Đọc truyện Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật – Chương 82Quyển 3 –
Cuộc sống cứ thể trôi qua hơn bốn mấy ngày trời, Đỗ Diệc Tiệp trước chỉ là bận rộn, sau đó là nhàn rỗi, tới bây giờ thì lại lần nữa không thấy bóng dáng hắn đâu.
Phía trước sự yên tĩnh dường như luôn là khúc dạo đầu cho một cơn bão sẽ ập tới.
Đêm hôm đó Đỗ Diệc Tiệp cả người máu me bê bết được người khác đỡ về, nhưng hắn vừa vào nhà, đã gọi to “Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ!] Tôi đã sớm quen với cái tính thất thường của Đỗ Diệc Tiệp, cộng thêm giờ đêm nào tôi cũng không ngủ ngon được, nên chẳng đợi vệ sĩ đi lên mời xuống, tôi cũng tự giác mở cửa phòng.
Song khi tôi xuống tầng, bắt gặp cảnh tượng kia cũng không khỏi có phần hoảng sợ.
Bên trong áo khoác của Đỗ Diệc Tiệp là áo sơ mi trắng giờ đã loang lổ vết máu, có vài bác sĩ đang vội vàng xử lý vết thương cho hắn, Đỗ Diệc Tiệp vừa thấy tôi, gương mặt tái nhợt nở một nụ cười, giơ tay lên vẫy tôi tới.
Tôi đần mặt đứng im tại chỗ, đến lúc Đỗ Diệc Tiệp vì bị đau mà khẽ rên rỉ, nhíu mày bảo: [Tiểu Kỳ, lại đây.]
Vệ sĩ đứng cạnh đó đẩy tôi về đằng trước, tôi đành phải đến gần hắn, Đỗ Diệc Tiệp nhìn tôi khẽ nhếch miệng gượng cười, nói rằng: [Tiểu Kỳ à, tôi đau quá.]
Tôi cách hắn ba bước chân, Đỗ Diệc Tiệp bỗng đứng dậy tóm chặt tay tôi, khiến cả hai cũng mất thăng bằng ngã xuống sô pha, tôi ngã ngồi cạnh chân hắn, đang muốn giãy dụa đứng dậy Đỗ Diệc Tiệp lại nói: [Tí nữa tôi đã chết, nhưng tôi nhớ em phát điên lên được, mới liều mạng cũng phải trốn thoát.]
Tôi ngẩn người nhìn hắn.
Nơi bả vai của Đỗ Diệc Tiệp bị súng bắn vào, máu chảy không ngừng, đã thế hắn lại không chịu ngồi im, ba vị bác sĩ kia gần như xử lý không xong.
[Sao lại…?]
Đỗ Diệc Tiệp cười nhạt, nhéo nhẹ cằm tôi, rồi thở hắt ra, ngửa mình ra sau nhắm mắt lại, trên gương mặt đều toát mồ hôi, nếu không phải bàn tay hắn vẫn nắm chặt vai tôi, tôi còn tưởng hắn đã cứ thế ngủ mê mệt.
Đợi đến khi vết thương của hắn đã được xử lý xong xuôi, Đỗ Diệc Tiệp lại mở mắt, lắc lắc tôi, bảo: [Tiểu Kỳ, đỡ tôi lên tầng đi.]
Đỗ Diệc Tiệp dường như đã quen với chuyện bị thương, tuy hơi mất máu, mặt mày cũng chỉ tái đi, bàn tay tôi đẫm mồ hôi, lúc hắn ôm lấy vai tôi liền cũng thụ động mà đỡ hắn theo. Đến khi bước vào trong phòng rồi đỡ hắn lên giường xong, Đỗ Diệc Tiệp dùng tay còn lại tóm lấy vai tôi kéo vào trong lòng hắn, hai người cùng ngã xuống giường, khi tôi giãy dụa thì cũng không thèm để ý bắt đầu hôn hít.
[Anh. …]
Đỗ Diệc Tiệp không để tôi nói nốt, một tay ấn vai tôi, tay còn lại tuy bị thương vẫn không ngừng xoa bóp mông tôi.
Tôi tức đến mặt đỏ bừng bừng, đẩy hắn ra, dù gì hắn cũng đang bị thương, sức lực dùng trên người tôi cũng yếu hơn mọi khi. Tôi vừa nhích ra được thì vội vàng từ trên giường đứng dậy, lùi mấy bước, trước lúc muốn mở cửa chạy ra ngoài, Đỗ Diệc Tiệp bỗng gọi tôi.
[Tiểu Kỳ.] Hắn nói: [Em có vui không?]
