Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 85: Dược tính


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha – Chương 85: Dược tính

Thời gian vội vàng trôi qua, mới đây mà đã được một tháng.

Sau đêm giao thừa, Thương Mặc cũng không nhận được cuộc gọi từ dãy số kia nữa, thậm chí cậu còn nghĩ rằng đêm đó là do cậu nghĩ nhiều nên nhớ nhầm.

Với tính tình của người ấy, chắc chắn hắn ta sẽ không vừa gặp cậu rồi mang người khác rời đi, sau đó lại gọi điện cho cậu.

Mặc dù Thương Mặc có chút nghi ngờ, nhưng cậu cũng không ra nước ngoài nữa, mà ở lại phát triển hoạt động âm nhạc và đóng phim.

Thương Mặc xem kĩ kịch bản rồi chọn ra một đoạn mình thích nhất, tập luyện tại nhà nhiều lần, sau đó nhờ Hứa Ý đánh giá.

Hứa Ý có kinh nghiệm đóng phim nhiều năm, hơn nữa còn là ảnh đế, những lời nhận xét của anh vừa chi tiết lại vừa tinh tế.

Nhờ vậy mà tại buổi thử vai, Thương Mặc mới có thể bộc lộ hết khả năng, giành được vai nam thứ.

Ba tháng sau, Thương Mặc theo đoàn phim đến một khu rừng núi hoang vu quay phim, trợ lý đi theo vẫn là tiểu Tề.

So với năm đó, tiểu Tề giờ thành thục hơn nhiều, làm việc cũng lưu loát hơn. Nhìn thấy cậu, y vẫn sáng lạn cười, luôn miệng kêu “anh Mặc.”

Thời gian quay là ba tháng, sau ba tháng, đoàn phim tổ chức một bữa tiệc hơ khô thẻ tre, các nhà đầu tư cũng tham gia.

Trong số các nhà đầu tư có một gã béo ngồi đối diện Thương Mặc, thấy khuôn mặt thanh tú cùng chiếc cổ trắng nõn của cậu, gã ta bèn nở nụ cười mờ ám, người bên cạnh gã thấy vậy khẽ cong môi, thầm nhớ trong lòng.


Tửu lượng của Thương Mặc rất kém, mới uống vài chén đã say. Cậu híp mặt tựa lưng vào ghế, khuôn mặt có chút ngốc nghếch.

Nhà đầu tư kia thấy vậy cười càng tươi.

Sau đó Thương Mặc còn bị ép uống thêm vài chén nữa, cuối cùng cả người say đến mức nhìn đâu cũng thấy bóng chồng. Cậu ra khỏi tiệc rượu tìm một chiếc ghế sa lông nằm xuống, nhưng cổ họng như bốc cháy, rất cần một ly nước giải khát. Đúng lúc ấy, không biết là ai đưa tới một cốc nước, Thương Mặc không nhìn rõ là ai, còn tưởng là tiểu Tề, đưa tay muốn nhận mà cầm không được, cuối cùng còn để người kia cho mình uống.

Uống nước xong, Thương Mặc cảm thấy đầu choáng đến hồ đồ, thậm chí còn tỉnh táo.

Đến khi cảm thấy người mình càng lúc càng nóng như bị ai đặt trên lò nướng, cổ họng thì khô rang, Thương Mặc mới khó chịu mở mắt ra. Cậu nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Cậu muốn ngồi dậy, nhưng chưa kịp làm lại nghe thấy giọng nói vui sướng của một gã đàn ông: “Ngoan ngoãn chút, đừng nóng vội, đợi tôi cởi quần áo đã.”

Thương Mặc nghi hoặc nhìn về phía giọng nói, thấy một gã béo đang cởi quần, áo trên người gã đã cởi sạch từ lâu. Nhìn cảnh này, cho dù trong đầu không còn chút ý thức nào Thương Mặc cũng biết gã ta định làm gì. Cậu nghĩ giờ phải nhân lúc tên này đang cởi quần áo bỏ chạy thật nhanh, nhưng giờ Thương Mặc còn không có sức ngồi dậy. Cả người cậu mềm nhũn, hơn nữa nơi hạ thân kia cũng… thật khao khát.

