Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Thụ – Chương 126: Người thứ hai bị xử lý
Bạch Bân khá mẫn cảm với mùi máu trong không khí, liếc mắt liền thấy một người đang nằm trên ghế salon, bộ dáng bị bắt nạt thê thảm. Sắc mặt Bạch Bân càng lạnh hơn: “Đây là chuyện gì?”
Hai kẻ không an phận bên cạnh một người ngẩng đầu một người cúi đầu, không ai muốn mở miệng trước.
Bạch Bân đóng cửa lại, đi qua cẩn thận xem xét người kia, tuy mặt đã bị đánh thành đầu heo nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra: “…Trịnh Điền?”
Người bị trói đang ngậm khăn mặt lập tức nước mắt chảy dài, ô ô gọi không thành tiếng, có lẽ cầu xin Bạch Bân thả hắn.
Bạch Bân chỉ đứng cạnh nhìn nhìn, không vươn tay ra giúp Trịnh Điền, thậm chí còn không lau vết máu trên mặt cho hắn, đi xung quanh nhìn một vòng, lại quay về nhìn thẳng bộ quần áo trên người Đinh Hạo.
“Em lúc đầu muốn đi vào tìm Trương Mông, nhưng mà, nhưng mà không mặc bộ quần áo này sẽ không vào được… Em, em mới…” Đinh Hạo muốn giải thích, nhưng nhìn sắc mặt Bạch Bân, sợ tới mức có chút nói lắp. Trịnh Điền bên kia vẫn đang bị trói trên ghế salon, Đinh Hạo thấy có lẽ đã gây phiền toái cho Bạch Bân, lời muốn nói ra cũng nuốt xuống, đầu cúi càng sâu.
Lý Thịnh Đông thấy Đinh Hạo cúi đầu không dám lên tiếng cảm thấy rất bực bội, quyết đoán nói thẳng: “Trịnh Điền kia bị vậy là đáng, hắn bắt nạt Đinh Hạo, tôi liền bắt nạt hắn, một đổi một!”
Bạch Bân đang kiểm tra quần áo Đinh Hạo, nghe Lý Thịnh Đông nói vậy, bàn tay đang cầm áo nhất thời khẩn trương, lập tức kiểm tra sang chỗ khác, thanh âm lạnh lẽo đến độ có thể đóng băng: “Trịnh Điền động vào em?”
Đinh Hạo có chút không chú ý, áo sơ mi trên đã bị Bạch Bân tháo mấy cúc, vội vàng đè xuống bàn tay Bạch Bân đang muốn tiếp tục cởi áo cậu: “Không! Không… Hắn không chạm vào em” lén liếc nhìn Bạch Bân một cái, thấy anh xanh mét mặt cũng không dám nói dối: “Chỉ nói ngoài miệng vài câu, rất đáng giận, mới khiến tụi em cùng nhau xử lý hắn một chút.”
Bạch Bân cố chấp tự mình kiểm tra, xác định quần áo trên người Đinh Hạo hoàn toàn chỉnh tề, nhưng vẫn có chút lo lắng, xoa xoa đầu cậu hỏi: “Thật sự không bị thương?”
Đinh Hạo lắc lắc đầu: “Không, Lý Thịnh Đông đánh hắn một cú chảy máu, hắn không dám làm gì em đâu.”
Bạch Bân nghe Đinh Hạo nói vậy, lại nhìn người trên ghế salon thêm một lần, vừa rồi ánh đèn tối tăm, không nhìn rõ Trịnh Điền chảy máu nhiều hay ít, nhưng thấy hắn vùng vẫy như vậy có lẽ ít hay nhiều máu cũng đã chảy xong rồi. Trịnh Điền có thể bị thương, nhưng gây lớn chuyện đối với ai cũng không có lợi, việc này cần nhanh chóng giải quyết.
Bạch Bân chủ động bày tỏ lòng biết ơn với Lý Thịnh Đông: “Lý Thịnh Đông, cám ơn cậu, cậu có thể đi rồi.”
