Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 28: Buông tha


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha – Chương 28: Buông tha

Đỗ Thác định chạy đi tìm Thương Mặc, ai ngờ cậu đã ngồi trong xe cúi đầu nghịch điện thoại từ bao giờ.

Hắn lên xe ngồi cạnh cậu rồi bảo Giản Anh lái xe. Đỗ Thác nhìn Thương Mặc, nói: “Tôi xin lỗi.”

Động tác gửi tin nhắn của cậu dừng lại. Thương Mặc nhẹ giọng: “Đỗ tổng không cần giải thích, có giải thích tôi cũng không hiểu được.”

Đỗ Thác lắc đầu: “Em hiểu mà. Vừa rồi mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu. Là do cô ta nói hươu nói vượn, chọc giận tôi. Tôi chỉ đến trước mặt cảnh cáo chứ không hề định hôn cô ta.”

“Tôi biết.” – Thương Mặc gật đầu.

Đỗ Thác sửng sốt. Thương Mặc bình tĩnh như vậy lại khiến hắn thật mất tự nhiên.

Hắn nhìn cậu, thần sắc Thương Mặc rất tĩnh lặng khiến hắn khó chịu vô cùng. Xem ra trong lòng em ấy thật sự không có mình.

Một lúc sau Đỗ Thác mới lên tiếng: “Mặc Mặc tin tôi không?”

Thương Mặc cất điện thoại vào túi, nghi hoặc hỏi: “Tin anh cái gì?”

“Tin tưởng tôi thật lòng với em.”

Thương Mặc nhu thuận mỉm cười. Cậu nói: “Đỗ tổng vốn thích dạo chơi giữa vườn hoa, đùa giỡn cùng hoa cỏ, chỉ nghĩ đến hai chữ khoái hoạt, nhưng giờ anh lại nói có tình cảm chân thành tha thiết với cả hoa và cỏ là có ý gì?”

Đỗ Thác hiểu ý tứ của cậu, hắn vội vàng giải thích: “Không phải tất cả, chỉ có em.”

Nghe vậy, Thương Mặc thu lại ánh mắt. Cậu mỉm cười: “Lời yêu của Đỗ tổng cũng như lời giải thích của anh, tôi đều không hiểu được.”

“Vì sao lại thế?”

“Bởi vì lúc nào tôi cũng nghĩ, kết cục của Liễu Vận ngày hôm nay phải chăng chính là kết cục của tôi ngày mai? Hay có lẽ nào, kết cục của tôi khi ấy so với nàng còn thảm hại hơn?”


Đỗ Thác điếng người, hai mắt tối sầm. Quả nhiên đời trước tổn thương em ấy quá sâu, vậy nên cho dù bây giờ bản thân thật tâm thật lòng, Thương Mặc cũng sẽ không tin tưởng. Suy cho cùng, em ấy vẫn sợ ở bên mình sẽ gặp phải thảm kịch đời trước, vậy nên vừa mới sống lại không lâu đã chủ động chia tay, nhưng lại không dám kháng cự sự theo đuổi của hắn.

Đỗ Thác không biết nên cảm thấy thế nào cho phải. Người này tưởng như vẫn còn ở bên cạnh, kì thực tâm đã trốn đi rất xa, hơn nữa trong lòng còn dựng lên tường đồng vách sắt, khiến hắn không cách nào chạm đến nơi mềm mại trong lòng đối phương.

Cho dù hắn có lấy chân tâm ra trao đổi, em ấy cũng sẽ không tin tưởng, cũng không chịu mở lòng.

Đỗ Thác nắm chặt tay. Hắn rũ mắt, suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Em yên tâm, cho dù tôi có rơi vào kết cục như vậy, tôi tuyệt đối cũng sẽ không để em phải liên lụy!”

Thương Mặc nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng: “Vậy thì cảm ơn Đỗ tổng.”

