Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tồn Tại – Chương 27: Không thể chọc tới
Tại thủ đô, đúng như Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng dự đoán, sau khoảng thời gian vài ngày đầu hỗn loạn thì với lực lượng quân đội cảnh sát tinh anh, rất nhanh tang thi trong phạm vi nhất định đã được giết sạch. Tới ngày thứ tư, chính phủ tuyên bố thủ đô chính thức trở thành căn cứ, mở cửa thu cứu người sống sót. Chỉ cần là người thì đều biết thủ đô so với những thành phố khác điều kiện hơn bao nhiêu, vì vậy từ khắp nơi, đặc biệt người còn sống sót sau ở khu vực địa phương gần thủ đông ùn ùn bất chấp nguy hiểm trên đường đi để chạy về phía thủ đô. Thế nhưng thời điểm sau khi an ổn cùng sắp xếp xong mọi việc thì cũng là lúc các thế lực trong thủ đô bắt đầu tranh đấu quyền chỉ huy căn cứ với nhau. Sự tham lam quyền lực của con người, nhất là những người ở tầng lớp quyền quý, cực kỳ ham muốn và thích cảm giác thống trị tất cả trong lòng bàn tay mình.
Hiện tại trong các thế lực phân chia tranh đấu, trừ chính phủ nắm không ít đầu não tinh anh phục vụ từ thời bình, cũng có quyền lực rất lớn trong hầu hết mọi quyết định cho tới thời điểm này ra thì có vài gia tộc thế lực cực mạnh.
Tuy nhiên, trong tất cả, đặc biệt phải nhắc tới một gia tộc cực kỳ nổi tiếng với toàn người thủ đô – Cố gia gia tộc.
Cố gia rất có tiếng nói trong giới chính trị, nắm giữ số binh lính quân đội chỉ sau mỗi Nam Cung gia tộc, ngay cả tại thương giới cũng là một ngọn núi cao ngất khó ai bì được. Không chỉ là gia tộc duy nhất quyền thế được trong cả ba giới thương – quân – chính, có vài người quyền cao cũng biết rõ bang phái Hắc Dực đứng đầu giới hắc đạo cũng thuộc về gia tộc này. Trong thời bình có không ít người ghen tị tới đỏ mắt với danh gia vọng tộc này thế nhưng không ai dám đụng tới Cố gia bởi vì kiêng dè thế lực cùng tiền bạc mà Cố gia có.
Nhưng hiện tại là mạt thế, Cố gia rõ ràng trở thành mục tiêu mà không ít người muốn lật đổ và để cướp đoạt. Điều này vô cùng dễ hiểu bởi vì có vài lý do.
Cách mạt thế một ngày, không rõ vì chuyện gì mà Đại thiếu gia của Cố gia – Cố Liệt Hạo lại ra lệnh thu hồi vật tư trong kho hàng ở toàn bộ các trung tâm thương mại do Cố gia mở, đem về để trong hầm chứa ở tại biệt thự của Cố gia. Mà cũng đừng nhìn biệt thự của mấy anh em nhà họ Cố không to lắm, nhưng hầm chứa bên dưới biệt thự thì chẳng thua gì sân vận động, không lo lắng không có chỗ chứa. Trung tâm thương mại do Cố gia mở gần như độc chiếm toàn bộ một phương tại thủ đô nói riêng và trong nước nói chung. Hoàn toàn có thể hiểu được đống vật tư hiện tại Cố gia có trong tay nhiều bao nhiêu, thậm chí Lưu gia cũng đừng hòng xách dép chạy theo.
Thậm chí hai vị thiếu gia còn lại động tĩnh cũng không nhỏ, thu mua rất nhiều xe cộ đã qua gia công, đồ thí nghiệm, xăng dầu, thậm chí súng ống linh tinh các loại. Cố gia hành động kỳ lạ như vậy vốn khiến người ta ban đầu cảm thấy tức cười, tuy nhiên hôm sau mạt thế tới thì bọn họ cười không nổi được nữa. Không chỉ đấy đủ đồ ăn thức uống các loại mà ngay cả súng ống đạn dược, xăng dầu, xe cộ các loại. Cố gia rõ ràn làm chi người ta hoài nghi… liệu có phải gia tộc bọn họ đã biết gì trước rồi không, cho nên mới mau chóng thu thập đầy đủ vật tư như thế. Tuy rằng điều này nghe thật vô lý nhưng rõ ràng đó là cách lý giải duy nhất cho việc Cố gia có hành động kỳ lạ khó hiểu.
Đáng nói nhất là từ sau mạt thế tới giờ ngoại trừ hai vị trưởng bối là Đại tướng quân Cố Vân cùng Thượng tướng Cố Tiệp Huy xuất hiện bên ngoài để ổn định việc trong quân đội ra thì ba anh em Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ lại im ỉm đóng cửa không động tĩnh. Việc này làm mộ người không khỏi dấy lên nghi vấn… liệu có phải ba người kia không phải là dị năng giả?! Hoặc là… trong ba anh em đã có người xảy ra chuyện, biến thành tang thi?!
Phải biết nếu thật sự hai trường hợp trên xảy ra, vậy thì không thể nghi ngờ đây là tin mừng với không ít người. Bởi vì nếu là vậy thì tức là Cố gia chỉ có duy nhất Cố Tiệp Huy là dị năng giả. Đúng vậy, Cố Vân là người bình thường không hề có dị năng.
Cố Tiệp Huy là dị năng giả song hệ phong và thủy, cũng coi là một cường giả. Tuy nhiên hai hệ dị năng của ông cũng không phải dị năng phòng thủ tốt hay tấn công tốt. Vả lại ông cũng đã là người có tuổi, cho nên cũng không tới mức khiến người khác e dè kiêng kị. Những người sợ hãi lo lắng chính là về ba anh em thiếu gia họ Cố kia kìa.
Mấy anh em nhà họ Cố kia, trừ tiểu công chúa được giữ tung tích bí mật thì ba người khác đều là thiên chi kiêu tử không ai không nghe danh. Năng lực của Cố Liệt Hạo nghiêng về kinh doanh buôn bán nhưng thân thủ cũng tuyệt đối không phải loại tầm thường. Cố Diệp Phi vô cùng nổi tiếng về khả năng tính toán mưu kế của mình, đặc biệt y rất giỏi bắn súng cùng sử dụng ám khí. Em út Cố Phong Hạ là thiên tài với IQ cực cao, là bảo vậy của viện nghiên cứu quốc gia, là tiến sĩ tâm lý học trẻ tuổi nhất lịch sử. Ba người anh em bọn họ, khiến bất luận là ai cũng phải kiêng dè, bất chấp tuổi tác của họ rất trẻ. Phóng mắt nhìn toàn bộ mấy thiếu gia tiểu thư của mấy gia tộc khác thì chỉ có duy nhất Nam Cung đại thiếu gia – Nam Cung Lãnh Dạ là có thể xuất chúng ngang bằng. Nếu giờ ba anh em họ không có dị năng hoặc đã chết hoặc biến thành tang thi thì rõ ràng Cố gia sẽ mất đi gần như phòng thủ, không còn khó nhằn như xưa.
