Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 130: Người của Bạch Bân…


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Thụ – Chương 130: Người của Bạch Bân…

Đinh Hạo bị ‘quan tâm chiếu cố’ cả đêm, sáng hôm sau lúc đứng dậy chân hoàn toàn nhũn ra. Bạch Bân muốn cho cậu xin phép nghỉ thêm một ngày nhưng Đinh Hạo không đồng ý, cậu sống chết không chịu thừa nhận mình bị Bạch Bân làm đến không dậy nổi: “Không cần, tự em có thể đến trường!”

Bạch Bân không thể lay chuyển được cố chấp đột ngột của cậu, chỉ đành tự mình đưa đi một chuyến. Đinh Hoằng sợ đi học muộn, đã sớm tự dậy đi trước, sợ Đinh Hạo lo lắng còn để lại một tờ giấy trong phòng khách. Trương Mông vì cặp mắt sưng đỏ của mình mà đứng trước gương loay hoay nửa ngày, đi chậm, nhưng trong cái rủi có cái may, đúng lúc cùng đường xe, được Bạch Bân tiện thể chở đi.

Ba người ăn sáng ở trên đường, Bạch Bân đi xếp hàng mua, tiện thể cũng lấy thêm cho Trương Mông một phần. Cô nàng này rõ ràng rất kích động, thừa dịp Bạch Bân quay lại lấy sữa đậu nành và ống hút liền lén hỏi Đinh Hạo: “Này, Đinh Hạo, Bạch Bân… bạn gái của anh ấy đẹp không?”

Lần này hỏi khá uyển chuyển, cũng nhớ rõ chừa lại đường lui cho mình, Đinh Hạo liếc mắt nhìn, một câu phá tan đường lui của Trương Mộng: “Đương nhiên là xinh đẹp rồi.”

Trương Mông vẫn chưa từ bỏ ý định, bày đồ ăn ra: “Người đó, học cùng trường Bạch Bân à? Là loại người gì vậy?”

Đinh Hạo mặt mày hớn hở dũng cảm nói với Trương Mông: “Đúng vậy, người ấy là con của cán bộ cao cấp, trên có thể học hành giỏi giang, dưới có thể buôn bán, khi quản lý tài sản có thể kiếm tiền, bất động sản cũng nhiều! Bình thường ở đại học, thái độ làm người khiêm tốn, quan hệ đặc biệt hòa hợp với các giáo viên và bạn học, các giáo viên đều khóc hô cầu ở lại… Khụ, dù sao cũng nổi tiếng toàn bộ khoa!”

Trương Mông há miệng, điều kiện này cũng thật tốt quá: “Vậy hai người thật là xứng đôi nhỉ?”


Đinh Hạo cười loan mắt liên tục gật đầu. Bạch Bân đang bưng sữa đậu nành tới, thấy Đinh Hạo ngồi kia vui vẻ cũng hỏi một câu: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Đinh Hạo kéo ly sữa đậu nành lạnh về phía mình, nháy mắt: “Trương Mông hỏi quan hệ của anh và ‘bạn gái’ anh như thế nào, Bạch Bân tự anh nói đi?”

Bạch Bân đổi lại cho Đinh Hạo một ly ấm, cầm ly sữa đậu nành kia đặt về phía mình, nhẹ nhàng bình thản nói: “Ừm, vẫn tốt, rất hạnh phúc.”

Đinh Hạo bị một câu ‘hạnh phúc’ của anh kích thích khiến chỗ đau nơi thắt lưng, cậu thấy hôm qua thật sự là ‘hạnh phúc’, nhìn nhìn gương mặt nghiêm trang kia của Bạch Bân, không đoán nổi là vị này đang nói ẩn ý hay chỉ trần thuật sự thật. Đinh Hạo cúi đầu ăn điểm tâm của mình, tâm tư của Bạch Bân chính là độ cao cậu vĩnh viễn không thể với tới.

Trương Mông bị một câu của Bạch Bân hoàn toàn đánh vỡ hy vọng, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng cô nàng này không đặt toàn bộ trái tim vào người Bạch Bân, một mình thương tâm chút chút là tốt rồi.

Lúc xuống xe, Trương Mông thử hỏi Bạch Bân trao đổi số điện thoại, Bạch Bân lấy lý do bận rộn công việc không tiện bắt máy để cự tuyệt, khách khí nói: “Nếu thật sự có chuyện gì thì có thể tìm Đinh Hạo, em ấy có thể tìm đến tôi.” Cũng không chờ cô đáp lại, xoay tay lái quay đi thẳng, anh còn phải tận dụng thời gian đưa Đinh Hạo kịp đến trường, không có nhiều thời gian rỗi quan tâm đến người ngoài như vậy.


