Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Thụ – Chương 52: Gừng càng già càng cay
Bà Đinh với việc một nhà Đinh Hạo cùng về thực ngoài ý muốn, bất quá nhìn thấy Đinh Hạo vẫn vô cùng cao hứng. Ôm lấy đứa nhỏ Đinh Hạo còn cao hơn cả mình, hết hôn lại ôm, vẫn như trước gọi: “Hạo Hạo bảo bối của bà ~” Đinh Hạo da mặt cùng dày, vùi đầu vào trong lòng mà, đáp lời: “Nội yêu quý của con ~”
Đinh Viễn Biên vừa vào đã bị hai bà cháu lấy buồn nôn làm thú vị này khiến cho nổi da gà, may mắn là hôm nay về sớm, chứ nếu để hàng xóm láng giềng nhìn thấy thể nào cũng bị vây xem! Mẹ Đinh thế nhưng vô cùng vui vẻ khi thấy con mình và bà thân thiết như vậy. Mẹ Đinh cảm thấy, nếu con mình có thể khiến bà nội trong nhà vui vẻ thực tốt, tương lai chắc chắn nó cũng hiếu thuận.
Đinh Viễn Biên cầm trong tay vài thứ, đứng ở cửa không dám cắt ngang màn chào hỏi tình cảm của hai bà cháu, thử thăm dò: “Mẹ, mẹ ôm xong chưa?”
Bà Đinh xoa xoa mặt Đinh Hạo, lại sờ sờ cái mũi: “Ôm chưa xong! Bảo bối Hạo Hạo của bà càng lớn càng dễ nhìn…” Đinh Hạo vừa chuẩn bị sửa lại, bà đã lập tức đổi lời: “A, không đúng, là đẹp trai! Con xem, nội lại quên rồi!!”
Đồ vật trên tay Đinh Viễn Biên thực nặng, sờ sờ cái mũi, trong lòng có chút ghen tị. Hồi trước mẹ gặp anh em bọn họ cũng chưa từng thân thiết như vậy, mọi người nói bà yêu cháu nhất, lời này quả rất đúng: “Nếu không ta vào trong ôm đi? Vào nhà rồi mẹ lại tiếp tục, cứ hôn cháu đến sưng con cũng không quản…”
Bà Đinh được đứa con chọc cười, nhanh chóng mở cửa dẫn cả nhà đi vào. Đinh Viễn Biên tới thực sớm, hai nhà kia vẫn chưa kịp lại đây. Đinh Viễn Biên thử thăm dò hỏi bà: “Mẹ, anh cả cùng anh rể hôm qua về có nói gì với mẹ không?”
Bà Đinh vội vàng lấy quýt cho Đinh Hạo, không quay đầu lại nói: “Không có, hôm qua thằng cả về rồi à?”
Đinh Viễn Biên vội vàng giải thích với bà: “Không ạ, hôm chủ nhật anh cả cùng anh rể cùng đến chỗ con…”
Bà Đinh lúc này mới ngẩng đầu lên xem đứa con ít, có chút kỳ quái: “Mấy đứa đấy cùng lên chỗ con làm gì?”
Đinh Viễn Biên nói quanh co: “Cái đó, đợi lát nữa anh cả bọn họ đến, sẽ nói với mẹ…” Đinh Viễn Biên theo thói quen muốn lôi thuốc lá ra, chợt nhớ đây không phải nhà mình, vội cất vào. Là mẹ thì luôn hiểu con mình, thấy anh không tự nhiên như vậy liền biết là có việc: “Mẹ hỏi thằng cả làm gì, con trực tiếp nói cho mẹ biết đi!”
Đinh Viễn Biên ‘khụ’ một tiếng: “Cũng không có gì, chỉ là, anh cả anh rể bọn họ nghĩ, muốn đón mẹ vào ở trong thành phố…” Đinh Viễn Biên bên này còn chưa nói xong, bà Đinh liền đặt chén trà xuống: “Mẹ không đi.”
Bà Đinh đã ở đây vài chục năm, hàng xóm láng giềng thực vui vẻ, chính mình có thể tự chăm sóc chút cỏ cây, mỗi ngày đều có một nhóm bạn già cùng trò chuyện giải buồn, ngày qua ngày như vậy thật tốt. Hơn nữa ở trong thành phố, cứ bước ra khỏi cửa sẽ phải tiêu tiền, sống trong cái phòng ngột ngạt mệt mỏi, bà mới không thèm sống như vậy.
