Đọc truyện Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật – Chương 73: Phiên ngoại 9 (trung)
Hiệp định kia cứ thế được bí mật định ra.
Trong vụ này rốt cuộc có bao nhiêu người biết cũng khó mà nói được, nhưng ít nhất bên ngoài đồn rằng — Vợ của Nhâm đại thiếu gia chưa đủ tháng đã sinh ra được một đứa bé trai khỏe mạnh, không biết có phải hay không mà chuyện vui đến tới tấp, Nhâm Tam gia không những phẫu thuật thành công, còn hồi phục rất nhanh, sang năm đã có thể ra viện.
Mặt khác trong hai năm ngắn ngủi này, Nhâm đại thiếu gia cùng Nhâm phu nhân tình cảm cũng dần hòa hợp, bình thường trong các cuộc họp cũng không thấy hai người họ đối chọi với nhau nữa, có lẽ chuyện nhà cùng mọi việc đều suôn sẻ, xí nghiệp Nhâm thị cũng phát triển đến quy mô lớn, có thể nói là bận rộn vô cùng. Nhâm Tam gia lúc xuất viện, Nhâm phu nhân với Nhâm đại thiếu gia đích thân đến đón, hình ảnh mẹ con thân thiết, huynh hữu đệ cung khiến cho người ngoài nhìn vào cực kỳ hâm mộ, trở thành tấm gương sáng.
Còn về việc bên trong có mấy phần là thật là giả, bản thân Nhâm Tiêu Vân cũng chẳng hơi đâu đi dò xét.
Nhâm Tam gia tuy bệnh tật quanh năm, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ ghét bệnh viện. Từ lúc còn nhỏ hắn đã chán ghét mùi thuốc trên cơ thể mình, nên năm đó Nhâm đại lão gia từ bên Thái Lan đem về thứ đàn hương kia, mùi hương nồng ấy lấn át thứ mùi thuốc ở trong phòng, Nhâm Tam gia cuối cùng có thể yên tâm ngủ ngon.
Thứ đàn hương kia cứ thể dùng một lần là dùng đến vài chục năm trời, Nhâm Tam gia cũng không hề muốn bỏ nó.
Dù sao nó so với mùi thuốc đông y vẫn dễ chịu hơn nhiều, không khiến hắn cảm giác — hắn là một con bệnh vô phương cứu chữa.
Trở lại trong phòng của nhà chính, Nhâm Tam gia tâm tình đã lâu không vui vẻ, hắn phân phó Ôn Cảnh đem toàn bộ cửa sổ mở ra, dường như muốn phơi nắng thỏa thích, hít thở bầu không khí trong lành.
Song hứng thú của Nhâm Tam gia cũng nhanh chóng ngừng lại, hôm nay bên ngoài trời nổi gió, cơn gió nóng thổi đến khiến hắn không kìm được mà chóng măt, đứng ở cạnh cửa sổ lảo đảo. Khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí cảm giác như bản thân sẽ lập tức ngất đi vậy.
Sự nhận thức này khiến toàn bộ tâm trạng tốt đẹp của Nhâm Tam gia cứ thế tiêu tan.
Hắn gần như tức giận mà đem mành che kéo lại, phát ra âm thanh chói tai. Ôn Cảnh từ đằng sau cẩn thận đỡ, Nhâm Tam gia bực mình cự tuyệt. Một khắc đó tâm trạng của hắn lại vô cùng khó chịu, nhưng biết làm sao đây? Thân thể của hắn không cho phép hắn nổi nóng, sau một hồi bực bội hắn liền mệt mỏi ngồi lên giường, suy sụp ngồi ở đầu giường, khẽ thở mệt nhọc.
[Tam gia, tới giờ uống thuốc rồi.]
Nhâm Tam gia nghiêng đầu, giương mắt liếc nhìn Ôn Cảnh đang đưa thuốc và cốc nước tới.
Hắn giống như giận dỗi mà nhìn sang chỗ khác.
Nhưng lát sau vẫn chậm chạp từ trên giường ngồi dậy.
Hắn muốn sống tiếp thì phải uống thuốc.
Dù hắn cũng không biết, sự chấp nhất mâu thuần này của hắn là từ đâu mà đến.
Nhâm Tam gia về nhà đã nhiều ngày, mới biết tin thì ra anh cả cùng cha khác mẹ với hắn đã kết hôn rồi.
