Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây – Chương 50
“Ách, cháu chào bà ạ.” Trần Dục Nhiên đối với sự nhiệt tình bất thình lình này có chút không thể thích ứng nổi, ở dưới ánh mắt cổ vũ của bà lão sờ sờ cái mũi, hơi ngại ngùng cười cười, “Cháu chào ông ạ.”
“Ai là ông của ngươi? Đừng có tùy tiện nhận thân thích với ta!” Ông lão lập tức quay sang trừng mắt.
“Ông già kia!” Bà lão lập tức quát, “Câm miệng!”
Ông lão tựa hồ rất kiêng kị bà lão, lại hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực.
“?” Trần Dục Nhiên khó hiểu nhìn bọn họ.
“Cháu đừng đểýđến ông ta. Già rồi, phản lão hoàn đồng, thật sự là giống như một đứa trẻ vậy.” Bà lão thân thiết nói, thuận thếđến gần Trần Dục Nhiên, kéo tay cậu vỗ vỗ, sau đóđưa hộp đồăn trong tay cho cậu.
Trần Dục Nhiên theo bản năng nhận lấy: “Đây là?”
Bà lão nhiệt tình làm cho người ta khó có thể cự tuyệt: “Đây là một ít điểm tâm bà làm, cháu cầm ăn đi. Chúng ta sống ở kia, có rảnh thìđến chơi nha.” Bà chỉ chỉ về một phía, nhìn khoảng cách thì cách nhà Hoắc Hành Nhiễm tầm một trăm mét.
“Sao cháu có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ?” Trần Dục Nhiên có chút khó xử.
“Bất quá chỉ là một ít đồăn thôi, không cần đểý. Mọi người đều là hàng xóm, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt.” Bà lão nói thực đương nhiên.
Trần Dục Nhiên nhìn khoảng cách hai nhà. Hàng xóm cách xa nhau một trăm mét a……
“Vậy cảm ơn điểm tâm của bà, cháu sẽăn.” Trần Dục Nhiên nói, “Nhưng hộp này……” Nhìn hộp đựng điểm tâm là một hộp sứ tráng men thanh lịch, chắc rất có giá trị.
“Bao giờ ra khỏi nhà thì thuận tiện trả cho ta làđược.” Bà lão khoát tay, “Cháu đứa nhỏ này thật đáng yêu! Cháu là người mới đến đi?”
“Ách, cháu là đến ở nhờ nhà bạn.” Bởi vì không có cảm giác ác ý, Trần Dục Nhiên ăn ngay nói thật.
“Ở nhờ? Như thế nào lại không về nhà?” Lông mi bà lão cau lại rồi lại khôi phục bình thường.
Trần Dục Nhiên mỉm cười mà không nói.
Bà lão nhất thời hiểu cậu không muốn nhiều lời. Việc này không vội, còn nhiều thời gian. Khóe mắt vừa chuyển liền thấy ông lão không quay đầu sang nhưng lỗ tại dựng thẳng lên chăm chú nghe bọnhọ nói chuyện, bà lão âm thầm cười, lại than nhỏ một hơi.
“Bạn của cháu đối với cháu thực tốt a, nhàở nơi này rất tốt.” Bà lão lơđãng nói.
Trần Dục Nhiên bán hạ mi mắt, khóe môi cong cong: “……Ân, cháu biết anh ấy rất tốt với cháu.”
“Cháu sống ở nhà nào?” Bà lão nhìn vẻ mặt của cậu một chút rồi dường như không có việc gì hỏi.
Trần Dục Nhiên chỉ về một hướng: “Nhà kia ạ.”
“Có tiện để ta cùng ông lão đến thăm một chút không?” Bà lão ngưỡng cổ nhìn, thực tự nhiên nói.
Yêu cầu này kỳ thật có chút đường đột. Trần Dục Nhiên kinh ngạc một chút. Bất quá cậu thấy vẻ mặt của bà lão rất bình tĩnh, tựa hồ chuyện này không đáng kể chút nào, vì vậy Trần Dục Nhiên thiếu kinh nghiệm giao tiếp cứ thế mà bị lừa.
