Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 48: Trời phạt…


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Thụ – Chương 48: Trời phạt…

Sau khi trở về quả nhiên bị Bạch Bân thực hành đến ‘thoải mái’ mới thôi. Nước mắt Đinh Hạo đều nhanh rớt xuống, chuyện này người da mặt mỏng thực sự không làm được, cũng chỉ có một mình Bạch Bân vừa xem sách vừa hạ thủ như vậy được thôi.

Cuối cùng cũng đến ngày thứ hai để Đinh Hạo đi học. Sáng hôm đó Bạch Bân bị hiệu trưởng gọi lên nói chuyện, là cuộc bình chọn ba học sinh tốt nhất mỗi năm, lần này nghe nói còn có đăng báo, trước tiên muốn hỏi chút ý kiến của Bạch Bân. Lúc trước khi đi Bạch Bân còn đi mua cho Đinh Hạo một hộp sữa, ngày hôm qua đùa giỡn đến khuya, sáng sớm Đinh Hạo dậy muộn không kịp ăn cơm, chỉ túm lấy hai cái bánh quy: “Đợi lát nữa nhớ uống, đừng có lười.”

Đinh Hạo ‘ừ’ một tiếng, phất phất tay với anh, mang đôi mắt đen thui đi lên lớp. Bạch Bân nhìn theo bóng cậu một hồi, xác định chắc chắn không ngủ gật giữa đường, lúc này mới đến phòng hiệu trưởng.

Đinh Hạo vừa đi chưa được bao lâu thì đụng phải Đinh Hoằng cũng mang hai con mắt đen thùi. Đinh Hoằng chủ động chào cậu: “Đinh Hạo, em cũng ngủ không ngon à?”

“A, ừ” Đinh Hạo ngáp một cái, mở hộp sữa ra hút một hơi, thuận tiện hỏi han: “Anh cũng không nghỉ ngơi đủ à?”

Đây vốn chỉ là lời nói khách sáo, không ngờ liền chọc đúng băn khoăn của Đinh Hoằng. Đứa nhỏ thành thật kia nghĩ Đinh Hạo thực sự quan tâm mình, lập tức muốn giãi bày với cậu: “Đúng vậy. Hôm qua là buổi diễn tập đúng không? Đơn đăng ký của anh bị loại…”

Đinh Hạo vỗ vỗ bờ vai cậu: “Không sao, thất bại là mẹ thành công. Anh cứ tiếp tục cố gắng thêm vài lần, sớm muộn gì cũng sẽ được.”

Đinh Hoằng có chút ngượng ngùng: “Ý anh không phải vậy, anh biết khả năng mình có hạn, bị loại cũng không đáng tiếc lắm. Hơn nữa, cô giáo còn phân công anh làm nhân viên tổ kịch, giúp đỡ chuẩn bị hóa trang bối cảnh và vân vân…” Đinh Hạo hiểu được, đây là tạp vụ nói chung, thấy Đinh Hoằng thực sự thích phần lao động đơn giản này, có chút nghi hoặc: “Vậy anh như thế này là làm sao, lúc ở đoàn kịch có người bắt nạt anh à?”


Đinh Hoằng ngập ngừng một chút, lại lắc lắc đầu, khó xử nhìn Đinh Hạo: “Không bị ai bắt nạt đâu, chỉ là có chút chuyện anh không thể xử lý… Đinh Hạo em thử nghĩ giúp anh đi? Có ai cô bé muốn giành một vai diễn, một người tuổi còn nhỏ nhưng múa rất đẹp, một người dáng đẹp thích hợp mặc bộ trang phục biểu diễn. Hai người ai cũng không phục ai, giáo viên vô cùng khó xử, quyết định để mọi người bầu phiếu định đoạt. Hai người đó anh đều biết, vốn muốn bỏ quyền bầu phiếu. Nhưng một người trong đó tối hôm qua gọi điện thoại cho anh bảo viết phiếu cho mình, bảo anh nhất định phải…”

Đinh Hạo cắn cắn ống hút, chặn lời cậu, vươn đầu ngón tay quơ quơ: “Không cần nói nữa, là Trương Mông đúng không?”

Đinh Hoằng vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng gật đầu: “Đinh Hạo em thật lợi hai, anh nói mơ hồ như vậy em cũng có thể đoán ra sao?”

