Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 1: Sống lại


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Thụ – Chương 1: Sống lại

“Sáng sớm ngày hôm nay đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn, nguyên nhân sơ bộ được xác định là do lượng tuyết rơi nhiều khiến mặt đường đóng băng, Trước mắt đã có 1 người tử vong, 3 người bị thương nặng. Vì trong số 3 chiếc xe bị tai nạn có một xe chở khách gồm 54 người nên vẫn tiếp tục thống kê con số bị thương…”

Đinh Hạo miễn cưỡng mở ra đôi mắt dính đầy máu, nhìn đến người đàn ông trước mặt. Trên người anh mặc bộ tây trang đen sang trọng, như thường lệ có một đám người đứng đằng sau, môi gắt gao mím chặt, mặt nhăn nhúm đến cực điểm, tựa như…sắp khóc.

Bạch Bân?

Đinh Hạo muốn lên tiếng chào nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn không thể động đậy. Cậu bị làm sao vậy? A, đúng rồi, lái xe gây họa, tối hôm qua cậu uống rất nhiều xong còn đi cuồng hoan cả đêm, sáng sớm lái xe liền không chống lại được cơn buồn ngủ, hình như đã đụng phải chiếc xe nào đó…

“Cậu hai, tôi đã xử lý chuyện này ổn thỏa, thông báo nguyên nhân tai nạn xe cộ lần này là do mặt đường đóng băng trơn trượt tạo thành, bên nhà họ Đinh cũng thật thức thời, liền không truy cứu gì nữa”. Từ phía sau Bạch Bân có một người bước đến gần, Đinh Hạo nhận ra được, đó là Đổng Phi – trợ lý tâm phúc của Bạch Bân, bình thường không có chuyện gì quan trọng thì chẳng bao giờ có bóng dáng. Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

“Đinh Hạo… Cậu ấy đã chết rồi. Anh hai, anh buông cậu ấy ra đi…” Một cô gái xinh đẹp cũng vận toàn thân trang phục tối tăm nức nở thành tiếng, gục đầu lên Bạch Bân khóc lớn.

Chết? Tôi sao?

Đinh Hạo chợt phát hiện ra cậu có thể đứng dậy, tay cậu xuyên qua Bạch Bân, xuyên qua hai bàn tay đang gắt gao nắm lại của người nọ. Cậu nghe được Bạch Bân dùng chất giọng khàn khàn nghẹn ngào nói: “Không được để xảy ra bất cứ sai sót nào bên giới truyền thông. Tôi đã cam đoan với Đinh Hạo là sẽ chăm lo tốt cho em ấy…”

Đổng Phi im lặng gật đầu.


“Cậu đưa Tiểu Lộ về nhà đi”. Bạch Bân nói xong, lấy tay xoa đi những bông tuyết còn dính lại trên mặt Đinh Hạo. Mặt Đinh Hạo bê bết máu, thậm chí còn trầy xước đáng sợ đến dọa người, vậy mà Bạch Bân không hề để ý, cẩn thận vuốt ve: “Tôi muốn ở lại với cậu ấy một lúc”.

Linh hồn Đinh Hạo lơ lửng phía trên, nhìn cảnh này thấy trong lòng từng trận đau đớn. Cậu không biết, cậu thật sự không biết Bạch Bân quyến luyến cậu sâu sắc đến nhường này. Ngay cả gương mặt lạnh ngắt dập nát kia, đến cậu nhìn cũng ngại, mà Bạch Bân lại có thể dùng tay dịu dàng mơn trớn. Cậu cứ luôn nghĩ rằng, Bạch Bân để ý tới cậu cùng lắm chỉ là do nhìn vẻ bề ngoài, đến khi hết thời tuổi trẻ nông nổi thì sẽ quay đi cái gì cũng không còn nữa, không phải chỉ là ham mới mẻ sao? Cậu – Đinh Hạo cũng là một người như vậy, từng chơi đùa không ít đàn ông đàn bà…Vui đó, rồi lại tan…

Mẹ nó, Bạch Bân, anh buông cái tay ở trên mặt ông ra ngay! Anh nắn mặt ông thành một đống thế kia là sao chứ hả! Ông còn muốn trở lại thân xác a a a!!!!

