Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Thụ – Chương 92: Mua bán lớn…
Nói tới nói lui, cuối cùng lúc đi vẫn không đem theo Đinh Hạo, một lần hai lần thì không sao, đến lần thứ ba thì Đinh Hạo bắt đầu không vui: “Bạch Bân, anh làm gì sau lưng tôi đấy?”
Bạch Bân đang cầm áo khoác chuẩn bị ra khỏi cửa, bị Đinh Hạo giang tay ngăn ngay ngoài chất vấn một câu, liền kinh ngạc: “Không phải hôm qua đã nói với em rồi sao, anh cùng trung úy Phan ra ngoài có chút việc.”
Khi làm trò trước mặt Đinh Hạo Bạch Bân luôn luôn xưng hô là trung úy Phong, nhưng mỗi khi một mình nói chuyện với Phan Phong đều gọi anh Phan, lỗ tai Đinh Hạo rất thính, nên nghe hay không nên nghe cũng hóng được. Bây giờ nhìn bộ dáng Bạch Bân muốn ra ngoài một cách đương nhiên, Đinh Hạo mất tự nhiên, lời nói có chút chua: “Hôm qua nói rồi, nhưng anh không nói cho em biết ra ngoài rốt cuộc là để làm gì… Hơn nữa, sao anh hay ra ngoài cùng hắn thế?”
Nhà dì Ngô có người tới thăm, hiếm hoi xin phép về nhà, hiện giờ trong nhà chỉ còn hai vị ngăn ở cửa cùng muốn ra ngoài kia, Bạch Bân thở dài, cúi đầu hôn lên trán Đinh Hạo: “Nghe lời, nhé, lúc về đem đồ ăn ngon cho em!”
Đinh Hạo vô cùng kiên định, lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Em không ăn! Đồ mang về lần trước vẫn chưa ăn xong đâu!” Bạch Bân mỗi lần đều đem cá khô về, ăn hai lần liền chán ghét, lần này không thể bị anh lừa dối qua đi nữa: “Bây giờ sắp tám giờ tối rồi, anh lại ra ngoài một đêm không về à?”
Bạch Bân nhìn xuống cổ tay, bỏ qua thời gian lãng phí trên đường thì còn khoảng hai mươi phút nữa, anh thật sự không có biện pháp nào với Đinh Hạo, thử đề nghị: “Nếu không anh nhìn em ngủ, sau đó lại đi? Một nụ hôn ngủ ngon, nhé?”
Hai người rất ít khi tách nhau ra ngủ, Bạch Bân chỉ nghĩ cậu không quen, còn an ủi ghé qua hôn lên mặt Đinh Hạo: “Sẽ nhanh về thôi, sáng mai lúc em thức dậy là có thể nhìn thấy anh…” Đang an ủi, chợt cảm thấy mặt mình bị đứa nhỏ này giữ chặt, trên môi phủ lên mảnh mềm mại quen thuộc, Bạch Bân thuận theo cậu, không hề kháng cự làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Ngậm lấy, khẽ cắn, tiếp theo tiến nhập dây dưa, mút vào, đầu lưỡi nghịch ngợm còn không an phận cuốn lưỡi anh vào, khẽ co rút. Đều là con trai, lại từng hưởng qua tư vị cực lạc, vô cùng hiểu rõ động tác nhỏ này, ánh mắt Bạch Bân tối sầm, Đinh Hạo đây là đang đùa với lửa.
Đến lúc tách nhau ra lần nữa, Đinh Hạo sắc mặt ửng đỏ, nhưng lại mang theo nụ cười giảo hoạt, kéo Bạch Bân lại gần mình, quả nhiên, nơi dán tại bụng cậu cách một lớp vải dệt mỏng manh đang phồng lớn. Đinh Hạo cọ xát một chút tại bộ vị mẫn cảm kia, lập tức cảm giác được người nọ phun ra hơi thở nóng bừng bên tai: “Hạo Hạo…”
Đinh Hạo kiễng chân kề tai Bạch Bân nhẹ nhàng hỏi: “Bạch Bân anh dẫn em đi, em cho anh một cái ‘hôn ngủ ngon’, được không?” Bên này còn không quên đã hòa nhau một ván, lấy chân đè ép trên bộ vị kia.