Ở trên bàn ăn, hắn đã gặp mặt người chị dâu này. Đó là một cô gái trẻ hay xấu hổ, không bao giờ dám nhìn thẳng vào hắn. Bình thường Nhâm Tam gia không cùng ăn với người nhà, chẳng qua hai hôm nay thân thể hắn đã khá hơn nhiều, Nhâm phu nhân hiếm khi nhiệt tình mời hắn ra khỏi phòng.
Trên bàn ăn Nhâm phu nhân nói rất nhiều, Nhâm đại thiếu gia cũng chiếu cố với người em trai vừa mới xuất viện này, chị dâu Lâm Tử Hinh thì chẳng nói câu nào, chẳng qua không ngừng lặng lẽ liếc nhìn chồng mình ngồi bên. Bữa cơm tuy không thể xem là vui vẻ, nhưng cũng không khiến Nhâm Tam gia cảm thấy không thoải mái tí nào.
Song bầu không khí ấm áp này không duy trì được bao lâu, chỉ thấy Trương mụ từ lầu hai đi xuống than thở, Nhâm phu nhân nhíu mày, hỏi có chuyện gì. Trương mụ chỉ bĩu môi — Aiiiii, tiểu thiếu gia dỗ thế nào cũng không dỗ được, cứ đòi mẹ cơ.
Ngay sau đó Lâm Tử Hinh liếc nhìn bà mẹ chồng, không dám đứng lên khỏi chỗ.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Nhâm Tiêu Dương đứng dậy, lau miệng, cười bảo, [Không có gì, con lên xem thế nào.] Anh ta vỗ vai vợ mình.
[A, em, em cũng đi.] Lâm Tử Hinh đứng dậy, như muốn chạy trốn mà theo sát đằng sau chồng mình.
Trong giây lát trên bàn ăn chỉ còn lại hai người.
Nhưng mà, tiểu thiếu gia –?
Nhâm Tam gia giờ mới biết. hóa ra anh cả hắn đã có con rồi.
Chỉ là chuyện này nhanh chóng bị hắn quên luôn. Cái nhà này có thêm hay thiếu đi ai, hắn cũng không rảnh quan tâm, còn có nhiều việc đang chờ hắn giải quyết.
Nhâm Tam gia nghỉ ngơi một thời gian dài, bên dưới làm việc tuy không có xảy ra sai lầm lớn nào, một số phiền phức nhỏ thì lại liên tục xảy ra. Còn có một số ít kẻ nhắm vào việc Nhâm Tam gia phải vào bệnh viện không ra được, tính toán muốn tự lập bang phái.
Lần này Nhâm Tam gia nhìn một đống cặn bã lục đục nổi dậy kia, chơi bời sung sướng, hắn nhíu mày lại, mặt không thay đổi đem tập tài liệu ném lên bàn, Ôn Cảnh biết tiếp theo phải làm gì.
Mà khiến Nhâm Tam gia Nhâm Tiêu Vân lại lần nữa nhớ ra hai mẹ con chị dâu, là vào một buổi chiều đã lâu chưa phát bệnh.
Hắn dậy từ sớm, ngồi ở đầu giường, thoáng thờ ơ nhìn tập tài liệu Ôn Cảnh đặt trên chiếc bàn thấp. Ôn Cảnh tuy là kẻ đắc lực, nhưng có một số thứ hắn vẫn phải tự mình giải quyết, dù rằng Ôn Cảnh cũng đã mấy lần khuyên bảo hắn.
Nhà chính của Nhâm thị hơi lạnh lẽo, nhưng cũng đã có từ lâu, từ xa nhìn lại chính là một tác phẩm nghệ thuật khoác trên mình vẻ nhạt nhẽo. Còn bản thân Nhâm Tiêu Vân Nhâm tam gia, thì lại có đủ cảnh đẹp ý vui. Thế nhưng cả người hắn lại mang theo một sự lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm kia như vĩnh viễn không chút rực rỡ, Nhâm Tam gia có sự thận trọng khác hẳn với người bình thường, hắn đối với thế giới bên ngoài vô cùng nhạy cảm, bất kể là tầm mắt hay lời nói, tuy đã qua lâu, hắn cũng tự giác quên luôn bọn họ.
Ngày hôm ấy không biết có phải vì dậy sớm, hay là vì Nhâm Tam gia khó có khi tâm trạng vui vẻ — Hắn cũng đã gần hai tháng không bị phát bệnh nữa, lại thêm dạo này số lần mệt mỏi của hắn cũng giảm mạnh, thỉnh thoảng hóng gió tí cũng không sao hết.
