Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 13: Phiên ngoại - Trước khi sống lại (một)


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Thụ – Chương 13: Phiên ngoại – Trước khi sống lại (một)

Đinh Hạo tốt nghiệp không bao lâu liền dựa vào quan hệ của ba mà được nhận vào một cơ quan nhà nước, các vị lãnh đạo đều từng nhìn cậu lớn lên, làm việc cũng khá thoải mái. Cấp trên giao cho mấy công trình, trong đó đặc biệt có một bến tàu được xây dựng thêm, chỉ đích danh do Đinh Hạo phụ trách. Thực ra đây là công việc rất tốt, còn đặc biệt cấp thêm cho một khoản tiền. Chạy chỗ này chỗ nọ, liên lạc tất cả các nhân viên kỹ thuật nghiên cứu có liên quan, cạnh tranh giành thắng lợi trước cục X cục XX này kia, đến lúc mọi việc tạm tạm ổn là có thể khởi công vào đầu xuân này.

Công việc của Đinh Hạo chỉ đơn giản là giao tiếp liên hệ cảm tình với các bên, mọi người quen thuộc thì việc cũng dễ làm. Bàn việc làm ăn liên lạc cảm tình liền tự nhiên bàn đến trên bữa cơm, mọi người lần lượt nâng cao ly chén, theo không khí ngày càng nóng dần, rượu đế từ một ngụm đến năm ngụm phải uống hết, sau lại quy định là ba ngụm, cuối cùng một cốc phải nốc hết trong vòng một hơi.

Người phụ trách công trình do phía bên kia phái tới là một phó tổng. Một đoàn uống cũng khá giỏi, mấy người nắm chặt bả vai Đinh Hạo liên tiếp mời rượu. Đinh Hạo uống đến choáng đầu, liền ôm khư khư lấy chén không cho rót rượu nữa, ngay cả tiếng Anh cũng xổ ra: “No!!”

“Đừng như thế chứ, cậu Đinh chắc chắn không được từ chối chén này, mọi người nói có đúng không?” Một người đứng lên khuấy động không khí, cả đám theo sau liền ồn ào: “Đúng đấy, uống đi! Uống đi!”

“Cậu Đinh, vì mối quan hệ hợp tác của chúng ta, uống thêm chén nữa!”

Đinh Hạo cầm cái chén run run tay, nhỏ giọng mời rượu vị phó tổng, một hơi uống cạn.

Bên cạnh tiếng la hét ồn ào, người bên cạnh mặt mày hớn hở, định đưa tay rót thêm chén nữa, bèn bị Đinh Hạo ngăn cản: “Chén rượu này cũng không phải nhìn mặt ông mà uống đâu!”

Người ấy không rõ, lại không biết đã đắc tội Đinh Hạo ở đâu: “Cậu Đinh, đây là sao?”

Đinh Hạo kéo kéo cà vạt, chỉ vào thùng bia bên cạnh, lại điểm danh một người đàn ông đẹp trai thành thục ngồi cạnh người nọ: “Anh uống!”. Ngay từ đầu Đinh Hạo đã nhìn hắn không vừa mắt, có ai đi xã giao mà không uống rượu hay bày vài trò vui đâu, chỉ riêng mình người đó ở đằng kia giả bộ thanh cao, bưng tách trà yên lặng ngồi một chỗ. Đinh Hạo luôn luôn không ưa loại người như thế này, muốn lạnh lùng thì đi lên núi mà vào miếu, tới đây ăn cơm làm cái gì.


Người ngồi bên thấy ánh mắt Đinh Hạo mơ hồ, biết cậu đã uống quá nhiều, bèn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu Đinh, phó tổng của chúng tôi thật sự là không thể uống…”

Đinh Hạo vui vẻ: “Ai u, cũng là tôi thất lễ. Thế này đi, anh không uống thùng này, thì đổi thành một ly bia thôi cũng được chứ? Ít ra cũng nên giống mọi người nha.” Đinh Hạo chính là cố tình gây sự, một đoàn ra cửa mang theo phó tổng đến đây làm gì? Đến tức là phải uống rượu! Đinh Hạo đưa ra yêu cầu hơi quá phận khiến nét mặt của mọi người rất khó coi, nhưng cũng không thể trở mặt với cậu, nhất thời bầu không khí bèn yên lặng.