Lý Thịnh Đông đang hút thuốc lá, nghe vậy thiếu chút nữa sặc lên tận họng, khụ liên hồi: “Cái gì?”
“Tôi nói, vừa rồi cám ơn cậu đã chiếu cố Đinh Hạo, chuyện còn lại tôi sẽ phụ trách, cậu đi trước đi. Chú Đinh cũng đến, có lẽ lập tức sẽ tìm ra chỗ này.” Bạch Bân ước định với Đinh Viễn Biên tìm được người sẽ gọi điện thoại, gặp lại nhau ở chỗ xe, Lý Thịnh Đông ở lại chỉ thêm hiểu lầm, Bạch Bân không muốn Đinh Viễn Biên nhận định Đinh Hạo đi theo Lý Thịnh Đông ở cùng một chỗ, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến anh bảo Lý Thịnh Đông đi.
Lý Thịnh Đông đương nhiên không biết suy tính sâu xa của Bạch Bân, hắn nghe thấy tên Đinh Viễn Biên liền cảm thấy chột dạ. Lần trước hắn bị đánh không nhẹ, hơn nữa thấy Bạch Bân nhiệt tình chiếu cố Đinh Hạo, cũng không muốn tiếp tục thay Bạch Bân chịu tiếng xấu nữa, lập tức cầm áo khoác bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Bạch Bân vẫn không chịu thua kém buông một câu: “Tôi chăm sóc Đinh Hạo là đương nhiên, không cần anh phải tới cảm ơn!” Hắn nhìn Bạch Bân, cố ý ôm chầm Đinh Hạo, hôn lên đầu cậu: “Đinh Hạo, có việc cứ tìm anh đây, đừng khách khí.”
Đinh Hạo cứng đờ người, ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Lý Thịnh Đông mới hiểu mình đang bị người ta ôm trong lòng, chưa kịp vươn tay đẩy ra đã bị Bạch Bân kéo lại. Bạch Bân đẩy Lý Thịnh Đông để hắn cách Đinh Hạo xa một chút, giọng nói lạnh lẽo: “Em ấy về sau sẽ không gặp chuyện gì nữa, không cần cậu quan tâm.”
Lý Thịnh Đông hiếm khi tốt tính cười cười, hắn thấy sắc mặt Bạch Bân càng khó xem trong lòng sẽ càng cao hứng, mở cửa bước ra ngoài. Việc làm ăn tối nay của hắn không thành, nhưng tâm tình đặc biệt tốt, quả thực chính là xả sạch vận xui! Lý Thịnh Đông cảm thấy vô cùng đáng giá!
Bạch Bân nhìn theo Lý Thịnh Đông ra khỏi cửa, lại xoa nhẹ tóc trên đầu Đinh Hạo. Anh không thích trên người Đinh Hạo có hương vị của người khác, nhất là Lý Thịnh Đông ngập tràn mùi thuốc kia, càng khiến lòng anh thêm bực bội.
Đinh Hạo giống như học sinh vi phạm bị bắt quả tang đặc biệt ngoan ngoãn để Bạch Bân ấn đầu xoa vuốt, thử thăm dò hỏi anh: “Bạch Bân, anh vừa nói ba em đến đây là lừa Lý Thịnh Đông đúng không?”
Bạch Bân ghé qua ngửi tóc trên đầu Đinh Hạo, lại dán sát mặt cậu dần dần đi xuống, anh thấy trên người cậu toàn mùi thuốc lá, khiến lòng anh không thoải mái chút nào: “Không lừa hắn, ba em thật sự đến đây.” Nhìn Đinh Hạo sợ tới mức run rẩy, lập tức trấn an: “Chú ấy sẽ không đến chỗ này, lúc nãy anh và chú Đinh phân công chia nhau ra tìm người, hẹn gặp lại ở chỗ đỗ xe.”
Đinh Hạo lúc này mới yên tâm, quay đầu lại nhìn Trịnh Điền đang bị trói, nhíu mày: “Người này làm sao bây giờ?”