Đinh Hạo bắt đầu cố gắng quay trở lại thân thể mình, bất quá chỉ là bị thương ở mặt, cùng lắm thì sau khi tỉnh dậy phẫu thuật lại dung nhan là được. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu thì mỗi lần cậu muốn đi vào luôn bị một thứ gì đó ngăn trở, đẩy văng cậu ra. Đinh Hạo trở nên mơ hồ, hình như cậu đã thật sự không thể trở về…

Bỗng nhiên, quá khứ như một cuốn phim quay chậm, dần dần hiển hiện lại từng chút một trong đầu Đinh Hạo. Mỗi một đoạn của cuốn phim ấy, đều không thể thiếu Bạch Bân trong đó. Bạch Bân bé xíu đầu củ cải, Bạch Bân tĩnh lặng hồi cấp 1, Bạch Bân chững chạc tuổi thiếu niên, Bạch Bân thanh niên cùng Bạch Bân trưởng thành hiện tại… Cậu vẫn nghĩ rằng cậu có thể lợi dụng việc Bạch Bân đối xử đặc biệt với mình để đùa giỡn kiếm lời, nhưng luôn không chịu đối mặt với cảm tình tận sâu trong lòng. Thật ra, Đinh Hạo rất rất thích Bạch Bân đối tốt với mình, thích sự dịu dàng và quan tâm ấy, suy cho cùng cho tận, hiểu cho thấu cho tường, cậu đã thích Bạch Bân lâu lắm rồi. Có một số việc trên đời, phải đến tận lúc đối mặt với cái chết, con người mới hiểu ra được…

Cậu – Đinh Hạo, chẳng thể rời xa được Bạch Bân.

Nếu có kiếp sau, cậu nguyện cầu xin thần linh cho 2 người được ở cùng một chỗ, gặp Bạch Bân, yêu và đối xử tốt với Bạch Bân, để bù đắp cho đoạn tình duyên lỡ làng này…

-o0o-


Thời điểm Đinh Hạo mở mắt ra lần nữa, trong tay đang gắt gao nắm lấy một chiếc di động, là chiếc Nokia cậu thích dùng trước khi chết. Đinh Hạo nhẹ nhàng thở phào rồi bật dậy, chợt bị bàn tay cầm di động dọa sợ đến mắt trợn tròn.

Đó là một bàn tay trẻ con, bé xíu mũm mĩm, khó khăn miễn cưỡng lắm mới cầm lấy được chiếc di động. Đinh Hạo hướng mắt nhìn lên trên theo bàn tay ấy, quả nhiên, một cánh tay cũng bé xíu mũm mĩm dính trên thân cậu… Đây là chuyện gì xảy ra vậy???

Đinh Hạo khóc không ra nước mắt. Cái xác cao ráo đẹp trai đã theo cậu hai mươi mấy năm đâu rồi? Như thế nào lại đến trên người một thằng nhóc con chưa đầy vài tuổi thế này? Đinh Hạo đang vò đầu suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa sổ: “Hạo Hạo ơi? Hạo Hạo à, dậy chưa vậy con?”

Đinh Hạo nghe thấy âm thanh đó, ánh mắt liền thay đổi, đây chẳng phải là giọng của nội sao? Chẳng lẽ không phải nhập vô người một thằng nhóc con mà là… quay trở lại chính cậu trước đây? Đinh Hạo trong lòng phấp phỏng, chợt dấy lên một tia hy vọng.

Bà Đinh xốc mành đi vào, Đinh Hạo theo bản năng nhét ngay di động xuống dưới chiếc chăn bên cạnh. Bà Đinh nhìn thằng cháu ngồi trên giường, mở to hai mắt tròn xoe nhìn mình, cười rạng rỡ đưa tay nhéo mặt thằng nhỏ một cái: “Tỉnh ngủ rồi cũng không biết kêu nội một tiếng ha, tiểu bướng bỉnh?”

