Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha – Chương 16: Điện thoại
Vừa đến cửa bệnh viện, Thương Mặc đã thấy vị bác sĩ hôm trước kiểm tra cho Viên Diệp đang cùng một nữ sinh vừa nói vừa cười đi tới.
Theo trực giác, cậu nhìn sang phía Kiều Lẫm, thấy mặt anh không đổi sắc, làm như không thấy gì.
Ngược lại vị bác sĩ kia lại thấy được Kiều Lẫm, nụ cười trên mặt cứng đờ, bảo nữ sinh kia đi trước còn bản thân thì chạy đến trước mặt Kiều Lẫm, mang theo ý cười mà nói: “Hôm qua không thấy em, có phải bận quá không. Em chú ý nghỉ ngơi, đừng để sinh bệnh.”
Bước chân Kiều Lẫm không ngừng, mắt nhìn thẳng về phía trước, coi lời người nọ như gió thoảng bên tai.
Thương Mặc đi sau Kiều Lẫm, cảm thấy tình hình hiện tại thật nguy hiểm.
Người kia thấy anh không nói lời nào, nghĩ một lúc rồi nói: “Tình hình của Viên Diệp đã có chuyển biến tốt đẹp, em không cần lo lắng.”
Kiều Lẫm nghe vậy nâng cằm hỏi: “Bao giờ có thể xuất viện?”
Quả nhiên có tác dụng!
Bác sĩ nói: “Thứ bảy tuần này.”
Kiều Lẫm gật đầu, ghi nhớ trong lòng, nhưng vẫn không nói gì.
Bác sĩ kia vẫn tiếp tục đi bên người Kiều Lẫm: “Em ăn tối chưa? Anh nhớ trước đây em thường không chịu ăn cơm đúng giờ, hay đau dạ dày, giờ phải chú ý hơn. Có chuyện gì thì đến tìm anh…”
Kiều Lẫm dừng lại, nhìn thẳng vào mắt đối phương, trong mắt mang theo chút không vui, lạnh lùng nói: “Cảm ơn bác sĩ Ngụy quan tâm, thân thể tôi tôi tự biết, bác sĩ Ngụy không có việc gì thì tự quan tâm lấy mình đi.”
Nói xong nhấc chân rời đi ngay.
Ngụy Minh bị nói mà ngẩn ra, nhìn theo bóng dáng Kiều Lẫm, biết người này giờ luôn xù lông với mình, bất đắc dĩ thở dài rồi sử dụng âm lượng đối phương có thể nghe thấy mà nói: “Cô gái vừa rồi là sinh viên thực tập, anh không có quan hệ gì hết.”
Kiều Lẫm vẫn không quay đầu lại.
Thương Mặc liếc mắt trộm Kiều Lẫm lại bị đối phương bắt gặp. Anh nghiêm mặt nhìn cậu: “Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết một con mèo, không có việc gì thì ôn lại lời bài hát đi, đừng nghĩ những chuyện không đâu.”
Thương Mặc mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lúc này, hai người đã đến phòng Viên Diệp. Viên Diệp đang nằm trên giường đọc tạp chí, thấy bọn họ tiến vào, cười nói: “Mọi người đến rồi.”
Kiều Lẫm gật đầu, đi về phía Viên Diệp, vừa mở cặp lồng vừa hỏi y: “Chân còn đau không?”
Thương Mặc đóng cửa, theo sau Kiều Lẫm đến bên giường Viên Diệp
Viên Diệp cầm cặp lồng, lắc đầu cười nói: “Không ạ, không biết bác sĩ Ngụy dùng cách nào, tối hôm qua đã không đau nữa.”
Nghe được ba chữ “bác sĩ Ngụy”, Thương Mặc theo bản năng mà nhìn Kiều Lẫm, thấy anh không có biểu tình gì mới thư khẩu khí, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Viên Diệp không cần nhắc đến người này.
Người đại diện thản nhiên nói: “Vậy thì tốt, chiều nay Lâm Phi đến lấy số đo cho cậu có ổn không?”