Bạch Bân hỏi: “Hắn ta đến một mình hay đi theo nhóm?”
Đinh Hạo nghĩ nghĩ: “Có hơn mười người, hiện giờ chắc đang ở phòng khác, Trịnh Điền này lúc đầu muốn… Khụ, tóm lại trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người tới đây.”
Nghe Đinh Hạo nói xong, Bạch Bân có thể hiểu được tương đối, cởi áo gió của mình choàng qua người Trịnh Điền, không tháo dây trói và khăn mặt trên miệng hắn, đỡ đứng lên. Trịnh Điền giằng co nửa ngày đã không còn khí lực, chỉ vùng vẫy một chút, chai bia Lý Thịnh Đông nhét không sâu, vừa đứng lên liền rơi ra ngoài.
Sắc mặt Bạch Bân không tốt, anh có chút tính khiết phích, việc dùng quần áo bọc một đống rác rưởi này mang ra ngoài khiến cảm giác càng thêm mãnh liệt, người cách lớp quần áo chân đã mềm nhũn, ngã trái ngã phải khiến Bạch Bân chau mày: “Đưa hắn đến bệnh viện trước, em đi phía trước nhìn đường thay anh, chúng ta ra ngoài từ cửa sau.”
Đinh Hạo không ngốc, lập tức biết Bạch Bân muốn đưa ra ngoài giải quyết, chỉ cần không để người khác nhìn thấy, ném Trịnh Điền vào trong bệnh viện, có lẽ ngốc đến mấy cũng không ngu ngốc đến độ kể chuyện mình bị như vậy ồn ào ra bên ngoài, huống chi Lý Thịnh Đông còn chặn miệng Trịnh Điền trước đó rồi!
Đinh Hạo chạy đi mở cửa, nghĩ nghĩ, lại cầm một chiếc mũ đen trên giá áo đội lên đầu Bạch Bân: “Cho anh này, em mặc bộ đồ này không ai nhận ra, đợi lát nữa ra ngoài cúi đầu đi đường là đến nơi.”
Bạch Bân nhìn cậu một thân quần áo phục vụ, nếu đội thêm mũ ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái, anh cũng không có thời gian, gật gật đầu: “Ra ngoài trước, em cũng cẩn thận chút.”
Bây giờ đã sắp nửa đêm, khu ghế lô vô cùng náo nhiệt, trên lối đi nhỏ không có ai, thỉnh thoảng có người xuất hiện cũng là kẻ say khướt, Đinh Hạo và Bạch Bân hai người một trái một phải cứ như vậy dìu Trịnh Điền ra ngoài không khiến ai chú ý, loại đưa bạn uống say về nhà này có rất nhiều.
Lúc ra ngoài cửa, nhân viên bảo an có nhìn thêm vài lần. Đinh Hạo thông minh, lập tức hợp thời hỏi han: “Quý ngài có muốn gọi xe hay không? Cẩn thận thảm bên này, ngài để tôi ra mở cửa trước nhé…”
Bảo an hay gặp loại người ăn mặc như Đinh Hạo hơn, ngữ khí ân cần như vậy vừa nghe liền biết muốn kiếm thêm tiền boa, hơn nữa người trong quán bị say rượu cần phục vụ như vậy không ít, liền không chú ý bọn họ nữa.
Hai người nửa bê nửa khiêng đưa Trịnh Điền trở lại xe, may mà Đinh Viễn Biên vẫn chưa trở lại. Lúc Bạch Bân đến có đưa tới thêm một chiếc xe, trực tiếp mở cửa ném Trịnh Điền lên chỗ ngồi phía sau, dặn dò Đinh Hạo: “Em ở trên xe chờ anh, anh ra nói với Đinh Hoằng chúng ta đi trước, chìa khóa xe kia chú Đinh đã cầm, bảo chú ấy ra thì trực tiếp lái về.”
Đinh Hạo gật gật đầu: “Được, em ở đây nhìn Trịnh Điền.”