Đinh Hạo nhếch khóe miệng, trong mắt lại âm trầm: “Vô nghĩa, ngày hôm qua tôi cũng nhận được một cú điện thoại. Chị ấy còn bảo tôi bầu cho phiếu đứng đầu. Tôi thèm vào, nửa đêm mười hai giờ chị ta cũng không biết xấu hổ gọi điện, không cho người khác ngủ yên. Đúng lúc tôi chưa ngủ liền nhận lấy…”

Đinh Hoằng rất ngạc nhiên: “Đinh Hạo, em muộn như vậy không ngủ là đang làm gì thế?” Ngụm sữa trong miệng Đinh Hạo thiếu chút nữa phun ra, ‘khụ’ một tiếng, không kịp giải thích gì, Đinh Hoằng đã tự mình tìm ra được đáp án, vẻ mặt sùng bái nhìn Đinh Hạo: “Anh biết rồi! Nhất định là đọc sách tham khảo đúng không? Đinh Hạo em thật lợi hại, trước kia anh cứ tưởng em chỉ là đầu óc thông minh thôi, không ngờ rằng em thật sự khắc khổ như vậy. Về sau anh nhất định sẽ hướng em học tập!”

Da mặt Đinh Hạo có dày nữa, lúc này cũng có chút chống đỡ không được. Ánh mắt Đinh Hoằng thực thuần khiết, càng thuần khiết càng khiến người ta cảm thấy tội lỗi. Đinh Hạo lôi lại đề tài cũ: “Nói chuyện của Trương Mông đi, chiều hôm nay anh có đi bỏ phiếu không?”

Đinh Hoằng vừa mới phấn chấn lên một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn liền cúi xuống: “Ừ, có đi, đêm qua nói điện thoại đã rõ lắm rồi.” Đinh Hạo nhíu mày: “Anh sẽ không thực sự bầu cho chị ấy chứ? Người chị ấy muốn loại là Bạch Lộ?” Nhìn thấy Đinh Hoằng gật đầu, mày nhíu càng sâu: “Tôi nhớ rõ Trương Mông chưa từng học múa qua, tại sao lại muốn tranh giành cùng Bạch Lộ?”


Đinh Hoằng xem xét bốn phía thấy không có ai, ghé vào lỗ tai Đinh Hạo nói vài câu. Cậu cùng Trương Mông học cùng một ban, tình báo linh thông hơn Đinh Hạo. Hơn nữa Trương Mông cũng không phải là một đứa nhỏ an phận gì, luôn luôn gây ra một ít xôn xao là chuyện bình thường. Lần này tin tức càng nhanh chóng, Trương Mông thích một bạn trai, là người chuẩn bị trang phục diễn xuất cho trường học.

Ánh mắt Đinh Hạo loạn chuyển: “Lần này còn khá có tiền đồ nha, so với ‘tam giác luyến’ lần trước nghe có chút thật hơn, chỉ như vậy mà muốn thay đổi người? Không thể nào đâu, Bạch Lộ chính là thực sự có bản lĩnh mà” Hơn nữa, hậu phương nhà Bạch Lộ thực vững chắc, đừng nói để Bạch Lộ sắm một vai diễn, chính là Bạch Lộ thực sự muốn múa đầu, tài trợ toàn bộ trang phục rồi yêu cầu cũng có thể mà.

Đinh Hoằng lắc lắc đầu: “Anh nghe mấy người khác nói, là giáo viên vũ đạo thấy Trương Mông múa không tệ lắm, còn xem xét đến bố cục chỉnh thể, muốn tìm một người dáng cao thích hợp lên múa đầu.”

Đinh Hạo hiểu được, đây là một sự kiện lớn để người khác nhìn vào, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Giáo sư là một chuyện, người lớn trong nhà cũng không muốn ra mặt xử lý, chỉ cần có chút động tĩnh khẳng định sẽ bị người khác nói ra nói vào, xử lý không tốt thì đứa nhỏ nhà mình vài năm tới sẽ rất dễ mâu thuẫn cùng các bạn, ảnh hưởng lớn tới bài vở trên lớp. Nếu thực sự xử lý, chẳng lẽ là hối lộ giáo viên, nếu về sau để con mình biết, nhất là loại tính cách như Bạch Lộ này, khẳng định còn bị phiền toái lớn hơn nhiều.