“…… Là nhà của bạn cháu. Cháu phải hỏi ý tứ của anh ấy đã.” Trần Dục Nhiên không đành lòng thấy bà lão lộ ra vẻ thất vọng, nghĩ nghĩ nói.
Bà lão lại một lần nữa cười tươi. Bà cảm thấy thu hoạch hôm nay đã khá tốt, vì thế thân thiết vỗ vỗ tay Trần Dục Nhiên: “Xem ta lải nhải kia! Chậm trễ thời gian của cháu, ta cùng ông lão sẽ không quấy rầy cháu nữa. Đứa nhỏ, thừa dịp điểm tâm còn nóng thìăn đi, bằng không sẽ không còn ngon nữa.”
“Không có gì. Được ạ, cháu sẽăn khi còn nóng.” Trần Dục Nhiên lắc đầu lại ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo đôi vợ chồng già một người nhiệt tình đến có chút quá phận cùng với một người lãnh đạm quá mức dần dần đi xa……
**************************************************
Lúc trước đều đến nhà Hoắc Hành Nhiễm vào tầm chiều, Trần Dục Nhiên sẽăn ở trong nhàăn của trường học rồi mới đến đây. Lần này là nhất thời muốn về, thời điểm vào nhà còn trưa đến giờăn trưa. Vừa lúc vừa rồi bà lão tặng một hộp điểm tâm, vì thế Trần Dục Nhiên không cần tự nấu cũng cóđồăn lấp bụng.
Điểm tâm bà lão làm là bánh su kem cùng với bánh pudding, mỗi một miếng đều rất nhỏ, chỉ hơn đồng xu một chút, nướng vừa tới, màu sắc cùng hương vịđều thực mê người. Trần Dục Nhiên một miếng lại một miếng, một hơi ăn hết hơn phân nửa, đậy hộp lạ, đặt trên bàn cơm. Còn lại một nửa cậu không phải làăn không được nữa mà là cậu theo bản năng giữ lại cho Hoắc Hành Nhiễm. Tuy rằng hôm nay là thứ tư, khả năng Hoắc Hành Nhiễm trở về là không lớn.
Ăn bánh su kem và pudding xong, Trần Dục Nhiên không có việc gì liền làm ở trên sô pha xem ti vi. Nhìn nhìn, lại dần dần cảm thấy buồn ngủ, cậu cọ cọ trên sô pha thoải mái, nhắm mắt lại ngủ.
Thời điểm tỉnh lại cậu phát hiện mình bất tri bất giác đã chuyển vị trí, ngủở trong phòng ngủ của Hoắc Hành Nhiễm.
Hoắc Hành Nhiễm không ở nhà, Trần Dục Nhiên luôn ngủở trong phòng dành cho khách. Bất quá lúc ngảđầu ngủ cậu lại luôn ngủ không được, mơ mơ màng màng đi đến phòng Hoắc Hành Nhiễm, ngã vào trên giường của hắn, ngửi chăn gối mang theo ‘hương vị của Hoắc Hành Nhiễm’, trong năm giây liền đi vào mộng đẹp. Sau khi tỉnh lại Trần Dục Nhiên thực cố gắng sửa sang lại giường với ýđồ hủy diệt chứng cớ, nghĩ rằng làm như vậy Hoắc Hành Nhiễm hẳn là sẽ không chúý tới giường sau khi được dọn vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo như cũ.
Cậu còn đang suy nghĩ có phải mình lại mơ mơ màng màng mò lên giường của Hoắc Hành Nhiễm hay không thì vừa động một cái cậu liền phát hiện mình đãđoán sai. Một cỗ hơi thở nam tính tao nhã thanh đạm rất dễ ngửi đang vây quanh cậu, một khuôn ngực ấm áp đang dán lên lưng cậu.
Trần Dục Nhiên khống chế không được nở nụ cười, cố gắng xoay người lại.