Một gia tộc thưa thớt ít người chỉ có duy nhất một dị năng giả, lại cất chứa vật đủ để mấy chục người ăn cả đời không lo khiến người khác thèm muốn thì có thể tồn tại lâu dài sao? Tuy là hiện giờ Cố gia vẫn nắm quyền trong quân đội nhưng đã không còn khiến người ta lo ngại như trước. Dù sao kẻ mạnh như dị năng giả cũng không muốn bị người bình thường lãnh đạo mình. Hiện tại vẫn có Cố Tiệp Huy phủ đầu cộng thêm danh vọng của Cố Vân rất cao nên mọi người trong quân đội vẫn nể mặt mũi để Cố Vân đứng đầu. Thế nhưng thời gian càng dài thì sẽ xuất hiện người sẽ không phục.
Lại đem Cố gia so sánh với gia tộc thế gia ngang hàng là Nam Cung gia liền có thể thấy được sự trái ngược rõ rệt. Người cùng vai vế và niên kỉ với Cố Vân là Đại tướng quân Nam Cung Tĩnh Hải cũng không phải dị năng giả. Thế nhưng bởi vì toàn gia Nam Cung gia, gần chục người người nào cũng có dị năng. Lực uy hiếp và khiến người khác dè chừng đương nhiên hơn hẳn chỉ có một mình Cố Tiệp Huy. Cho nên Nam Cung Tĩnh Hải dù là người thường thì trong quân đội bây giờ và cả về sau cũng không ai dám trái lệnh của ông. Hậu thuẫn lớn mạnh như vậy chả ai dại mà đụng vào mặc kệ có bao người ghen ghét.
Một mình Cố Tiệp Huy thì rõ ràng không đủ gánh vác toàn bộ Cố gia.
Cho nên ở mạt thế thì địa vị của gia tộc phụ thuộc rất nhiều vào số lượng và sức mạnh của dị năng giả.
“Vật tư nhiều như vậy, lại muốn nuốt riêng. Cố gia kia nghĩ thật tốt!” Một người đàn ông cầm đầu một đám người mỉa mai. Hắn ta trông vô cùng hung ác, từ trán tới khóe mắt trái có một vết sẹo kéo dài àng làm cho khuôn mặt thêm vặn vẹo tàn nhẫn. Hắn ta cười lạnh một tiếng, đối với tài sản của Cố gia, y như con thú dữ đói khát nhùn thấy con mồi.
“Đúng như vậy. Gia tộc yếu ớt mà lại dám tích trữ riêng vật tư, đúng là không thể chấp nhận.” Người đứng bên hùa theo nói. Mấy ngày qua, bọn họ càng lúc càng khẳng định Cố gia ba anh em chắc chắn là gặp chuyện nguy hiểm gì rồi cho nên vô cùng càn rỡ, chẳng thèm che giấu dục vọng muốn xâu xé Cố gia kia.
“Vậy chúng ta hôm nay tập trung ở đây là…?” Một người khác nở nụ cười gian trá, ánh mắt rõ ràng tràn ngập thâm ý, đã biết mà lại còn vờ hỏi.
“Tiểu tử ngươi đừng có giả ngu.” Tên cầm đầu mặt sẹo cười nhạo dùng tay đập bốp một cái lên đầu tên kia.
“Ha ha ha… đương nhiên em biết, em biết mà đại ca.” Tên gian trá cười nịnh nọt ứng thanh đáp “Đương nhiên là tấn công biệt thự Cố gia, cướp lấy vật tư.” Vỗ ngực hô lớn.
“Đúng vậy.” Người đứng cạnh tên mặt sẹo ban nãy vội gật đầu dồng ý “Vật tư vừa nhiều vừa phong phú như vậy lại chỉ để nuôi một đám người bình thường vô tích sự, quá là lãng phí. Phải để dị năng giả cường hãn như đại ca cùng chúng ta dùng mới đúng.”
Nói tới đây, trên mặt tên này lộ ra vẻ kiêu ngạo. Mạt thế thì sao chứ? Người người chán ghét nhưng bọn hắn thì thực thích đó nha. Bọn hắn vốn là bang nhóm hắc bang khá có quyền thế, trước kia lo lắng bị túm nên luôn phải ẩn mình trong bóng tối. Nhưng mạt thế tới khiến bọn hắnq được thay đổi, sống phóng túng không cần e ngại gì cả. Có thể thoải mái giết người cướp của không cần lo tới pháp luật, thật tốt.
Hắn trước kia chỉ là một người nho nhỏ không có địa vị gì trong bang, hiện tại nhờ sở hữu dị năng hệ thổ với năng lực phòng thủ nên đã được đại ca cất nhắc mang theo bên người. Điều này đã khiến cho địa vị của hắn trong bang trở nên vô cùng có trọng lượng, ai cũng phải nể vài phần. Thái độ đối đãi của mọi người khiến hắn hiểu được trước kia mình đáng khinh tới mức nào,hiện giờ oai phong bao nhiêu. Đây là do mạt thế đem lại, là do dị năng đem lại, giúp hắb trở nên cực mạnh đem tất cả những kẻ tưng khinh thường hắn khinh thường ngược lại. Hắn có tư cách chà đạp đám người bình thường vô dụng kia, bởi vì hắn là dị năng giả, tồn tại của hắn ưu việt hơn nhiều so với lũ người thường không có năng lực gì kia. Suy nghĩ này không phát triển trong đầu, khiến cho hắn bị ám ảnh, tạo nên sự khinh bỉ đối với những người bình thường vô dụng kia.
Giữa dị năng giả được tiến hóa gen để có được những năng lực chiến đấu đặc biệt cùng với những người bình thường yếu ớt, không sớm thì muộn cũng sẽ nảy sinh ra vấn đề phân chia tầnh lớp. Chỉ là mạt thế mới ngày thứ bảy, việc này còn chưa xuất hiện. Hơn nữa cho dù thế nào thì cũng không bị suy nghĩ vặn vẹo tới mức như cái tên ở trên.
“Nhưng mà… tấn công vào biệt thự của Cố gia có phải hay không quá mạo hiểm.” Trong đám người vẫn có người e ngại, dù sao thế lực của Cố gia quá mức khủng bố đã được khắc sâu vào lòng người.
“Hừ, đồ nhát gan, sợ cái gì hả. Hiện giờ Cố gia còn gì đáng sợ chứ.” Tên đại ca mặt sẹo khinh bỉ trừng mắt.
