Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 79: Thăm dò


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha – Chương 79: Thăm dò

Đỗ Thác ngồi dưới nhà Thương Mặc đến rạng sáng mới đi.

Tiếng động cơ xe trong buổi sáng mùa đông nghe rất vang dội.

Thương Mặc nằm trên giường, lông mi khẽ rung động, nhưng cũng không thức giấc.

*

Trưa hôm ấy, Thương Mặc hẹn Hứa Ý đi ăn. Sắc mặt Hứa Ý gần đây hồng hào hơn nhiều so với trước, dáng người cũng không còn gầy yếu nữa, thoạt nhìn thần sắc rất tốt.

Thương Mặc đột nhiên nhớ tới lần trước ăn cơm với Hứa Ý, cuối buổi có một người đàn ông lái xe tới đón anh. Người này có vóc dáng tinh tráng, ngũ quan hoàn mỹ như tượng tạc, cậu nghĩ người đàn ông này có lẽ chính là nửa kia của thần tượng nhà mình.

Xem ra người đàn ông này cũng đối xử rất tốt với thần tượng, nếu không thì thần sắc Hứa Ý cũng sẽ không tốt như vậy.

Hứa Ý thấy cậu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình bèn nhướn mày chế nhạo: “Sao vậy, tôi đẹp trai thế cơ à? Cứ phải nhìn chằm chằm tôi.”

Thương Mặc bị nói mà đỏ mặt. Cậu gật đầu: “Đạo diễn tất nhiên là rất đẹp trai rồi.”

Hứa Ý cười khẽ một tiếng, anh lắc ấm trà rồi rót vào chén cho Thương Mặc.

Thương Mặc ngoài miệng nói cảm ơn, trong lòng lại đang hối hận, việc châm trà rót nước này phải để vãn bối là cậu làm mới đúng.

Hứa Ý cũng tự rót cho mình một chén, anh nhấp một ngụm rồi hỏi: “Ở bên kia em sống thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, học được rất nhiều thứ, còn kết thêm bạn nữa.” – Thương Mặc bưng chén trà bằng hai tay, mỉm cười đáp.

“Vậy thì tốt rồi, lúc trước nghe em nói sẽ rời đi, tôi còn rất lo.” – Hứa Ý nhìn cậu – “Tôi nghĩ mình em rời khỏi tổ quốc, đến một quốc gia khác nhất định sẽ không quen. Hơn nữa em còn là một ngôi sao, chuyện tự chăm sóc bản thân chắc chắn em không có kinh nghiệm.”

Thương Mặc cười cười, quả thật nếu là bản thân cậu đời trước, chắc chắn giờ vẫn chưa biết chăm sóc cho bản thân mình, đừng nói xuất ngoại, ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Nhưng hóa ra là tôi đánh giá thấp em rồi.” – Hứa Ý nói tiếp – “À, bộ phim trước kia em đóng tôi định cuối năm nay sẽ công chiếu. Tôi đã xem qua bộ phim, các em diễn rất tốt, hậu kỳ cũng rất tuyệt.”


“Đạo diễn đừng vì an ủi chúng em mà nói vậy nha.” – Thương Mặc cong môi đáp – “Nếu là cuối năm thì có lẽ em cũng có thời gian tới cống hiến chút sức lực đấy.”

Hứa Ý lắc đầu: “Em cũng không phải không biết là tôi có yêu cầu rất cao trong chuyện diễn xuất. Các em diễn thật sự rất tốt, nói cách khác, khi bộ phim công chiếu chắc chắn sẽ tạo được tiếng vang. Em đi xem cũng được, nhưng nhớ phải cải trang, giờ trên mạng có không ít fans của em đâu.”

Thương Mặc không chú ý đến tin tức trong nước, hôm qua về cũng vội vàng thu dọn đồ đạc, nào có thời gian chú ý đến những chuyện ấy. Hơn nữa, cậu đã rời đi nửa năm, trên mạng sao có thể còn tin gì về cậu nữa.

Thương Mặc cười cười đáp: “Em sẽ nhớ, cảm ơn đạo diễn nhắc nhở.”

Nói đến đây thì phục vụ cũng bưng đồ ăn lên. Trong lúc ăn, Hứa Ý bỗng nhẹ giọng nói: “Em có nhớ lần trước trong điện thoại tôi nói với em là có một người rất giống em không.”

Động tác gắp đồ ăn của Thương Mặc dừng lại một chút, cậu khẽ gật đầu.

Cậu nghĩ đây hẳn là ngôi sao Đỗ Thác đang đặc biệt để ý rồi.

Hứa Ý nhìn Thương Mặc, thấy trên mặt cậu không có bất kì gợn sóng gì mới yên tâm. Anh nói: “Tôi nhận cậu ta làm nam thứ trong bộ phim mới.”

Thương Mặc cắn một miếng đồ ăn, vừa ăn vừa nói: “Em biết, Diệp tử đã nói với em. Nói vậy thì diễn xuất của cậu ấy hắn là không tồi, nếu không sẽ không lọt vào mắt của đạo diễn.”

