Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 47


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây – Chương 47

Trừ bỏ ngày thứ sáu bị Hoắc Hành Tuấn cùng Hoắc Hành Nhiễm làm cho hoảng sợ, cuối tuần của Trần Dục Nhiên trôi qua vô cùng vui vẻ.

Hoắc Hành Nhiễm nói với Trần Dục Nhiên, nếu bởi vì tình huống đặc biệt trong ký túc xá mà không ngủđược, cậu có thể sang bên này ở. Hoắc Hành Nhiễm đãđăng ký tư liệu của cậu ở chỗ bảo an của tiểu khu, hơn nữa trên thiết bị cảm ứng ở cửa đã có dấu vân tay của cậu. Nếu Trần Dục Nhiên muốn tự mình mở cửa nhà cũng được, trong nhà có người chuyên làm công theo thời gian đến vệ sinh cũng như mua thêm nguyên liệu thức ăn các thứ.

Này so với tình huống Trần Dục Nhiên từng lo lắng thì tốt hơn nhiều lắm, cho nên cậu không chút do dự gật đầu nói cảm ơn.

Vì Trần Dục Nhiên rất lười, trong nhà lại có một máy chạy bộ, cho nên Hoắc Hành Nhiễm cứng nhắc quy định nếu Trần Dục Nhiên qua đêm ởđây thì phải chạy bộ nửa giờ, và lưu lại quá trình chạy. Hoắc Hành Nhiễm sẽđịnh kỳ kiểm tra máy chạy bộ. Nếu Trần Dục Nhiên không có hoàn thành……

“…… Cuối tuần anh sẽ mang em về biệt thự, thời gian học bơi sẽ gấp bội.” Hoắc Hành Nhiễm nắm lấy cánh tay mềm nhũn của người yêu bé nhỏ, cùng với cái bụng bởi vìđược nuôi nấng rất khá màđồng dạng có chút nhuyễn, rất ra dáng gia trưởng nói.

Đây là vì tốt cho cậu……Ít nhất sẽ không bị Charles nhìn chằm chằm khi ở trong nhàấm.

Sau khi Trần Dục Nhiên cân nhắc lợi hại, thực đau đớn gật đầu kịch liệt.

Hoắc Hành Nhiễm am hiểu sâu sắc đạo lýđánh một gậy, cho một viên kẹo. Sau khi quản giáo Trần Dục Nhiên xong, hắn đưa cho cậu một phần quà.

Thời điểm Trần Dục Nhiên nhận được quà, khó có được cao hứng nhảy bổ về phía Hoắc Hành Nhiễm, ở trên mặt hắn dùng sức hôn một cái thật kêu! Cậu thật sự rất là kinh hỉ! Bởi vì phần quà này chính là chiếc di động bị Hoắc Hành Tuấn ném ra ngoài xe!

Lúc trước, sau khi nhận được mười vạn của Hoắc Hành Nhiễm, cậu đối với điện thoại di động hoàn toàn là không có khái niệm gì cả, chỉ theo bản năng chọn một chiếc giống y hệt của Hoắc Đình. Thời điểm tính tiền mới phát hiện ra giá của chiếc điện thoại kia không phải là quý giá bình thường, nhưng chính là luyến tiếc đổi lại, cuối cùng vẫn là cắn răng mua. Sự thật chứng minh, cậu chọn lựa không hề sai. Hơn nữa sau khi thuộc tính trạch kỹ thuật của cậu hiện ra, cậu đối với chiếc di động này chính là yêu thích không nỡ buông tay.