Ôn Cảnh cúi người, cẩn thận quan sát vẻ mặt Nhâm Tam gia — hình như không còn nét nhợt nhạt như dạo trước nữa, mà còn hồng hào chút.
Gã nghĩ, Tam gia hôm nay khẩu vị chắc cũng tốt hơn, phải bảo đầu bếp làm nhiều hơn mọi khi mới được.
Tòa nhà này quá yên tĩnh, chỉ cần là âm thanh bình thường nào đó, Nhâm Tam gia thường sẽ cực nhạy bén mà nhận ra.
Khi Nhâm Tam gia nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, hăn nghe thấy bên ngoài truyền tới một âm thanh.
Rất xa xôi rồi lại như ở gần bên tai.
Thanh thanh thúy thúy.
Tiếp đó là một tràng cười như tiếng chuông bạc, khiến cho Nhâm Tam gia bất giác từ trên giường ngồi dậy.
Hắn vịn vào chiếc bàn thấp chậm chạp đứng dậy, hắn liếc nhìn chiếc gậy chống bên mép giường, cuối cùng vẫn tự mình đi tới cạnh cửa sổ khiến hắn hơi mệt mỏi, đến lúc chạm được vào cái ghế dựa cạnh cửa sổ thì chân hắn đã gần như mềm nhũn mà ngồi xuống, hơi thở khó nhọc ho khan một trận.
Tiếng cười kia, là từ bên ngoài truyền đến.
Hắn có phần vội vã quay đầu nhìn ra ngoài — Kể từ khi Nhâm đại lão gia qua đời và Nhâm Quân Nhã đi lấy chồng, căn nhà này dường như không còn sức sống tràn trề như thế này nữa.
Hồi ấy nhà chính vẫn còn nhiều người hầu, mà trong số ấy có không ít thanh niên trẻ tuổi.
Khoảng chừng cũng có đến năm, sáu người, mười mấy con mắt nhìn chằm chằm vào một đứa bé con.
Cảnh tượng ấy đối với Nhâm Tam gia mà nói tuyệt đối xa lạ. Hắn giơ tay lên che đi ánh sáng mặt trời chói chang, mở to mắt nhìn xuống.
Quả là đứa bé xinh xắn — Nhâm Tam gia đã nghĩ như thế, thật ra hắn cũng chẳng biết đấy là đẹp hay không đẹp, hắn rất hiếm khi nhìn thấy trẻ con to bằng con búp bê lớn, mà đó còn là một đứa bé con đang chập chững học đi, lảo đà lảo đảo.
Bé con ăn mặc rất đáng yêu, cả người mặc đồ màu xanh nhạt, còn đội theo cả cái mũ vải nhỏ cũng màu xanh da trời. Nó đang lảo đảo hết bên trái lại đến bên phải đi về phía người phụ nữ đang cầm chiếc kẹo dụ nó đến — Nhâm Tam gia nghĩ ngợi, kia chắc là chị dâu của hắn.
Nhâm Tam gia vẫn chỉ chăm chú nhìn, lúc hắn cảm thấy bé con sẽ ngã, thì đứa bé lại thoáng đứng vững lại, sau đó chẳng chút sợ hãi tiếp tục đi về phía trước — khi bé con bắt được chiếc kẹo thì mấy người kia liền bật cười. Người phụ nữ hình như là mẹ của bé con liền bế nó lên, hôn chụt chụt lên mặt nó mấy cái liền.
Nhâm Tam gia cũng bất giác mà mỉm cười theo.
[Tam gia, dùng cơm thôi.]
Hắn liếc nhìn Ôn Cảnh, có chút không muốn lại nhìn ra bên ngoài, mọi người dần tản ra, Lâm Tử Hinh ôm lấy con mình, hình như muốn đi về phòng.
[… Tên, là, gì?]
Ôn Cảnh nhìn theo ánh mắt của Nhâm Tam gia. Trong chớp mắt sắc mặt gã thoáng đổi, nhưng rất nhanh lại bình thường như cũ.
Giọng nói của gã bình thản đáp: [Là thiếu phu nhân Lâm Tử Hinh.] Hệt như đang báo cáo vậy.
Ôn Cảnh hơi giương mắt nhìn Tam gia, lại thấy hắn đang nhíu mày.