Bạch Bân do dự, mang Đinh Hạo đi cũng không phải không được, nhưng anh không muốn để Đinh Hạo nhìn thấy… Tiếp xúc quá sớm cũng không phải chuyện tốt, nếu có thể anh càng hy vọng Đinh Hạo đi đọc truyện hay xem phim hoạt hình… Đây mới là điều trẻ con nên làm đi? Một mình Bạch Bân cũng chưa từng làm những thứ đó, anh thử đi đoán những thứ trẻ con bình thường thích.
Bất quá thật đáng tiếc, Đinh Hạo cũng không phải đứa nhỏ bình thường trong tưởng tượng của anh, cậu rõ ràng rất hiểu Bạch Bân, hoặc là càng hứng thú hơn với chuyện Bạch Bân muốn đi làm. Hiện tại, Đinh Hạo đang vì được đi cùng mà thể hiện nỗ lực.
Hai tay Bạch Bân chống đỡ khung cửa, đứa nhỏ đối diện đã ngồi xổm xuống cởi trói buộc nơi quần anh. Ngón tay Bạch Bân run rẩy cào khung cửa thật nhanh, càng thêm nhắc nhở anh đang ở chỗ nào, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đứa nhỏ đang ra sức phục vụ kia, ngưng tại chiếc miệng đang hé ra hợp lại.
Đinh Hạo nghĩ giống như ăn kẹo que, đang định ngậm ở một bên, nhưng thử vài lần vẫn không thành công, ngược lại làm hại cậu thiếu chút nữa bị nghẹn chết. Đinh Hạo mơ hồ không rõ than thở: “Thế nào… ‘nụ hôn ngủ ngon’ không tệ đúng không? Anh rốt cuộc đem hay không đem em theo… Này, đừng chỉ lo hưởng thụ, anh nói gì đi chứ!”
“Cái gì?” Hầu kết Bạch Bân trượt cao thấp, lực chú ý hoàn toàn đặt ở đôi môi đỏ mọng mang theo ánh nước kia.
Đinh Hạo nhổ vật trong miệng ra, lấy tay cầm qua lại vuốt ve: “Em nói, anh rốt cuộc có đem em theo không? Anh nếu không mang em đi…” Cảm giác vật trong tay trướng lớn thêm một vòng, Đinh Hạo hài lòng nở nụ cười: “Nếu không mang em đi, em phải lên tầng ngủ đây.”
Giọng nói đứa nhỏ mang theo cảm giác thống khoái vì được báo thù rửa hận, ngửa đầu nhìn Bạch Bân, thúc giục: “Nhanh lên, nói một câu thôi!”
Bạch Bân xoa đầu cậu, lực đạo hiển nhiên đã khống chế, nhưng thanh âm không thể khống chế khàn khàn: “Được rồi, đừng làm rộn, em có biết đây là hai chuyện khác nhau không.”
Đinh Hạo biết Bạch Bân ăn mềm không ăn cứng, lậptức đổi thành bộ dáng ủy khuất, trên tay vẫn chưa hề thả lỏng, tiếp tục cầu anh: “Bạch Bân, không phải em muốn đi chơi, em chỉ muốn ở cùng anh thôi, anh dẫn em đi đi…” Đinh Hạo nhẹ nhàng cọ mặt vào chỗ đó: “Em không thích ở nhà một mình, Bạch Bân anh đừng bỏ lại em…”
Sự thật nói cho chúng ta biết, phàm là người da mặt dày luôn được lợi, không biết xấu hổ thì phải là thiên hạ vô địch, cho nên Đinh Hạo thành công. Bạn nhỏ Đinh Hạo không mặt mũi không da vừa được Bạch Bân đồng ý, lập tức giúp anh giải tỏa nhu cầu, ngay cả hút cắn cũng dùng để giúp anh bắn ra, hơn nữa vô cùng rộng lượng tỏ vẻ không thèm để ý Bạch Bân làm dơ mặt của cậu: “Em đi rửa, anh chờ em một chút!”