Hơn nữa ý nghĩa của chiếc di động này đối với cậu là vô cùng lớn. Sau khi sống lại, phương thức liên hệ với bạn bè quen biết và người yêu cùng với mọi tin tức dành cho việc học đều lưu lại trong này. Lúc ấy di động bị Hoắc Hành Tuấn đoạt đi ném ra ngoài cửa sổ, trong lòng Trần Dục Nhiên dâng lên một cơn tức trước nay chưa từng có, ngay cả tâm tư muốn giết người cậu cũng có luôn! Sau đó Trần Dục Nhiên đối với chuyện bị mất di động vẫn luôn canh cánh trong lòng, ấn tượng đối với Hoắc Hành Tuấn là hoàn toàn rơi xuống đáy cốc, cơ hồ là ngang bằng với người Trần gia. Hiện tại di động bị mất đã trở lại, vẻ ngoài cùng với ban đầu giống nhau nhưđúc, tất cả sốđiện thoại cùng tin tức được lưu lại đều được bảo tồn đầy đủ!

Phần quà này của Hoắc Hành Nhiễm thật sự là rất tri kỷ! Trần Dục Nhiên hoàn toàn không thể kháng cự lại được!

Thấy nét mặt vui mừng lộ rõ của Trần Dục Nhiên, cầm di động cứ nhìn hết lần này đến lần khác, Hoắc Hành Nhiễm sờ sờđầu cậu, đề nghị nói: “Em có muốn gọi video với Hoắc Đình không?”

Thời điểm ở trường học, Trần Dục Nhiên vì không muốn nhiều người chúý, vẫn luôn nhắn tin với Hoắc Hành Nhiễm. Nghe được đề nghị của Hoắc Hành Nhiễm, cậu nóng lòng muốn thử gật gật đầu.

Hai người nhấn số của Hoắc Đình, chuyển tới hình thức gọi video.

Học viện Minh Hoàng là trường học theo phương thức khép kín, có tiếng quản học sinh nghiêm khắc, nhận đứa nhỏ mới bốn năm tuổi trực tiếp vào làm học sinh năm nhất tiểu học. Tuổi càng nhỏ mà lớp càng cao thìđại biểu cho tư chất cao tương ứng. Bất quá chếđộ quản lý của học viện Minh Hoàng vô cùng nghiêm khắc, ngay cả học sinh tiểu học cũng chỉ có thểđến kỳ nghỉđông và nghỉ hè mới được nghỉ. Hoắc Đình năm tuổi đã học năm ba tiểu học, nghe nói giáo viên chủ nhiệm của bé còn muốn bé tiếp tục nhảy lớp. Là người thừa kếđời thứ tư của Hoắc gia, trách nhiệm trên vai Hoắc Đình là phi thường nặng. Trừ phi làở cùng người cực kỳ thân thiết, bé mới có thể không tự chủđược biểu lộ sự hoạt bát bướng bỉnh của độ tuổi này nên có, chứ bình thường đối với những người khác, bé thủy chung luôn giữ bộ dáng trưởng thành hiểu chuyện sớm để giữ mặt mũi cho Hoắc gia.


Cuối tuần đối với học sinh của Minh Hoàng mà nói là thời gian giao tiếp với nhau. Bọn họ sẽ cùng đủ loại kiểu dáng bạn học khác ở cùng một chỗ, kết thành những vòng lẩn quẩn.

Thời điểm Hoắc Đình xuất hiện trên màn hình điện thoại, bé mang theo khuôn mặt trẻ con bụ bẫm đáng yêu thoạt nhìn vừa bình tĩnh vừa kiêu ngạo, bên môi luôn thường trực một nụ cười nhẹ cốđịnh, rụt rè lại đúng lễ.

Luận công lực, Hoắc Đình cùng với ba ba bé là Hoắc Hành Nhiễm còn kém xa lắm. Hoắc Hành Nhiễm có thể cho người ta cảm thấy bản chất hắn là một người ôn hòa nhã nhặn. Bất quá trong nháy mắt, Trần Dục Nhiên cảm thấy Hoắc Đình cùng với Hoắc Hành Nhiễm thật sự là giống nhau đến kinh người!

Nếu không phải trong mắt Hoắc Đình rất nhanh liền hiện lên một chút kích động, Trần Dục Nhiên còn tưởng rằng bé không vui khi nhìn thấy cậu.

Hoắc Đình trên màn hình hơi hơi nâng cằm lên, tựa hồ làđang nói chuyện với người khác: “Trưởng bối của tôi gọi điện đến, xin thất lễ.” Thanh âm thực bình thản.

