận Hứa Quan Hạo, cậu và người bên nhau đã quá lâu, tình cảm dành cho người cũng không ít, Hứa Quan Hạo mang đến cho cậu cảm giác ấm áp và an tâm. Từ khi được sống lại, cậu luôn tự nhắc bản thân không thể để Hứa Quan Hạo lại trói buộc, lúc phát hiện mình vẫn bị giám sát, cậu tự nói với bản thân phải lập tức rời khỏi Hứa Quan Hạo, nhưng cậu cùng người cứ mãi dây dưa. Ấm áp, hài lòng, an tâm, hạnh phúc… tất cả những cảm xúc này đều là Hứa Quan Hạo mang đến cho cậu, cậu nghĩ mình có thể hận người, nhưng căn bản cậu không làm được. Những điều người làm cho cậu rất nhiều, gần như chiếm cứ toàn bộ cuộc sống.

Hứa Quan Hạo tỉ mỉ giúp Hứa Kiệt tắm rửa một lượt, sau đó đỡ Hứa Kiệt ra khỏi bồn tắm, lấy khăn bông lớn giúp cậu lau người.


Lau khô người Hứa Kiệt xong, Hứa Quan Hạo ôm chặt cậu vào lòng, cuối cùng cảm thán một câu. “Tiểu Kiệt đã lớn thật rồi, ngày xưa tắm xong toàn đợi tôi ôm ra.”

Hứa Quan Hạo nói xong, mặt Hứa Kiệt có chút đỏ, nhớ lại khi còn bé, cậu thật sự rất ỷ lại vào Hứa Quan Hạo, mà người cũng quá mức chiều chuộng cậu.

Thấy Hứa Kiệt đỏ mặt, Hứa Quan Hạo cong môi khẽ cười, cũng không trì hoãn thêm, liền giúp cậu lau người và mặc đồ lót, sau đó giúp cậu mặc quần áo bệnh nhân.

Đỡ Hứa Kiệt ra khỏi phòng tắm xong, Hứa Quan Hạo lây ra một tuýp thuốc mỡ, sau đó bôi lên những vết bầm trên người cậu.

Nửa tháng chẳng mấy mà qua, lúc này Hứa Kiệt đã bị tai nạn xe được hai tháng, lúc Hứa Kiệt mới tỉnh lại, bác sĩ nói mắt cậu phải một tháng mới hồi phục, hiện tại đã qua một tháng rồi, thế nhưng bóng tối vẫn phủ đầy.

Tình trạng này khiến Hứa Kiệt lo lắng không thôi, một tháng qua sống chúng với bóng tối, lại nghĩ nếu vĩnh viễn không thể khỏi, cậu cảm thấy nôn nóng, bởi vì cậu sợ, cảm giác trước mặt chỉ toàn bóng tối thực sự rất kinh khủng.

Hứa Quan Hạo nói chuyện cùng bác sĩ xong thì trở lại phòng bệnh, thấy Hứa Kiệt quay đầu nhìn cửa sổ. Mấy ngày nay tâm tình Hứa Kiệt không tốt lắm, hắn biết Hứa Kiệt lo lắng chuyện mắt mình, hắn cũng sốt ruột chứ, đồng thời cũng cảm thấy thương cậu.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Kiệt cũng không động dậy, mấy ngày này đã nghe quen, cậu có thể phân biệt được tiếng bước chân của Hứa Quan Hạo, nhưng cảm giác này càng khiến cậu trở nên tuyệt vọng, chẳng lẽ, cậu sẽ bị mù sao?

Hứa Kiệt nhíu mi, gương mặt có chút khổ sở, Hứa Quan Hạo cũng buồn theo.


Hắn đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng ôm Hứa Kiệt vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu.

“Đừng lo lắng nữa, tôi vừa hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói máu trong não em đã tan không ít, sẽ rất nhanh nhìn thấy được thôi.”

Hứa Kiệt dựa vào lòng Hứa Quan Hạo. “Nhưng đã qua một tháng rồi.”

Xoa xoa đầu Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo nhẹ giọng an ủi. “Bác sĩ nói ít nhất là một tháng mà, vừa mới qua một tháng thôi, rất nhanh em sẽ nhìn lại được, đừng sợ.”