Nam nhân phía sau từ khi cậu tỉnh lại đã mở mắt ra, dung túng phối hợp với động tác của cậu.
Trần Dục Nhiên thẳng tắp chống lại ánh mắt màu thâm lam của Hoắc Hành Nhiễm, bên trong mang theo một chút ôn nhu cùng sủng nịch mê người. Cậu thấp giọng nói: “Hành Nhiễm, anh ôm em một cái cóđược không?”
Hoắc Hành Nhiễm không nói gì giang hai tay ra. Trần Dục Nhiên nhích qua, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng tinh tráng của hắn, tựa vào trong lòng hắn cọ cọ, hít sâu một hơi.
Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng sờ sờđầu của cậu, hôn lên mái tóc mềm mại của cậu.
“…… Có cảm thấy tinh khíđều bị em hút hết rồi hay không?” Trần Dục Nhiên cười hỏi.
“Đứa ngốc, em cho em là yêu tinh hay sao?” Hoắc Hành Nhiễm bật cười, sau đó có chút chế nhạo nói, “Bất quá thải âm bổ dương…… Tựa hồ cũng có chút đạo lý……” Vừa dứt lời, ngực đột nhiên đau xót, hắn mỉm cười cũng không nói gì.
Trần Dục Nhiên cắn một phát làm cho áo sơ mi của Hoắc Hành Nhiễm dính một khoảng nước miếng, cũng hiểu được chính mình quá ngây thơ, chột dạ nói: “Em chỉ làđói bụng……”
Ý tứ là, đói bụng, vì thếđem ngực của Hoắc tổng coi thành đồăn mà cắn một miếng?
“Anh nhìn thấy trên bàn cơm cóđiểm tâm. Là người khác đưa sao? Sao lại không ăn hết?” Hoắc Hành Nhiễm không có chọc thủng lời nói dối của cậu. Bất quá người cơm trưa đều không cóăn, ngủ thẳng đến bốn giờ chiều, tự nhiên sẽđói bụng.
“Là một đôi lão nhân gia kỳ kỳ quái quái đưa……” Trần Dục Nhiên nói hai ba câu miêu tả tình huống lúc đó cho Hoắc Hành Nhiễm nghe, “Bọn họ có quen anh không? Sao bà lão kia đột nhiên lại thân thiết với em như vậy?” Cậu trăm tư không thể giải.
“Em cảm thấy bọn họ thế nào?” Hoắc Hành Nhiễm hỏi.
“Khá tốt. Điểm tâm ăn ngon lắm.” Trần Dục Nhiên nhớ lại hương vị của bánh su kem cùng pudding, cảm thấy chính mình có thểăn hết cả hộp.
“Tham ăn.” Hoắc Hành Nhiễm nhéo nhéo hai má mềm mại của cậu cười nói, “Nhớ rõ phải trả lại hộp cho bọn họ.”
“Ân.” Trần Dục Nhiên thuận theo gật đầu, “Còn lại anh ăn đi, hương vị thật sự là ngon lắm.”
Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười: “Được. Khó cóđược một lần em thấy đồăn ngon còn có thể nhớ tới anh.” Hắn vỗ vỗđầu Trần Dục Nhiên: “Đứng lên, anh đi nấu cơm cho em ăn.”
Cái bụng Trần Dục Nhiên cũng không yếu thế kêu lên. Nghe Hoắc Hành Nhiễm nói, buông tay ra nhưng không cóđứng lên, xấu hổở trên giường lăn lăn, che chăn tiếp tục nằm trên giường.
Hoắc Hành Nhiễm lắc đầu, đứng dậy thay quần áo, cầm một phần tư liệu đi đến bên giường.
“Chuyện Trần gia anh biết rồi. Em không vui không cần buồn ở trong lòng. Tư liệu này em xem đi. Sau khi xem xong nói cho anh biết em muốn làm thế nào.”
Trần Dục Nhiên mở mắt ra, tò mò nhìn tư liệu trên tay Hoắc Hành Nhiễm.