Đinh Hạo cùng bà Đinh chung một lòng, thấy sắc mặt bà Đinh không tốt liền vội vàng dỗ dành: “Đương nhiên, đương nhiên, chúng ta không đi. Nội, nội ngàn vạn lần đừng nóng giận. Ở đây có chim chóc hoa cỏ thật là tốt, trong thành phố ngột ngạt có gì hay, con vẫn luôn thích về sống với nội mà!” Đinh Hạo liên mồm an ủi: “Nếu không phải vì kiến thiết tổ quốc, vì thực hiện mục tiêu to lớn xây dựng đất nước giàu mạnh, con đã sớm về đây…”
Đinh Viễn Biên một miệng trà thiếu chút nữa phun sạch, ho sặc sụa, thằng nhóc quỷ này lôi từ đâu ra… mấy câu này: “Đinh Hạo, nói hươu nói vượn cái gì đấy!”
Mẹ Đinh vội vàng đưa khăn cho anh, cũng cười không ngừng được: “Còn không phải tại anh, không nên để con cùng anh xem thời sự, bây giờ nói thành cái dạng này!”
Bà Đinh ôm Đinh Hạo cũng cười: “Bảo bối Hạo Hạo của nội nói thực hay, ha ha ha…”
Đinh Hạo da mặt dày, ngửa đầu thực sự nghe khen ngợi. Cậu cảm thấy bà Đinh vô luận sống ở đâu cũng được; sống ở trong thành phố, mọi người cùng nhau chiếu cố, cậu cũng có thể dễ dàng thường thường đến thăm nội; sống ở trấn, cậu có việc thì gọi điện thoại, nhanh chân một chút thì cuối tuần có thể sắp xếp trở về một chuyến, chủ yếu là bà được vui vẻ, thân thể khỏe mạnh là vạn phúc rồi.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng cửa sắt ngoài ngõ kêu, vài người đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy một mảnh hài hòa trong phòng cũng đến thêm phần náo nhiệt: “Ha, Viễn Biên sớm như vậy đã tới rồi sao, nói cái gì mà vui vẻ như vậy, bọn anh từ thật xa bên ngoài đã nghe tiếng cười rồi!”
Mấy người vừa vào cũng không xa lạ gì, một nhà ba người Trương Mông cùng hai người nhà bác cả Đinh Hạo. Chủ nhật Đinh Hoằng còn có việc bận, không về được.
Người vừa nói chính là ba của Trương Mông. Lúc này người tới đầy đủ, người lớn ngồi trên ghế sô pha, vị trí bị thiếu, phải kê thêm hai băng ghế nhỏ vào. Mẹ Đinh muốn ngồi lên một băng ghế, lại bị Đinh Hạo giành trước: “Mẹ, con thích ngồi ở đây. Từ nhỏ con ăn cơm đã ngồi chỗ này, đặc biệt thoải mái…” Đinh Hạo ngồi xổm trên băng ghế nhỏ bên cạnh bà Đinh bóc quýt. Đứa nhỏ này xem chuẩn vị trí phong thủy tốt bên cạnh bà Đinh, biết ngồi ở đây chắc chắn sẽ không bị Đinh Viễn Biên đuổi đi. Bà Đinh dường như biết được suy nghĩ của cháu cưng, cười xoa xoa đầu Đinh Hạo.
Trương Mông lúc này coi như quy củ, theo Đinh Hạo ngồi băng ghế nhỏ, cũng cầm một quả quýt ăn. Mẹ của cô bé ở chỗ này, không dám náo loạn, nhưng thật ra cũng dựng lỗ tai lên hóng hớt.
Ba Trương Mông khụ một tiếng, nhìn bác cả Đinh Hạo ý bảo: “Anh cả, người cũng đã tới đông đủ, anh nói đi?”
Bác cả Đinh Hạo lần này không mở miệng trước, kéo bác gái Vương Mai bên cạnh một chút, Vương Mai thay bác mở miệng, cười nói: “Bình thường chúng ta cũng chỉ biết làm việc này kia, không biết nói như thế nào, sợ nói không rõ lại làm trò cười. Nếu là do em rể đứng ra, không bằng em nói một chút đi!” Vương Mai dù sao cũng lớn lên trong thành phố, với… chuyện này cũng rõ ràng. Bác cũng không muốn tranh làm chim đầu đàn, muốn xem ý của bà một chút rồi nói sau.
Ba Trương Mông vẫn còn đang trong trạng thái đắc ý, cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu đáp ứng, bày ra vẻ mặt ôn hòa giải thích với bà Đinh một lần, trọng điểm tập trung vào trong nội thành có phương tiện thuận tiện đầy đủ, nhân tiện nói một chút về bọn nhỏ, không kể ra chuyện chia tiền, chỉ nói: “Mẹ xem, nơi đó cách trường trung học cũng gần. Lúc nào mẹ rảnh rỗi liền đi thăm Hạo Hạo, xem Hạo Hạo có tốt hay không?”