Hứa Kiệt không nói gì nữa, chỉ yên lặng tựa đầu vào lòng người.

Qua hồi lâu, Hứa Quan Hạo kéo cậu ra, hai tay nhẹ vuốt má cậu. “Tôi sẽ luôn ở cạnh em, đừng sợ nữa được không?”

Cậu gật đầu, vươn tay nắm lấy tay Hứa Quan Hạo.

Tâm tình Hứa Kiệt không tốt lắm, Hứa Quan Hạo cũng rất sốt ruột, thế nhưng hắn không thể nói, lại còn phải an ủi Hứa Kiệt, mấy ngày sau bên khóe miệng nổi mấy cái mụn nước, nói chuyện hay ăn uống đều rất khó chịu.

Ngày đó mắt Hứa Kiệt tốt lên. Trưa ấy Hứa Quan Hạo như thường lệ giúp cậu ăn, vừa ăn một miếng, Hứa Kiệt đột nhiên thấy mắt mình tê rần, thế nhưng chỉ nhíu mày không để ý, thẳng đến khi cậu cảm thấy có chút chói mắt, sau đó nháy mắt vài cái, bỗng dưng nghĩ, chói mắt này không phải bởi vì có tia sáng sao? Hơn một tháng sống cùng bóng tối, đột nhiên cảm thấy ánh sáng khiến cậu có chút ngây người, sau đó mấy phút, cậu thấy trước mặt lờ mờ như có bóng người.

Lúc này Hứa Quan Hạo đang cúi đầu đổ canh vào bát.


“Tôi nhờ đầu bếp nấu cho em canh khổ qua, để hạ nhiệt.” Hứa Quan Hạo nói xong, sau đó nhấp một thìa để thử độ nóng, rồi đưa thìa tới bên miệng Hứa Kiệt.

Thìa đặt bên miệng mà Hứa Kiệt vẫn không há miệng, chỉ yên lặng nhìn Hứa Quan Hạo, Hứa Quan Hạo có chút khó hiểu hỏi. “Sao vậy?”

“Canh này có tác dụng hạ nhiệt, em nên uống nhiều một chút.”

Tay cầm thìa khẽ run một cái, canh đổ một chút lên người Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo rất nhanh phục hồi tinh thần, buông thìa và bát xuống, ngạc nhiên nhìn Hứa Kiệt.

“Tiểu Kiệt, mắt em…” Giơ tay quơ quơ trước mặt Hứa Kiệt, thấy mắt cậu chuyển theo động tác tay mình, Hứa Quan Hạo không khỏi kích động nhào tới, ôm chầm lấy Hứa Kiệt, thế nhưng chỉ một chút rồi buông ra, sau đó vội vàng đi gọi bác sĩ.

Lúc bác sĩ kiểm tra Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo vẫn đứng phía sau nhìn, đợi khi bác sĩ kiểm tra xong thì tiến lên một bước hỏi.

“Hứa tiên sinh yên tâm, tụ huyết trong não bệnh nhân đã tan, thị lực đã khôi phục trở lại.”

Bác sĩ đi rồi, Hứa Quan Hạo ngồi bên mép giường cười cười..

Hứa Quan Hạo ngồi cười cười ở bên kia, còn chưa kịp lên tiếng, Hứa Kiệt đã vươn tay đến trước mặt hắn, Hứa Quan Hạo không khỏi ngạc nhiên, hắn cúi đầu xuống, ánh mắt đong đầy yêu thương.

“Người gầy quá, sao bên miệng lại có mụn nước thế này?” Lúc không thể nhìn được, cậu cũng nghĩ Hứa Quan Hạo sẽ gầy, nhưng lúc này nhìn người, cậu không ngờ người lại gầy như vậy, gương mặt hốc hác, khóe miệng có mụn nước, bởi vì mệt nhọc mà đáy mắt hiện ra tơ máu, thoạt trông tiều tụy đi rất nhiều.

Hứa Quan Hạo ho nhẹ một tiếng, bởi vì xúc cảm trên mặt mà có chút ngượng ngùng, muốn di chuyển mà lại luyến tiếc, vì vậy đành ngồi yên một chỗ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.