Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Thụ – Chương 89: Nhiều quá hóa buồn (hai)…
Đoàn xe đi tới đi lui hai bận, Đinh Hạo bọn họ cùng nhau trở về theo đoàn xe buổi chiều. Đinh Húc và Tiếu Lương Văn về trước, chuyện của bọn họ đã hết bận rộn, đoạn sau có muốn cũng không được vội vã, liền quyết định về sớm. Đinh Hạo ngồi trên xe jeep của Bạch Bân về, Bạch Bân hôm qua giằng co đến hơn nửa đêm, mông cậu vẫn còn đau, thật sự không thuận tiện chạy qua chạy lại.
Đinh Hạo nhàm chán ngả vào ghế sau nhìn ra bên ngoài, Bạch Bân dừng xe ở trạm bảo lưu thuế nhập khẩu. Nhân viên đưa bọn họ tới vốn muốn mời Đinh Hạo vào ngồi một chút, Đinh Hạo nhìn bên đó ít người nhiều chuyện, quyết định không đi xuống thêm phiền toái cho người ta.
Nhìn tình hình kiểm tra bên ngoài một hồi, không có gì đặc biệt, Đinh Hạo chuẩn bị đi WC rồi về ngủ bù một giấc. Kết quả ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt chính là hiện tại vừa ngáp liền chảy nước mắt, Đinh Hạo dụi mắt đi về phía khu nhà lớn, kết quả của việc phân tâm chính là bị cánh cửa đá mở bắn ngược trở về đập vào trán – Một tiếng ‘ông’ vang lên, Đinh Hạo ôm đầu ngồi thụp xuống.
“Đau quá, đau! A ___”
Nước mắt ào ào chảy, cửa chính bên trên vì biểu hiện khí phái còn lắp thủy tinh mạ vàng, đập vào liền kêu lên một tiếng trầm đục, Đinh Hạo cảm thấy trong óc mình đều là âm dội lại.
Ngồi chồm hỗm trên mặt đất hơn nửa ngày vẫn chưa định hồn lại, Đinh Hạo cảm thấy khắp nơi đều là bóng ma, không phải, là phía trên đầu cậu có một bóng ma.
Người đứng bên cạnh nhìn Đinh Hạo đụng đầu vào cửa hắc hắc cười vui vẻ: “Còn có người ngốc như vậy sao, cánh cửa xoay tròn mà cũng không biết?”
Cửa xoay tròn? Cánh cửa xoay tròn mà làm hai mảnh gắn vào như thế à? Không phải một vòng xoay tròn 360 độ mới được gọi là cửa xoay tròn sao?! Đinh Hạo tức giận nhìn cánh cửa, cậu thấy đầu càng đau, vươn tay cẩn thận sờ sờ, quả nhiên nổi lên một cục u lớn.
Người bên cạnh vui sướng khi người khác gặp họa vẫn chưa đi, còn lấy chân đá đá Đinh Hạo: “Này, đứa nhỏ… đứng lên, anh mang cậu vào cho!” Đây hoàn toàn là ngữ khí làm ơn.
Đinh Hạo tức giận, ngẩng đầu trừng: “Ai nói tôi muốn đi vào? Tôi thích ngồi chồm hổm chỗ này không được sao?!” Đinh Hạo lúc này mới nhìn được hình dáng của người kia, là một người đàn ông vóc dáng cao da thịt màu đồng cổ, khá đẹp trai, đúng ra là tổng khiến người ta cảm thấy dáng vẻ lưu manh, trang phục nghiêm túc như vậy lại bị hắn mặc ra cảm giác hơi phóng túng. Đinh Hạo thầm khinh bỉ.
Vị kia bị Đinh Hạo trừng mắt nhìn, ngược lại cảm thấy hứng thú đánh giá cậu một hồi: “A, tính tình thật lớn! Người cũng khá dễ nhìn, chậc chậc!” Nói xong xoay người vươn tay, cư nhiên nhấc Đinh Hạo trên mặt đất lên giống như túm con mèo nhỏ, đẩy cửa xoay ra đi vào trong.
“Đứa nhỏ, nhanh vào thôi, đừng chặn đường người khác, ngồi chồm hổm khóc ở đây mẹ cậu không nhìn thấy đâu! Ha ha!” Đi vào tùy tiện ném Đinh Hạo một chỗ, trước khi đi còn vỗ vỗ đầu cậu: “Nhanh về nhà đi, nhé.”
Đinh Hạo có xúc động muốn đâm đầu vào cửa lần nữa, người này thật đúng là coi cậu như trẻ con mà đối xử… Mí mắt mở lớn nhìn binh lính càn quấy kia đi, Đinh Hạo cố nén xúc động muốn chạy qua đạp cho hắn một cước từ sau lưng.
Đinh Hạo thấy hôm nay không tốt lành, đi toalet xong liền về xe, cậu quyết định tiếp theo không đi đâu hết, bị đập một cục u lớn trên trán, đây mới là tâm lực tiều tụy.