“Chúng tớđợi cậu.” Rất nhiều tiếng nói non nớt đồng loạt vang lên.

Trần Dục Nhiên nghĩđến cả một phòng những đứa trẻ tám tuổi ra vẻ thành thục khách sáo với nhau, đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Sau đó cảnh tượng trên màn hình biến đổi, bắt đầu hơi hơi chớp lên, tựa hồ là Hoắc Đình đang cầm di động đi đến nơi khác. Tiếng mở cửa cùng tiếng đóng cửa rõ ràng truyền qua di động.

“Anh ơi!” Hoắc Đình hưng phấn gọi! Đôi mắt bé cười đến híp lại thành một vòng cung, gương mặt kích động xuất hiện trên màn hình.

Loại tốc độ biến sắc mặt này làm Trần Dục Nhiên cảm thấy kinh ngạc. Cậu có chút chưa thích ứng được nháy mắt mấy cái: “……Ách, Tiểu Đình, chào em!”

“Anh ơi, em rất nhớ anh!”Ánh mắt Hoắc Đình hơi hơi đỏ lên, “Anh cũng không gọi điện thoại cho em…… Cũng không nhớ em……”

Trần Dục Nhiên đổ mồ hôi: “Anh có gửi tin nhắn nha, hiện tại không phải đang gọi điện cho em sao?”

Hoắc Đình hừ hừ, tỏ vẻ miễn cưỡng vừa lòng: “Anh ơi, hiện tại anh đang ở đâu vậy?”Đôi mắt to của bé quay tròn, quan sát bài trí phía sau Trần Dục Nhiên, cảnh giác nói: “Anh hẳn là phải ở biệt thự của ba ba chứ, không phải sao? Cho dù ba ba trong ngoài không đồng nhất, thích khi dễ người khác, anh cũng không thểở bên ngoài để cho dã nam nhân lừa gạt chạy đi nha!” Gương mặt bánh bao bắt đầu vội đến giơ chân, phi thường lo lắng Trần Dục Nhiên sẽ bỏ rơi ba ba phúc hắc của mình mà chạy theo kẻ khác.

Thái dương của Trần Dục Nhiên giật giật. Cái gì gọi là‘bị dã nam nhân bên ngoài lừa gạt chạy mất’? Cậu thoạt nhìn thực ngốc nghếch sao? Hơn nữa, vì cái gì nhất định phải là nam nhân? Không thể là nữ nhân sao?

Bất quá, ‘ba ba trong ngoài không đồng nhất, thích khi dễ người khác’?

Cậu nheo mắt lại, yên lặng cầm điện thoại di chuyển để cho Hoắc Đình có thể nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh cậu, Hoắc Hành Nhiễm đang hàm chứa nụ cười. Thời điểm Hoắc Hành Nhiễm nghe được con trai của mình nói hắn ‘trong ngoài không đồng nhất, thích khi dễ người khác’, mày đều không cóđộng một chút nào, chỉ là cong lên một đường cong hoàn mỹ bên khóe môi.


Hoắc Đình giống như bị người ta nắm lấy yết hầu, cả người rõ ràng cứng đờ. Cho dù lấy chỉ số thông minh của bé cũng không nghĩđược ba ba Hoắc Hành Nhiễm sẽ cùng anh gọi video cho bé, bây giờ còn để lộ ra cảnh – hai cha con ngay cảđiện thoại cũng đều không có gọi cho nhau lấy một lần! Hoắc Đình cảm thấy chính mình bị hố, cho Trần Dục Nhiên một ánh mắt ai oán, sau đó lựa chọn tính quên đi câu nói phê phán ba ba của mình vừa rồi, vui vẻ nói: “Anh, ba ba cũng ở đây nga! Ba ba thật sự là quá tốt, cuối tuần còn có thể bỏ công việc đểở bên anh, còn kim……Ách, kim ốc tàng anh* a, ha ha ha ha……”

(*): câu gốc là“kim ốc tàng kiều” có nghĩa làđem người yêu giấu đi, bao dưỡng

Bởi vì rất giả tạo, cho nên nói đến cuối cùng đã thành ra lộn xộn.