Ôn Cảnh trong đầu xoay chuyển, [À] một tiếng, liền vội nói: [Còn cả tiểu thiếu gia nữa, tên là Nhâm Kỳ Nhật.] Vì để bù đắp cho sai lầm trước đó, gã còn nói thêm: [Là lấy theo tên trong gia phả, ông chủ lúc còn sống đã định từ trước, nếu như Tam gia ngài có con, chữ cuối cùng sẽ là “Dương”]
Nhâm Tam gia khoát tay.
Cưới vợ hay gì đấy hắn chưa từng để trong lòng, nhất là khi chỉ đi vài bước chân đã đủ khiến hắn thở không ra hơi, còn nói chi đến chuyện sinh con dưỡng dục?
Liên tiếp mấy ngày sau, Nhâm Tam gia như “cắm sào chờ nước” mà đợi ở bên cửa sổ, song lần nào cũng thất vọng quay về.
Buổi tối trước khi đi ngủ, hắn nằm nghiêng người, trên chiếc bàn thấp đặt một lọ kẹo — hắn vốn định bảo chị dâu ôm cháu trai đưa cho hắn ngắm một tí, nhưng hắn nhìn căn phòng của mình vừa âm u, trang trí cũng nhạt nhẽo, suy nghĩ này liền lập tức bị gạt đi. Hắn thoáng ủ rũ mà khép mắt lại, bất quá nhìn giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ kia, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy được an ủi.
Lúc châm đàn hương, hắn ôm theo lọ keọ nhiều màu sắc, dần đi vào giấc ngủ.
Mà ngày hôm sau, Nhâm Tam gia lại dậy sớm, mang theo chút trông mong ngồi bên cửa sổ. Hắn choàng thêm một tấm mền, gắng sức đem cửa sổ mở ra, chợt nghe thấy một trận khóc lóc. Hắn nhìn xuống dưới, mày nhíu chặt lại.
Nhâm Tam gia gạt tấm mền xuống, dựa vào gậy chống bước từng bước xuống tầng. Đợi khi hắn tới thì cháu trai vẫn đang khóc không ngừng thút thít trước mặt, hắn tưởng chừng như cảm giác tim phổi sắp nổ tung tới nơi rồi. Hắn thở mệt nhọc, trước vươn hai tay ra, đem đứa cháu nhỏ ngã trên đất đỡ dậy. Đứa bé ngã rất đau, cũng không hiểu biết gì, vừa cảm giác được có người ôm liền khóc lóc thảm thương.
Nhâm Tam gia đối với động thái này thì cự kỳ thất vọng, hắn vụng về bế đứa bé lên, nhưng làm thế nào cũng không khiến cho tiếng gào khóc kia dừng lại. Trong đầu hắn hiện qua vô số cách thức, nhưng đều không có tác dụng, cuối cùng hắn mệt mỏi đành ngồi xuống, hắn cảm giác được đứa bé trong lòng mình khóc run lên một cái.
Hắn đưa tay khẽ khàng vỗ về lưng đứa bé, liên tục hít sâu, nhưng bé con không nghe theo, chỉ biết ở trong lòng hắn gào khóc quẫy đạp — Nhâm Tam gia cảm giác như bản thân sắp phát bệnh đến nơi rồi, hắn đã hết cách, chỉ biết ôm chặt lấy bé con, tránh cho mất thăng bằng làm nó ngã khỏi lòng mình.
Kết quả hắn không biết bé con khóc mệt rồi hay là vì gì, tóm lại là tiếng khóc kia cũng dần ngừng lại, chỉ còn tiếng thút thít.
Nhâm Tam gia lớn đến thế này, chưa bao giờ đi dỗ trẻ con, hắn nhớ lại vẻ mặt bé con trong lòng mình từng vui sướng khi nhìn thấy viên kẹo, liền tức thời hối tiếc cực kỳ. Lúc hắn xuống đây nên nhớ cầm theo một cái kẹo mới phải.
[Y nha… Ma ma…] Bé con trong lòng cất lên thứ ngôn ngữ mà hắn không hề hiểu.
Nhâm Tam gia ôm bé con chậm rãi tựa vào thành ghế, hắn nghiêng đầu, cúi nhìn liền thấy trên mặt bé con vẫn còn vệt nước mắt lẫn nước mũi. Hắn giơ tay ra dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, chất vải mềm mại khiến bé con cảm thấy khoan khoái nheo nheo mắt lại, sau đó giơ cánh tay ngắn tũn be bé lên nghịch nghịch sợi tóc rủ xuống của chú mình.