Thời tiết oi bức, ve kêu không ngừng, Đinh Hạo nằm úp sấp trên xe nghĩ đông nghĩ tây, không biết như thế nào lại nghĩ đến nhân viên lo thủ tục hôm đó. Cậu nhớ hôm ấy hình như có chuyện gì định làm nhưng quên mất, ngay lúc Đinh Húc đang làm thủ tục, là chuyện gì nhỉ? Nghĩ nghĩ, không được bao lâu liền ngủ mất.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, trời đã hơi tối, không biết gối trên cái gì, mềm cứng vừa phải còn vô cùng thoải mái. Đinh Hạo cử động một chút, chợt nghe thấy tiếng Bạch Bân: “Tỉnh rồi?”
Đinh Hạo ừm một tiếng, mở mắt ra liền nhìn thấy Bạch Bân, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên đùi Bạch Bân, ngồi lên nhìn xung quanh thăm dò, phía trên chính là Tiểu Lý lái xe. Ông Bạch có lẽ lo lắng, cuối cùng vẫn phái lái xe tới đón. Tiểu Lý lái xe đã quen biết Đinh Hạo, thấy cậu tỉnh lập tức mở máy hát: “Đinh Hạo, một đường này sợ ồn Bạch Bân không cho anh nói chuyện, anh đây nghẹn một đường rồi!”
Đinh Hạo nhanh chóng an ủi: “Anh Lý, là lỗi của em, xin lỗi, nếu biết rằng anh tới đón thì em đã sớm dậy rồi! A, cái này cũng chứng tỏ kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, anh xem đường xóc nảy như vậy mà em vẫn không tỉnh!”
Tiểu Lý lái xe bị cậu chọc cười: “Được đấy, đường xấu đến vậy mà em cũng không tỉnh, tối hôm qua không biết làm cái gì mà mệt thành như vậy đâu!”
Vốn là một câu không có tâm tư gì, lại khiến người có tật giật mình đỏ mặt, may mắn trời đã tối nhìn không rõ lắm: “Cái này không phải là, mấy ngày nay quá mệt…” Bạch Bân bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay cậu, ý bảo cậu nằm xuống tiếp tục ngủ một lát: “Còn hơn nửa tiếng nữa mới về nhà, ngủ tiếp một lát đi?”
Đinh Hạo lắc lắc đầu, nhưng vẫn thuận theo ý Bạch Bân ngồi sát lại gần anh. Bạch Bân thực hài lòng với sự nhu thuận của cậu, nhéo nhéo tay cậu, lại hỏi: “Đầu của em sao lại bị như vậy?” Anh vừa lên xe liền nhìn thấy cục u lớn trên trán Đinh Hạo, chờ cậu tỉnh lại mới hỏi.
Đinh Hạo vươn tay chạm nhẹ cục u cứng rắn trên trán, nhớ tới lúc trước mình bị người coi như giống con gà con xách vào liền bực mình, tiện thể xả cơn tức: “Em muốn đi toalét, bị đập ở cửa lớn…”
Bạch Bân cười, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên: “Đừng nhúc nhích, để anh xem xem.”
Đinh Hạo ngẩng đầu lên cho anh xem, có chút ủy khuất: “Đau lắm.” Bạch Bân kề sát lại, hơi thở phả ra trên mặt cậu, Đinh Hạo hơi né tránh, nhưng bị Bạch Bân nắm cằm, trên trán bị hôn vài cái, bên tai là thanh âm mang theo ý cười: “Còn đau không?”
Đinh Hạo cắn răng tự ép mình không nhìn về phía trước, cũng không lo lắng có bị người khác nhìn thấy hay không: “Vẫn đau!” Bạch Bân người kia, ăn đậu hủ của cậu còn để cậu lo lắng cho việc bị lộ? Không có cửa đâu! Cậu mới không ăn loại mệt này, về sau chuyện phiền toái đều để Bạch Bân quản!
Bạch Bân lúc này không hôn lại, ý cười trong mắt tràn đầy, từ phía sau vươn tay ôm thắt lưng Đinh Hạo: “Vậy chúng ta trở về ‘giảm đau’, nhé.” Kính chiếu hậu của xe này đã bị anh điều chỉnh, Tiểu Lý lái xe căn bản không thể nhìn thấy gì từ góc độ kia, nhớ bộ dáng Đinh Hạo tốn hơi thừa lời lúc nãy anh liền cảm thấy thú vị.
Tiểu Lý lái xe quả nhiên chỉ nghe đến một câu ‘giảm đau’, vội hỏi: “Đinh Hạo, đầu đau lắm sao? Nếu không chúng ta vòng qua hiệu thuốc mua thuốc giảm đau nhé?”
Đinh Hạo bị Bạch Bân ôm lấy, nghe thấy chỉ lầm bầm vài câu: “Không cần đâu, anh Lý, em về bôi thuốc…” Bạch Bân phía sau lại đang cười, Đinh Hạo huých anh một cú: “Hộp-thuốc-nhỏ của dì Ngô có!” Còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ.