Thương Mặc tất nhiên cũng hiểu cậu bị làm sao. Cậu cắn môi đến rách da để bản thân có thể tỉnh táo lại hơn một chút, sau đó dùng sức bật dậy chuẩn bị lao ra ngoài. Nhưng còn chưa đặt chân xuống đất cậu đã bị đẩy ngã xuống giường, bàn tay đầy mỡ của tên kia chạm vào đôi môi rớm máu của Thương Mặc, thương tiếc lau máu trên môi cậu, sau đó đưa lên miệng liếm: “Ừm, ngọt đấy.”

Thương Mặc bị gã ta đặt dưới thân, bị động tác của gã làm cho nhục nhã, ghê tởm đến mức da đầu cũng run lên.

Gã béo kia dán sát mặt vào cậu, thấy khuôn mặt trắng mịn của cậu, cười đến híp cả mắt, gã ta cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối rồi.

Gã đầu tư kia hôn một cái lên mặt Thương Mặc, tay cũng lần mò xuống quần áo của cậu, cởi nút áo.


Cởi xong nút áo, nhìn thấy da thịt trắng nõn nhẵn nhụi của cậu, gã béo kia lập tức nuốt nước miếng, quả nhiên là nhặt được bảo bối rồi. Gã cúi đầu muốn hôn lên ngực Thương Mặc, nhưng lại bị cậu duỗi cánh tay đã mềm nhũn đẩy ra.

Gã nhà đầu tư kia ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Thương Mặc đã nhiễm một mảnh xuân sắc nhưng lông mày vẫn gắt gao nhăn lại, trên mặt tràn đầy kháng cự, bèn đưa tay lên sờ mặt cậu, cười nói: “Đêm nay cậu theo tôi, sau này cũng theo tôi đi, tôi sẽ không bạc đãi cậu, yên tâm. Tôi còn được hưởng vinh hoa phú quý một ngày thì cậu cũng sẽ được ăn ngon mặc đẹp một ngày. Tôi sẽ thương cậu, vậy nên đừng kháng cự, đến đây hưởng thụ với tôi đi.”

Thương Mặc sao có thể đồng ý, cậu tiếp tục kháng cự mãnh mẽ. Tên thương nhân kia vẫn không mảy may để ý mà tiếp tục hành vi bại hoại của mình. Gã dùng cả người mình đè chân Thương Mặc xuống, lột quần áo của cậu rồi dùng nó trói hai cánh tay của Thương Mặc lại, đặt lên đầu.

Lần này Thương Mặc thật sự không còn sức để phản kháng. Trong đầu cậu vẫn còn một tia ý thức, vừa nghĩ đến chuyện lát nữa bản thân cậu sẽ bị gã này… trong lòng Thương Mặc không thể kìm được nỗi khó chịu, khóe mắt cũng ươn ướt.

Thương Mặc nghĩ cậu sống lại một lần hóa ra vẫn không thoát được những chuyện dơ bẩn. Đời trước bị Đỗ Thác và Sở Hoài làm hại, đời này thật vất vả mới thoát được hai người ấy lại vẫn không tránh được quy tắc ngầm.

Thân thể thứ hai này, đến cuối cùng cũng không thể sạch sẽ.

Cậu mở to mắt nhìn trần nhà, ánh nhìn mờ mịt mông lung. Từ trong mắt cậu chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt, Thương Mặc chậm rãi nhắm mắt lại.

Tên nhà đầu tư kia chưa kịp vuốt ve hôn môi Thương Mặc được mấy lần, bên tai đã truyền đến tiếng đá cửa.