“Diễn xuất khá được, cậu ta trước đây là diễn viên quần chúng, đã diễn qua nhiều vai nên kỹ năng không tệ lắm.” – Hứa Ý nhấp một ngụm trà, nói – “Nhưng tôi nhận cậu ta không chỉ vì nguyên nhân này. Tôi nghĩ Viên Diệp cũng nói với em rồi.”

Anh đang đánh cược, cược xem Thương Mặc còn động tâm với Đỗ Thác hay không.

Thương Mặc gật đầu, động tác gắp đồ ăn không hề dừng lại. Cậu đáp: “Rồi ạ, nhưng em cảm thấy đạo diễn nhận cậu ấy nguyên nhân chủ yếu vẫn là kỹ năng diễn xuất.”

Thương Mặc nhìn Hứa Ý, trong mắt là sự kiên định khó có thể lay động.

Hứa Ý lắc đầu, cười khẽ: “Sao vậy? Tin tưởng tôi thế cơ à?”

Thương Mặc gật đầu thật mạnh, không một chút do dự.

Nụ cười trên môi Hứa Ý ngày một rạng rỡ. Anh nâng chén mời Thương Mặc rồi nhìn cậu, nói: “Cảm ơn em đã tin tưởng tôi, đồng thời tôi cũng muốn xin lỗi em một tiếng.”


Thương Mặc nghi hoặc hỏi: “Sao lại phải xin lỗi ạ?”

“Xin lỗi vì đã thăm dò em.”

“Thăm dò?” – Thương Mặc giờ mới hiểu. Cậu nói – “Đạo diễn thăm dò em có địch ý gì với tân binh kia không hay là…?”

Hứa Ý nhìn cậu cười: “Hay là gì?”

“Hay là… anh cho là em sẽ ghen tị với tân binh kia, chỉ vì cậu ta…” – Thương Mặc do dự – “Được Đỗ Thác coi trọng?”

Hứa Ý gật đầu: “Đúng vậy, nhưng giờ tôi yên tâm rồi, xem ra em không có gì hết. Là tôi nghĩ nhiều thôi.”

Thương Mặc như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Vậy nếu câu trả lời của em là…”

Cậu không nói hết câu, bởi cậu nhận ra điều đó là không có khả năng, vậy nên cũng không nói thêm gì nữa.

“Tất nhiên là tôi sẽ giúp em, nếu có chuyện đấy tôi sẽ xem em rốt cuộc muốn gì. Nếu em còn muốn mối tình kia, vậy tôi sẽ giúp em có được địa vị ngang hắn, giúp em đoạt được tình cảm. Còn nếu em không muốn, tôi sẽ giúp đỡ em đối phó hắn.” – Hứa Ý tán thưởng nhìn Thương Mặc – “Nhưng mà Thương Mặc ạ, em quả thực không để tôi thất vọng.”

Thương Mặc chỉ cười không đáp.

Cậu biết thần tượng đang suy nghĩ cho mình, cho Đỗ Thác áp lực, nhận người Đỗ Thác đưa tới làm nam thứ, sau đó còn xem xét tâm tình của mình.

Thật may là cậu không quan tâm, nếu không thần tượng sẽ rất khó xử.

Cậu đã không còn là Thương Mặc sống vì tình cảm trước đây nữa.

Cậu sẽ không vì một người mà vứt bỏ sự nghiệp, vứt bỏ sinh mệnh, vứt bỏ toàn bộ…

Thương Mặc như vậy là ngu xuẩn. Cậu không muốn làm một Thương Mặc như vậy nữa.


Thời gian còn lại của bữa ăn hai người đều không nói gì.

Ăn cơm xong, cả hai ngồi nói chuyện một lát cho tiêu cơm rồi sóng vai ra khỏi nhà hàng.

Chờ ngoài cửa vẫn là chiếc xe cùng người đàn ông lần trước.

Người đàn ông ấy đi đến trước mặt hai người, đưa tay ra trước mặt Thương Mặc, nở nụ cười khó có thể nắm giữ. Anh ta nói: “Chào cậu, tôi là Trầm Dật, người đàn ông của Hứa Ý.”

Thương Mặc nghe vậy nhìn thần tượng nhà mình, thấy trên mặt anh xuất hiện một tia đỏ ửng hiếm hoi. Cậu mỉm cười bắt tay với Trầm Dật, nói: “Em là Thương Mặc, là bạn của đạo diễn.”

Trầm Dật bắt tay với Thương Mặc xong bèn ôm lấy thắt lưng Hứa Ý, gật đầu với cậu rồi không nói gì nữa.

Ngược lại lần này Hứa Ý lên tiếng. Anh nói với cậu: “Em có xe đón chưa?”

Thương Mặc gật đầu nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào xe mình: “Có rồi ạ, đây rồi.”

“Vậy thì tốt rồi.” – Hứa Ý vẫy tay với cậu – “Hôm khác lại gặp nhé.”