Tiểu Lý lái xe ‘à’ một tiếng: “Vậy là tốt rồi, này, Đinh Hạo, các em lần này lấy nhiều đồ này nọ vậy? Vụ này kiếm được không ít tiền đi?”
Đinh Hạo vô cùng đắc ý, ngay cả Bạch Bân phía sau trộm hôn lỗ tai cậu cũng không thèm để ý: “Đúng vậy đúng vậy! Trên dưới một trăm tấn thịt đó, anh Lý anh ăn thịt không? Em mời anh ăn, ha ha!” Tiểu Lý lái xe vội nói không cần: “Các em tự ăn đi, anh đã bảo sao phải mượn nhiều xe chở như vậy đâu, lúc bán còn phải dùng xe này nữa, bằng không cũng không thể chuyển ra bên ngoài…”
Đinh Hạo không cười, cậu chợt nhớ ra thứ suy nghĩ một ngày kia, vấn đề rất trọng yếu.
Đinh Hạo nuốt nuốt nước miếng, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Bạch Bân: “Cái đó, Bạch Bân này, chúng ta có phải vẫn chưa tìm được người mua không? Chúng ta có thể hay không cũng đốt không xong, ném không được bị đuổi theo phạt tiền?” Cuối mỗi câu đều dẫn theo âm rung, cậu rốt cục nhớ ra, mấy ngày nay cao hứng, thiếu chút nữa đã quên chở hàng về cũng không nhất định đổi được tiền mà.
Bạch Bân chỉ chỉ miệng mình.
Đinh Hạo quay đầu nhìn đằng trước, Tiểu Lý đang chuyên tâm lái xe, không chú ý bọn cậu, cũng đúng, làm gì có tài xế nào không nhìn về phía trước chứ. Đinh Hạo nhanh chóng hôn một cái lên miệng Bạch Bân, hôn rất vội vàng, lại sợ đụng phải, dán mũi sát qua hôn một chút rồi buông ra. Đinh Hạo cảm thấy hô hấp của mình đều có hương vị của Bạch Bân, hành vi nhỏ bé thân thiết vô cùng như vậy càng dễ khiến cậu mất tự nhiên, ‘khụ’ một tiếng thúc giục anh: “Được rồi, nói nhanh đi.”
Bạch Bân đạt được ý muốn lập tức phối hợp giải thích: “Trước khi liên hệ xe Đinh Húc đã nói là thịt đông lạnh, nên lúc anh tìm xe đã cùng phía ông nội hỏi thăm liên hệ xưởng rồi.” Thật ra lúc trước anh còn tìm xong cả hầm chứa đá nữa, nhưng thịt đặt trong tủ đông là tốt nhất, anh cũng không cần vất vả thêm một lần.
Đinh Hạo lúc này mới thở phào một hơi, vỗ vỗ bả vai Bạch bân, không chút nào keo kiệt khích lệ anh: “Làm tốt lắm, trở về có thưởng!” Những lời này nói khí thế mười phần, ngay cả Tiểu Lý lái xe phía trước cũng nghe thấy được, xen vào góp vui: “Ai u, các em bên trong còn có thưởng cho à, Đinh Hạo, thưởng cái gì vậy?”
Bạch Bân đánh gảy câu hỏi của Tiểu Lý lái xe: “Đây là cơ mật bên trong, không thể nói.”
Tiểu Lý lái xe hiếm hoi nghe được Bạch Bân nói đùa, cũng cười cười không hỏi nữa, chỉ cảm thán một câu: “Ngày đó ông Bạch còn hỏi anh, nói Bạch Bân đứa nhỏ này sao lại không thích nói không muốn đùa, bây giờ mà trở lại lúc ấy anh liền nói cho ông nghe, đó là tùy xem ở cùng với ai, có Đinh Hạo tại đây không khí mới sinh động! Đúng không, Đinh Hạo?”
“Đương nhiên!”
Lúc về đến nhà, ông Bạch đã đợi trong phòng khách, thấy hai người đi vào cũng chỉ bảo bọn cậu tắm rửa ăn cơm trước, không nói gì thêm. Tuy rằng trước khi đi đã nói với ông Bạch, nhưng hai người bọn họ một mình lái xe ra ngoài, lại gây động tĩnh lớn như vậy, nếu đổi lại là Đinh Viễn Biên biết thì đã sớm đánh mông Đinh Hạo nở hoa rồi. Đinh Hạo len lén liếc sắc mặt của ông Bạch, thấy có chút nghiêm túc, đứa nhỏ liền chột dạ, nhân lúc lấy áo ngủ lặng lẽ hỏi Bạch Bân: “Anh nói… Ông Bạch có phải tức giận hay không?”
Bạch Bân nhéo nhéo mặt cậu: “Không thể nào đâu.” Lại tìm cho cậu áo ngủ để thay, giống như trước là kiểu dáng không khác anh lắm: “Được rồi, đi tắm nhanh lên.”