Sắc mặt Hoắc Hành Nhiễm vẫn như cũ không có nửa phần biến hóa, tiếp tục đối với Hoắc Đình cười đến ôn hòa thân thiết. Còn Trần Dục Nhiên ngồi bên người hắn lại cảm thấy khi Hoắc Đình nói ‘kim ốc tàng anh’, hơi thở của Hoắc Hành Nhiễm phát sinh chuyển biến vi diệu.

Hoắc Đình run lên, lặng lẽ hướng về phía Trần Dục Nhiên mà cầu cứu, Trần Dục Nhiên cho bé một anh mắt lực bất tòng tâm. Bả vai nhỏ bé của Hoắc Đình sụp xuống: “Ba ba…… Con sai rồi……”

“Nga, con làm sao mà lại sai rồi?” Hoắc Hành Nhiễm nhướn mày, tựa hồ có chút kinh ngạc. Cái này ngay cả Trần Dục Nhiên đều cảm thấy hắn cóđiểm giả tạo.

Hoắc Đình cúi thấp cái đầu nho nhỏ xuống, giống như chú gà trống bịđánh bại: “Con sai rồi, con không nên, không nên……Ân…… Nói xấu ba ba……” Bộ dáng đáng thương hề hề.

Kỳ thật Hoắc Tiểu Đình thật sự cũng không nói gì sai. Trần Dục Nhiên yên lặng nghĩ, cổ vũ trên tinh thần sự dũng cảm của bé.

“Ân?” Hoắc Hành Nhiễm cười như không cười phát ra một đơn ân.

“Con, con, nghỉđông con trở về, sẽăn xong năm miếng củ sen……” Hoắc Đình mím môi ‘tự nguyện’ nhận sự trừng phạt. Cùng Hoắc Đình ăn cơm, Trần Dục Nhiên biết bé có bao nhiêu chán ghét ăn củ sen. Kỳ thật trong tất cả trẻ em, thói quen sống của Hoắc Đình là phi thường tốt, ít che dấu gì cả, lại còn sống với ba ba của bé là Hoắc Hành Nhiễm.

Nhưng mỗi người luôn luôn có một ít đồăn mình đặc biệt chán ghét.

Củ sen là thiên địch của Hoắc Đình. Cho dùở dưới ánh mắt của Hoắc Hành Nhiễm, bình thường bé nhiều nhất cùng chỉăn nửa miếng củ sen đãđược cắt lát, có thể hứa hẹn ăn năm miếng đã là cực hình rồi.

Trần Dục Nhiên trong lòng cảnh giác: Tuyệt đối không thể để Hoắc Hành Nhiễm biết được đồăn mà cậu ghét.

“Nga?” Hoắc Hành Nhiễm tiếp tục phát ra một đơn âm, cư nhiên làý tứ‘còn gì nữa’.

Cả người Hoắc Đình bắt đầu phát ra hơi thở chịu ngược, đôi mắt nhỏ lại nhìn về phía Trần Dục Nhiên……


Trần Dục Nhiên không khỏi có điểm mềm lòng.

“…… Ách, Hành Nhiễm, học viện Minh Hoàng thật sự chỉ có nghỉđông và nghỉ hè mới được nghỉ sao?” Cậu bắt lấy cánh tay Hoắc Hành Nhiễm, dời đi lực chúý của hắn nói sang chuyện khác.

“Bình thường thì là như vậy.” Hoắc Hành Nhiễm liếc mắt nhìn Hoắc Đình một cái, hơi hơi mỉm cười, đột nhiên không tiếp tục truy cứu nữa, trả lời câu hỏi của Trần Dục Nhiên.

“Vậy là có tình huống đặc biệt?” Trần Dục Nhiên tò mò.

“Em muốn để Hoắc Đình về nhà nhiều hơn sao?” Hoắc Hành Nhiễm hỏi, nhất châm kiến huyết*.