Bé con khóc đã một trận, lại chơi một trận, Nhâm Tam gia cả người lạnh băng, dưới thời tiết nóng bức cũng không đổ mồ hôi, hắn hết sức nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt dễ thương kia, nhìn bé con tựa trong lòng mình dần muốn ngủ thiếp. Hắn không biết nhớ tới điều gì, trong miệng khẽ ngâm nga — chắc vì giọng hắn nghe không hay, âm thanh phát ra cũng toàn dựa vào máy hỗ trợ, quả là khó nghe không ra tiếng gì.
May sao cháu trai hắn còn nhỏ nên không ngại, cứ thể bị hắn dỗ dành ngủ thiếp đi.
Mà Nhâm Tam gia cũng đối với đứa cháu nhỏ đã đến mức độ thích đến không buông tay.
Trước đó hắn thật sự thích trẻ con, đồng thời cũng ghét tiếng khóc ầm ĩ của bọn trẻ. Nhưng hắn đối với đứa cháu nhỏ của mình lại có sức chịu tận vô tận cùng bao dung. Có lẽ vì bé con này cùng với hắn đều chung một dòng máu, hoặc cũng là vì nhiều lý do khác.
Ở trong mắt người khác, đứa cháu nhỏ này quả thật đã biến thành sự tồn tại giúp Nhâm Tam gia chơi đùa cho đỡ buồn — Nhâm phu nhân từ ái nhìn con ruột mình, Nhâm Tam gia cầm trong tay một món đồ chơi, đang dụ dỗ cháu mình, trên mặt hiện lên màu ửng hồng, đã mấy hôm nay chơi cùng với sinh mệnh bé nhỏ tràn đầy sức sống này, cả người hắn như cũng sống lại theo.
[Mẹ…] Lâm Tử Hinh nắm chặt vạt áo, cô run rẩy gọi mẹ chồng mình. Nhâm Tiêu Dương đi công tác rồi, trong căn nhà này chẳng còn ai có thể nói hộ cho cô ta nữa.
Nhâm phu nhân nghiêm nghị vắt chân ngồi, bà ta liếc mắt nhìn con dâu, lại đưa tay vuốt ve mái tóc con mình. Nhưng con bà lại không thèm nhìn bà ta lần nào, chỉ lo chơi đùa vui vẻ với đứa bé con — khiến bà ta làm mẹ cũng gần như muốn ghen tỵ. Song có cách nào đây? đứa con nhỏ này là toàn bộ hy vọng của bà ta, hắn muốn cái gì, coi như là trăng là sao, bà ta cũng phải tìm mọi cách đem về cho hắn — huống hồ chỉ là một thằng bé con.
[Ha ha.] Nhâm Tiêu Vân cười với cháu nhỏ, hai chú cháu dùng chóp mũi thân thiết đụng vào nhau.
Lọt vào trong mắt Nhâm phu nhân, trái tim bà liền ấm áp hẳn, Tam nhi của bà cuối cùng cũng giống như một con người rồi.
[Mẹ…] Lâm Tử Hinh sắp khóc mất, cô vào chiều hôm nọ chỉ vì đến chỗ khác một lúc, không ngờ lúc quay về đã thấy em rể đang ôm con mình, cô muốn ôm con về, thì cậu em rể lại lạnh lùng nhìn cô, bất đắc dĩ đành để cô đem con ôm về phòng. Sau đó liên tục mấy ngày, em rể gần như ngày nào cũng muốn con mình — những lúc Tiêu Dương không có ở đây, cô chỉ có thể ở cùng với con trai, bằng không cô sẽ nhớ chồng muốn chết.
[Chỉ để Tam nhi chăm nó vài ngày thôi chứ có gì đâu?] Nhâm phu nhân nhịn không được cất lời.
Lâm Tử Hinh ngây người, cúi đầu xuống.
Nhâm Tiêu Vân ngẩng đầu lên, hắn rốt cuộc cũng để ý tới người chị dâu đang tủi thân sắp khóc này. Bé con trong lòng cũng đang quay đầu nhìn, gọi mấy tiếng mẹ mẹ với Lâm Tử Hinh.
[Kỳ Kỳ…] Lâm Tử Hinh nghe thấy con gọi mình, không kìm được ngẩng đầu lên. Nhâm phu nhân đang ở đây không cho phép, cô chỉ đành hai mắt đẫm lệ nhìn về phía em rể.