“Đúng thế, ba anh em nhà Cố gia giờ chẳng đáng để chúng ta để tâm, không biết ba tên thiên chi kiêu tử kia đã chết ở xó nào rồi kia. Còn Cố Vân, một lão già tầm thường không có dị năng thì làm gì được chúng ta.” Tên có nét mặt gian trá nói.
“Cố Huy Tiệp dù là song hệ dị năng thì sao, có thể một chọi hơn chục người chúng ta sao? Dù sao thì chúng ta cũng có vài người có dị năng hệ hỏa tấn công rất mạnh đấy.” Hất cằm một cái, tên đại ca phân tích tiếp.
Cố gia hiện tại tình huống ai là tầng lớp có quyền thế ở thủ đô đều biết được, người nhắm vào thèm muốn Cố gia cũng không ít, chẳng qua bọn họ quá cẩn thận còn chưa an tâm hoàn toàn nên chưa động thủ. Nếu chờ tới khi mấy thế lực gia tộc kia ra tay thì đám bang phái hắc đạo như bọn hắn chỉ có nước cặn cũng không có mà húp. Vì vậy tên đạo ca mặt sẹo vô cùng quyết đoán chọn ra tay trước. Ngày hôm nay đánh vào trong biệt thự Cố gia để cướp được đại đa số vật tư. Dù sao trong bọn hắn cũng có dị năng giả không gian dự trữ không cần lo lắng việc vật tư đi bằng cách nào.
.
.
.
Biệt thự của Cố gia so với các đại gia tộc khác hoàn toàn nhỏ hơn nhiều nhưng lại có thêm vài phần hương vị gia đình. Tòa nhà ba tầng rộng khoảng 500 mét vuông được xây theo kiểu kiến trúc nước Pháp rất tao nhã. Bên ngoài có sân vườn cũng thoáng mát rộng rãi, có một hồ nước trong vắt tươi mát. Xung quanh được vây bởi một tường chắn hơn 3 mét rất cứng rắn, trên cùng có gia cố thêm lưới sắt điện giật cao áp, cửa kim loại cỡ lớn chạm khắc hoa văn tinh xảo vừa nặng vừa cao mang theo uy áp đáng sợ, mỗi góc đều có camera không ngừng quay vòng quan sát. Phòng thủ nghiêm cẩn tới mức khó ai xâm nhập được.
Trong lúc đám người trên đại ca mặt sẹo còn đang loanh quanh không biết nên đột phá từ đâu để xông vào thì chợt phát hiện ra cửa lớn kim loại kia không khóa. Bọn hắn vui sướng vô cùng, lập tức không suy nghĩ nhiều liền xông vào.
Từ phía cổng đi tới biệt thự cũng không xa, chỉ hơn 40 mét. Đường được san trải bằng phẳng, có bốn cột đèn cách đều nhau. Toàn bộ đường đi không có bất cứ bóng người nào, yên tĩnh tới đáng sợ. Đi tới trước bậc thềm biệt thự, ngay vào khi đám người hắc bang kia tính dùng dị năng phá vỡ cánh cửa gỗ khép kín kia thì một tiếng két… bất ngờ vang lên.
“Xin hỏi mấy người các vị có việc gì lại xông vào nhà của chúng ta vậy?”
Một ông lão cực kỳ đẹp lão chậm rãi từ rốn mở cửa của căn biệt thự bước ra đối với bọn hắn lịch sự hỏi. Ông lão có tóc màu bạc trắng nhưng nhìn tinh thần rất minh mẫn, khỏe mạnh. Thân người cao ráo mặc một bộ đồ lụa may theo kiểu cổ, hành động tao nhã cao quý khắc sâu từ trong xương cốt, mang theo sự cứng cỏi rắn rỏi đặc trưng của quân nhân. Ánh mắt sáng của lão thâm sâu lóe lên tia lợi hại.
“Cố Vân?” Tên đại ca mặt sẹo nheo mắt đánh giá người trước mặt. Người này rất nguy hiểm, cho dù ngoài mặt thì tỏ ra nhẹ nhàng thoải mái. Người có khí thế như vậy ở Cố gia chỉ có Cố Vân, một trong hai vị Đại tướng quân đứng đầu quân đội.
“Ồ, không ngờ có người lại biết tới ta.” Cố Vân tủm tỉm cười nhưng hình ảnh của đám người trước mắt không in được dưới đáy mắt của lão.
“Chỉ là một người không có dị năng mà dám dùng ánh mắt đó nhìn chúng ta sao.” Là một người đứng đầu một bang, tên đại ca dù thế nào cũng có sự nhạy cảm nhất định. Nhìn ra thái độ cao cao tại thượng của Cố Vân, hắn ta vô cùng tức giận và cảm thấy bị xúc phạm.
“…” Cố Vân không nói gì tựa như không quan tâm, không nghe thấy sự tức giận của đối phương.
“Không cần nhiều lời đâu, đại ca. Cứ xông vào xem Đại tướng quân oai phong uy lẫm có chống lại được dị năng của chúng ta không.” Tên có vẻ mặt gian trá cười ha hả.
“Tiểu tử ngươi nói đúng. Không cần lãng phí nước bọt.” Cố Vân tuy là quân nhân nhưng bao năm tranh đấu trong quân đội cũng là con cáo già. Bọn hắn là hắc bang, tính cách thô lỗ, nếu đấu võ mồm cùng bình tĩnh thì đấu không lại lão.
Tên đại ca mặt sẹo vừa dứt lời, lập tức trong tay hắn ta, một ngọn lửa đỏ rực hừng hực bùng lên. Là một dị năng hệ hỏa, hắn ta cực kỳ tự tin với thực lực của mình. So với đa số người, tốc độ tu luyện dị năng của hắn ta rất nhanh, đã sắp đột phá trở thành dị năng giả cấp 1.
“Vâng.”
Đám người phía sau thấy hắn ta phát lệnh thì lập tức hừng hực khí thế ứng thanh. Trong thời gian ngắn, những ánh hào quang đủ màu sắc khác nhau đại diện cho các loại dị năng xuất hiện. Những ai là dị năng giả hệ thể chất thì hùng hổ xông lên.
“Chết đi, Cố Vân. Hôm nay là ngày diệt của Cố gia.” Tên đại ca hét một tiếng, toàn bộ các đòn tấn công của dị năng, nào là thủy cầu, hỏa cầu, phong nhận,… hoa lệ phóng tới phía Cố Vân.
“… ngày diệt của Cố gia sao?” Khóe môi mỉa mai cong lên, Cố Vân nhẹ nhàng nói “Đúng là cuồng vọng.” Mặc kệ nhìn hàng loạt chiêu thức dị năng phóng tới, lão mặt không đổi sắc, mắt không thèm chớp, thân hình vẫn vững vàng đứng thẳng.
