Đọc truyện Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật – Chương 40Quyển 3 –
Cả buổi tối, tay tôi nắm chặt lấy bức ảnh kia, bên tai vẫn còn quẩn quanh đầy ắp những lời giễu cợt cùng ánh mắt khinh thường, trong vũ hội với bản nhạc lãng mạn ấy, đó là lần đầu tiên tôi đã nhảy trọn vẹn một điệu waltz với một cô gái.
Vốn cứ ngỡ đó sẽ là một giấc mộng ngọt ngào, thì cảnh tượng giữa đường lại thay đổi, đợi khi tôi chợt quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy gương mặt trang điểm của cô, nụ cười má lúm theo màu đen dần dần tan vỡ.
[Lý Linh –!!]
Tôi chợt mở bừng mắt.
Trình Thần chỉ mặc mỗi cái quần lót, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, chiếc cốc trong tay đung đưa, nhíu mày nhìn tôi.
[Ngàm chao ngậy (Làm sao vậy — ]
Cả người tôi đầy mồ hôi lạnh, vẫn còn rùng mình khi nghĩ lại, sau khi hít vào thở sâu mới bình tĩnh được, đang muốn để Trình Thần an tâm chút, lại trông thấy cái mặt kia đang từ từ cười gian, cộng thêm cơn khủng khoảng mới lúc nãy của tôi, trái tim liền tăng tốc hoạt động…
Cậu ta ngông nghênh đi tới, nhìn vào tấm ảnh còn kèm theo cả giấy tờ kia, trong miệng vẫn còn bọt kem đánh răng, trực tiếp ôm lấy vai tôi hỏi: [À ích a? ao a a bại ông bít a — (Là thích ai? sao ca ca lại không biết a)]
Thằng nhóc này…
Một tay tôi đẩy cậu ta đang ra sức hướng cái bản mặt mình tới cọ cọ gò má tôi, râu ria cọ vào khiến tôi phát đau, lúc ngồi dậy mới phát hiện đêm qua làm việc quá muộn, không để ý mà ngủ ngay trên ghế sô pha, giờ cổ vẫn còn đau nhức.
[Phát Tử, ói i, à ai a? Ạch ai ca ó bít ay hông? (Bàn tử, nói đi, là ai hả? Bạch đại ca có biết hay không?)]
Tôi nhìn qua đồng hồ, vẫn còn cách giờ đi làm mấy tiếng, kịp chạy về nhà rửa mặt chải đầu.
Giờ Trình Thần và tôi đã không còn ở chung một chỗ nữa.
Hồi còn học đại học, tôi đã được mở mang đầu óc trước cái đạo đức kém cỏi lẫn sức phá hoại mạnh mẽ của cậu ta, nếu không phải hồi ấy kinh tế có chút eo hẹp, thì đích thực đã chịu không nổi suốt bốn năm trời cùng cái thằng nhóc sớm tối trái khoáy này.
Lại nói, ngoài chi phí năm thứ nhất là do Nhâm thị lo, về sau tôi đều khổ cực dựa vào học bổng đạt được, tiền sinh hoạt cũng đều dựa chút tiền tích cóp nhờ đi làm thuê, may mà tâm hồn tôi cũng là một ông lão rồi, mấy thứ tiêu khiển của giới thanh niên cũng không sài nổi, nghiêm lúc mà nói, bốn năm qua cũng ăn không quá nhiều khổ cực.
[Phát tử, ậu hông ược àm uyện ó nỗi ới ạch ại ca — (Bàn tử, cậu không được làm chuyện có lỗi với Bạch đại ca)]
Tôi vỗ vỗ đầu cậu ấy, rồi đi vào trong phòng tắm rửa mặt, sau đó quay ra cầm lấy áo khoác, Trình Thần đã rửa mặt chải đầu xong xuôi hết, nhìn thấy tôi, cả người liền lập tức dính sát lấy người tôi.
[Aiiii, đừng có giống như đứa trẻ lớn thế nữa, tôi tí nữa còn bận đi làm.]
Tôi ra sức đẩy cậu ta ra, cậu ta cười cười ngã xuống ghế sô pha, nói: [Cậu cũng đã trả xong hết khoản nợ học phí kia rồi, giờ còn dốc sức như thế để làm gì?]
Tôi gấp lại áo khoác, nói [Đi trước đây.], rồi liền bước ra ngoài.