Đinh Hạo nhìn bà nội nó, chớp mắt mấy cái, lại chớp mấy cái nữa, rồi bỗng nhiên hé môi nở nụ cười: “Nội ơi nội!”. Đinh Hạo bổ nhào vào lòng bà, cảm thấy hạnh phúc dạt dào, thật sự không thể ngờ được cậu có thể quay ngược thời gian, trở lại chính mình trước đây. Thừa dịp còn chưa kịp làm những điều khiến sau này phải hối hận, cậu phải từ từ mà cố gắng chuẩn bị cuộc đời tương lai sau này mới được.

Đinh Hạo lẩm nhẩm gọi một lúc, rồi chui ra khỏi lòng bà nội, dựng thẳng năm ngón tay bé xíu còn thơm mùi sữa mà long trọng tuyên bố: “Nội, con quyết định, con sẽ học tập thật tốt tiểu học, cấp 2 và cả cấp 3 nữa. Con không tin ngồi chồm hổm ở trường tám năm mười năm còn không thi đỗ được đại học”. Hạo bé vung tay lên, khí thế hùng hồn. “Nội, con muốn thi đỗ đại học Thanh Hoa”.

Bà Đinh tuy chỉ mới học hết tiểu học nhưng cũng đã nghe đến danh tiếng của Thanh Hoa, lập tức nghiêm nghị hùa theo thằng cháu cưng: “Đương nhiên. Cháu của nội sẽ thi đỗ Thanh Hoa”.


Đinh Hạo nắm lấy tay nội, mắt ngấn nước, “Nội, nội chờ con thành đạt, kiếm được tiền con sẽ hiếu thuận chăm sóc nội, con sẽ mua cho nội ăn sơn hào hải vị, tôm hùm cá ngừ gì con cũng mua hết…”

Bà Đinh cười vui vẻ vuốt mái tóc mềm mại của cháu cưng, liên tục gật đầu: “Được, nội chờ Hạo Hạo lớn lên, tiền đồ sáng lạn mua đồ ăn ngon cho nội.”

Đinh Hạo ôm chặt cổ nội không buông tay, nước mắt nghẹn ngào chực rơi. Cậu nhớ rõ, hồi cậu học sơ trung, nội bị tắc động mạch não, vì trị liệu chậm trễ mà không cứu được, đã qua đời. Bây giờ không giống quá khứ, cậu đã trở lại, tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra lần nữa. Đinh Hạo hít hít mũi lấy hơi định tiếp tục phát biểu nghiêm túc, thì chợt bị một người xông vào gào thét bên tai: “Thằng nhóc quỷ! Chỉ biết mỗi nịnh bà nội mày!”

Đinh Hạo ngước lên nhìn gương mặt ba mình hồi còn trẻ, nhoẻn cười: “Ba!”

Đinh Viễn Biên đen mặt, một tay túm cổ áo Đinh Hạo nhấc lên, tay kia chỉ vào chăn đệm ở trên giường, tức giận không kiềm chế được: “Mày lại đái dầm rồi có phải không? Hả?”

Đôi tay Đinh Hạo đang giơ ra chuẩn bị nhiệt tình ôm chặt lấy ba mình đành ngượng ngùng rút trở về, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Không phải! Không phải con!” Nhưng khi thấy cha mình nắm tay lại có xu hướng chuẩn bị giáo dục bằng bạo lực, Hạo ta ngay lập tức hét lên: “Là con ngày hôm qua đái dầm chứ không phải con ngày hôm nay đái dầm!”

Đinh Viễn Biên bị thằng nhóc này làm cho tức giận đến không nói nên lời, nghiến răng nghiến lợi đến bên giường thu thập chăn đệm bị ướt. Đinh Hạo chợt hét lên, giãy khỏi tay cha xông đến ôm lấy chăn “Con… tự giặt! Tự giặt được mà!” Đùa sao! Trong chăn cậu còn đang cất giấu cái di động đấy!

Bà Đinh sợ con mình làm đau cháu đích tôn, liền lập tức đứng dậy xuýt xoa: “Có sao không? Có sao không? Hạo Hạo cưng của nội có bị đau không? Đau thì cứ nói với nội, không cần quan tâm đến cha, có nội ở đây đừng sợ…” Bà Đinh trên dưới ôm ấp nhìn ngắm thằng cháu cưng, thấy trên cổ Đinh Hạo có một vòng dấu ngón tay đỏ lừ, đau lòng xoa xoa ấn ấn.