Bạch Bân không ngăn lại, nhìn cậu cao hứng phấn chấn chạy đi đánh răng thay quần áo, tự mình cũng không nề hà đi đổi toàn bộ đồ trên người. Không phải là dung túng Đinh Hạo, chỉ là câu nói cuối cùng của cậu khiến tâm anh mềm nhũn, là anh lo lắng không chu toàn, trong nhà không có ai, cũng không thể để cậu một mình coi chừng căn nhà tối như mực này.
Sẽ giống như mình khi trước, dù bật tất cả đèn lên sáng bừng, cũng không cảm thấy được ấm áp
Chờ hai người thu thập xong, lúc lái xe qua đã muộn hơn so với thời gian ước định. Phan Phong đang dựa vào chiếc xe jeep rách nát chờ bọn cậu, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, tỏ vẻ kinh ngạc với việc Bạch Bân đến muộn: “A, lần đầu đến trễ đấy!” Ngẩng đầu lên lần nữa liền thấy Đinh Hạo theo Bạch Bân nhảy xuống xe, lập tức hiểu được: “Tôi đã nói rồi! Đứa nhỏ trong nhà thêm phiền đúng chứ! Ha ha.”
Bạch Bân tỏ ý xin lỗi với Phan Phong: “Tôi sẽ xem chừng em ấy, sẽ không chạy loạn.” Ở trên đường anh đã giảng qua việc sắp làm với Đinh Hạo, tuy rằng lúc trước Phan Phong đã tỏ vẻ không thèm để ý việc anh đem Đinh Hạo đến, nhưng Bạch Bân vẫn khách sáo với hắn vài câu.
“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta chỉ làm vận chuyển, không cần nhiều quy củ như vậy!” Phan Phong khoát tay, miệng ngậm một điếu thuốc muốn châm: “Tôi hút hai điếu trước, không ngại chứ?” Bến tàu cấm thuốc, ngay cả bật lửa cũng không cho mang, tới rồi cũng chỉ có thể ngậm thuốc không cho đỡ nghiện.
Bạch Bân bảo hắn tùy ý, bản thân anh không hút thuốc lá, nhưng vẫn tôn trọng sở thích của người khác. Đinh Hạo mắt sắc, từ xa đã thấy hộp thuốc lá trong tay hắn thật đặc biệt: “Anh… Phan, thuốc của anh là loại gì vậy?”
“Hiếm khi nghe cậu gọi vậy, cứ nghĩ là vẫn chưa quen.” Phan Phong vui vẻ, hắn nhìn ra được, Đinh Hạo đứa nhỏ này chỉ khi có việc cần hỏi hắn mới gọi như vậy, cầm hộp thuốc lá trong tay ném cho cậu để cậu tự xem.
Đinh Hạo nhận được xem xét một chút, là Bạch Sa (tên một loại thuốc lá). Đinh Hạo hơi ngạc nhiên, buôn lậu bình thường hút đều là thuốc lá ngoại chứ? Nghĩ như vậy liền ngẩng đầu nhìn Phan Phong, vị kia còn rít rất mạnh, bên chân rơi xuống không ít đầu mẩu thuốc lá, có lẽ lúc chờ bọn cậu cũng không quá nhàn rỗi. Đinh Hạo vươn tay đưa bao Bạch Sa cho hắn: “Anh Phan, anh chuyển đều là Bạch Sa sao?”