Thương Mặc cũng vẫy tay với hai người rồi nhìn theo bóng dáng cả hai đi vào xe. Trong lúc ấy, Trầm Dật vẫn ôm chặt lấy eo của Hứa Ý, đến tận khi đến trước cửa xe anh ta mới buông tay, mở cửa để Hứa Ý vào trước rồi mới theo vào.

Thương Mặc nhìn theo chiếc xe dần đi xa. Cậu nghĩ, đây có lẽ mới là tình yêu chân chính.

Xa xa, Đỗ Thác ngồi ở trong xe, hai mắt tối sầm nhìn Thương Mặc đứng trước cửa nhà hàng ngẩn ngơ nhìn theo xe Hứa Ý.

Hứa Ý đối xử rất khác với Thương Mặc, nếu không phải vì Hứa Ý và Trầm Dật ở bên nhau, hắn còn cho là Hứa Ý có ý đồ gì với cậu.

Nhưng mà tình cảm Thương Mặc dành cho Hứa Ý cũng không phải tình cảm bạn bè bình thường. Hứa Ý là thần tượng của cậu, hơn nữa còn đối xử tốt với cậu như vậy, Thương Mặc còn là người rất dễ động lòng, đời trước hắn theo đuổi cậu cũng là lợi dụng điểm này. Giờ thấy Thương Mặc thất thần nhìn xe Hứa Ý đi xa như vậy, Đỗ Thác không biết phải cảm thấy thế nào.

Hắn sợ Thương Mặc sẽ thật sự thích Hứa Ý.

Tuy Hứa Ý có Trầm Dật, nhưng nếu cậu thật sự thích Hứa Ý, vậy thì trong lòng Thương Mặc chẳng phải sẽ rất khó chịu hay sao.

Tuy Đỗ Thác không muốn thấy cậu và người khác ở bên nhau, nhưng hắn cũng không muốn thấy cậu khổ sở.

Đỗ Thác nắm chặt tay lái.

Lúc này, Thương Mặc cũng đã tỉnh táo lại, đi về phía xe công ty.


Đỗ Thác chỉ dám đi theo xe cậu một lúc rồi nhìn chiếc xe từ từ biến mất khỏi tầm mắt.

Giờ chưa phải lúc, hắn chỉ có thể tự bảo mình như vậy

*

Ngày hôm sau, Thương Mặc đưa Viên Diệp đến công ty rồi hẹn Nghiêm Diệc ở một quán cà phê, nói về chuyện Viên Diệp.

Thoạt nhìn sắc mặt Nghiêm Diệc không hề tốt, quầng thâm mắt rất đậm, nét mặt cũng mệt mỏi, hoàn toàn không có bộ dáng kiêu căng trước đây.

Thương Mặc nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại thành ra thế này?”

Nghiêm Diệc lắc đầu: “Không sao, dạo này hơi mất ngủ thôi.”

“Mất ngủ?” – Thương Mặc dừng một chút – “Vì nhớ tới chuyện kia nên mới vậy sao?”

Nghiêm Diệc rũ mắt, sau đó gật đầu.

“Vậy nên cậu muốn nói gì?” – Thương Mặc đan tay vào nhau đặt lên bàn.

Nghiêm Diệc lắc đầu đáp: “Tôi không biết, nhưng dù sao chuyện này cũng là tôi có lỗi, vậy nên tôi muốn chịu trách nhiệm với anh ta.”

“Chịu trách nhiệm?” – Thương Mặc cười khẽ, Nghiêm Diệc quả nhiên còn là một cậu nhóc chưa chịu lớn. Cậu nói – “Bản thân cậu muốn chịu trách nhiệm, nhưng cậu đã nghĩ đến cảm nhận của Diệp tử chưa? Tôi không nghĩ là cậu ấy sẽ chịu để cho cậu chịu trách nhiệm đâu. Hơn nữa người nhà của cậu có chấp nhận cậu ấy không? Xã hội này có chấp nhận kiểu chịu trách nhiệm của cậu không?”

Thương Mặc nhẹ giọng cười, trong giọng nói mang theo chút châm chọc: “Điều quan trọng là cậu không yêu cậu ấy, sao có thể chịu trách nhiệm được.”

Nghiêm Diệc bị lời nói của cậu làm cho nghẹn họng. Một lúc sau hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu, tôi nói có thì sao?”

Nghe vậy, Thương Mặc mạnh mẽ nhìn Nghiêm Diệc trước mặt. Cậu nhớ rõ ràng là Nghiêm Diệc với Viên Diệp không hợp nhau, vậy mà giờ Nghiêm Diệc lại nói hắn có…

Thương Mặc thở sâu, nhìn chằm chằm Nghiêm Diệc, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn. Cậu nghiêm túc hỏi: “Có có chắc mình yêu Diệp tử chứ không phải tình cảm khác, ví dụ như áy náy không?”

Nghiêm Diệc nâng mắt nhìn Thương Mặc. Hắn không gật đầu mà lại khẽ lắc, nói: “Tôi không biết đó là gì, nhưng nếu thật sự phải lựa chọn, tôi muốn ở bên anh ta.”

Hết chương 79.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.