Đinh Hạo tự mình mở một chai bia, đặt trên bàn đẩy về phía hắn, cười đến gian xảo: “Nào, tôi uống một chén rượu đổi một ly bia với anh chắc không thành vấn đề chứ?”

Người đàn ông ngồi đối diện sắc mặt trầm xuống, vẫn không nói lời nào.

“Sao vậy? Tôi tự mình mời rượu mà? Nào.” Đinh Hạo lảo đảo đứng lên, đi qua cầm ly bia đưa đến trước mặt hắn: “Phó tổng, tôi mời anh!”

Người đàn ông nâng mắt lên nhìn cậu, nhíu mày: “Tôi bị mẫn cảm với cồn, thật sự không thể uống rượu”.

Lúc này Đinh Hạo mới phát hiện anh ta lớn lên không tồi, là loại hình đàn ông đẹp trai chứ không ẻo lả, cả người khoan khoái sạch sẽ, cổ áo thật cẩn thận cài khuy đến nút cuối cùng, cà vạt thắt chỉnh tề, tạo vài phần cảm giác cấm dục. Đinh Hạo thấy trong lòng ngứa ngáy, cậu đã từng thử chơi đùa qua không ít loại người, nhưng phong thái như vậy thì vẫn chưa gặp được ai.

“Nếu vậy, tôi thay anh uống một nửa, còn lại chính anh uống, được chứ?”. Đinh Hạo vẫn đang lơ mơ, căn bản không thèm nghe lời nói của người ta, tự mình ừng ực uống luôn một nửa, sau đó cầm ly bia đưa tới tận miệng người đối diện, ý tứ rất rõ ràng: “Anh tự mình uống hay để tôi giúp?”


Một bàn người không ai dám lên tiếng, chỉ có người bên cạnh phó tổng có chút khẩn trương, kiên trì đi qua: “Cậu Đinh, đây không phải là vấn đề uống nhiều hay uống ít, phó tổng của chúng tôi thật sự là không thể uống…”

Đinh Hạo không vui, một tay đẩy ra bàn tay đang muốn đón lấy ly bia của cậu, một tay khoác lên bả vai người đàn ông: “ Dù thế nào thì cũng nể mặt tôi một chút chứ, phó tổng đây là ghét bỏ anh em chúng tôi chiêu đãi không chu toàn sao?”

Mấy người phụ trách xã giao đi cùng Đinh Hạo, ai dùng bữa cứ dùng bữa, rót rượu cứ tiếp tục rót rượu, không một người dám liếc qua xem. Đinh Hạo là ai chứ? Đó là người được nhà họ Bạch che chở, có hẳn một cây đại thụ chống lưng đằng sau. Nói đi cũng phải nói lại, việc này xảy ra cũng không chỉ một hai lần, ai ăn no rửng mỡ đi ra tự tìm phiền phức hộ người ngoài làm chi.

Cũng có một vài người mang vẻ hứng thú chờ xem náo nhiệt, thực chất chuyện thị phi đâu đâu cũng có, tin tức nhanh nhạy một chút đều biết quan hệ giữa Đinh Hạo và Bạch Bân. Tuy nói là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, các bậc cha mẹ thân thiết, nhưng có xe đón xe đưa, bình thường đến thăm cũng quá mức thường xuyên; người nào sáng suốt một tẹo chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra, ánh mắt Bạch Bân nhìn Đinh Hạo không giống với những người xung quanh mình.

Như thế nào là không giống với những người xung quanh nha? Hắc hắc, chính là giống hệt ánh mắt Đinh Hạo đang quấn quít lấy phó tổng mời rượu đằng kia, ánh mắt ấy mà, chậc chậc, bất chính.

Đinh Hạo vẫn còn đang dây dưa, phó tổng cũng đã bắt đầu bực mình. Ngay lúc hai người còn đang lộn xộn bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo: “Cậu Đinh, đừng ép nữa, Đinh phó tổng của chúng tôi thật sự là không thể uống. Tôi uống ba chén, ba chén bồi cho cậu có được không?”

Đinh Hạo nâng mi, vỗ vỗ vai phó tổng: “Tránh qua một bên đi, tôi đây đang liên lạc cảm tình cùng phó tổng, hai chúng tôi chính là người cùng một nhà, Đinh phó tổng, tên của ngài cũng thật dễ nghe nha, xem nào… Đinh, Đinh Húc… Tên rất hay! Vừa nghe qua liền biết có thể phát tài! Ha ha ha!”