Chuyện này xem như đã đến kết thúc, Trương Mông trở về hoàn toàn bị cấm cửa. Bác Đinh Hạo thực sự bị kích động một phen, vừa giáo huấn vừa dùng chổi lông gà, cuối cùng hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi.

Nhà Trương Mông muốn cho con mình tiếp tục đến trường, phải đi cầu Đinh Viễn Biên. Đinh Viễn Biên bị Đinh Dung chị mình một phen nước mắt nước mũi khóc lóc nức nở nói chuyện đến mềm lòng, chỉ cách cho cô tốn tiền một phen vào được trung cấp kỹ thuật. Lúc trước là Đinh Viễn Biên một mình ôm lấy mọi việc liên quan đến chuyện vào trường, lúc này đến phiên chính mình tiêu tiền mới bắt đầu cảm thấy đau lòng. Ba Trương mông không có kiên nhẫn với hai mẹ con, thấy Trương Mông tiêu tiền lung tung còn mắng mỏ một trận.

Đinh Dung hạ quyết tâm, cô chỉ có một đứa con gái như vậy, nếu không học hành tử tế sẽ bị hủy cả đời. Nghĩ vậy, liền đóng cửa hàng nhỏ của mình lại, đi theo Trương Mông cùng nhau đến trường.

Không có tường nào là không có gió thổi, nguyên nhân Trương Mông ra ngoài học bị đuổi về dần dần bị truyền ra ngoài. Đinh Hoằng bên này rốt cục được giải oan, Trương Mông ở nhà nói dối vu họa bị vạch trần, Đinh Hoằng nguyên bản bị nói là lén lút theo dõi cô liền biến thành người có công lớn nhất cứu vớt cô khỏi trượt chân sa ngã.

Mãi về sau ba mẹ Đinh Hoằng mới biết con mình bị cả nhà Trương Mông nghĩ oan. Mẹ Đinh Hoằng sượng cứng mặt, lúc trước cô đã nghi hoặc vì sao em gái, em rể đối xử khác lạ với nhà mình, hóa ra là cảm tình chỗ này có vấn đề. Cô cũng không phải quả hồng mềm để người tùy ý nắm, túm lỗ tai Đinh Hoằng dặn dò: “Về sau không được qua lại với Trương Mông nữa, biết chưa? Đây không phải con gái nhà lành! Hừ!”

Trên trấn mới đầu còn có mấy người nói xấu, nhưng sau đó lập tức bị một sự kiện khác hấp dẫn chuyển hướng. Đinh Viễn Biên công tác xuất sắc, được chuyển chức, đến hội nghị hiệp thương chính trị làm công tác trợ giúp. Tuy đến chỗ đó khá nhiều việc vặt, nhưng đây là thăng chức thật sự.


Bà Đinh vừa bị chuyện của Trương Mông làm cho khó thở, lần này nghe chuyện của Đinh Viễn Biên cao hứng hẳn lên. Bà cảm thấy trong ba đứa con gái có một đứa được đã là tốt nên cũng thả lỏng, không yêu cầu nhiều quá với Trương Mông, bà còn có Hạo Hạo bảo bối của bà không phải sao? Vừa nghĩ đến Đinh Hạo bà liền vui vẻ, để dành chút trứng gà cho đứa nhỏ này, nó đã nói là nghỉ sẽ về thăm bà mà.

Đinh Viễn Biên khá hiểu chuyện lên chức lần này của mình, anh làm không tệ, đứng ở vị trí này đợi đã đủ lâu, nhưng đây cũng không phải chỉ bằng làm việc và lý lịch nói tăng là có thể tăng lên một bấc, một đống nhân viên có năng lực đều bị sắp xếp vào đội dự bị kia kìa. Đinh Viễn Biên biết rõ khả năng của mình, khi nhận được công văn thông báo chính thức liền nghĩ ngay tới nhà họ Bạch. Anh là do Bạch bí thư một tay đề bạt tới đây, lần này có thể thăng chức từng bước, chắc chắn tránh không được hỗ trợ từ nhà họ Bạch, bèn đến thăm ông Bạch nói vài lời.

Ông Bạch thân thiết hẹn Đinh Viễn Biên tới phòng sách nói chuyện, không biết có phải do lỗi giác hay không, Đinh Viễn Biên chợt cảm thấy trong giọng nói của ông Bạch với mình có mang theo một tia áy náy… Anh nguyên bản định đến nói lời cảm tạ ông Bạch, dù sao anh cũng không đoán nổi nhà họ Bạch có biết chuyện của Đinh Hạo và Bạch Bân hay không, nhìn ngôn ngữ ý tứ của ông Bạch cũng không tiện tiếp tục giả ngốc.