Gã thầm mắng một tiếng, hứng trí coi như bị hủy một nửa. Gã ta không định để ý tới, cúi đấu định hôn tiếp nhưng cửa đã bị đã văng, đi cùng đó là quyền cước có uy lực cực lớn nhắm thẳng vào gã.

Tên thương nhân béo kia bị vật xuống, đầu đập xuống đất đến choáng váng. Gã ta mở mắt ra, kết quả lại thấy người đang đấm mình là Đỗ Thác, nhất thời cả người nổi hết da gà, sao gã lại có thể đắc tội vị tổ tông này.


Đỗ Thác vẫn chưa hết giận mà đấm gã ta hơn mười cú nữa, cuối cùng bị một tiếng rên rỉ của Thương Mặc ngăn lại. Hắn giơ chân đạp gã ta một đạp nữa rồi vội vàng chạy đến bên người cậu, thấy mặt Thương Mặc đỏ bừng, lông mày nhăn chặt lại, môi cũng bị cắn rách, tay còn đang bị trói. Nhìn cảnh này, Đỗ Thác giận đến mức chỉ hận không thể bắn cho tên kia một phát chết tươi!

Đỗ Thác cởi trói cho Thương Mặc, sau đó ôm cậu vào phòng tắm để cho cậu ngâm nước lạnh giảm tác dụng của thuốc. Nhưng vừa ôm lấy cậu không bao lâu, Thương mặc đã ôm lấy cổ hắn, cả người cọ tới cọ lui trên người Đỗ Thác, khiến bụng dưới của hắn phát hỏa, trán cũng nổi gân xanh.

Giản Anh đã sớm thức thời gọi người lôi tên nhà đầu tư bị Đỗ Thác đạp một cước kia đi, để lại không gian cho tổng tài nhà mình và Thương Mặc.

Đỗ Thác ôm Thương Mặc nửa người trên trơn bóng đứng im vài giây, cuối cùng hắn khẽ cắn môi nén dục hỏa của mình xuống, ôm cậu vào phòng tắm rồi đặt vào bồn. Nhưng tay Thương Mặc vẫn không chịu buông khỏi cổ Đỗ Thác. Hắn yêu thương xoa mặt cậu, đau lòng sờ lên đôi môi rớm máu của cậu, cuối cùng kéo mới tay cậu ra, xả nước lạnh.

Nước vừa xối lên người Thương Mặc, cậu lập tức rùng mình, không thoải mái mở mắt ra. Nhìn thấy người trước mặt là Đỗ Thác, Thương Mặc thuận theo nội tâm lẩm bẩm: “Lạnh, khó chịu.”

Đỗ Thác biết cậu sợ lạnh, nhưng nếu giờ không làm vậy, Thương Mặc sẽ bị tác dụng của thuốc làm cho hồ đồ. Đến lúc ấy, hắn sợ mình cũng không thể kiểm soát được bản thân. Sau đó Thương Mặc nhất định sẽ hối hận, mà Đỗ Thác không muốn như vậy. Nếu để xảy ra chuyện đó, cho dù hắn cứu Thương Mặc nhưng cũng đâu khác gã kia!

Thương Mặc sẽ nghĩ hắn giậu đổ bìm leo, huống chi hình tượng Đỗ Thác trong lòng cậu đã xấu không thể tả.

Vậy nên hắn nhìn vào đôi mắt tựa như nai con của cậu, dịu dàng nói: “Ngoan, lát nữa sẽ không lạnh. Em chịu một chút.”

Thương Mặc nghe vậy không vui rũ mắt. Giờ cậu đã lạnh đến run rẩy, nhưng cũng không nói gì nữa.

Mười phút sau, Đỗ Thác sợ Thương Mặc còn ngâm nữa sẽ cảm lạnh, vì vậy bèn tắt nước, lấy khăn mặt lau khô cho cậu rồi dùng mặt sau bọc người lại, ôm lên ghế sa lông, chỉnh cao nhiệt độ điều hòa.