Xoạt!!!
Vào giây phút những chiêu thức dị năng đánh tới chỉ còn cách người Cố Vân gần một mét thì một bức màn màu xanh lam lay động mang theo khí lạnh bức người trải dài đánh úp tới phá tan tất cả. Kế tiếp một luồng kình khí không biết từ đâu đánh tới đập thẳng vào đầu não của những dị năng giả bên phía tên đại ca mặt sẹo. Lập tức, bọn hắn cảm nhận được một thứ gì đó vô hình đang đè ép tựa như muốn bóp nát tinh thần lực của bản thân. Cơ thể căng cứng, càng cố chống lại thì càng bị cường bức. Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, toàn bộ thân thể thoát lực ướt đẫm mồ hôi, ngã phịch xuống, hộc ra một ngụm máu đỏ tươi.
“Chuyện.. gì vậy?” Quỳ một gối trên mặt đất, cơ thể cùng não bộ đau tới tựa như bị lăng trì, run lên bần bật, tên đại ca mang theo kinh hoàng không thể tin được nhìn về Cố Vân vẫn lạnh nhạt mỉm cười thẳng tắp đứng đó.
“Ông ngoại, người vào nhà nghỉ đi. Để bọn con lo chuyện tiếp khách cho.” Thanh âm trầm ổn, lạnh nhạt từ sau lưng Cố Vân vang lên.
Hai người xuất hiện từ sau cánh cửa gỗ. Người đi trước là một người đàn ông khoảng hơn 20 tuổi, khuôn mặt nghiêm túc, anh tuấn bức người. Đi phía sau anh ta là một thiếu niên tuổi còn rất trẻ, chỉ khoảng 16 tuổi, nét mặt là sự pha trộn hài hòa giữa vẻ trưởng thành và trẻ con, tuấn tú thu hút mọi ánh nhìn.
“Sao hai đứa lại ra đây?” Cố Vân ánh mắt từ ái yêu thương nhìn hai người mới tới.
“Vốn tưởng là Phi về, không ngờ chẳng những không phải, mà còn có vài con chuột xông vào biệt thự Cố gia chúng ta.” Người đàn ông đi trước là chủ nhân thanh âm trầm ổn ban nãy. Từ đầu tới cuối vẻ mặt y lạnh như băng không thay đổi nhưng khi nhìn về phía đám người của tên đại ca mặt sẹo đang vô cùng chật vật kia thì trở nên vô cùng tàn khốc. Ngữ khí không chút che giấu khinh thường.
“Aiz ~ tùy hai đứa giải quyết. Ônh hơi mệt.” Nói rồi Cố Vân phất tay đi vào trong nhà.
“Cố – Liệt – Hạo! Cố – Phong – Hạ!” Tên đại ca mặt sẹo ngay sau khi thấy Cố Vân rời đi thì nhìn chằm chằm vào hai người kia, gằn từng tiếng mang theo nghi hoặc cùng chút oán hận.
Tại sao? Không phải nói ba anh em nhà họ Cố xảy ra chuyện rồi sao? Hiện tại Cố Liệt Hạo và Cố Phong Hạ người nào cũng một thân sạch sẽ phiêu dật, không chút chật vật nào. Lấy đâu ra chuyện giống như tin đồn.
Hơn nữa, khiến tên đại ca mặt sẹo kia càng quan tâm đó chính là cái lực lượng gì ban nãy đánh tan mọi chiêu thức dị năng của bọn hắn? Còn cả… thứ kình khí áp lực nghiền nát tinh thần lực của bọn hắn, đó là gì?
Tuy có nhiều nghi hoặc nhưng có một điều hắn ta dám khẳng định…
“Cố Liệt Hạo! Cố Phong Hạ! Vừa rồi đánh tan dị năng của chúng ta, đè ép tinh thần lực của chúng ta là các người. Các người là dị năng giả!!!” Hướng hai anh em Cố Liệt Hạo và Cố Phong Hạ, tên đại ca mặt sẹo giận dữ hét lên. Hắn ta cảm nhận được tinh thần lực chuyển động xung quanh hai người Cố Liệt Hạo và Cố Phong Hạ. Chỉ là hắn ta không rõ hai người này ra tay thế nào, dị năng là gì, một người ra tay hay là cả hai.
“Chúng ta có từng tuyên bố với mọi người rằng là chúng ta không phải là dị năng giả sao, Hạ?” Cố Liệt Hạo như cười như không nghiêng đầu nhìn cậu em út đứng sau mình khoảng nửa bước.
“Không có.” Cố Phong Hạ cơ mặt cứng đơ như robot, ngay cả đáp lại thì lời nói cũng cứng ngắc không nghe ra tí tình cảm nào.
Đuang lúc này từ ngoài cánh cửa kim loại ở bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa vang vọng, kế tiếp một chiếc xe jeep đã được lắp đặt gia cố thêm, nhìn thoáng qua cảm thấy vô cùng rắn chắc băng băng tiến vào. Xe ngừng lại cách đám người tên đại ca mặt sẹo một đoạn, người thanh niên vừa mới bước xuống từ chỗ ghế lái, thanh âm châm chọc mang theo một cỗ cười nhạo tiếp lời Cố Phong Hạ.
“Ồ, mấy con sâu bọ này là ai đây? Nhìn quen quen ta? Hình như là Trần lão đại của bang Phi Ưng phải không?” Bộ dáng cà lơ cà phất cực kỳ ngứa mắt “Sao Trần lão đại lại ở trong khuôn viên biệt thự Cố gia chúng ta thế?”
“Cố Diệp Phi?” Tên đại ca mặt sẹo cũng chính là Trần lão đại nghi hoặc đề phòng nhìn về phía Cố Diệp Phi. Người này như thế nào lại biết danh tính của hắn.
“À là tôi. Vậy Trần lão đại giừo có thểt trả lời câu hỏi của tôi được chưa?” Cố Diệp Phi sảng khoái thừa nhận.
Không giống với ba anh em nhà họ Cố thường xuyên được xuất hiện trên báo và được giới truyền thông vô cùng chào đón bởi sự quyền thế và vẻ ngoài của mình, giới hắc đạo sống rất giữ mình, càng là những người đứng đầu thì càng ít khi trực tiếp xuất hiện. Toàn bộ người thủ đô có thể nhận ra ba anh em nhà họ Cố bởi vì danh vọng và sự nổi tiếng của bọn họ còn cao hơn bất cứ minh tinh nào. Nhưng Trần lão đại có vẻ ngoài cực kỳ tầm thường, không bao lộ diện với bên ngoài thì làm sao một thiếu gia nhà giàu như Cố Diệp Phu lại nhận ra được?