Ông Bạch nói lòng vòng loanh quanh chuyện hai đứa nhỏ kia một hồi, trong giọng nói lộ ra cảm tình yêu thích với Đinh Hạo, nói mấy câu khen ngợi rõ rệt khiến Đinh Viễn Biên đỏ mặt, liên tục xua tay: “Ông sao có thể nói như vậy, đứa nhỏ mặt dày nhà tôi ở bên ngoài chưa gây phiền toái cho Bạch Bân tôi đã cám ơn trời đất, đây còn phải cảm ơn Bạch Bân thường chiếu cố…”

Đinh Viễn Biên vẫn nghĩ Đinh Hạo có tật xấu này từ trước, trong tiềm thức quan niệm Đinh Hạo ‘lây bệnh’ cho Bạch Bân kéo con nhà người ta vào đường sai trái, từ tình thế làm chủ ban đầu, lập tức lâm vào tình cảnh bị động.

Thái cực quyền của anh hiển nhiên không thể sánh bằng ông Bạch, nói mấy câu đã khiến ông hiểu rõ tâm tư. Ông cũng không nói ra, cười vui vẻ còn ngồi bên kia an ủi: “Đinh Hạo đứa nhỏ này ấy mà, tôi coi như là nhìn nó từ nhỏ đến lớn, là một đứa nhỏ tốt.”

Đinh Viễn Biên ngồi một bên cười nghe, dù sao cũng là cấp lãnh đạo của mình, anh ngồi đằng kia khó tránh khỏi có chút câu nệ.


Ông Bạch cũng không nói chuyện Bạch Bân, chỉ kể lại vài chuyện lý thú trước đây của Đinh Hạo, khiến Đinh Viễn Biên có chút cảm động. Anh biết Đinh Hạo ở cùng Bạch Bân khá tốt, nhưng không ngờ ngay cả ông Bạch cũng yêu thương cậu như vậy, chuyện trước kia đều nhớ rất rõ ràng.

Một nước cờ này đã đánh đúng chỗ, thấy Đinh Viễn Biên bắt đầu buông lỏng, ông Bạch bắt đầu hướng đến suy nghĩ về việc chuẩn bị công việc tương lai của hai đứa con trai. Bởi vì Bạch Bân nhất định muốn cùng một chỗ với Đinh Hạo, ông Bạch mỗi lần tính toán đều trực tiếp buộc định Đinh Hạo kèm theo.

Cứ như vậy, Đinh Viễn Biên lại thầm cảm kích ông. Anh mơ hồ cảm thấy ông Bạch biết chuyện của Đinh Hạo và Bạch Bân, không biết Bạch Bân nói với người trong nhà như thế nào, chẳng những không trách hai đứa nó, còn liên tiếp thật lòng lo lắng hỗ trợ vì hai đứa. Đinh Viễn Biên vẫn đang thật sự lo lắng những lời Bạch Bân nói với anh tại thành phố A, nhưng nếu theo như suy tính của ông Bạch hiện tại, chuyện hai người ở cùng nhau hình như cũng không tệ.

Ông Bạch làm việc có chừng mực, thấy chuyện Bạch Bân đã có chút tiến triển, lập tức quay lại đề tài, nói đến chuyện lên chức của Đinh Viễn Biên. Ông dặn dò Đinh Viễn Biên phải chăm chỉ chịu khó làm việc, lại nói thêm vài điều cần chú ý. Đinh Viễn Biên là tự mình lăn lộn tiến lên dần, vô cùng bội phục với những lời kinh nghiệm của ông Bạch, nghe xong còn thật sự cam đoan chăm chỉ làm việc, hai người nói chuyện nửa ngày rồi mới chia tay.

Ông Bạch sau đó gọi một cú điện thoại cho Bạch Bân, tuy rằng ngữ khí không tốt, nhưng vẫn có thể nghe ra quan tâm với hai người: “Bạch Bân à, con nói với Hạo Hạo nhé, ba nó đã đáp ứng rồi, bảo nó hoàn toàn yên tâm đi! Thả lỏng trước… Cái gì? Thật hay giả? Đương nhiên là sự thật! Con đừng nói tốt thay nó, nội nghe thấy hết rồi, là Hạo Hạo đứng bên cạnh hỏi đúng không?”

Râu ông tức giận đến run rẩy: “Còn dám hoài nghi nội! Được rồi, đừng nói chuyện vô dụng này, nội đã mở đường cho các con rồi, nghỉ phải về thăm nội trước, quyết định như vậy đi, nhé!” Không muốn tiếp tục nghe bên kia giải thích, quyết đoán cúp máy, ông thật ra muốn hai đứa nhỏ này lúc về thì đến thăm ông trước, cùng là thế hệ trên, cháu của mình lại cứ chạy thẳng về phía nhà họ Đinh là sao chứ?

Ông Bạch cố nén cảm giác muốn hai đứa nhỏ kia quan tâm, dùng sức tự nhủ với mình đây là trong lòng bất bình, đây là trong lòng bất bình…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.