Phan Phong nhận lấy cất vào túi, phả một hơi khói về phía Đinh Hạo. Đinh Hạo từ lúc đứng gần vẫn luôn đề phòng hắn, từ sớm đã nín thở. Phan Phong thổi một hơi cũng không thấy cậu ho khan, nở nụ cười: “Có ý tứ, cậu thường bị bắt nạt vậy à?”
Không phải thường bị bắt nạt như vậy, là cậu trước kia cũng thích làm loại chuyện thiếu đạo đức này. Đinh Hạo thấy mình là gặp trời phạt, sao lại có thể gặp phải một người so với mình lưu manh năm đó còn lưu manh hơn chứ? Nghĩ như vậy, trên mặt vẫn gượng gạo tươi cười: “Đúng, ba tôi thường đùa tôi như vậy, thói quen.”
Phan Phong nở nụ cười: “Tôi thấy đúng mà, cậu trốn rất thuần thục.” Nhìn Bạch Bân sắc mặt không tốt, liền trả lời vấn đề vừa rồi của Đinh Hạo: “Thuốc lá ngoại đúng không? Cũng có đấy, chờ một lát.” Không mở cửa xe, trực tiếp vươn người vào chỗ lái qua cửa kính, rút ra hai bao 35 đưa cho Đinh Hạo: “Lấy về cho ông già hút thử, thuốc lá ngoại thôi, hút cũng chỉ như vậy, còn không dễ gọi bằng của chúng ta!”
Lúc này vẫn là bao 35 nguyên vỏ, đóng gói hơi bị bẹp một chút, hàng nhập khẩu cũng có? Đinh Hạo nghi hoặc, nhưng nhìn Phan Phong đánh thái cực một đường nhiễu qua nhiễu lại nhưng vẫn không nói tử huyệt, Đinh Hạo liền biết không hỏi được gì. Đợi một hồi, nhìn đằng trước có một ánh sáng chợt lóe, là dấu hiệu đoàn xe tới, Phan Phong hút hai hơi rồi nhanh chóng ném bỏ: “Được rồi, chúng ta đi đi.”
Bên này là một bến cảng nhỏ, thuyền lớn không đi vào được, lần này là chiến thuyền nhỏ đến, tuy vậy từng thùng thuốc lá được người vận chuyển trên thuyền vẫn thật khả quan. Bạch Bân lái xe không nhanh không chậm theo phía sau, Đinh Hạo bị không khí dưới bóng đêm khiến cho có chút khẩn trương: “Bạch Bân, là ông Bạch cho anh cùng hắn làm một trận đúng không?”
Bạch Bân gật gật đầu: “Ừ”
Đinh Hạo nhìn anh: “Anh cũng biết… Đây là đang chở cái gì?”
Nếu đem Đinh Hạo đến đây, Bạch Bân cũng không gạt cậu: “Biết, đa phần là Bạch Sa và Hồng Tháp Sơn, cũng có thuốc lá ngoại loại 35.”
Bạch Bân vừa nói Đinh Hạo liền hiểu được, nói đúng ra thì đa phần là sản phẩm trong nước, như vậy không phải là vận chuyển vụng trộm, mà quan hệ đến vấn đề ‘chảy trở về’. Thuốc lá từ trước đến nay tính thuế cao, đơn giản chẳng hạn như, một bao thuốc lá 30 đồng thì cống nạp cho thuế cũng khoảng 100 hào, còn chưa tính chi phí vận chuyển cùng tăng giá bán sỉ bán lẻ, toàn bộ tính vào thậm chí còn cao hơn cả cái này nữa.
Mà thuốc lá sản phẩm trong nước được hưởng ưu đãi, cái gọi là ‘chảy trở về’ chính là đưa ra ngoài đi một vòng rồi vụng trộm trở lại, loại 35 này cỏ lẽ cũng nhân cơ hội đóng gói bên nước H, loại trốn thuế nhập khẩu bậc này, còn làm lợi cho chính sách. Vài năm trước không có thuốc lá ngoại nhập khẩu, cho nên thuốc lá ngoại nổi tiếng, mà hiện tại thuốc lá ngoại nhập khẩu từ phía nam nhiều, người trong nước đa phần vẫn hút theo khẩu vị của mình, so sánh ra thì thuốc lá nội vẫn được tiêu thụ nhiều hơn.