Nhâm Tiêu Vân không ghét người chị dâu này, có lẽ là yêu ai yêu cả người đi lối về, hắn cảm thấy người chị dâu này so với những người phụ nữ khác nhìn thuận mắt hơn nhiều, nhưng nghĩ là thế, hắn cũng không hề có ý định thả cháu nhỏ xuống.
[Tam nhi, con đã thích Nhật oa như thế, vậy để nó ở cùng con.] Nhâm phu nhân yêu thương mà nhìn con mình, nói: [Hai hôm nữa có một bữa tiệc, đi cùng mẹ nhé, được không?]
Nhâm Tiêu Vân cúi đầu nhìn đứa cháu nhỏ, liền ôm bé con quay đầu đi lên lầu.
Lâm Tử Hinh trơ mắt nhìn em rể càng đi càng nhanh, như đang sợ cô sẽ cướp lại con mình vậy, cô ta “A” một tiếng khóc nấc.
Nhâm phu nhân không kìm được đứng dậy khỏi ghế sô pha, bà ta lườm đứa con dâu — con đàn bà này đúng là điên điên khùng khùng, lúc thì chẳng thèm để ý tới con mình, lúc thì lại yêu thương nó như gì.
Nhưng vậy thì sao? Nhật oa nói thế nào cũng không thể coi là của bọn họ được, nó là của Tam nhi. Khoản giao dịch này đã ghi chép rõ ràng.
Nhâm Tam gia đối với Nhâm Kỳ Nhật cực kỳ yêu thương, có một thời gian hắn hầu như đều ngủ cùng giường với đứa cháu nhỏ này, rất ít khi rời khỏi. Lúc ra cửa đi làm, cũng phải thường xuyên gọi điện về hỏi thăm, tình cảnh này cứ tiếp diễn như thế cho đến lúc Nhâm Tiêu Dương đi công tác về, mang theo vợ mình đến phòng em trai, ôn hòa đưa con mình về — là Nhâm Kỳ Nhật nhìn thấy cha mình liền kêu lên vui sướng bổ nhào tới, bằng không Nhâm Tiêu Dương có khi dù muốn cũng chẳng đưa con về được.
Tuy Nhâm Tiêu Dương là một tên ngụy quân tử toàn tập, nhưng có lẽ thật sự cảm thấy mắc nợ con mình nên đối với đứa con trai này, anh ta cũng rất thương yêu.
Nhất là khi biết em trai mình cũng yêu thích con mình, Nhâm Tiêu Dương liền căng thẳng như lâm đại địch — anh ta luôn có cảm giác người em này đang muốn cướp đoạt thứ gì đó của anh ta.
Ở trong mắt Nhâm Tiêu Dương, người em cùng cha khác mẹ này chẳng khác gì một thằng cướp. Mấy năm nay anh ta cũng dần thăm dò được tình hình bên trong của Nhâm Tiêu Vân — Thật ra anh ta cũng nhận ra cha mình không hề công bằng, cùng với Nhâm Tiêu Vân là một kẻ đáng sợ. Nhìn hắn làm những gì, trên tay rốt cuộc mất bao nhiêu mạng người. Nhâm Tiêu Dương tự nhiên không phải người tốt gì, nhưng cũng sâu sắc hiểu được người em trai này tuyệt đối không hiền lành gì cho cam.
Nhâm Tiêu Dương là người tinh cảm phức tạp, anh ta một mặt đem con mình bán đi, mặt khác lại ra sức yêu thương đứa con này.
Anh ta với thứ tình cảm đấy tự tạo ra một lý do đường đường chính chính — anh ta làm tất cả mọi chuyện, cũng là vì tương lai của cả nhà bọn họ, chỉ cần anh ta có đủ sức mạnh lật đổ Vương gia, bà mẹ kế cùng thằng em trai kia. Vợ con anh ta có thể thoát khỏi được cuộc giao dịch biến thái này.
Dưới mối quan hệ phức tạp đó, toàn bộ Nhâm gia, dường như dừng lại ở một điểm thăng bằng mong manh.
Chẳng qua điểm thăng bằng ấy sau một năm, bởi vì Nhâm Kỳ Nhật bỗng nhiên ngất xỉu ở sân, mà chân tướng liên quan quá nhiều, đã bị tàn nhẫn phá vỡ.