Cuộc sống hai năm nay cũng đã tốt hơn, nhưng tiền lương vẫn không đủ để mua ô tô, khu nhà trọ tôi ở gần ga tàu điện ngầm, tuy có hơi mắc nhưng được cái rất thuận tiện.
Bảo vệ của khu nhà trọ là một người đàn ông da trăng thích nhạc Jazz tên Tom, lúc nhìn thấy tôi thì đang lắc lư theo nhịp điệu, vừa nhai kẹo cao su vừa nói: [Ngài về sớm thật.] Tôi cười với ông ấy, gật đầu tỏ ý, ông ấy càng cười càng nói: [Đã là thanh niên thì nên đi chơi bời đi, đừng có kìm nén không là hỏng đấy.]
Ông Tom là một người tốt, chỉ là tính tình hơi nóng chút.
Sống ở đây vài năm càng ngày càng cảm thấy lời ông ấy nói rất — hàm súc, ông quả nhiên là một người có phẩm chất tốt.
Theo thói quen mà mở hòm thử cạnh thang máy, nhìn qua, liền rút ra hóa đơn tiền nước và hóa đơn tiền điện, ánh mắt bỗng thoáng thấy một phong thư màu trắng lẫn trong đống giấy tờ quảng cáo kia, tò mò theo bản năng mà lấy ra, rồi bóc —
Ở đây ngoài tấm chi phiếu còn có thêm một bức thư nữa.
Tôi tùy ý mở ra, ánh mắt lướt qua cả một đoạn dài dòng, sau đó nhìn vào đoạn cuối cùng…
【Vợ chồng Hà quản gia lúc nào cũng mong cháu có thể quay về gặp nhau, nếu như có thời gian. 】
【Kỳ Nhật, cháu có thể xem đến đây, Tam thúc rất vui.】
【Chỉ mong rằng, cháu hết thảy đều bình an. 】
Cuối phần ghi tên, là một chữ ”Vân” đầy phiêu dật.
Tôi nhìn bức thư ấy mà ngẩn người, mãi đến khi điện thoại di động chợt vang lên, mới vội vàng mở ra, bên trên là tin nhắn của Trình Thần.
Thì ra tôi bỏ quên cà-vạt ở chỗ cậu ấy.
Dòng cuối cùng của tin nhắn còn viết — Tối mai có muốn cùng tôi đi đến cậu lạc bộ kia không, đừng lo, chỉ là đi xem thôi, cứ thoải mái đi.
Tôi khẽ than một tiếng.
Trình Thần làm việc gì cũng thích chém trước tâu sau, cấp trên của cậu ta dù khen ngợi cậu ta, nhưng đôi khi cũng phải bó tay với cậu ta, mí mắt run lên. Tôi vội giơ tay xoa xoa mắt, cúi đầu xuống nhắn lại một câu “Được”.
Sắp xếp tốt tâm tình, tôi xé cả bức thư lẫn tấm chi phiếu, cùng với mấy tờ quảng cáo kia nữa, ném hết vào trong chiếc thùng rác bên chân mình.
***
Có lẽ vì tối trước nghỉ ngơi không đầy đủ, sáng sớm này tâm tình lại còn bị phá hỏng, lúc làm việc trong công ty cứ luôn xuất thần dẫn đến phạm lỗi sai, cuối cùng vẫn là Catherine nhìn không được, cho phép tôi nghỉ buổi chiều, cũng không ép tôi quay lại làm việc.
[Cậu biết không, Nhâm, tôi tin tưởng vào năng lực làm việc và hiệu suất của cậu, tôi thực sự cần có cậu, nhưng tôi cũng không hy vọng bị người khác cho rằng tôi là ác ma đáng sợ đi bắt nạt thực tập sinh đáng thương.] Catherine từ sau đống tài liệu chất đống kia ngẩng đầu lên, buông tay nói. Cô ấy gần đây đang theo đuổi một vụ án gian lận đồ cổ, xem chừng có phần khó giải quyết, chí ít luật sư được thuê về của đối phương chính là kẻ địch lớn nhất trước mắt cô ấy.
Hôm nay tôi thực sự hơi mệt mỏi, cảm giác có chút lực bất tòng tâm.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc của Catherine, cô ấy bỗng gọi tôi lại, làn môi đỏ hé mở, mãi lúc sau mới hỏi một câu như thế này: [Quan hệ giữa Charles và cậu tốt lắm à?]