Đỗ Thác biết giờ cậu đang nói không đúng với lòng, huyệt thái dương nhảy mạnh. Hắn nói: “Mặc Mặc, tôi sẽ dùng thực thế hành động để chứng minh cho em thấy, tất cả lời tôi nói hôm nay đều là sự thật.”

Thương Mặc quay lại nhìn hắn, hiếm hoi phản bác một lần: “Nhưng hành động hiện tại của anh lại khiến tôi không thể tin nổi.”

Đỗ Thác sửng sốt nghe cậu nói tiếp: “Tôi nói chia tay, anh cũng đã đồng ý, nhưng vì sao anh vẫn không chịu buông tha tôi?”

“Tôi không phải phạm nhân trong ngục giam, tại sao lúc nào anh cũng phải cho người theo dõi tôi? Kiểu giám thị này khiến tôi không thể thở nổi.”

“Anh cũng đã nói sẽ không tham gia vào công việc của tôi, nhưng…” – Cậu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia đau đớn – “Đỗ tổng, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã tạo điều kiện cho tôi, nhưng tôi lại muốn ở trong giới giải trí này, giống như bao người khác vật lộn sinh sống*. Tôi muốn từ trong gian khổ tôi luyện chính mình, nếu không, không có sự phù hộ của Đỗ tổng, tôi sẽ ngã rất đau.”

*Bản gốc là “mạc ba cổn đả”

“Đỗ tổng, giờ tôi thật sự không thể ở nổi bên anh nữa.” – Thương Mặc rũ mắt, nhẹ giọng nói hết câu.

Đỗ Thác nhìn cậu, trong lòng nhỏ máu. Hắn biết giờ Thương Mặc đã nói như vậy, nếu bản thân không buông tha cậu, chỉ sợ cậu sẽ càng chán ghét hắn, đến lúc đó theo đuổi cậu sẽ càng khó khăn. Nhưng Đỗ Thác phải làm sao có thể yên lòng để cậu rời đi, làm sao có thể khống chế bản thân không tìm Thương Mặc, không can thiệp vào cuộc sống của Thương Mặc bây giờ?

Hắn cứ như vậy nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu, tựa hồ muốn khảm bóng hình ấy vào trong đầu. Thật lâu sau, Đỗ Thác mới mở miệng: “Được, tôi buông tha em. Tôi sẽ không cho người theo dõi em, cũng sẽ không can thiệp vào sinh hoạt của em. Tôi sẽ tận lực không quấy rầy em. Nhưng Thương Mặc em phải nhớ kỹ, Đỗ Thác tôi nói yêu em là thật!”


Thương Mặc cũng không nghĩ Đỗ Thác sẽ bỏ qua cho mình. Vốn dĩ khi nói những lời này, cậu chỉ muốn kích thích hắn một chút, bởi lời nói của người đàn ông này vừa buồn cười lại vừa quá đáng, cậu không nhịn được nên lỡ nói ra. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng cậu lại vui sướng hơn rất nhiều, cuối cùng cậu không quan tâm gì nữa mà nói ra hết.

Giờ người này nói sẽ buông tha cậu, tất nhiên Thương Mặc rất vui. Cậu nói với Đỗ Thác: “Cảm ơn Đỗ tổng.”

Đỗ Thác thấy trong mắt cậu cuối cùng cũng nhiễm ý cười, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa khó chịu. Hắn lắc đầu, trời ạ, xem ra trước đây hắn ép người quá đáng rồi, sau này cần phải chậm rãi hơn.

Xe đến trước cửa công ty, Thương Mặc lên tiếng: “Cảm ơn Đỗ tổng, hẹn gặp lại.”

Nói xong, cậu nhanh chóng mở cửa xuống xe, đầu cũng không quay lại.

Đỗ Thác nắm chặt tay nhìn theo bóng lưng Thương Mặc cho đến khi khuất khỏi tầm mắt mới dựa lưng vào ghế, hắn nhắm nghiền hai mắt nói với Giản Anh: “Đến sân quyền anh đi.”