Hoắc Hành Nhiễm không nói nhiều, đặt lên trên tủđầu giường: “Anh đến phòng bếp. Nấu xong sẽ gọi em.”
Trần Dục Nhiên ngồi lên, dựa vào đầu giường, cầm lấy tư liệu bắt đầu lật xem.
*******************************************
Phần tài liệu này làm cho người ta rất là ngoài ý muốn. Bởi vì nó nói về Trần Thụ.
Ở trong mắt chủ nhân của Trần gia, Trần Thụ là một nam nhân trung niên có khuôn mặt tròn tròn luôn tươi cười. Nói là quản gia của Trần gia chứ tất cả mọi người phải kính ông ta ba phần, nói khó nghe một chút chính là một con chó bên người Trần Dũng, chỉ nghe mệnh lệnh của Trần Dũng. Trần Dũng nói một, Trần Thụ không dám nói hai. Trần Dũng bảo ông ta đi hướng đông, Trần Thụ không dám đi hướng tây. Cũng bởi vậy, Trần Dũng phi thường tín nhiệm ông ta, rất nhiều chuyện không thể ra ngoài sáng, Trần Dũng đều thương lượng với Trần Thụ, thậm chí còn bảo Trần Thụđi làm.
Bất quá xem tư liệu về Trần Thụ, đều cảm thấy điểm này phi thường đương nhiên. Bởi vì Trần Dũng cóân với Trần Thụ, hơn nữa còn làđại ân.
Trần Thụ sinh ra ở một thôn làng nhỏ hẻo lánh. Mẹ của ông ta vốn là mỹ nhân nổi danh trong thôn, đãđịnh thân với con trai của thôn trưởng, chuẩn bị trải qua những ngày hạnh phúc mỹ mãn. Không may, trước khi kết hôn bà xảy ra việc ngoài ý muốn, bị một tên đàn ông dụ dỗđến rừng cây, mơ mơ hồ hồ bị phá thân. Việc này ở trong thôn làng nhỏ là một chuyện gièm pha cực lớn. Không chỉ cha mẹ bà không thể nhận, nhà thôn trưởng cũng trực tiếp vung hai tay hủy hôn. Mẹ Trần Thụ chịu không nổi đả kích, trở nên điên điên khùng khùng, sau đó mang thai con của tên đàn ông kia, cũng sinh hạ ra. Bởi vì trong thôn có nhiều người họ Trần, mẹ của ông ta lại mang thai ông ta ở trong rừng, có chút người hiểu chuyện liền đặt cho ông ta một cái tên, là Trần Thụ. Bởi vì hoàn cảnh ông ta được sinh ra có chút đặc biệt, nhiều người trong thôn muốn đuổi hai mẹ con họđi, sợ bọn họ làm hỏng thanh danh của các cô gái khác trong thôn. Nhưng mẹ của Trần Thụ không quá vài ngày lại ôn Trần Thụ lén lút trở về, thời điểm ngẫu nhiên thanh tỉnh, phải dựa vào sức lực tích cóp từng đồng một. Bất quá tinh thần cùng thân thể song song chịu sự tra tấn làm bà sớm buông tay nhân gian. Thời điểm Trần Thụ sáu tuổi liền thành cô nhi. Giống như một tên trộm sống cuộc sống trốn trốn tránh tránh trong thôn. Bởi vì là con của người cường gian, thậm chí không có ai cho ông ta một ánh mắt đồng tình.
Nhưng ông ta gặp Trần Dũng. Này là một bước ngoặt lớn nhất trong đời ông ta. Năm ấy bảy tuổi ông ta trộm trái cây của người trong thôn nên bịđuổi bắt, từ trong bụi cỏ nhảy lên liền lao đầu vào xe của Trần Dũng. Ngay lúc đó Trần Dũng mới hai mươi tư tuổi, cũng là một sự kiêu ngạo của thôn. Ông từ nhỏ bộ dáng đãđứng đắn nhã nhặn, đối với mọi người rất lễ phép, lại thông minh, hàng năm đi học đều đứng hạng nhất, là một đứa nhỏ kiểu mẫu. Thời điểm mười sáu tuổi Trần Dũng được quý nhân trên trấn nhìn trúng, được đưa lên trấn đi học, hai mươi tuổi liền thành con rể của vị quý nhân kia. Khi Trần Dũng nhìn thấy Trần Thụ thìđã là cha của đứa nhỏ một tuổi, ông áo gấm về nhà trở lại thôn, quyên tiền để xây trường học trong thôn.