Đinh Hoằng lần này trực tiếp bị Đinh Viễn Biên khóa trong xe, Đinh Viễn Biên sợ lúc về người lại chạy mất tìm không ra, quyết định khóa xe lại, chỉ mở hé nửa khung cửa sổ cho Đinh Hoằng. Đinh Hoằng từ xa đã thấy Bạch Bân ôm gì đó trở về, đang thò cổ ra xem: “Bạch Bân? Anh tìm được Đinh Hạo rồi? Người bị ném ở phía sau kia hay người cùng anh trở về là Đinh Hạo? Sao mặc quần áo phục vụ giống hệt Lý Hạ? Thật kỳ quái.”
Lòng hiếu kỳ của đứa nhỏ này quá nặng, ánh mắt lại quá tốt, nếu đây thật sự là nhiệm vụ cơ mật thì cậu có thể đã bị tha ra ngoài bắn chết rồi.
Bạch Bân trầm mặc, anh cũng không ngờ dưới ban đêm không có ánh trăng, chỉ dựa vào đèn đỏ chiếu rọi mà Đinh Hoằng có thể nhìn được rõ ràng đến vậy, đành tránh nặng tìm nhẹ đáp lời: “Tôi tìm được Đinh Hạo rồi, chúng tôi có chút việc cần đi trước, chú Đinh nếu về cậu nhớ giúp tôi nói với chú ấy một tiếng…”
Ánh mắt sáng ngời của Đinh Hoằng lại một lần nữa phát huy tác dụng, chỉ vào phía đối diện nói với Bạch Bân: “Không cần, chú đã về. Chú! Bạch Bân tìm được Đinh Hạo rồi!”
Đinh Viễn Biên vừa bước qua đường cái, đang túm lấy một cô gái mặc váy ngắn màu đen đi tới, nghe Đinh Hoằng hét lớn vậy mới cảm thấy an lòng, chưa kịp đến trước mặt liền hỏi: “Ở đâu?”
Đinh Hoằng nhanh hơn Bạch Bân một bước: “Trên xe kia!”
Bạch Bân chưa kịp ngăn cản, nhìn Đinh Viễn Biên mở cửa xe nhét Trương Mông vào: “Đinh Hoằng nhìn nó cho chú! Chú đi gọi Đinh Hạo qua, phải giáo dục lại mấy đứa một trận! Cả đám không ai khiến người ta bớt lo!!”
Đinh Viễn Biên vừa nói vừa bước thẳng đến chiếc xe kia tìm Đinh Hạo, Bạch Bân lập tức đuổi kịp: “Chú Đinh, Đinh Hạo mệt mỏi, con đưa em ấy về, chúng ta về nhà trước đi, về rồi nói tiếp được không?”
Đinh Viễn Biên không nghe, lúc nãy anh tìm được Trương Mông trên sàn nhảy, đuổi theo nửa ngày mới bắt được về. Đám thanh niên trong sàn nhảy kia vô cùng hỗn loạn khiến mặt Đinh Viễn Biên đen xì, anh cảm thấy động cơ Đinh Hạo tới đây là tốt, nhưng lại sợ Đinh Hạo cũng bị hấp dẫn, cảm thấy trước hết cần cảnh cáo bọn nó đã: “Không cần, gọi Đinh Hạo qua nốt đi, chú nói với bọn nó ngay trên đường.”