Đinh Hạo lúc này mới mếu máo chui đầu ra khỏi chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp ướt đẫm nước mắt nức nở: “Nội ơi, nội bảo ba đi ra ngoài đi, con tự giặt chăn của con cơ”.

Bà Đinh lập tức đuổi cổ thằng con mình ra ngoài, đến cả chổi cũng dùng tới: “Đi ra ngoài, đi ra nhanh lên, mày xem xem mày dọa con mày như thế nào rồi kia kìa!”


Đinh Viễn Biên dở khóc dở cười, không dám cãi lại bà Đinh, đành phải bước từng bước một ra khỏi buồng trong: “Mẹ, mẹ chiều nó quá rồi đấy, đã lớn đến từng này rồi…”

“Có lớn thế chứ lớn hơn nữa vẫn là cháu của tao!” Bà Đinh tay cầm chổi chống nạnh trừng mắt nhìn Đinh Viễn Biên, tức giận đến thở phì phò “Mày không thấy mày dọa con mày sợ đến mức muốn tự mình giặt chăn rồi hả!!”

Bà Đinh nói đến đúng tình hợp lý, Đinh Hạo ở bên trong nhịn không được rùng mình một cái, cậu coi như đã hiểu tại sao tính cách mình từ nhỏ đã ương ngạnh như thế rồi… Hóa ra cái tính đó là do nội một tay chiều chuộng mà tạo nên.

Sau mấy lần nắm chặt tay lấy quyết tâm, Đinh Hạo bò bò xuống giường, kéo tấm chăn dính nước tiểu của mình lếch thếch theo sau. Đi được đến cửa thì gặp phải nội, bà Đinh nhìn Hạo bé nhà ta ôm lấy cái chăn cao hơn cả người thì ngẩn ngơ không nói nên lời, Đinh Hạo ló đầu ra khỏi chăn, nói: “Nội ơi nội, nội đừng chiều hư con nữa, con đã lớn rồi.”

Đinh Hạo lúc này cùng lắm vẫn là đứa nhóc con học vườn trẻ lớp chồi, âm thanh ngọng nghịu mang đầy hơi sữa, ngay lập tức khiến bà Đinh cảm động vô cùng.

Chuẩn bị một chậu giặt quần áo thật to, bàn chải, xà phòng, nước giếng trong trẻo mát lành, dưới sự trợ giúp của người lớn trong nhà, Đinh Hạo cuối cùng cũng bắt tay vào lần giặt chăn đầu tiên trong đời.

Đó cũng chính là lần đầu tiên Bạch Bân gặp được Đinh Hạo. Cu cậu đứng ở ngoài sân, nhìn thấy một đứa nhóc bé xíu ú na ú nần đang phấn đấu kịch liệt cùng chậu đồ, vật lộn với một đống chăn lung tung lộn xộn để tìm cách vắt, cuối cùng không cẩn thận đâm đầu thẳng vào trong chậu giặt đó, làm nước đổ ướt nhẹp cả đầu và cổ, nhịn không được liền nở nụ cười.

Rất nhiều năm về sau, Đinh Hạo khiều khiều chân Bạch Bân mà hỏi: “Em đã cho anh rất nhiều lần đầu tiên, hình như lần đầu tiên em giặt đồ anh cũng nhìn thấy được, có đúng không?”

Bạch Bân hé mắt liếc nhìn cậu một cái, ngay cả lông mi cũng không thèm nâng lên, “Em về sau cũng không thèm giặt đồ nữa đúng không?” Đinh Hạo đỏ bừng mặt, tức giận thở phì phì hô lớn: “Ông, ông đây có giặt quần lót của mình mà!”

Bất quá, đây đều là chuyện của tương lai xa, lúc này là giây phút bạn nhỏ Bạch Bân và bạn nhỏ Đinh Hạo ghi dấu lần gặp gỡ đầu tiên trong lịch sử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.