(*): một lời nói trúng tim đen, tâm sự

Trần Dục Nhiên sờ sờ mũi: “Em chỉ là cảm thấy nó còn nhỏ như vậy, chỉ có thể nghỉđông và nghỉ hè mới được về nhà, thật làđáng thương……” Thấy Hoắc Hành Nhiễm bình thản như vậy, hẳn là sẽ bình thường cũng không đến trường thăm Hoắc Đình. Trần Cảnh Nhiênm Trần Phách Nhiên của Trần gia cũng luôn luôn ở trong học viện Minh Hoàng, quan hệ của họ cùng với Trần Dũng còn tốt một chút, chứ tình cảm với cha mẹ anh chị em thì rất nhạt. Cậu không hy vọng tương lai Hoắc Đình cũng sẽ biến thành như vậy.

“Dục Nhiên, học viện Minh Hoàng là của Hoắc gia.” Hoắc Hành Nhiễm nhắc nhỏ Trần Dục Nhiên chuyện này. Hoắc gia ở kinh thành là người nắm trong tay tập đoàn Minh Hoàng. Học viện Minh Hoàng chính là một quân cờ trong chi nhánh giáo dục của tập đoàn Minh Hoàng. Lấy địa vị của Hoắc Đình, có thể coi là tiểu thái tử của học viện Minh Hoàng, ngay cả hiệu trưởng cũng phải kính bé ba phần.

“Cho nên?” Trần Dục Nhiên khó hiểu hỏi. Cái đó với Hoắc Đình có thể về nhà hay không có quan hệ gì sao?

“Anh à!” Hoắc Đình ở trên màn hình khó nên được hưng phấn kêu lên, “Ý tứ của ba ba là, em có thể tự mình quyết định bình thường có về nhà hay không! Anh muốn em về nhà sao?”

A?

************************************************************

Kết quả của cuộc gọi video với Hoắc Tiểu Đình là nhận được cái gật đầu của Hoắc Hành Nhiễm, cho phép Hoắc Đình một tháng về nhà một lần. Đến lúc đó Hoắc Hành Nhiễm sẽ làm lái xe đưa Hoắc Đình đến ngôi nhàở bên cạnh đại học Thiên Khê này. Nếu Hoắc Hành Nhiễm không có thời gian rảnh, Hoắc Đình sẽ do Trần Dục Nhiên quản. Bất quá Hoắc Hành Nhiễm đưa ra ước pháp tam chương cho hai người, trong đó có một cái chính là, một tháng nhiều nhất chỉ có thểđến McDonald’s hoặc KFC một lần.

Thời điểm nghe đến điều đó, vô luận là Trần Dục Nhiên bên này hay là Hoắc Đình bên kia cũng bất giác cúi đầu thè lưỡi – quả nhiên sự việc đã bại lộ.

Nhưng điều kiện này đã muốn là hoãn thi hành hình phạt. Hoắc Đình vô tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa cam đoan sẽđốc thúc Trần Dục Nhiên ngoan ngoãn vận động. Cái này thìđến phiên Trần Dục Nhiên trừng bé.

Dù sao đến cuối cùng, có thể miễn cưỡng xem như là kết cục giai đại vui mừng.

Thời điểm chiều muộn ngày cuối tuần, Hoắc Hành Nhiễm lại đè Trần Dục Nhiên ra làm một lần. Bởi vì lần này Hoắc Hành Nhiễm lại trở nên thật ôn nhu, cho nên Trần Dục Nhiên không thể kiên quyết bắt hắn không được để lại thêm dấu vết trên cái cổđã muốn đủđáng thương của mình nữa. Bất quá sau khi dục vọng bị gợi lên, thần chí không rõ, cậu cũng không nhớ rõ rốt cuộc Hoắc Hành Nhiễm có cắn cổ cậu hay không. Chỉ có thể vào lúc tắm rửa soi gương phiền não nhìn cái cổ mang theo không ít dấu vết của mình, sau đó bắt đầu nghĩđến chuyện có nên trong mùa hè mà mặc áo cao cổ hay không.