Giản Anh gật đầu bẻ tay lái, xe chuyển hướng về phía sân quyền anh.

Đỗ Thác cởi áo, lộ ra cơ bắp xốc vác. Hắn nhận lấy bao tay từ Giản Anh, đi lên đài, từng quyền từng quyền nện vào bao cát.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng vẫn là Giản Anh nhận thấy Đỗ Thác có vấn đề, gã lên tiếng gọi hắn: “Đỗ tổng!”

Đỗ Thác mồ hôi ướt đẫm đi xuống, hắn ném bao tay cho Giản Anh còn mình đi vào phòng tắm.

Giản Anh nhận bao tay, hai mắt ngập tràn khiếp sợ.

Vừa rồi trên mặt Đỗ tổng… là nước mắt!

Tuy rằng mặt hắn đầm đìa mồ hôi, nhưng những giọt nước vụn vỡ trong hốc mắt ấy chắc chắn không phải mồ hôi!


Giản Anh lắc đầu, lúc trước mọi người đều nghĩ rằng Đỗ tổng thích người anh em của Thương Mặc là Viên Diệp, khi ấy mỗi lần gã nhìn Thương Mặc còn có chút thông cảm, vậy mà giờ khi cậu chủ động chia tay, biểu hiện của Đỗ tổng lại vô cùng kì quái. Gã nghĩ có lẽ Đỗ tổng thích Thương Mặc chứ không phải Viên Diệp.

Nhưng vấn đề là hiện giờ Thương Mặc dường như không còn thích Đỗ tổng nữa.

Giản Anh có chút mệt tâm. Quả nhiên trong cuộc sống, tình yêu sẽ khiến con người ta khó lòng suy nghĩ thấu đáo.

*

Khi Thương Mặc đến phòng huấn luyện trong công ty, Kiều Lẫm và Viên Diệp cũng đã ở đó. Cậu đi về phía hai người, chào một tiếng.

Kiều Lẫm thấy cậu đến bèn lên tiếng hỏi: “Hôm qua thử vai thế nào?”

Mà Viên Diệp ở bên cạnh nhìn cậu, trong mắt lại mang theo chút tình cảm phức tạp.

Thương Mặc mỉm cười đáp: “Tạm ổn, nhưng chúng ta đừng ôm hy vọng lớn.”

Kiều Lẫm gật đầu: “Cậu không phải diễn viên chuyên nghiệp, thử vai không đạt là chuyện bình thường, không cần buồn quá, chỉ cần nhìn vào việc Hứa Ý liên hệ với cậu cũng có thể tin rằng anh ấy đánh giá cao cậu. Có sự đánh giá này, cậu không sợ về sau hợp tác không thành đâu.”

Thương Mặc chỉ biết cười. Bản thân cậu nghĩ lại cũng thấy đúng như vậy. Chỉ là cậu vẫn không biết khi nào thì được thần tượng đánh giá cao mà thôi.

Người đại diện nói tiếp: “Kết quả thử vai có lẽ sẽ có trong ba ngày, Hứa Ý cũng không mời nhiều người đến thử vai, cân nhắc cũng sẽ nhanh.”

“Vâng” – Thương Mặc gật đầu.

Kiều Lẫm chuyển đề tài: “Bài hát lần trước cậu sáng tác cho Nghiêm Diệc không tệ, như vậy có nghĩa là cậu đã nghiêm túc học tập. Khá tốt, giờ cậu có ý kiến gì với album mới không? Cậu cũng có thể viết mấy bài, đây cũng sẽ là một điểm nổi bật.”

Thương Mặc nghĩ một chút rồi nói: “Ca từ trong bài hát lần trước em viết cho Nghiêm Diệc vẫn còn non nớt quá, em nghĩ phải sửa chữa thêm. Hơn nữa Nghiêm Diệc còn nhờ em phổ nhạc, anh thấy thế nào? Còn với album mới, giờ em chưa có nhiều ý kiến. Em với Diệp tử bàn một chút rồi sẽ thảo luận với anh thêm.”