Tôi thở hổn hển, tay nắm chốt cửa, không hiểu quay lại nhìn hắn.
Chỉ thấy Đỗ Diệc Tiệp ngồi dựa nơi đầu giường, vẻ mặt thoáng mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại nói: [Tam thúc của em gần như muốn đem toàn bộ mọi thứ ra để đối lấy em, gã ngay cả muốn đánh lại cũng chẳng dám vì sợ tôi nổi giận sẽ giết em.]
Khóe môi Đỗ Diệc Tiệp khẽ nhếch, chẳng bận tâm cứ thế nói ra kế hoạch của hắn: [Tiểu Kỳ, gã vừa đấm vừa xoa tất cả chỉ vì muốn đổi lấy em, còn mục đích của tôi đáng lẽ đã đạt được rồi, liền đợi hắn đem con át chủ bài lật ra… sau đó tạm trả em cho hắn, đợi về sau lấy lại, cũng như nhau cả thôi.]
[Bỉ ổi.] Tôi nhìn xoáy sâu vào hắn.
[Đúng thế, tôi rất bỉ ổi.] Đỗ Diệc Tiệp thở dài, ngửa đầu nói tiếp: [Cho nên tôi giờ muốn đổi ý.]
Tôi nghi ngờ nhìn hắn.
Hắn cười vẫy tay gọi tôi.
Tôi vẫn ngoan cố không nhúc nhích, hắn vừa cười vừa lắc đầu bảo: [Em không tới đây, tôi cho người trói em lại, cũng giống nhau cả.]
Tôi trợn trừng mắt, nắm chặt tay, hơi do dự đi về chỗ hắn, Đỗ Diệc Tiệp giơ tay ra ôm eo tôi, lôi tôi lại gần, khuôn mặt hắn cọ cọ vào hông tôi, tiếp đó giống như thỏa mãn than vãn: [Tiểu Kỳ, em thơm quá.]
Tôi khó chịu đẩy hắn, nhìn sang chỗ khác, đoạn bảo: [… Anh định làm gì?]
Đỗ Diệc Tiệp cười vui vẻ, lại hơi cúi mình dùng khuôn mặt khẽ cọ xát vào chỗ mẫn cảm giữa hai chân tôi. Tôi giật mình sợ hãi đẩy vai hắn. Đỗ Diệc Tiệp không chịu rời đi, hai cánh tay ôm càng thêm chặt, dùng miệng kéo khóa xuống, sau đó cách một lớp vải mỏng dùng miệng liếm láp. Tôi căng thẳng dùng tay nắm lấy tóc hắn, muốn lôi đầu hắn ra, hắn lại bỗng há miệng ngậm lấy, thò tay kéo thắt lưng tôi xuống.
[…đồ khốn nạn!] Tôi giơ chân đạp hắn, Đỗ Diệc Tiệp gần như dùng hết tay chân ôm lấy người tôi, vội vàng kéo quần tôi xuống. Tôi sợ hãi nắm lấy thành giường, muốn mượn lực giãy khỏi hắn. Đỗ Diệc Tiệp thuận thế ôm lấy nửa mình dưới của tôi, giữ chặt hai chân tôi, đồng thời vùi mặt vào trong, một hơi ngậm lấy đến tận gốc.
Tôi nắm chặt ga trải giường, sau một hồi phản kháng giờ chỉ đành cắn răng nhắm chặt mắt lại.
Không biết tôi cầm cự được bao lâu, chỉ cảm giác cơ thể mình run rẩy, tiếng mút liếm cũng ngừng lại. Tôi hổn hển lặng người, mắt mở to, Đỗ Diệc Tiệp ghé vào tai tôi hỏi, [Dễ chịu không?]
Tôi nghiến răng lật mình lại, không thèm nhìn hắn.
Nhưng Đỗ Diệc Tiệp có vẻ như muốn bù đắp lại, thò tay đi an ủi hạ bộ của tôi. Trước lúc tôi đạt cao trào thêm lần nữa, tôi liền cảm thấy một cơn đau ập tới, chờ khi đủ sức liền giơ tay tát hắn. Đỗ Diệc Tiệp không giận, bật cười dùng sức đẩy ngón tay vào, tôi khó chịu thở gấp, hắn ghé vào tai tôi nói: [Tiểu Kỳ, em đúng là bé cưng…]
Hai tay hắn cùng lúc sử dụng, day cắn vành tai tôi.
[Cuộc đời này quá ngắn ngủi, tôi chẳng sợ gian khổ, những thứ này mất rồi vẫn có thể kiếm lại được, nhưng nếu chẳng có được em, cả đời này tôi nhất định sẽ hối hận đến chết.]