Viên Diệp đang lo lắng về biểu cảm của Thương Mặc nên không trả lời Kiều Lẫm mà trực tiếp quan tâm hỏi cậu: “Tiểu Mặc cậu sao vậy? Thân thể không khỏe à?”
Nghe vậy, Kiều Lẫm cũng quay đầu nhìn Thương Mặc, ánh mắt sắc bén xuyên thấu vào tim khiến cậu lạnh cả người.
Thương Mặc khoát tay nói: “Không có việc gì không có việc gì.”
Viên Diệp cau mày, nghĩ có thể do Kiều Lẫm ở đây nên Thương Mặc không dám nói thật, tốt nhất vẫn nên chờ người đi rồi hỏi sau.
Kiều Lẫm gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Mấy hôm nay không có việc gì thì cậu luyện thanh trước đi để tránh quên ca từ và giai điệu.”
Viên Diệp ngoan ngoãn đáp: “Vâng”
Kiều Lẫm tiếp tục nói: “Tôi đang sắp xếp để thứ bảy này cậu xuất viện. Mấy ngày này thân thể có gì không ổn thì nói với tôi để kịp thời trị liệu, nếu cần thì sẽ lùi ngày xuất viện.”
Viên Diệp gật đầu: “Vâng.”
“Ăn cơm trước đi, để đồ ăn lạnh sẽ không tốt cho dạ dày. Giờ tôi có việc, phải về công ty trước, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” – Kiều Lẫm vừa nói vừa đứng dậy.
Hai người gật đầu, biết Kiều Lẫm không phải thật sự có chuyện, chỉ là không muốn ở đây lâu để phải gặp Ngụy Minh.
Kiều Lẫm đi rồi, Thương Mặc nhìn Viên Diệp tự ăn cơm, hấp háy mắt hỏi: “Muốn tớ đút cậu không?”
Viên Diệp nhìn Thương Mặc, nói: “Không cần, tay chân tớ giờ có khí lực rồi.”
Nói xong lại nhớ tới vẻ mặt kì lạ của Thương Mặc, hỏi: “Lúc nãy cậu sao thế? Mặt mũi nhăn nhúm hết cả, có cần gọi bác sĩ Ngụy đến kiểm tra không?”
Thương Mặc lắc đầu nói: “Tớ định bảo cậu lần sau trước mặt Kiều Lẫm đừng nhắc đến bác sĩ Ngụy, nhưng mà… Vậy đấy, lần sau trước mặt Kiều Lẫm cố gắng đừng nhắc đến bác sĩ Ngụy.”
Nghe vậy, Viên Diệp bỗng nhớ tới tình cảnh giương cung bạt kiếm khi Kiều Lẫm và Ngụy Minh gặp mặt khi trước, gật đầu: “Ừ, tớ sẽ chú ý.”
Thương Mặc lại hỏi: “Hôm nay Lâm Phi có ăn đậu hũ của cậu không?”
Viên Diệp đỏ mặt, lắc lắc đầu nói: “Không… Không có.”
Nhìn bộ dạng này chắc chắn là có, cái tên thích ăn đậu hũ Lâm Phi này!
Thương Mặc cắn răng oán hận: “Quả nhiên là một con sói đội lốt cừu!”
Viên Diệp buồn đầu ăn cơm.
Hôm nay khi Lâm Phi đo kích thước cơ thể có đưa tay sờ soạng, lúc ấy y cảm thấy đo kích thước thì đụng chạm là điều bình thường nên không để ý lắm. Nhưng Lâm Phi lại cố tình luồn vào trong quần áo y, lúc bấy giờ Viên Diệp mới cảnh giác, đè lại tay gã.
Lâm Phi còn cười hì hì nói: “Quần áo bệnh nhân rộng quá, đo không chuẩn” – ý bảo y cởi quần áo.
Viên Diệp lúc này mới nhớ đến lời nhắc của Thương Mặc, nhìn chằm chằm Lâm Phi vài giây, tay cũng gắt gao bắt lấy tay của gã.