Đinh Hạo quyết định buổi chiều cùng Đinh Hoằng đến xem, một là nhìn qua bạn trai của Trương Mông, hai là chờ đợi thủ đoạn của bạn nhỏ Bạch Lộ. Đinh Hạo cảm thấy Bạch Lộ kia từ nhỏ đã lớn dần lên trong bão táp, tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy để cho qua.

Đinh Hạo chưa từng có tâm linh liên thông cùng Bạch Lộ, lần này cũng không ngoại lệ, Bạch Lộ thực sự cứ như vậy bắt tay nhường vị trí hàng đầu cho Trương Mông.

Đinh Hạo ngủ nguyên ngày, theo Đinh Hoằng đến xem diễn tập thấy một màn như vậy, ánh mắt rốt cục sáng. Cậu nhìn bạn nhỏ Bạch Lộ cười tủm tỉm đưa trang sức trang phục người dẫn đầu cho Trương Mông, lại cười tủm tỉm đề nghị với cô giáo: “Cô ơi, em thấy có lẽ nên tuyển thêm vài bạn khác cùng luyện tập một chút các bước múa dẫn đầu, vạn nhất trước khi diễn lại có người chiều cao không phù hợp, trang phục không ổn và vân vân cũng có người thay thế sẵn, chuẩn bị kỹ càng vẫn hơn.


Giáo viên biên đạo mua có lẽ cũng cảm thấy hơi có lỗi với Bạch Lộ, nghe xong gật gật đầu, lại hỏi: “Em thấy có những bạn nào múa đẹp?”

“Tôn Đồng, Lý Đình” Bạch Lộ kể tên vài người, nghĩ nghĩ: “Kỹ năng cơ bản của mấy bạn ấy khá vững chắc, mấy động tác của em… các bạn ấy cũng có thể làm khá tốt…” Bạch Lộ là thật tâm lo lắng cho màn múa này. Trương Mông đứng cùng các bạn nhảy thì không sao, nhưng nếu dẫn đầu…. động tác khá khó khăn, nếu luyện không tốt… Mọi người mất bao công tập luyện cũng không thể cứ như vậy hủy trên tay bạn ấy được.

Trương Mông mới vừa đeo vào đám đồ trang sức còn vô cùng đắc ý, nghe Bạch Lộ đề nghị ở đằng kia liên chen vào: “Không cần đâu, tôi cũng có thể làm được! Kiến thức cơ bản của tôi cũng rất tốt, đúng không cô?”

Giáo viên vũ đạo có chút do dự, dáng người Trương Mông lớn lên đẹp, làm động tác rất dễ nhìn, còn kiến thức cơ bản thì thật khó nói, nhìn Trương Mông lại dặn dò: “Vậy em cần phải làm thật tốt, đừng sai sót.” Cô giáo có chút hối hận, việc đoạt được vinh dự lần này vô cùng quan trọng đấy.

Đinh Hoằng nhìn không cần bỏ phiếu, nhẹ thở phào, kéo kéo áo Đinh Hạo nhỏ giọng nói chuyện: “Chúng ta đi đi?”

Đinh Hạo làm động tác đừng lên tiếng, kéo Đinh Hoằng một đường tiến vào hậu trường, trốn sau màn sân khấu lén xem: “Ở lại nhìn một lát, vội đi làm gì!”

Đinh Hoằng vô cùng khẩn trương, túm góc áo Đinh Hạo kéo kéo: “Đừng nhìn, này, một chút nữa sẽ có người đến đây,,,” Nhạc nền múa vang lên, toàn bộ sân khấu cũng rung động, Đinh Hạo không thèm quay đầu lại, thầm thì: “Lúc này thì có ai đến chứ?”

Lỗ tai Đinh Hoằng còn nhanh nhạy hơn cả thỏ, thực sự nghe thấy được, hé ra vẻ mặt khóc tang muốn lôi Đinh Hạo đi: “Tổ trưởng tổ đoàn kịch bọn anh mỗi ngày đều đi kiểm tra đạo cụ sân khấu mà, đi thôi, nếu bị nhìn thấy sẽ nói với giáo viên đấy.”