Đinh Hạo ngồi đó trầm mặc một hồi, chỉ có thể nói, mấy người Bạch Bân chui chỗ sơ hở này tốt lắm, có thể tránh được ngoại tệ, nhưng Đinh Hạo trong lòng không nỡ. Cậu một lần nữa cảm giác được khoảng cách giữa mình và Bạch Bân, tuy rằng trước kia đã biết cậu và anh không cùng một thế giới, nhưng chưa từng rõ ràng cảm nhận được như bây giờ.
Bạch Bân cũng thấy đứa nhỏ bên mình im lặng, hơi nhíu mày, điều chỉnh xe đi theo Phan Phong cẩn thận, rảnh ra một bàn tay vươn ra nắm lấy Đinh Hạo, lòng bàn tay nhỏ bé quả nhiên lạnh lẽo: “Anh đưa em về nhé?”
Đinh Hạo lắc lắc đầu: “Em muốn cùng anh.”
Cậu muốn biết càng nhiều chuyện của Bạch Bân hơn nữa, mặc kệ là tốt hay là xấu, dù sao cùng từng phát sinh trên người Bạch Bân. Bạch Bân lớn lên cùng cậu, cậu cũng muốn nhìn Bạch Bân lớn dần. Bất quá, cậu đúng là chưa từng trải qua điều gì như vậy, bên ngoài là một loạt quân dụng hơn mười cân, đồ vật này nọ cũng bị đặt vào thùng đựng hàng, tuy nói mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ lắm, nhưng trên lưng Phan Phong cùng những người đó mang theo gì cậu chắc chắn không nhìn lầm, là súng.
Đinh Hạo nhìn cây súng lớn dưới ánh trăng lóe ánh kim loại sáng bóng lạnh như băng, trong lòng có chút hoảng hốt, so với cái này, cậu cùng Đinh Húc lúc trước quả thật là tiểu đánh tiểu nháo. Nghĩ đến Đinh Húc, ánh mắt chợt sáng lên, Đinh Húc rất hiểu biết với mấy cái này, có thể đi hỏi Đinh Húc một chút. Cậu không thể đoán trước thời gian việc này, nhưng không có nghĩa là Đinh Húc không thể, biết ít nhiều đều có thể giúp đỡ Bạch Bân, Đinh Hạo cuối cùng cũng có chút an tâm.
Trong lòng hơi thả lỏng một chút, bắt đầu có tâm tư nhìn đồ trên xe tải gì đó, xem xét vải bạt màu xanh lá bao phủ thùng đựng hàng trên xe, không khỏi nhíu mày: “Bạch Bân, chuyển như vậy… có phải hơi nhiều không? Không thể tách ra sao?”
Bạch Bân nhìn cậu thần sắc bình thường, lúc này mới yên lòng lại, tay vẫn nắm chặt tay cậu không buông ra: “Có phê chuẩn, chứng từ, con dấu, cùng chở mới an toàn hơn.”
Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, không hỏi nhiều nữa….
_______
Lời tác giả:
Bạch Bân (đang muốn ra ngoài): Hạo Hạo nghe lời, ở nhà một mình được không?
Đinh Hạo (cọ đến cọ đi): Không muốn không muốn!
Bạch Bân (bởi vì rất thoải mái mà nhịn không được lại vươn tay): Thật sự không thể mang em ra ngoài, nghe lời.
Đinh Hạo (tiếp tục cọ ~): Em ___ không ____muốn!
Bạch Bân (biết rõ Đinh Hạo này hoàn toàn bị mình làm hư nhưng nhịn không được tiếp tục cưng chiều): Vậy, làm gì đó đi.