Nói xong, Thương Mặc mỉm cười nhìn Viên Diệp.

Kiều Lẫm cau mày: “Lời bài hát cậu có thể sửa, nhưng cả ca khúc thì khác. Không nói đến chuyện cậu có khả năng thử vai thành công, chỉ bằng album mới này đã đủ khiến cậu bận tối mắt rồi, làm gì có lúc nào rảnh mà đi phổ nhạc nữa. Không những thế, lần này viết lời đã coi như nể mặt cậu ta lắm rồi.”

“Vâng” – Thương Mặc gật đầu – “Em biết, giờ em với Diệp tử sẽ bàn bạc album mới luôn.”


Người đại diện đồng ý: “Cũng được, cố gắng lần này phải tốt hơn lần trước.”

Thương Mặc và Viên Diệp cùng gật đầu, Kiều Lẫm nhìn bọn họ, nói: “Giờ tôi phải ra ngoài có việc, các cậu có vấn đề gì thì gọi cho tôi.”

Hai người lại gật đầu.

Kiều Lẫm đi rồi, Viên Diệp mới dám lo lắng hỏi Thương Mặc: “Có phải Đỗ tổng lại gây khó dễ cho cậu không?”

Ý Viên Diệp là muốn nói đến chuyện tối qua cậu không về nhà.

Thương Mặc cười đáp: “Tối qua ăn cơm với anh ta, uống chút rượu nên say, anh ta đưa tớ về nhà nhưng không làm gì hết, cậu yên tâm.”

Viên Diệp nhìn cậu. Lời Đỗ Thác nói với y tối qua dường như vẫn văng vẳng bên tai: “Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của cậu với Mặc Mặc, nhưng cậu nên nhớ cậu với Mặc Mặc là anh em họ, giữa hai người còn có quan hệ huyết thống. Cho dù cậu có yêu Mặc Mặc như thế nào thì hai người cũng không bao giờ có khả năng.”

“Hơn nữa Mặc Mặc không yêu cậu, cho nên cậu tốt nhất nên vứt tâm tư của mình đi, đừng để nó trở thành gánh nặng với Mặc Mặc.”

Thương Mặc thấy Viên Diệp thất thần nhìn mình bèn vươn tay phải ra quơ trước mặt y, gọi mấy tiếng.

“Sao vậy tiểu Mặc?” – Viên Diệp thấy cậu gọi mình.

Thương Mặc quan tâm đáp: “Không có gì. Tớ thấy cậu thất thần, sắc mặt cũng không tốt, còn tưởng là cậu làm sao ấy.”

Viên Diệp cúi đầu cười, nụ cười mang theo vài tia bất đắc dĩ. Y nói: “Tớ không sao, chỉ là nhớ đến một chuyện nên không tập trung, còn sắc mặt không tốt vì tối qua ngủ muộn thôi.”

Thương Mặc thấy y bảo tối qua ngủ muộn, nghĩ rằng Viên Diệp vì lo cho mình nên mới vậy. Cậu xoa tóc y, tự trách: “Xin lỗi, về sau tớ sẽ không để cậu lo lắng. Quên mất chưa nói cho cậu, Đỗ tổng đã nói sẽ tha cho tớ, vậy nên từ nay về sau sẽ không bao giờ có chuyện thế này xảy ra nữa đâu.”

Viên Diệp nghe vậy, trừng mắt kinh ngạc.

Con người tối hôm qua còn dùng khẩu khí cường ngạnh cảnh cáo y, hôm nay lại nói buông tha Thương Mặc, ai mà tin cho nổi?

Chỉ sợ là vì muốn có được Thương Mặc nên không thể không lùi về sau một bước, tính toán thật tốt cho bước đi tiếp theo mà thôi. Người kia làm sao có thể sẽ thật sự buông tha!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.