Đinh Húc ngồi cạnh bên, nhân lúc Đinh Hạo đang vất vả xem danh thiếp liền dịch ra xa một chút, mày nhăn càng chặt: “Cậu Đinh uống quá nhiều rồi, hay là ngày mai chúng ta bàn công việc sau đi.”


Đinh Hạo nhìn khóe miệng hé ra hợp lại trước mắt, đầu lưỡi hồng hồng như ẩn như hiện, trong lòng ‘thịch’ một tiếng, bám gắt gao: “Tôi đâu có uống nhiều. Đinh phó tổng, anh chính là đang xem thường tôi, đừng nói mấy chai rượu này, ngay cả gấp đôi cũng không thành vấn đề! Không tin đợi lát nữa hai chúng ta đi ra ngoài ban công uống, nơi này hơi nhỏ, nhưng vẫn có phong cảnh để xem…” Đinh Hạo nheo mắt nhìn lướt xuống dưới cổ của Đinh Húc.

Đinh Húc chợt đứng phắt dậy, Đinh Hạo hoảng sợ, chưa đợi phản ứng kịp đã thấy Đinh Húc bên kia cầm ly bia lạnh ngửa đầu uống cạn.

Ly bia có đá uống vào mùa hè thì vô cùng thoải mái, nhưng bây giờ là mùa đông, đừng nói là uống một ly đầy vào trong dạ dày, chỉ cần ôm ly bia lạnh vào trong lòng ngực cũng đã run cầm cập. Đinh Húc uống rất nhanh, nhưng không tràn ra một chút bia nào, hầu kết nhấp nhô cao thấp, cuối cùng, buông xuống cái ly rỗng, lau bọt bên khóe miệng: “Cậu Đinh, như vậy là được rồi chứ?”

Đinh Hạo xem đến choáng váng, nghe hắn hỏi liền gật gật đầu. Yêu cầu lúc đầu cũng chỉ là hai hơi, đây hắn liền một hơi uống cạn, nhìn không giống một người không biết uống nha! Đinh Hạo ngượng ngùng thu tay đang cầm nửa ly vừa nãy, một người chạy tới tiếp tục mời rượu cậu, không khí tiếp tục chậm rãi sôi động trở lại.

Đinh Húc vịn lấy bàn chậm rãi ngồi xuống, người ngồi cạnh nhỏ giọng hỏi hắn có làm sao không, Đinh Húc lắc đầu, vừa định nói chuyện thì trên mặt chợt đỏ bừng, có cái gì đó đang trào ngược từ dạ dày lên cổ họng: “Tôi… đi toa lét một chút.” Thanh âm nghèn nghẹn. Người bên cạnh vội tránh đường: “Phó tổng, có cần một người theo giúp anh không?”

Đinh Húc lắc đầu, hắn được tu dưỡng tốt đẹp, cho dù khó chịu hơn nữa cũng không muốn làm phiền đến người khác: “Một mình tôi đi được rồi, mọi người cứ tiếp tục đi.” Dáng đi thực ra rất thẳng, nhưng bước chân có chút lảo đảo.

Đinh Hạo ngồi đằng xa liếc nhìn lại, thấy Đinh Húc mặt mũi đỏ bừng vội vã đi ra ngoài, quay sang cười với người bên cạnh: “Ai u, dân chuyên kỹ thuật như các anh đúng là không giống người thường, bị mẫn cảm cồn còn dễ nhìn đến vậy!”

Người ngồi cạnh gượng cười, Đinh Hạo cũng không thèm để ý đến anh ta. Đinh Húc vừa bước đi chân trước, chân sau Đinh Hạo cũng tìm cớ cùng ra ngoài. Từ thật xa nhìn thấy Đinh Húc men theo hành lang u ám đi về phía toa lét, Đinh Hạo mở cờ trong bụng, dựng thẳng cổ áo lướt nhanh theo sau, chưa đi được vài bước đã bị một người ngăn cản.

“Đinh Hạo”. Người chặn cậu lại chính là Đổng Phi, trợ lý riêng của Bạch Bân, một bộ mặt than cùng Bạch Bân giống hệt, quanh năm suốt tháng không bao giờ thấy nở nụ cười: “Anh làm việc nên biết chừng mực chứ.”

Đinh Hạo nghiêng người dựa vào hành lang, ngoài cười nhưng trong lòng không cười liếc nhìn Đổng Phi: “Sao nào, Bạch Bân không có ở đây liền cắt cử con chó theo đuôi tôi? Anh dựa vào cái gì mà dám quản chuyện của tôi?”