Trần lão đại nào có biết thân phận thực sự của Cố Diệp Phi. Một bang hắc đạo cỡ trung như Phi Ưng sao có thể so sánh với bang phái đứng đầu thành vương như Hắc Dực. Toàn bộ thông tin của các lão đại trong hắc đạo từ lâu trước kia đã được đặt trên bàn làm việc của Cố Diệp Phi rồi. Với trí nhớ gặp một lần không quên của y, Trần lão đại sao có thể không bị nhận ra.
“Trần lão đại này là muốn cướp vật tư của Cố gia chúng ta. Còn bảo là hôm nay là ngày diệt của Cố gia.” Cố Liệt Hạo tốt bụng trả lời thay Trần lão đại vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Thế sao?” Ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt của Cố Diệp Phi trong chớp mắt biến thành tràn ngập huyết tinh khiến cho Trần lão đại không khỏi hoảng hốt. Tuy mặt vẫn cười nhưng càng khiến cho người ta nổi da gà vì sợ.
Huyết tinh như vậy, thế nào lại xuất hiện trên người một thiếu niên còn nhỏ tuổi như Cố Diệp Phi?
“Phi.” Cố Liệt Hạo liếc mắt nhìn em trai, mở miệng hỏi thăm “Xong việc rồi hả? Em về trễ hơn anh nghĩ.”
“Có chút việc phát sinh bất ngờ cần giải quyết.” Y gật gật đầu, thở dài làm bộ mệt mỏi. Tốc độ đổi sắc mặt quả thực khiến người ta líu lưỡi. Tựa như người có dáng vẻ khát máu ban nãy không phải là y.
Mấy ngày nay sau khi tình hình thủ đô hơi ổn định lại anh em bọn họ người tranh thủ giải quyết phân công một số việc quan trọng. Người tthìlo quản lý thu xếp vật tư, người nghiên cứu về dị năng và tinh thần lực, người thì phải đi xử lý việc của bang Hắc Dực. Bởi vậy cho nên mới không xuất hiện trước mặt những người khác. Nào có ngờ lại có tin đồn rằng ba anh em bọn họ gặp chuyện không tốt.
Đáng ngạc nhiên hơn là có người ngốc tin tới mức dám xông vào náo loạn biệt thự Cố gia. Đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn tới tôn nghiêm gia tộc bọn họ, đồng thời cũng đã chạm vào điểm mấu chốt của anh em bọn họ. Bởi vì dù là Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi hay Cố Phong Hạ thì đều cực kỳ ghét khách không mời tới chỗ ở của anh em bọn họ.
“Chỉ là vài người tâm tư xấu xa thích thêu dệt thị phi rồi tự lừa mình mà thôi. Không ngờ có không ít kẻ ngốc tới mức không suy xét chứng thực gì cứ như vậy mà tin lời là tthật” Cố Diệp Phi chả ngần ngại mỉa mai.
“Đáng chết!!!”
Đấm mạnh xuống đất, nhìn ba anh em họ không ngừng người tung người hứng, hoàn toàn coi thường mình cùng đám thủ hạ, Trần lão đại hai mắt như muốn phun ra lửa hận. Cắn chặt răng mặc kệ tinh thần lực đã muốn bị bóp nát, phát động ra một hỏa cầu bắn tới hướng Cố Diệp Phi.
Từ uy áp mà tinh thần lực của Cố Liệt Hạo và Cố Phong Hạ toát ra, Trần lão đại biết mình không phải đối thủ của hai anh em kia. Hai anh em kia chắc chắn đã đột phá là dị năng giả cấp 1 rồi. Cho nên muốn trút giận chỉ còn có Cố Diệp Phi mới tới mà thôi. Tuy vẻ huyết tinh ban nãy của Cố Diệp Phi làm cho hắn ta có chút giật mình sợ hãi thế nhưng Trần lão cũng không còn thời gian để suy nghĩ. Có hai dị năng giả cấp 1 là Cố Liệt Hạo và Cố Phong Hạ ở đây, hắn ta có thể đoán được kết cục của mình và thủ hạ. Chênh lệch cấp tuyệt đối là đấu không lại.
Cho nên có chết cũng phải kéo thêm đệm lưng!!!
“Phi ca!!!” Vài người nãy giờ ngồi yên trên xe jeep của Cố Diệp Phi, vốn không dám can thiệp vào cuộc nói chuyện anh em Cố gia, lúc này thấy Cố Diệp Phi bị tấn công thì lo lắng nhảy xuống khỏi xe. Dị năng trong tay lập tức phát động, muốn bảo vệ Cố Diệp Phi đồng thời tấn công ngược lại.
“Dực Đông, Dực Tây, Dực Nam, Dực Bắc, đứng im!” Cố Liệt Hạo quát một tiếng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, phất ta một cái, thứ lực lượng màu xanh lam đậm tỏa ra khí lạnh thấu xương lần nữa xuất hiện, nuốt trọn quả cầu đỏ rực của tên đại ca mặt sẹo kia.
Thấy hỏa cầu đã bị đánh tan, Cố Phong Hạ vẫn mặt than như cũ bước lên một bước. Cậu nhíu mày một cái, luồng kình khí vô hình từ thân thể của cậu lại lần nữa phóng xuất, xuyên qua lớp da xương, lao tới đánh trực tiếp lên não bộ của Trần lão đại. Lần này thậm chí lực tấn xông còn mạnh hơn lần trước. Trần lão đại thậm chí còn còn có thể nghe rõ tiếng gì đó vỡ nát trong đầu mình.
“Không thể… nào…” Lại nôn ra một ngụm máu, Trần lão đại hai mắt trợn tròn, đồng tử như muốn nứt ra “KHÔNG THỂ NÀO, KHÔNG CÓ THỂ NÀO NHƯ VẬY!!! DỊ NĂNG CỦA TA!!!” Hắn ta cố gắng dùng đôi tay run rẩy để phóng ra dị năng nhưng tinh thần lực lại liên tục như bị bốc hơi biến mất.
“Hạ, em làm gì với hắn ta vậy?” Cố Diệp Phi cười tà ác, vuốt vuốt cái cằm, híp mắt lại thưởng thức vẻ mặt bi thống tuyệt vọng của Trần lão đại đang quỳ lê lết trên mặt đất.
“Phá vỡ tinh thần lực của hắn ta.” Cố Phong Hạ mấp máy môi máy móc đáp. Không phải chỉ làm tổn thương như lúc trước mà là trực tiếp nghiền vụn làm cho Trần lão đại mất đi khả năng sử dụng dị năng, não bộ cũng bị tổn thương nặng nề, chỉ e nếu vè sau còn sống cũng sẽ trở nên điên loạn.