Vào lúc tôi muốn phóng thích, hắn bất chợt cắn mạnh vào bả vai tôi.
Tôi đau nhói run rẩy.
Hắn cười nhả ra, trên bả vai tôi đã hiện thêm dấu răng. Tiếp đó hôn lên ấn đường của tôi, nói một cách lẳng lơ: [… Đã cưng thế này rồi thì tôi có chết cũng phải mang theo bên mình.]
Tối đó Đỗ Diệc Tiệp lại ra ngoài lần nữa, đến sáng sớm hôm sau mới trở về, nhưng trong tay lại cầm theo hai chiếc vali lớn.
Hắn vào phòng vứt vali xuống đất.
Tôi ngồi trên giương nghi hoặc nhìn hắn.
Đỗ Diệc Tiệp đi tới chỗ tôi xoa xoa mặt mũi rồi hỏi: [Đã ăn chưa?] Tôi ngoảnh mặt đi.
Hắn bật cười cúi xuống hôn lên trán tôi, rồi đi tới giá sách sau bàn. Tôi nhìn hắn không biết nhấn vào bộ phận nào đó trên bàn, giá sách bỗng dịch chuyển, xuất hiện thêm một ngăn chứa bí mật, thiết kế trông giống một két sắt.
Tôi không ngạc nhiên mà chỉ sợ hãi. Đỗ Diệc Tiệp không nhìn tới tôi, chăm chú thực hiện một loạt thao tác trên két sắt, chỉ nghe thấy két sắt “cạch” một tiếng mở ra.
Đỗ Diệc Tiệp lôi từ bên trong ra đều là vàng thỏi.
Không biết hắn từ chỗ nào lôi ra thêm một chiếc vali, đem vàng thỏi bỏ hết vào trong vali.
Đúng lúc này thì nhận một cuộc điện thoại.
[Đã sắp xếp xong rồi? Ừm, để Lawrence đưa A Đức tới, trực thăng chuẩn bị xong chưa?]
Đỗ Diệc Tiệp cúp máy, đi tới ngăn tủ lôi một bộ quần áo ra, [Thay quần áo đi, chúng ra phải đi ngay bây giờ.]
Rời đi?
[Đi đâu cơ?] Tôi từ trên giường đứng dậy, nhìn hắn.
Đỗ Diệc Tiệp không đáp, chỉ vội vàng đem những thứ giống như là cổ phiếu, các loại giấy tờ bảo mật về đất đai,cho cùng vào một vali đựng vàng thỏi kia. Hắn lại mở một vali khác bên trong chất đầy tiền mặt, cái còn lại thì là súng ống.
Tôi hoảng sợ nhìn hắn.
[Đừng lo.] Đỗ Diệc Tiệp quay sang nhìn tôi cười bảo: [Số tiền này đủ cho chúng ta dùng thoải mái một thời gian.]
[Tôi không có ý đấy!] Tôi cất cao giọng, đi tới níu lại hắn, [… anh muốn làm cái gì!]
Điện thoại di động của hắn lại kêu, Đỗ Diệc Tiệp mặc kệ tôi quay người đi nhận cuộc gọi.
Nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt hắn đã đại biến.
[……… Tao tới ngay đây.] Đỗ Diệc Tiệp ngoảnh lại nhìn tôi, dường như muốn trấn an tôi lại, [Tiểu Kỳ này, em chờ ở đây, dù thế nào cũng không được ra ngoài, ngay cả cửa phòng cũng không được bước ra!]
Hắn cực kỳ nghiêm nghị dặn dò, sau đó cầm theo áo khoác bước ra khỏi cửa.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ mờ mịt nhìn những thứ kia, sau đó chóng mặt ngồi xuống ghế sa lon.
Cửa đã bị khóa ngoài, đây lại là tầng ba, tôi có muốn chạy cũng là chuyện bất khả thi.
Tôi dựa mình vào ghế, nhắm mắt lại.
Phải qua một lúc lâu mới có tiếng động từ cửa, tiếng chìa khóa chuyển động.
Tôi đành phải mở mắt ngồi thẳng người lại.
Khi tôi quay đầu nhìn sang không khỏi giật mình.
A Đức ngồi trên xe lăn, vất vả dùng một bàn tay điều khiển xe đi vào.
Một bên tay áo còn lại đã trống rỗng, khẽ đảo qua đảo lại
Lúc hắn chuyển sang nhìn tôi, chợt nhe răng cười khùng khục, [Ồ, đại thiếu gia tinh thần trông cũng không tệ nhỉ.]