Thương Mặc tựa vào ghế, thân dưới vẫn đang mặc chiếc quần ướt sũng. Cậu đã lạnh đến mức răng cũng cắn chặt vào nhau.

Đỗ Thác ngồi xổm trước mặt hắn, đôi mắt thâm thúy nhiễm một tia dục hỏa. Hắn nói với cậu: “Em cởi quần ra trước đi, mặc quần áo ướt lâu sẽ dễ cảm lạnh.”

Thương Mặc rũ mắt không đáp.


Đỗ Thác đợi một lúc, thấy cậu vẫn không nói gì bèn lên tiếng: “Tôi giúp em cởi được không?”

Thương Mặc vẫn không đáp, Đỗ Thác bèn vươn tay đến bên quần cậu, thấy Thương Mặc không lộ ra vẻ phản kháng mới thở phào cởi thắt lưng, kéo khóa quần cho cậu. Hắn nắm ống quần Thương Mặc, nói: “Em đứng lên một chút.”

Thương Mặc nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. Sau đó cậu thu lại ánh mắt, nâng mông lên. Đỗ Thác thấy vậy lập tức kéo quần xuống bên chân Thương Mặc.

Hắn ra hiệu cho cậu nhấc chân rồi lột chiếc quần ướt sũng ra. Nhưng Đỗ Thác vừa nhìn thấy chiếc quần lót trắng tinh của Thương Mặc, miệng lưỡi lập tức khô rang. Quần lót của Thương Mặc cũng ướt sũng, hơn nữa còn là màu trắng, sau khi bị ướt thoạt nhìn còn có chút trong suốt. Hơn nữa bởi vì bị hạ thuốc, nơi đó của cậu còn đang đứng lên…

Thoạt nhìn rất là… hấp dẫn.

Đỗ Thác áp chế dục hỏa trong mắt, hắn dùng mặt sau của khăn mặt lau khô bọt nước trên người cậu rồi ôm Thương Mặc lên giường. Đỗ Thác cũng ngồi xuống bên cạnh gọi cho Giản Anh, bảo gã mua quần áo mang tới.

Điện thoại còn chưa ngắt, hai cánh tay nóng cháy bỗng từ phía sau ôm lấy hắn, lồng ngực nóng như lửa của Thương Mặc dán lên lưng Đỗ Thác, theo đó còn có cả giọng nói mềm nhũn của cậu: “Khó chịu quá, giúp tôi…”

Huyệt thái dương của Đỗ Thác đập mạnh. Hắn cúp máy, nhẫn nhịn nhắm mắt lại: “Mặc Mặc, em tỉnh táo lại được không, tôi là Đỗ Thác!”

Thương Mặc vẫn ôm hắn, lẩm bẩm: “Khó chịu, khó chịu…”

Đỗ Thác nghe vậy biết dược tính của thuốc này quá mạnh mẽ, mười phút ngâm nước lạnh cũng chỉ có thể tạm thời giảm bớt chứ không thể giải quyết triệt để. Hắn khẽ cắn môi, nói với Thương Mặc ở phía sau: “Mặc Mặc ngoan, nhịn một chút, tôi ôm em đi tắm nước lạnh, lát nữa tôi sẽ bảo Giản Anh tìm thuốc ức chế.”

Vừa dứt lời, Đỗ Thác lập tức cảm nhận được một thứ nóng như lửa in lên gáy mình. Hắn biết đó là gì, nhất thời khiếp sợ mở to hai mắt, hạ thân hắn cũng bắt đầu phát đau. Đỗ Thác xoay người lại, đối diện với đôi mắt nghi hoặc của Thương Mặc, vươn tay xoa mặt cậu, nhẫn nhịn nói: “Mặc Mặc, tôi là Đỗ Thác, tôi không muốn sau khi hết thuốc em sẽ hối hận, cũng không muốn em thêm chán ghét tôi. Vậy nên Mặc Mặc nhịn một chút được không?”

Hết chương 85.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.