“Shhh!!! Ai nói dị năng của thằng út nhà mình yếu nhất vì không thể chiến đấu được chứ. Hạ, em đúng là quái vật.” Cố Diệp Phi hít một ngụm khí lạnh, bĩu môi lầm bầm. Dị năng của Cố Phong Hạ không thể tấn công gây tổn hại cơ thể nhưng lại có thể phá nát tinh thần của người ta. Thực đúng là thằng nhóc đáng sợ nha ~
“Đại ca! Đại ca!” Nhìn lão đại của mình lâm vào cuồng loạn, cả đám thủ hạ của Phi Ưng nháo nhác hỗn loạn, cũng căm phẫn trừng ba anh em họ Cố tựa như muốn băm vằm lóc thịt đối phương ra.
“Ánh mắt thực đẹp nha.” Thở dài cảm thán một tiếng, Cố Diệp Phi tủm tỉm, không chút bị những đôi mắt kia làm cho ảnh hưởng “Hắc đạo có một điều mà làm cho ta rất thưởng thức đó là trọng tình trọng nghĩa.”
“…” Đám người bên bang Phi Ứng khiong vì lời tán thưởng của y mà tỏ vẻ gì.
“Ừm ~ nể tình các người đối với lão đại các người trung thành như vậy… ta sẽ cho các người chết nhẹ nhàng toàn thây.” Khẽ gật đầu, y độc đoán làm ra quyết định đối với mười mấy sinh mạng trước mắt, thanh âm nhẹ tênh không đáng kể.
“Ngươi dám giết người sao?” Tên có vẻ mặt gian trá thấy vẻ huyết tinh lần nữa xâm lấm đồng tử của Cố Diệp Phi, vẻ chấn tĩnh ban đầu dần trở nên biến sắc. Hắn có cảm giác y nói được sẽ làm được. Giết người với bọn hắn là chuyện bình thường nhưng bọn hắn không tin tên nhãi như Cố Diệp Phi sẽ dám làm.
“Đó… không phải là Dực Đông, Dực Tây, Dực Nam, Dực Bắc sao?” Một tên thủ hạ trong đám người bang Phi Ưng hét toáng lên khi tình cờ nhìn rõ khuôn mặt của bốn người đi cùng với Cố Diệp Phi trên xe jeep ban nãy.
“Tứ đại đường chủ của bang Hắc Dực!!!” Một người khác cũng khiếp sợ kêu lên.
Bốn người Dực Đông, Dực Tây, Dực Nam, Dực Bắc rất nổi danh trong giới hắc đạo. Bang Hắc Dực là dưới quyền chưởng quản của bốn người này.
Hắc Ưng là một bang phái có sự tồn tại vô cùng đặc biệt ở giới hắc đạo bọn hắn, vô cũng phô trương nhưng cũng không kém bí ẩn. Không cần phải giống những ông trùm lão đại khác phải lo lắng tạo dựng quan hệ với bên quân đội và chính trị gia, cũng không cần ẩn giấu bản thân. Như bốn người Dực Đông, Dực Tay, Dực Nam, Dực Bắc tuy danh đường chủ, trên còn có thủ lĩnh nhưng ở trong giới chính là hành động sát phạt, danh tiếng bay xa, không ai dám đắc tội. Dường như Hắc Dực có hậu thuẫn rất lớn sau lưng. Hậu thuẫn này không chỉ có ảnh hưởng với giới quân đội chính trị mà cả thương giới cũng nắm địa vị không nhỏ. Ngay cả chân chính lão đại thủ lĩnh của Hắc Dực thì chỉ có vài ông lớn trùm hắc đạo cùng vài người cấp cao biết mà thôi, Phi Ưng bọn họ có tư cách để tìm hiểu.
“Đợi một chút, bốn vị đường xhur kia vừa gọi Cố Diệp Phi là Phi ca đúng không?” Một tên thủ hạ khác quay qua hỏi tên có vẻ mặt gian trá kia.
“…” Mặt tên gian trá trắng bệch, đột nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ liên kết.
Hậu thuận to lớn có quyền thế trong cả ba giới thương – quân – chính…? Đó không phải là Cố gia gia tộc sao? Mỗi gia tộc lớn chỉ ảnh hưởng tới một giới nhất định, độc nhất Cố gia là có quỳên chi phối rất lớn trong toàn bộ ba giới quan trọng nhất của toàn đất nước.
“Thì ra là như vậy… là như vậy…” Bảo làm sao có rất ít người quyền cao chức trọng lại mắt nhắm mắt mở bỏ qua các hành động của bang Hắc Ưng. Đám người bang Phi Ưng cũng không ngu ngốc, nhanh chóng nhận ra điều kì lạ và liên kết giữa Cố gia và bang Hắc Dực.
“Cố Diệp Phi, ngươi là thủ lĩnh của bang Hắc Dực đúng không?” Tên có vẻ mặt gian trá mặt xám tro run rẩy mở miệng hỏi.
Cố Diệp Phi không đáp lại. Y không cần thiết phải đi giải thích hay thừa nhận với mấy người không liên quan. Một tay của y vung lên, da thịt vốn có màu trắng hồng khỏe mạnh biến thành màu tím chàm, tán ra thành những hạt phân tử li ti, lao tới đám người bang Phi Ưng đang sợ tới rét run.
Cố Diệp Phi y là một dị năng giả, cho nên kể cả ban nãy Cố Liệt Hạo và Cố Phong Hạ không ra tay thì y cũng có thể tự mình giết chết Trần lão đại. Người của Cố gia sao có thể để y ra ngoài một mình lo mọi việc ở thời điểm này nếu như y không có dị năng, không đủ khả năng tự bảo vệ mình cơ chứ.
“Từ nhỏ tới lớn chỉ có trước mặt một người ta mới không lộ ra sát khí của mình.”
Khóe miệng ý nhếch lên tạo thành một nụ cười cực kỳ ôn nhu nhưng trong mắt không có nửa điểm ý cười: “Cố gia là nhà của anh em chúng ta, là nơi để Ninh nhi bảo bối của ta trở về. Ai dám xâm phạm tôn nghiêm của Cố gia, ta tuyệt đối không tha thứ.”
“Không… Không thể… A A A A A!!!” Nhìn luồng khí màu tím càng ngày càng tới gần, tiếng gào thét như xé gan xé ruột gan thét lên, vô cùng rùng rợn.
Bốn vị đường chủ của bang Hắc Dực nhìn Cố Diệp Phi ra tay, lại thấy anh em Cố Liệt Hạp và Cố Phong Hạ mặt không đổi, mắt không chớp nhìn cảnh tượng huyết tinh chết chóc trước mặt, không khỏi rùng mình.
Quả nhiên với người không liên quan, người Cố gia rất lãnh khốc. Toàn Cố gia chắc cũng chỉ có vị tiểu công chúa được yêu thương không hiểu chuyện bỏ đi từ hơn một năm trước là hiền lành thôi.
Tội nghiệp bố vị đường chủ này, sau này gặp vị tiểu công chúa nào đó sẽ bị đả kích tới trào máu họng.