Bà Đinh lúc này sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh: “Bà lão ta đã ở đây sinh sống nửa đời người. Ông của Đinh Hạo cũng ở chỗ này thanh thản xuống mồ. Mẹ ở đây trông chừng căn nhà nhỏ này rất tốt, phương tiện giao thông thuận lợi cho các con về thăm. Nếu không tiện thì mỗi lần nhớ, rảnh rỗi gọi cho mẹ cú điện thoại là được. Mẹ không vào thành phố đâu.”
Ba Trương Mông không nghĩ tới bà Đinh sẽ từ chối thẳng thừng như vậy. Hắn vốn tưởng rằng bà sẽ hoan hoan hỉ hỉ vui mừng tiếp nhận, sau đó chính mình có thể kiếm được thanh danh tốt, hiện tại bị cự tuyệt trắng trợn như vậy, trên mặt thật không dễ nhìn. Đinh Dung cũng khó hiểu, khuyên bà: “Mẹ, mẹ không thường ra ngoài đi lại. Bây giờ trong thành phố thiết kế rất đẹp, ánh sáng trong nhà tốt, điều kiện vệ sinh cũng rất được, tốt hơn ở đây nhiều! Phòng của mẹ ở đây là mua từ thời ba đúng không, đã bao nhiêu năm rồi, gió táp mưa sa, cũng nên thay đổi…”
Bà Đinh tính tình cũng quyết liệt: “Chính là cho ta núi vàng núi bạc ta cũng không đi! Phòng này gió táp mưa sa? Đều đừng ngồi ở đây nữa, ra ngoài hết đi! Lễ mừng năm mới cũng đừng có về!”
Đinh Viễn Biên thấy mẹ mình thực sự tức giận, cũng vội vàng khuyên bảo: “Mẹ, ý của chị không phải là như vậy. Chị là muốn nói đón mẹ đi hưởng phúc, có phải không chị?” Đinh Viễn Biên nhìn Đinh Dung, Đinh Dung cũng theo đó gật gật đầu, có chút ủy khuất, đây vốn là chuyện tốt mà, tại sao lại bị mắng.
Bác cả Đinh Hạo cũng biết bà bị huyết áp cao, rót cho bà một chén trà đưa qua, thành khẩn nói: “Mẹ, chúng con hiện nay ít nhiều cũng có chút tiền tiết kiệm. Mẹ cũng nên đến lúc hưởng phúc rồi, căn nhà này là từ hồi ba mua, cũng đã lâu rồi. Bây giờ mua một nhà mới ở trong thành cũng không tệ…”
Bà Đinh thở dài: “Bởi vì đây là phòng ở ba các con mua nên mẹ mới luyến tiếc đi. Tương lai mẹ cũng muốn chôn cùng ba các con một chỗ, ở đây mới an tâm được.”
Đinh Hạo nhớ tới lúc cùng bà Đinh đi viếng mộ ông nội, bà cũng nói như vậy, nói là chờ tương lai già yếu, đi không nổi, liền cùng ông nội chôn một chỗ. Lúc bà nội nói lời này trên mặt thực an tường, không giống như đang nhắc đến sinh ly tử biệt, chỉ giống như nói với Đinh Hạo chuyện đi xa nhà một chuyến. Còn sống, liền hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã vui vẻ thật tốt, đến lúc chết, cũng có người vẫn chờ, cùng mình.
Đinh Hạo cảm giác lúc bà Đinh nói ra câu đấy thực hạnh phúc. Đại khái bà Đinh chưa từng nghĩ đến một ngày mình già yếu đi không nổi, sẽ phải rời xa quê nhà đi? Đinh Hạo yên lặng nắm tay bà Đinh an ủi.
Ba Trương Mông thấy ngữ khí bà đã dịu đi, cũng nhỏ giọng khuyên giải: “Phòng ở cũ như vậy còn không đi. Mẹ ở trong phòng cũ vậy khiến phận làm con như chúng con thấy thật không phải. Mọi người sẽ nói ba nhà chúng con đều có tiền cũng không cho mẹ ở trong phòng tốt, thực bất hiếu, ha hả…”
Bà Đinh cũng đã nhìn ra, nguyên nhân sự việc là ở chỗ này: “Phòng ở này thật sự cũ, cũng nên thay đổi” lại nhìn phản ứng của mọi người, không ai dám chen vào, bà Đinh tiếp tục nói: “Nhưng bà lão già này luyến tiếc rời đi chốn này, các ngươi nếu muốn… à, muốn làm trọn đạo hiếu như lời nói, liền chọn một nhà tại trấn trên mua cho ta đi, không cần tốt lắm, chỉ cần gần, để ta dễ dàng đi gặp bạn cũ là được rồi.”
Mọi người trong nhà đều trầm mặc.