Lâm Phi cũng rất ngay thẳng, tùy ý để y nhìn, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
Sau cùng Viên Diệp vẫn phải cởi quần áo, nguyên nhân là bởi Lâm Phi thúc giục: “Mau cởi đi, tôi còn phải về phê duyệt bản vẽ nữa. Yên tâm, tôi không phải người xấu đâu.”
Nghe câu này cũng biết không phải loại tốt đẹp gì! Viên Diệp âm thầm kháng nghị.
Lúc này, di động của Thương Mặc vang lên, cậu lôi ra nhìn, lại là Đỗ Thác.
Một ngày gọi hai cuộc?
Tuy rằng không muốn nghe, nhưng Thương Mặc vẫn phải cầm di động ra ngoài.
“Mặc Mặc.” – Đỗ Thác dịu dàng gọi.
Thương Mặc đau đầu hỏi: “Bên chỗ anh không phải là rạng sáng à? Sao anh không ngủ?”
Đỗ Thác cười nói: “Tôi đã nói tối sẽ gọi cho em.”
“Không gọi cũng không sao…” – Thương Mặc thở dài nhỏ giọng nói.
“Sao vậy? Mặc Mặc chê tôi phiền?” – Đỗ Thác tuy rằng cười, nhưng trong tiếng cười lại có chút sâu không lường được.
Thương Mặc nghe vậy biết mình đã đụng vào vùng nguy hiểm của Đỗ Thác. Cậu định nói gì đó, nhưng cảm thấy thật mệt mỏi, không muốn nói chuyện.
Vì thế hai người đều trầm mặc, cuối cùng vẫn là Đỗ Thác lên tiếng. Hắn cười nói: “Đùa em thôi. Mặc Mặc cũng đừng nên chê tôi phiền.”
Thương Mặc hàm hồ vâng một tiếng.
Đỗ Thác tiếp tục thâm tình nói: “Nhớ em, muốn về nước gặp em, ôm em, hôn em, muốn…”
“Đừng nói nữa…” – Thương Mặc sợ hắn lại nói ra vài lời không phù hợp, đỏ mặt ngăn lại.
Đỗ Thác ở đầu dây bên kia cười đến là sáng lạn, nói: “Được, không nói không nói, chờ về nước làm cho em xem, được không?”
“…”
“Cũng muộn rồi, tôi ngủ trước đây, em cũng nghỉ ngơi đi, đừng làm việc quá sức. Chờ tôi về nhé.” – Đỗ Thác sợ mình chọc người nôn nóng thì nguy to, liền cúp điện thoại chuẩn bị đi ngủ.
Thương Mặc cúp điện thoại, lắc đầu thở dài, quả nhiên Đỗ Thác thích lạt mềm buộc chặt.
Nếu không có kết cục bi thảm của đời trước, Thương Mặc nghĩ mình vẫn sẽ ở bên cạnh Đỗ Thác, tiếp tục yêu hắn. Nhưng đã trải qua thảm kịch ấy, cậu cảm thấy càng sớm dứt ra càng tốt. Sự ôn nhu của Đỗ Thác chính là một loại độc, thời gian càng lâu, sa vào càng sâu. Ở lâu trong đó rồi thì muốn đi ra sẽ rất khó khăn.
Khi cậu trở về phòng, Viên Diệp đã ăn cơm xong, đang chơi game trên điện thoại. Thấy cậu bước vào bèn hỏi: “Cậu có mang bản in thử đến cho tớ không?”
Thương Mặc gật đầu: “Tớ tải xuống điện thoại rồi, giờ gửi qua cho cậu.”
“Ừ”
Sau khi gửi xong, Thương Mặc còn cùng Viên Diệp nói chuyện một lúc mới trở về nhà trọ.
Cậu tắm rửa xong lên giường nằm, điện thoại vang lên, là số lạ. Thương Mặc do dự không muốn nghe.
Nhưng người ở bên kia vẫn bám riết không tha gọi đến. Không còn cách nào khác, Thương Mặc đành nhấc máy, nhưng ngay khi vừa nghe thấy thanh âm ở đầu dây bên kia, cậu ngay lập tức hối hận.
Hết chương 16.