Lúc ấy ông ngồi trong ô tô mà người trong thôn chưa từng được nhìn thấy, ở dưới ánh mắt của người toàn thôn kiễng chân nhìn trở lại nơi mình sinh ra, thình lình Trần Thụ vọt ra, lao vào xe ông.
Đụng vào người, Trần Dũng tự nhiên là muốn đưa Trần Thụđến phòng khám trị liệu. Sau đó thôn trưởng kể về cuộc đời Trần Thụ cho ông nghe, Trần Dũng đối với ông ta động lòng trắc ẩn, đưa một phần tiền cho thôn trưởng, để thôn trưởng chiếu cốđứa nhỏđáng thương này.
“Vô luận thế nào, đứa nhỏ là vô tội.” Trần Dũng bi thiên mẫn nhân nói.
Thôn trưởng còn đang trông cậy vào tiền Trần Dũng quyên để phát triển thôn, tự nhiên không có chỗ nào không đáp ứng. Từđó, cuộc sống của Trần Thụ so với trước kia tốt hơn nhiều lắm. Trần Thụ cũng nhớ kỹ tên của Trần Dũng.
Sau đó trường học trong thôn được xây dựng. Trần Thụđược thôn trưởng đưa đến đóđi học. Thôn trưởng hy vọng Trần Thụ nhớ kỹân tình của Trần Dũng, vụng trộm nói cho ông ta biết có thể vào học là do Trần Dũng cốý chiếu cố, bất quá Trần Dũng vì thiện mà không muốn người biết, bảo thôn trưởng không cần nói cho Trần Thụ. Trần Thụ bởi vậy đối với Trần Dũng càng thêm cảm kích.
Trần Thụở trong thôn vẫn như cũ không được hoan nghênh, nhưng bởi vì thôn trưởng đối với ông ta khá tốt, ông ta lại hạ quyết tâm lớn để học hành, thành tích học tốt nhất, dần dần sự bài xích của thôn dân đối với ông ta cũng ít đi không ít.
Thời điểm mười sáu tuổi, Trần Thụ trở thành người duy nhất đỗ vào trường trung học ở trấn trên. Việc đầu tiên ông ta làm khi đến trấn trên chính là kích động chạy đi tìm Trần Dũng, tạơn Trần Dũng đã giúp đỡ mình. Tuy rằng hai người chỉ gặp mặt một lần, nhưng ở trong lòng Trần Thụ từ nhỏđã thiếu tình cảm, đối với người đã vươn tay cứu ông ta lại, Trần Dũng chính là trụ cột tinh thần của ông ta.
Trần Dũng đối với đứa nhỏ xuất thân không tốt nhưng cố gắng tiến tới cũng có vài phần kính trọng. Ông cổ vũ Trần Thụ cố gắng học tập cho tốt, nếu có khó khăn có thể mở miệng nhờông giúp đỡ.
Vì không để cho Trần Dũng thất vọng, Trần Thụ liều mạng học tập. Sự vĩđại của ông ta bắt đầu từng chút hiển lộ. Trần Dũng cũng thực hiện hứa hẹn của ông với Trần Thụ, tiếp tục giúp đỡ Trần Thụđi học. Sau đó chuyện làm ăn của Trần Dũng càng làm càng lớn, cần giúp đỡ, Trần Thụ không chút do dự bỏ cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu khó cóđược mà đi theo bên cạnh Trần Dũng, bắt đầu học lại từđầu. Có thể không khách khí nói một câu, tập đoàn Phong Diệp cóđược quy mô cùng với lực ảnh hưởng như ngày hôm nay, không thể không kểđến công của Trần Thụ.