Đinh Hạo đè cậu lại: “Đừng rộn nữa, anh mau nhìn, mấy người… mấy bạn nữ kia chân thật đẹp!” Đứa nhỏ nghịch ngợm Đinh Hạo này ngồi chồm hổm từ dưới nhìn lên, từ tư thế xem phong cảnh cũng có chút bất đồng. Nhóm cô bé mặc một thân váy dài giả cổ khiêu vũ, cổ chân còn đeo chuông bạc đinh đang, vừa nhấc lên liền lộ ra đường cong. Đinh Hạo hớn hở chọc chọc Đinh Hoằng: “Này, xem người đứng hàng thứ ba bên trái kìa, mông thật lớn, chậc chậc, tôi đã nói với anh rồi, về sau nhớ phải tìm bạn gái như vậy, mẹ anh khẳng định thích, vừa nhìn đã biết về sau sinh dễ rồi, ha ha ha!”

Mặt Đinh Hoằng đỏ rần. Chỗ bọn họ nấp đa phần chỉ nhìn thấy bóng dáng của nhóm nữ sinh, vốn đang không có gì, vừa nghe Đinh Hạo nói vậy, tầm mắt liền không tự chủ được dời về phía dưới. Đinh Hoằng hận không thể chôn đầu mình vào đám quần áo luôn.

Bạch Lộ đứng trên sân khấu vẫn ở trong hàng, cách Trương Mông một người. Bạch Lộ rất ít mang thù, nhưng chuyện lần này thực uất ức, đây chính là làm bừa mà. Bạn nhỏ Bạch Lộ mang tâm lý trả thù cố tình để xem xem Trương Mông kia có làm nổi không, đây chính là đứng giữa sân khấu đấy.

Đứa nhỏ hư hỏng Trương Mông này bình thường luôn bị xem nhẹ, lần này rốt cục được hưởng thụ cảm giác vượt qua tất cả được toàn bộ người chú mục. Không chỉ có Bạch Lộ, còn cả mấy người bình thường không hợp với cô bé, vừa rồi đề cử người múa dẫn đầu đều bị cô loại hết. Bất quá, phần múa dẫn đầu vô cùng cao hứng của Trương Mông, tại lần thực hiện động tác yêu cầu độ khó cao đầu tiên bị trượt ngã đã tan thành mây khói.

Cô bé con chỉ nghe sau lưng ‘khục’ một tiếng, sàn nhà chấn động. Cô giáo vội vàng đứng lên, phất tay gọi: “Này, sao lại thế này? Trương Mông, em lại diễn một lần đi!”

Trương Mông cố gắng nâng thắt lưng đứng lên, cắn răng diễn lại một lần, nghe thanh âm đau kịch liệt chỉ biết lần này còn bi thảm hơn lần trước. Lúc này mấy cô bé bên cạnh đều che mắt, chỉ dám hé đầu ngón tay ra len lén xem, không còn cách nào khác, Trương Mông biểu tình rất thống khổ, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau. Trương Mông không có nền tảng vũ đạo, té xuống cũng thực sự là quăng ngã, lúc nhảy thì tuyệt đẹp, nhưng đến động tác độ khó cao liền không được.

Giáo viên biên đạo mặt đều đen. Lần trước cô thấy Trương Mông này tốt xấu gì tư thế cũng không tồi, lại luôn mồm nói chính mình nền tảng tốt, chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này. Người thường đều có thể nhìn ra Trương Mông không thể múa được, ngữ khí đối cô bé đã hết sạch nhiệt tình: “Này, Trương Mông, cô nói em diễn lai một lần là bảo em múa lại một lên bay lên không xoay người. Ai bảo em nhảy lên rồi ngã phịch một cái đâu! Lại diễn lại đi!!”

Bạch Lộ lần này không thèm tranh giành, cố ý để lại vị trí cho cô giáo phía dưới xem dáng vẻ Trương Mông múa dẫn đầu là như thế nào. Nghe bên tai từng câu hò hét: “Lại diễn!” “Lại diễn!” cảm thấy thật sự là: người đang làm, trời đang nhìn, không phải không bị quả báo, mà là kết cục chưa tới thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.