Nhưng mà mạt thế mới được một tuần mà đã là dị năng giả cấp 1, ba anh em nhà này có còn là người thường nữa không vậy?
.
.
.
“Ở trước chúng ta khoảng 5 kilomet nữa là thành phố Y. Chúng ta nên ghé qua đó để thu thập thêm đồ ăn.” Mặc Sở Minh ngồi ở bên cạnh ghế lái, quay đầu lại nhìn mọi người trong xe, nói ra ý kiến của mình.
Vốn còn tưởng là đồ ăn cướp được ở siêu thị ở thành phố D đủ để ăn tới khi đến thủ đô. Nào có ngờ, một đọo toàn nam cùng trẻ nhỏ đang tuổi phát triển, càn quét không hạn chế một hồi cuối cùng ăn hết đồ trong vòng có bảy ngày. Hơn nữa bọn họ chỉ ăn được đồ đông lạnh hoặc thực phẩm sấy khô và đồ đóng hộp mà thôi. Những đồ thịt tươi, sữa cùng rau củ quả thì để vài ngày đều bị bốc mùi và hỏng mất. Nhiệt độ thời tiết thay đổi thất thường càng khiến tốc độ đồ ăn biến chất nhanh hơn. Tới ngày hôm nay bọn họ chỉ còn thức ăn đủ ăn thêm hai ngày. Mà lượng thức ăn này vốn nguyên bản là của Cố Diệp Ninh.
Thành phố Y là một thành phố lớn trọng điểm trong nước, lớn hơn thành phố D và H nhiều. Trước nó là thành phố công nghiệp sản xuất, được quốc gia vô cùng coi trọng. Nhưng sau mạt thế tới, bởi vì khu vực này đặc biệt nhiều người ở, các công nhân lại ngủ phòng tập thể nên tốc độ lây lan bệnh dịch cực kỳ nghiêm trọng. Ban đầu quân đội còn định phá bỏ thành phố Y như thành phố D tuy nhiên bên trong có rất nhiều nguyên liệu thực phẩm, đồ dùng sinh hoạt, là thiên đường vật tư. Không ai ở thời điểm này lại không tiếc vật tư hết, cho nên chính phủ chỉ còn cách tạm buômg tha thành phố Y, chờ có phương án chính xác cùng có dủ nhân lực mới đột phá vào bên trong thành phố Y để thu gom.
Hiện tại bên trong có rất nhiều tang thi, một mình đội ngũ sáu người bọn họ xông vào súng ra nguy hiểm nhưng quả thực vật tư quá mê ngườu và hấp dẫn, có thể nói là nẫng tay trên của chính phủ. Thế nhưng bọn họ trong mấy ngày tới sẽ đi đường tắt là đường rừng, không có chỗ để bổ sung đồ ăn. Thành phố Y này là cơ hội duy nhất, nếu bỏ qua thì sẽ không tìm được nơi để lấy thêm đồ ăn thức uống, cả đội ngũ rất có thể sẽ phải nhịn đói. Việc đói bụng sẽ làm ảnh hưởng tới lúc bọn họ chiến đấu, không ai hi vọng mình rơi vào tình huống như thế.
“Trong đó có một công ty nổi tiếng chuyên về xuất nhập khẩu đồ đông lạnh. Khụ, tuy rằng bên trong thành phố có nhiều tang thi nhưng nếu cẩn thận một chút cũng không quá nguy hiểm.” Mục Hoằng đánh mắt về phía Cố Diệp Ninh, muốn nhìn coi cô có biểu hiện gì. Đáng tiếc, cô vẫn vẻ mặt nhàn nhạt vô cảm như cũ làm hắn không biết cô đang nghĩ gì.
“Không sao, tôi có được bản đồ thành phố Y. Rất chi tiết từng khu vực, sẽ không làm mọi người gặp nguy hiểm đâu.” Mỉm cười đối với cô, Mặc Sở Minh uyển chuyển thuyết phục.
Từ sau khi biết Cố Diệp Ninh là tiểu công chúa của Cố gia, thái độ của Mục Hoằng và Mặc Sở Minh trở nên cẩn trọng hơn nhiều. Cũng không phải bọn họ có ý gì, chỉ là danh tiếng quyền uy của Cố gia đã in đậm vào sâu tâm thức của hai người, ngay cả Nam Cung gia tộc cũng phải e ngại vài phần gia tộc này. Tại mạt thế rõ ràng so với Nam Cung gia thì Cố gia có nhiều khả năng vượt trội hơn. Lý do chính là Nam Cung gia chỉ có một mình Nam Cung Lãnh Dạ thế nhưng Cố gia có tới tận ba vị giống Nam Cung Lãnh Dạ kia kìa.
Ngay cả vị tiểu thư được bao bọc như Cố Diệp Ninh trình độ cũng phi nhân loại thế này, không hiểu ba người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ nếu trở thành dị năng giả thì sẽ như thế nào. Dù sao thì chắc chắn cũng không thể kém hơn em gái được. Gia tộc họ Cố tại thời điểm nào tốt nhất cũng không nên coi thường.
Mà hiện tại, nghĩ tới tranh đoạt diễn ra ở thủ đô, tình hình của Nam Cung gia tộc cũng chưa rõ, Mặc Sở Minh hay Mục Hoằng đều muốn kéo quan hệ với Cố gia. Tuy Nam Cung Lãnh Dạ dị năng rất mạnh nhưng dù sao cũng không nên lấy cứng đối cứng với tất cả, có thể nhiều bạn hơn thù vẫn là tốt nhất. Tính cách của anh tùy hứng khó hiểu không thích làm ngoại giao cho nên Mặc Sở Minh là bạn từ nhỏ kiêm luôn thư ký riêng bắt buộc phải có trách nhiệm tự động làm thay mà thôi.
Đương nhiên muốn kéo quan hệ với Cố gia ngoại trừ vì Cố gia có khả năng, nhiều người tài và quyền thế nhất ra còn là vì hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng cực kỳ yêu thích và tín nhiệm người đồng đội Cố Diệp Ninh.
Kết hợp thành đồng minh quan trọng nhất là tin tưởng nhau. Cố Diệp Ninh là người Mặc Sở Minh tin tưởng nhất, phẩm chất không che được nơi nào.
Còn những người khác, Cố Vân và Cố Tiệp Huy không quản chuyện của Cố gia từ nhiều năm rồi. Gia chủ hiện tại là Cố Liệt Hạo ở thương trường còn trẻ như vậy đã xây dựng được đế chế cho riêng mình, nhân phẩm nổi tiếng là đứng đắn. Cố Phong Hạ thì nổi tiếng với danh hiệu thiên tài mặt than, chỉ cần không liên quan tới công việc nghiên cứu cùng an nguy thân nhân của mình thì cậu mặc kệ. Nhìn chung hai người này tạm thời không cần quá đề phòng.