Xe Bạch Bân kéo hết cửa kính, Đinh Viễn Biên theo bản năng nghĩ Đinh Hạo đang ngồi ghế sau, trực tiếp mở cửa xe. Bạch Bân nhanh tay nhanh mắt cản lại: “Chú Đinh, con giúp chú gọi em ấy qua…”
Bạch Bân chặn lại rất nhanh, Đinh Viễn Biên chỉ kịp nhìn thấy một góc áo, nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến Đinh Viễn Biên nghi hoặc: “Sao Đinh Hạo lại nằm kia?” Đẩy Bạch Bân đang chắn phía trước ra: “Con ra ngoài, để chú xem xem…”
Đang kéo đẩy, Đinh Hạo chợt thò đầu ra khỏi cửa kính xe phía trước, cố gắng gượng cười: “Ba, con ở đây, con có chút việc, ừm, lát nữa sẽ qua gặp ba…”
Đinh Viễn Biên buông lỏng tay, ‘à’ một tiếng: “Làm ba sợ quá, ba còn tưởng con đánh nhau bị thương nằm úp sấp phía sau rồi chứ…”
Bạch Bân hơi thả lỏng cảnh giác, thấy Đinh Viễn Biên không dùng lực nữa cũng buông cửa xe ra, chỉ một chút như vậy, lập tức cho Đinh Viễn Biên một cơ hội, vèo một phát mở toang cửa xe!
Trịnh Điền nằm trong động đậy hai cái, đúng lúc đẩy chiếc áo gió trên người rơi xuống mặt đất. Cả người hắn đều nằm trên ghế, quần áo hỗn độn, trên người bị dây điện đen trói chặt, từ ống quần có thế mơ hồ nhìn thấy hai chiếc micro, máu đọng đầy trán nhìn càng dọa người, đang ô ô kêu lớn.
“Đinh Hạo… Đây là chút việc mày nói?!” Đinh Viễn Biên nhìn một màn này mắt đỏ ngầu. Anh thấy rõ, người nằm úp sấp trên ghế sau quần bị cởi một nữa, mặt sau ướt nhẹp… “Này con mẹ nó chính là việc mày nói?!! Thằng chết tiệt kia mày xuống dưới cho tao! Chơi đàn ông, chơi đàn ông chơi đến tận chỗ này… Ông đây hôm nay đánh chết mày thằng bất hiếu!!”
“Ba! Không phải như vậy! Ba nghe con giải thích…” Đinh Hạo nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ kích động không rút về, nhìn Đinh Viễn Biên vung một cái tát qua sợ tới mức hai mắt nhắm nghiền____
Ba!!
Một cái tát vang lên thanh thúy, trong trời đêm dần vọng lại.
Đinh Hạo ngây ngẩn, mặt cậu không hề thấy đau, trợn mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang che phía trước mình, bởi vì áo gió đã cởi, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhưng vẫn như trước mang theo lo lắng quen thuộc, kiên định đứng nơi đó vì cậu ngăn trở mưa gió: “Chú Đinh, không phải lỗi của Hạo Hạo.”
Đinh Viễn Biên vung một cái tát xong cũng ngây ngẩn cả người, anh không ngờ Bạch Bân lao qua, càng không ngờ tới có một ngày sẽ đánh Bạch Bân.
Trên mặt Bạch Bân có một vết năm ngón tay rõ ràng, khóe miệng cũng hơi hơi nứt ra, vẫn giải thích với Đinh Viễn Biên: “Chú Đinh, việc này con sẽ giải thích rõ ràng cho chú, hiện giờ không phải thời điểm nói chuyện, chú đưa các em về trước, chúng con sẽ đến sau.”
Đinh Viễn Biên nhíu mày, không những vì lời nói đầy nghi vấn của Bạch Bân, mà còn vì hành vi Bạch Bân quay đầu lại cẩn thận chăm sóc thằng nhóc ngốc nhà mình vẫn đang kẹt chỗ cửa kính xe kia… Nhìn lời nói và việc làm của hai đứa này, giống như đặc biệt vô cùng thân thiết, Đinh Hạo thấy dấu vết bàn tay trên mặt Bạch Bân kia mắt đỏ bừng, thậm chí còn vươn tay ôm cổ con nhà người ta!
Đinh Viễn Biên cảm thấy mắt mình cũng đỏ bừng. Những điều ẩn giấu lúc trước anh vẫn chưa nhận ra, nay dường như từ từ chậm rãi liên tiếp xuất hiện, thân cận nhất với Đinh Hạo từ nhỏ, chơi vui nhất, tiếp xúc nhiều nhất… cảm tình sâu nhất…
Người này, là Bạch Bân.