Tôi nghi ngờ nhìn lại cô, hai tay cô ấy nắm lại với nhau, có phần lắp bắp mà bảo: [Cậu… Ừm, Bạch tiên sinh xem chừng có mối quan hệ không tồi với cậu, anh ta là một người rất có danh tiếng, ý của tôi là, thật ra anh ta — Nhâm, với tư cách là sư phụ của cậu, tôi rất lo lắng cho cậu.] Catherine như bị nắm chặt lấy cổ hỏng, có vẻ khó khăn mà mở to mắt.
Tôi đại khái cũng hiểu được ý của Catherine, không thể không buồn cười một trận, nhưng cũng giải thích: [Chị hiểu lầm rồi, quan hệ giữa tôi và anh ấy không phải là loại đó, tất nhiên…]
Tính hướng* (xu hướng tình dục) của Bạch Quân Thụy vốn cũng nổi như tiếng tăm của anh ấy bây giờ, chỉ là anh ta không chút nào e ngại, khi hai năm trước Thư bá bá tuyên bố anh là con nuôi của mình, đồng thời cũng hướng về phía truyền thông chính thức công khai tính hướng của bản thân, thái độ rất chân thành tỏ rõ đã chọn được người mình thích từ rất lâu rồi, chẳng qua còn đang trong giai đoạn theo đuổi, hy vọng phía truyền thông có thể cho anh một không gian riêng tư, đồng thời cũng mong anh có thể sớm ngày có được người mình thích.
Chuyện này khi đó đã trở thành đầu đề, dù cũng có những lời bình luận tiêu cực, nhưng cũng có nhiều lời khoan dung và khen ngợi Bạch Quân Thụy, Trình Thần lúc ấy còn hưng phấn như trẻ con, lôi kéo tôi đọc từng chữ một, còn bắt chước theo giọng điệu của Bạch Quân Thụy nói biến tấu cả một đoạn, ở bên tai tôi lải nhải gần một tháng.
Nếu không phải Trình Thần thật sự thích con gái, tôi sợ rằng còn lầm tưởng hai người kia đang mượn danh nghĩa truyền thông để tỏ tình với nhau. Tôi đã kể cho Trình Thần nghe về suy nghĩ đó của mình, cậu ta liền bất ngờ kêu rên vài tiếng, hoàn toàn không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Khiến tôi cảm thấy kỳ lạ chính là Thư bá bá. Thư bá bá là một Hoa kiều bảo thủ mang quốc tịch Mỹ, về mặt tư tưởng vốn cũng là được soi sáng bởi tập tục truyền thống của Phương Đông, ông ấy có thể chấp nhận tính hướng của Bạch Quân Thụy, quả thực là chút bất ngờ, ít nhất thì tình cảm giữa hai cha con nuôi họ cũng rất tốt, từ khi Bạch Quân Thụy đi xa cũng không quên biếu quà về cho Thư bá bá, riêng điểm này cũng đã rất tốt rồi.
Catherine nghe xong lời giải thích của tôi, như thể chợt bừng tỉnh rồi lại có phần khó tin, có lẽ vì sắc mặt tôi thật sự hơi khó coi, cô cũng không hỏi nhiều nữa, nói vài câu quan tâm rồi thôi.
Chỉ bất quá, tôi vừa mới mở cửa phòng ra, liền trông thấy người đứng quây bên ngoài chợt tản ra, nam có nữ có. Trong số ấy có một cô nữ sinh tên Gwen Stefani mới vào công ty thực tập quay đầu lại, hướng tôi nở một nụ cười mờ ám, sau đó giơ lên một ngón tay cái.
(Ka: Chậc chậc, hủ nữ đây mừ ^^)
Tôi không nhịn được mà cảm thấy — khác biệt, quả thật là đang vô hình trung nảy sinh ra.
Lúc trở về khu nhà trọ, đại thể cũng chỉ nằm xuống ngủ, tận cho đến khi mơ mơ hồ hồ tỉnh giấc, trước mắt đã một mảnh âm u, tĩnh mịch.
Tôi chỉ cảm thấy đầu rất đau, lần mò bốn phía, mơ mơ màng màng đứng dậy, đầu óc như đang phát sốt.
Điện thoại di động lúc này liền vang lên.
Cả người tôi giật nảy, vội cầm lấy chiếc áo khoác mới ban nãy đặt bừa trên ghế, lục tìm chiếc điện thoại ở bên trong, cúi đầu nhìn.
Trên màn hình là một loạt cuộc gọi nhỡ, ánh sáng lập lòe, tôi nhấp môi, ấn xuống nút gọi, bên kia liền lập tức vang lên giọng nói trầm thấp xen lẫn chút lo lắng.