Chỉ duy nhất có cái thằng nhãi hồ ly Cố Diệp Phi thích kiếm lợi trên mồ hôi nước mắt của người khác thì Mặc Sở Minh tuyệt – đối – không – tin – tưởng – được!!!
Tuy nhiên, không cần lo lắng, vẫn có phương pháp đối phó với tên nhãi hồ ly này. Chỉ cần làm được Cố Diệp Ninh ủng hộ, Mặc Sở Minh dám thề Diệp Phi muốn dở trò gì với Nam Cung gia tộc cũng không được.
Trong ba anh em, Cố Diệp Phi là người yêu thương Cố Diệp Ninh nhất. Trong giới thượng lưu có từng nói, miễn là mong muốn của tiểu công chúa của Cố gia thì Cố Diệp Phi nhất định có thể bất chấp tất cả để thực hiện.
Tóm lại vị Cố nhị thiếu này chính là ngày thường hình tượng hào hoa phong nhã mang theo gian trá phong lưu bao nhiêu đi chăng nữa, khi trở thành thủ lĩnh hắc đạp ngạo cuồng bất tuân huyết tinh bao nhiêu đi chăng nữa thì ở trước mặt Cố Diệp Ninh sẽ hóa thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn mà thôi. Tổng kết chỉ có dòng chữ: Kẻ – cuồng – em – gái – song – sinh – tới – phát – điên… ╮(╯▽╰)╭
Nam Cung gia và Cố gia, hai đại gia tộc mà kết hợp lại có thể nói khó ai so đọ được, càng đừng nhắc touws chống lại. Không chỉ chi phối tuyệt đối trong quân đội mà tầm ảnh hưởng các mặt khác như chính trị cùng thương giới cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Chỉ cần tưởng tượng thôi đã rất phấn khích. Khi đó y nhất định sẽ tìm cách chèn ép chết mấy tên cha già hồ ly luôn cho mình là nhất ở trong chính phủ.
Hiện giờ Mặc Sở Minh để thực hiện mục tiêu tính toán này thì trước hết cần phải tìm cách tăng độ thân thiết và hảo cảm của Cố Diệp Ninh đối với Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng và bản thân mình lên là kế hoạch cùng tính toán có thể thành công. Ai bảo cô là người có ảnh hưởng nhất toàn bộ Cố gia chứ.
Hơn nữa dù sao cũng sẽ đồng hành với nhau tới tận thủ đô, giữa đồng bạn cùng đội ngũ tin tưởng yêu quý nhau thì chiến đấu kết hợp càng thêm ăn khớp. Một việc lời mấy chuyện, quả là quá tốt!
Chẳng qua mỗi lần nhìn Cố Diệp Ninh giết tang thi vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, Mặc Sở Minh hay Mục Hoằng đều nhịn không nổi cảm thán… người này đúng là tiểu công chúa của Cố gia thật sao?! Nếu không phải cô tự nói ra thân phận thì còn lâu y mới nghĩ tới cô là Cố tam tiểu thư. Sao nghĩ ra được người được bảo bọc như cô lại nuôi ra cá tính kiên cường bình tĩnh như thế. Y còn tưởng tiểu thư nhà họ Cố như bông hoa trong lồng kính, mỏng manh dễ vỡ lắm kia. Ai mà ngờ được, Cố Diệp Ninh không chỉ không mỏng manh dễ vỡ mà thậm chí sức chiến đấu nhiều khi còn cường hãn hơn cả Mục Hoằng và y đã tùng luyện tập trong quân đội. Người nhà họ Cố quả nhiên là rất đặc biệt…
“Tùy thôi. Tôi không có ý kiến gì.” Cố Diệp Ninh thông minh đương nhiên đã đoán được ý đồ lôi kéo của Mặc Sở Minh, chỉ là cô cũng không phản cảm hay khó chịu gì hết.
Chỉ cần ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng xứng đáng, cô tuyệt đối không ngại giúp bọn họ đề xuất chuyện liên kết với anh hai. Đã chết qua một lần, cô hiểu rõ và cũng nghĩ thoang hơn nhiều. Trong cuộc sống dù là bạn bè đồng bạn thì cũng sẽ có lúc phải nhờ vả lợi dụng nhau. Miễn là không phản bội, không hãm hại, Cố Diệp Ninh rất sẵn lòng phối hợp và cho qua trong khả năng chịu đựng chấp nhận.
Huống hồ đây là tình huống có qua có lại. Liên kết với nhau không chỉ một mình Nam Cung gia tộc cùng với Nam Cung Lãnh Dạ có lợi mà anh em trai cùng Cố gia của cô cũng nhận được quyền lợi tương đương.
“Diệp tỷ tỷ đồng ý thì em cũng không có vấn đề gì.” Hạ Kỳ Phong cười cười nói. Rõ ràng một bộ dáng quyết tâm coi Cố Diệp Ninh là người thủ lĩnh của mình.
“Em cũng vậy.” Minh Tu cũng nghiêm mặt gật đầu.
“Được rồi, vậy đi đi.” Nam Cung Lãnh Dạ cúi đầu nhàn nhạt nói ra ý kiến của mình.
Thấy toàn đội ngũ đồng ý với đề nghị của mình, Mặc Sở Minh gật đầu vui vẻ quay sang bàn bạc đường đi với Mục Hoằng đang lái xe. Mặc Sở Minh hoàn toàn không biết ngay khi mình vừa quay đầu đi thì Nam Cung Lãnh Dạ ngẩng lên, hai tròng mắt sâu thẳm rét lạnh âm u nhìn thẳng về phía y.
.
.
.
Ở trong thành phố Y, tang thi từng đàn lảng vảng đi đi lại lại, thi thoảng có tiếng nhai nuốt xương thịt vỡ vụn rùng rợn.
Tại một góc nhỏ tối đen trong căn nhà nhỏ sát ngoại ô thành phố Y, một bóng dáng nhỏ bé co rúc cuộn tròn lại. Quần áo trên người đã cũ mèm bẩn thỉu, thân thể thỉnh thoảng hơi run rẩy như sợ hãi điều gì đó. Mái tóc xoăn màu hạt dẻ xinh đẹp rối tung thả xõa che đi khuôn mặt đứa bé.
Đột nhiên đứa bé giật mình ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ rượu xinh đẹp ẩn dưới mái tóc rối bời mang theo ánh sáng mơ hồ nhìn về hướng về một phái vô định, đôi môi hồng nhỏ nhắn hơi khô nứt vì đói khát khẽ khép mở. Thanh âm trong veo mang theo yếu ớt nhợt nhạt.
“Tới rồi… cuối cùng đã tới rồi… em, đã đợi mãi…”