Nhưng vì báo ân tình của Trần Dũng, Trần Thụ không hề có một câu oán hận nào, ngay cả Trần Dũng để cho Trần Huy mới hai sáu tuổi đảm nhận chức tổng giám đốc, gọi ông ta vềđảm nhiệm chức quản gia, Trần Thụđều không nói lời nào.
Này vốn nên là một đoạn giai thoại của Trần gia cùng yy.
Nhưng đoạn giai thoại này có liên quan đến cổ phần của Phong Diệp thì liền trở nên ý vị sâu xa. Hiện nay, Trần Dũng cùng Trần Huy hợp nhau nắm giữ 65% cổ phần của tập đoàn Phong Diệp, trong đó trên tay Trần Dũng có sốđịnh mức là 55%. Lúc trước bảo Trần Thụ lui ra khỏi vị trí tổng giám đốc của tập đoàn, để bồi thường, Trần Dũng đem 4% cổ phần trên tay mình chuyển cho Trần Thụ. Sau đó Trần Thụ lại đem 4% này bán cho Trần Huy, Trần Dũng đối với việc này cũng là bảo trì im lặng. Nhưng trên thực tế, Trần Thụđối với 35% cổ phần còn lại của tập đoàn Phong Diệp vẫn như hổ rình mồi, không ngừng làm ra nhiều động tác nhỏở sau lưng Trần Dũng.
Theo tư liệu thu thập được, phỏng trừng là trước mặt trên tay Trần Thụ nắm giữđến 22% cổ phần của tập đoàn Phong Diệp.
Hơn nữa cổ phần trong tay Trần Thụđột nhiên tăng vọt là từ khi ông ta ba mươi lăm tuổi, hai năm sau khi ông ta lui ra khỏi vị trí tổng giám đốc tập đoàn. Mà trước khi ông ta ba mươi tư tuổi, cổ phần công ty trên tay ông ta chỉ có tầm 11%, sau bao năm cũng không thay đổi.
Ở trong một năm ông ta ba mươi lăm tuổi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì kích thích đến người vẫn luôn trung thành và tận tâm với Trần Dũng, với tập đoàn Phong Diệp nhưông ta?
——————————————————————–
Tiểu kịch trường:
Trần Dục Nhiên: Tôi, ân, nhớ anh ấy……
Tác giả: Nhớ ai?
Khán giả [khinh bỉ]: Cóóc thìđều biết là ai cóđược không?
Tác giả [vung nắm tay]: Người ta không phải làđang xây dựng không khí thôi sao!
Trần Dục Nhiên:…… Tôi vì cái gì phải chịu cái người nhị hóa này?
Tác giả [quýnh]: Con à, con làđang nói ta sao?
Trần Dục Nhiên [trực tiếp không nhìn]:……
Tác giả: Con không lấy lòng ta, ta không cho con gặp Hoắc tổng.
Trần Dục Nhiên [tiếp tục không nhìn, đột nhiên hai mắt sáng ngời]:!
Tác giả [ưỡn ngực]: Cái này đúng rồi! Đến đây nào Trần tiểu thụ, mau lấy lòng mẹ a!
Hoắc Hành Nhiễm: Làm sao vậy?
Tác giả: Tại sao ngươi lại đến đây? Còn chưa tới lượt ngươi xuất trướng a!
Hoắc Hành Nhiễm [liếc mắt tác giả một cái]: Dục Nhiên, lại đây.
Trần Dục Nhiên [cao hứng đi qua]: Hành Nhiễm……
Tác giả:…… Ta là một mảnh lá vàng mùa thu, rơi trên mặt đất không ai đểý, bị người ta giẫm đạp…… t_t hảo đáng thương…… [cắn khăn tay]
===========================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A, phòng trộm chương hảo đáng ghét = =
Không bao giờ muốn làm nữa ~~~