【Tiểu Kỳ, anh vừa nãy ở dưới công ty chờ em, đồng nghiệp của em bảo là em đã về trước rồi, có phải đang mệt mỏi gì không?】
【Anh giờ cũng sắp đến chỗ em ở rồi, em chờ một chút. Mà sao không nhận điện thoại vậy, anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì rồi. 】
Tôi cất giọng nói đã khản đặc, xoa bóp trán, nói: [Không có gì đâu… Chỉ là tối hôm qua –] Tôi còn đang định giải thích, chuông cửa đã lập tức vang lên.
Tôi ngây người đặt điện thoại xuống.
Chuông cửa vang lên đầy thúc giục, tôi mới từ trên giường dậy, hoang mang vội vội vàng vàng chạy đi mở cửa, thiếu tí nữa là vấp ngã.
Vừa mở cửa ra, đã trông thấy Bạch Quân Thụy mặc trên người bộ đồ tối màu, tóc có chút ẩm ướt, cả người mang theo hơi nước, tôi không khỏi ngây ra, mới phát hiện hình như bên ngoài trời đang mưa.
Bạch Quân Thụy vừa thấy tôi mở cửa cũng không khách khí, lôi tôi vào trong đóng cửa lại, đi thẳng đến, không chờ tôi nói chuyện đã đưa tay ra sờ trán tôi, tuy rằng ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái khẽ chau mày của anh ấy, khẽ nói: [Đúng là hơi sốt rồi.]
[May quá, anh có mua thuốc đây. Em ăn gì chưa?] Bạch Quân Thụy lục lọi cái túi, lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, [Anh biết em chắc chắn chưa ăn gì.] Tôi nhìn anh ấy từ lúc bước vào cửa đã bắt đầu bận rộn, đem cái túi đặt lên bàn, rồi bước vào phòng bếp, lục lọi tủ lạnh, sau quay lại bảo: [Em đi ngồi nghỉ trước đi, anh nấu ít cháo, ăn xong rồi uống thuốc.]
[Không cần phải…]
Bạch Quân Thụy tức giận cắt lời: [Mới nãy anh đã gặp cấp trên của em, cô ấy bảo em có vẻ không ổn lắm, có phải em lại thức khuya nữa đúng không, lại không chú ý đến ăn uống, ngày trước đã có bài học kinh nghiệm rồi mà còn chưa đủ sao?]
Tôi tức khắc nghẹn giọng.
Bạch Quân Thụy nói bài học kinh nghiệm, ý là nói thời gian tôi học năm thứ tư đại học, bời vì bài tập nhiều rất căng thẳng, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều rối tung cả lên, sau đó không cẩn thận phải nằm viện, hai đêm liền truyền nước muối. Khi đó Trình Thần lo đến loạn xạ, không thèm suy nghĩ cứ thế gọi tìm Bạch Quân Thụy, cuối cùng biến thành đem người ta đang ở phương Bắc chạy đến đây.
[Em đi nằm trước đi, ở đây đã có anh rồi.] Bạch Quân Thụy cởi áo khoác ra, thấy tôi mơ hồ nhìn mình, liền nói: [Anh tốt xấu gì cũng đã sống một mình suốt vài chục năm, tuy chưa làm được cả một bữa tiệc, nhưng nấu ít cháo gì đấy cũng vẫn được, ngoan nào, đi nằm đi.]
Bị một người trên thực tế nhỏ hơn mình những hai mấy tuổi dỗ dành, thật sự khó mà chịu nổi.
Xem chừng Bạch Quân Thụy là người dễ nói chuyện, nhưng khi nổi cáu là rất cứng đầu phiền phức, tôi sờ sờ cái mũi, đầu vẫn còn đau nhức, đành phải ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống ghế sô pha, có chút buồn ngủ mà thu chân lại.
Sau khi Bạch Quân Thụy nấu cháo xong, mưa bên ngoài cũng lớn hơn, còn kèm theo vài tiếng sấm nữa.
Trong cháo thả ít thịt băm, bên trên kèm theo cả ít hành, Bạch Quân Thụy nhìn chằm chằm tôi ăn hơn nửa bát, lại cầm cốc nước nóng và thuốc hạ sốt đến, mở miệng bảo: [Đêm nay đừng tắm rửa nữa, nếu không bị cảm lạnh là không được đâu, uống thuốc xong thì ngủ đi.]