Hoắc Hành Nhiễm nhìn cậu phiền não trong chốc lát, không thể không nghĩđến cậu đang bắt đầu tính toán đến khả năng trốn học, thấy thú vị cười cười.

Thẳng đến khi Trần Dục Nhiên ngủ rồi, Hoắc Hành Nhiễm mới lấy ra một tuýp thuốc mỡ, bôi một lớp mỏng lên cổ Trần Dục Nhiên.


Sau khi tỉnh lại, Trần Dục Nhiên phát hiện trừ bỏ vết cắn có vẻ nghiêm trọng kia, trên cổ hoàn toàn sạch sẽ không một vết nào khác. Mà vết cắn kia, dùng một miếng băng cá nhân nhỏ dán lên là có thể che khuất!

Hoắc Hành Nhiễm còn xoa xoa đầu cậu, ở trên miếng băng hôn một cái, giống như an ủi nói: “Nói là bị muỗi cắn làđược rồi.”

Có thuốc mỡ dùng tốt như vậy, vì cái gì không lấy ra từ sớm? Trơ mắt nhìn cậu phiền não như thế sao?

Hoắc Đình, cái gì mà trong ngoài không đồng nhất với yêu khi dễ người gìđó, thật sự thì em cũng không nói sai cho ba ba em đâu!

Đối với người yêu như vậy, Trần Dục Nhiên chỉ có thểở trong lòng vô lực oán thầm.

*******************************************************

Ngày hôm sau trở lại trường học, Trần Dục Nhiên vẫn là trước tới ký túc xá lấy sách giáo khoa.

Vừa vặn gặp được Trình Nguyên Lãng chuẩn bị rời khỏi ký túc xá, hai người chào nhau một tiếng. Trình Nguyên Lãng đột nhiên dừng lại, nhướn mày ý vị thâm trường bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên phản xạ tính lấy tay che cổ, đụng tới miếng băng cá nhân mới chậm rãi buông tay ra, cố gắng làm như không có việc gì hỏi: “…… Làm sao vậy?”

Đáng tiếc đây chính là giấu đầu lòi đuôi. Trình Nguyên Lãng nguyên bản là hoài nghi, lúc này thì có thể khẳng định rồi. Hắn lộ ra một nụ cười hiểu rõ, sau đó lắc đầu: “Không có việc gì.”

…… Trần Dục Nhiên nhanh chóng chạy vào lấy sách giáo khoa, thực không có tiền đồ chạy mất. Thời điểm đi đến phòng học, di động của cậu rung lên. Cậu vừa mở ra xem, có chút kinh ngạc dừng lại, không tiếp tục đi về phía phòng học nữa. Tin nhắn là do Lý Lạc gửi tới, nội dung là như vậy: [Đừng đến phòng học. Trần Ngọc Dung cùng Trương Quân Dật đang cãi nhau, về cậu đấy. Đến chỗ gác chuông đợi tôi, tôi lập tức tới ngay.]

Trần Dục Nhiên xoay xoay di động. Tin nhắn này của Lý Lạc có vẻ là rất gấp gáp. Cậu với Lý Lạc cũng không có thâm giao gì. Ở trong trường học, thái độ của Lý Lạc đối với cậu cũng là có chút tị mà không kịp. Tuy rằng cuối tuần Lý Lạc chủđộng gửi một tin nhắn nhắc nhở cậu phải lên ban hội, cóý tứ làm dịu đi quan hệ giữa hai người, nhưng có vết xe đổ của Trương Quân Dật……

…… Cậu có nên tin tưởng Lý Lạc không?

Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ. Cậu không thể bởi vì cái tên đểu Trương Quân Dật kia mà từ nay về sau nghi ngờ lung tung. Cậu cũng không phải là Trần Dục Nhiên yếu đuối trước kia nữa.

Cậu chuyển hướng đi về phía gác chuông.

==============================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cám ơn lời chúc của mọi người!

Ngày mai là tiết nguyên tiêu, cầu chúc mọi người tiết nguyên tiêu khoái hoạt! Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.