“Tôi đang nói chuyện khách khí với anh” Ngữ khí của Đổng Phi bắt đầu đông cứng, nắm tay hơi hơi xiết chặt: “Thiếu gia xem trọng anh là phúc khí của anh, anh đừng có ỷ vào nó mà không thèm để ý việc công tác…”

“Thôi đi” Đinh Hạo châm thuốc lá, hất đầu “Thiếu gia? Làm cho nhà ông Bạch quá lâu, con mẹ nó anh thật sự coi mình là người hầu rồi à!” Đinh Hạo ngậm điếu thuốc, một đốm đỏ lập lòe lúc sáng lúc tối, khóe miệng mỉm cười: “Hơn nữa, cái tính cách của tôi, còn không phải do chủ tớ nhà Bạch Bân hai người ban tặng sao?”

Đổng Phi đứng ở đằng kia, nhìn Đinh Hạo một bộ cà lơ phất phơ hận không thể đấm cậu vài quyền. Đinh Hạo phẩy phẩy tay: “Tại sao không đến cùng nhau? Tôi không ngại đâu, à, hình như Bạch Bân cũng thích người kiên cường chịu phục tùng. Tôi nói này Đổng Phi, nếu không anh ngủ với cậu ta vài lần…”

Đổng Phi rốt cuộc nhịn không được, xốc cổ áo Đinh Hạo đẩy mạnh vào tường, thấp giọng gầm gừ: “Con mẹ nó anh nhanh tỉnh táo lại đi! Thiếu gia không phải là người như vậy!! Anh, anh thật không xứng!”

Đinh Hạo cũng nổi giận, đẩy ngược lại Đổng Phi: “Chết tiệt! Vậy bảo Bạch Bân tránh xa lão tử một chút đi! Mẹ nó cút càng xa càng tốt! Lão tử nhìn thấy hắn liền ghê tởm!! Mỗi người đều mẹ nó muốn lão tử phải vui vẻ chấp nhận đem mình đi bán, nếu là các ngươi thì các ngươi có vui được không?!!” Đinh Hạo ánh mắt cũng đều đỏ, hét xong rồi nhìn trừng trừng vào Đổng Phi. Rượu cồn gia tăng cảm giác khiến cho huyệt thái dương trên đầu cậu giật thình thịch, cảm thấy một cái gì đó chua xót đến kỳ lạ cứ dâng lên trong lòng.

Đổng Phi buông áo Đinh Hạo, nhìn nhìn cậu, chỉ có thể nói một câu: “Đinh Hạo, anh uống nhiều quá.”

Đinh Hạo lặng yên, cảm thấy hai mắt của mình bị hơi nước bao phủ đến không mở ra được, khắp nơi đều là sương trắng, Đổng Phi đứng trước mặt lúc ẩn lúc hiện, tức giận lại đẩy hắn một phen: “Mẹ nó, lão tử không uống nhiều! Tôi biết Bạch Bân đầu tư cho cái công trình này, chết tiệt, hắn cứ nghĩ là tôi sẽ vui lắm sao? Nếu không phải vì giúp huynh đệ… Cái kia… Ai thèm rỗi hơi lo chứ…”

Nếu như không có Bạch Bân, nếu như không có tiền từ công trình này, anh làm sao có thể giúp được huynh đệ? Đổng Phi nhìn Đinh Hạo đang say khướt, ánh mắt ngày càng rét lạnh. Đinh Hạo theo tường trượt xuống ngồi bệt trên mặt đất, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm nhẩm than thở những lời không rõ nghĩa. Đổng Phi vỗ vỗ mặt cậu: “Đinh Hạo?”

“…”

Đinh Hạo tay buông xuôi, cũng không thèm đứng lên, mặc tây trang ngồi gục tại hành lang. Đổng Phi nâng cánh tay Đinh Hạo, khoác lên vai mình, Đinh Hạo cơ hồ đứng không vững, một nửa sức nặng đều dồn đến thân Đổng Phi. Đổng Phi nhìn cậu, cảm thấy như vậy có quay trở lại bàn cũng uống không nổi nữa, thất tha thất thểu dìu cậu vào thang máy, đi lên mười lăm tầng, mở cửa một căn phòng, quẳng Đinh Hạo lên giường rồi đóng cửa phòng ngủ đi ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.