Tôi thoáng nhìn qua cửa sổ, trong phòng chỉ bật một cái đèn nhỏ, lúc quay lại nhìn Bạch Quân Thụy, dường như nhiễm chút ánh sáng ấm áp.
[Đêm nay…] Cổ họng tôi có chút đau. [Trời mưa to quá, giờ lái xe trên đường không ổn đâu, nếu không ngại thì ở đây một đêm, sáng mai hẵng đi.]
Bạch Quân Thụy cũng không từ chối, [Ừm] xong một tiếng, tôi đang định đi tới cái tủ lấy cho anh ấy quần áo để thay giặt, anh lại càng ấn tôi quay về giường, bảo: [Anh biết cất ở đâu, em cứ nằm cho tốt đi.] Sau đó tùy ý cầm khăn mặt, bước vào trong phòng tắm.
Có lẽ vì hiệu quả của thuốc hạ sốt, tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ là mắt càng thêm nặng, nghe tiếng nước không quá rõ ràng kia, không quên dịch người sang một bên giường, trở mình xong cũng mơ màng thiếp đi.
Giấc mộng lần này có cảm giác chân thực hơn.
Chỉ có điều hơi hỗn loạn, ít đi cảm giác mông lung, ngược lại còn có cảm giác khiến cho người ta phải xấu hổ.
Tôi tự nhận là bản thân rất thanh tâm quả dục, cho dù ra ngoài cũng vẫn luôn giữ mình trong sạch, không hề làm ra chuyện gì quá giới hạn. Lại nói, tôi cũng là một người đàn ông bình thường có thất tình lục dục, đột nhiên nằm mơ thấy giấc mộng này, chắc là vì đã lâu không có phát tiết…
Tôi như có thể cảm nhận được rõ ràng một sự áp lực, ngay đến hôn môi cũng chân thật đến nỗi cả người phải run lên, thân thể bị vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng, trong mơ hồ mang theo cảm xúc mãnh liệt, không vội không nóng — chân thật đến gần như hư ảo, chút lý trí của tôi sắp tan rã dưới sự mơn trớn đầy thuần thục này.
Kỳ lạ chính là, trong giấc mơ kiều diễm ấy, tôi lại có thể rảnh rỗi mà nghĩ — bàn tay của cô gái này, hình như rất lớn…
Hơi thở dần hỗn loạn, cảm giác bị người ta đặt ở dưới thân ra sức làm bậy có chút kỳ quặc, nhưng vẫn rất thoải mái, chí ít luồng xúc cảm ấm áp kia, thực sự khiến người ra cảm thấy khoan khoái ấm áp, về mặt lý thuyết mà nói, hẳn là rất thoải mái. Chính là lúc chỗ kia bị thứ gì đó bao vây lấy, cảm giác rất tình sắc hưng phấn — động tác rất nhanh đến mức suýt nữa chống đỡ không nổi, hạ thân bị người ta sít sao mút vào, lúc những tiếng rên rỉ không kìm được vang lên, khiến cho tôi nảy sinh ra thứ cảm giác tội lỗi…
Hình như lúc phóng xuất, tôi lung tung ôm lấy thân thể người kia.
Trước khi ý thức mơ hồ, liền rút ra được một kết luận lạ lùng — Thì ra đây là một cô gái tóc ngắn.
Sáng sớm, tôi tí nữa thôi theo phản ứng bản năng mà giật đệm chăn ra.
Sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quay lại nhìn đã không thấy bóng dáng Bạch Quân Thụy đâu, ngược lại thấy tờ giấy trên cái bàn cạnh giường. Tôi dịch người.
Trên giấy là vài dòng chữ tiếng Trung viết vội của Bạch Quân Thụy —
【Xin lỗi, sáng nay còn có hội nghị quan trọng, phía công ty anh đã thay em xin nghỉ rồi, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. 】
【Anh đã gọi đồ ăn bên ngoài cho em, trước đem cốc sữa nóng trên bàn uống đi, nếu lạnh rồi thì phải đi đun lại đấy, đừng có lười làm những chuyện đấy.】
【Tự chăm sóc mình cho tốt nhé. Quân Thụy lưu* 】
(lưu*: ghi lại, để lại)
Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, không khỏi ngẩn người. Thì ra đã trễ thế này rồi.
Đem tờ giấy kia cất vào trong ngăn kéo, tôi duỗi người vươn vai — Kỳ lạ, sao lại cảm thấy hình như càng ngủ lại càng mệt thế, hông cũng có chút đau nhức, có khi nào đã già rồi ư…