Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 20


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây – Chương 20

Nói là đi thăm ‘công ty của ba ba’, Hoắc Đình đem Trần Dục Nhiên thẳng tắp lên đến tầng 38, lôi kéo cậu đi vào một căn phòng.

Phòng này trải thảm lông dê thật dày, có TV LCD, máy chơi game, bàn học, máy tính, tủ lạnh, sô pha,…… đầy đủ mọi thiết bị.

Trừ bỏ TV LCD đang dừng hình ảnh của một trò chơi cùng với tay cầm bị ném ở trên đất, hết thảy trong phòng đều được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp và sạch sẽ.

“Đây là phòng của em, anh thấy sao?” Hoắc Đình chờ mong nhìn Trần Dục Nhiên, có chút ngượng ngùng. Được gặp lại Trần Dục Nhiên bé vẫn cảm thấy thật cao hứng. Bình thường bé cũng được coi như giảo hoạt trưởng thành sớm nhưng lúc này lại lập tức trở thành ngây thơ chất phác, hoạt bát đúng với tuổi của mình.

Bé chính là thích anh này, không có lý do gì!

“Ý của em là, đây là do em sắp xếp?” Trần Dục Nhiên hỏi.

Hoắc Đình kiêu ngạo gật đầu: “Em muốn cái gì thì sẽ nói cho ba ba, ba ba sẽ chuẩn bị cho em cái đó.”

“Ba ba em cho phép em chơi điện tử?” Trần Dục Nhiên tò mò. Hoắc Hành Nhiễm vừa nhìn là đã biết xuất thân vô cùng ưu tú, là một công tử quý tộc được giáo dưỡng vô cùng tốt, nhất định là được nhận sự giáo dục chính thống. Sẽ đối với mấy thứ trò chơi điện tử linh tinh gì đó sẽ vô cùng bài xích, cười nhạt mới đúng chứ.

“Ba ba sẽ không quản em. Ông ấy luôn nói, chỉ cần em có thể gánh vác hậu quả là tốt rồi.” Hoắc Đình nói thực rõ ràng. Hoắc Hành Nhiễm không có để ý đến bé, nhưng bé ở nhà vẫn nhận được sự giáo dục anh tài, tư duy rõ ràng, phi thường thông minh, so với bạn cùng lứa tuổi thì xuất sắc hơn nhiều. Bé gần năm tuổi đã có thể vào học trong cấp tiểu học của học viện Minh Hoàng, có thể thấy được bé con bao nhiêu thiên phú.

“Cho nên em nghiện chơi game?” Trần Dục Nhiên thuận miệng hỏi.

“Mới không có!” Hoắc Đình kháng nghị, “Em chỉ chơi điện tử một tiếng thôi, nghỉ ngơi hai mươi phút rồi lại tiếp tục đọc sách trong hai tiếng.” Bé vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình: “Em đều có thể làm được!”


Nụ cười của Trần Dục Nhiên chợt tắt, cậu hiểu rõ, chuyện này đối với một người lớn mà nói đã là không dễ dàng, nói gì là một đứa bé mới năm tuổi? Sự kiên nhẫn của trẻ con vốn còn kém, hơn nữa lại vừa mới bắt đầu cảm nhận được sự hấp dẫn của trò chơi điện tử…… Trần Dục Nhiên vẫn còn nhớ rõ đêm đó cậu cùng Hoắc Đình đi chơi điện tử, Hoắc Đình có bao nhiêu mê mẩn…… Hoắc Đình có thể tự giác đến loại trình độ này, thật sự là đáng quý, nhưng đồng thời lại làm cho người ta có chút không đành lòng.

Mới năm tuổi, đúng ra là nên tận tình vui chơi, yêu khóc yêu nháo, hưởng thụ tuổi thơ. Nhưng Hoắc Đình đã nhận được sự giáo dục khắc nghiệt như vậy, hơn nữa lại tự hạn chế cùng tuân thủ mọi điều!

Trần Dục Nhiên không khỏi sờ sờ đầu của cậu: “Nhóc thật tuyệt!”

Hoắc Đình trừng lớn đôi mắt, mờ mịt há miệng thở dốc, tựa hồ còn chưa phản ứng lại được.

Cũng khó trách Hoắc Đình lộ ra một bộ biểu tình như vậy! Bé từ nhỏ đã được định là người thừa kế của tập đoàn, thứ phải học chuyện phải làm có rất nhiều. Nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều là một bộ đương nhiên, giống như là bé trời sinh liền nổi bật, hơi chút biểu hiện ra sự vô ý, sẽ dẫn đến dạy dỗ nghiêm khắc. Cho dù từng được người khen ngợi qua, nhưng không phải xem ở phân lượng của ông nội thì chính là nể mặt ba ba bé. Đây vẫn là lần đầu tiên có người thật sự khen ngợi bé như vậy!

Mà bé thích người đó, tin tưởng người đó!

Hoắc Đình ha ha cười ngây ngô, ngượng ngùng cọ cọ lên cánh tay Trần Dục Nhiên, trên mặt trồi lên hai rặng mây đỏ ửng, ngây cả hai lỗ tai như bạch ngọc cũng hồng hồng!

“Em kéo anh lại đây mà lại mặt đỏ cúi đầu không nói lời nào sao?” Trần Dục Nhiên trêu ghẹo.

“Mới không phải!” Hoắc Đình ngẩng đầu, khẩn cấp nói, “Anh chơi điện tử với em đi! Những người khác đều không chịu chơi với em!”

Trần Dục Nhiên đối với Hoắc Đình rất có hảo cảm, lại nhiều thêm một phần kiên nhẫn. Nếu hôm nay không cần đi làm, cũng rất nhàn rỗi, đối với đề nghị của Hoắc Đình, Trần Dục Nhiên không thể không đáp ứng rồi.

Hoắc Đình lập tức lấy ra một cái tay cầm khác đưa cho Trần Dục Nhiên. Bé rất quen thuộc thao tác điều khiển, lại bắt đầu trò chơi một lần nữa.


Trò chơi này cũng không phải trò chơi mà đêm đó Trần Dục Nhiên cùng chơi với Hoắc Đình ở máy chơi game, mà là trò chơi Trần Dục Nhiên chưa từng gặp qua. Toàn bộ đều là tiếng anh, yêu cầu người chơi phải có năng lực tư duy nhanh cùng với phản ứng nhanh nhẹ, không dễ dàng để thắng.

Hoắc Đình tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất quen thuộc với trờ chơi. Trần Dục Nhiên cũng cùng lúc là tay chơi giỏi, tuy rằng lần đầu chơi, lại có thể kiên cường đối chiến với Hoắc Đình, thậm chí lúc sau còn chiếm thượng phong!

“Anh, anh chơi thật lợi hại!” Hoắc Đình kinh hô, sùng bái nhìn Trần Dục Nhiên! Một bên chặt chẽ chú ý vẻ mặt của Trần Dục Nhiên, nhìn xem cậu có vì thắng mà lơ đãng hay không để bé có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Đối với tiểu quỷ Hoắc Đình lòng dạ hẹp hỏi này, trả lời của Trần Dục Nhiên chính là vươn tay búng một phát lên trán Hoắc Đình!

“Á!” Hoắc Đình nho nhỏ thét lên một tiếng, một giây lơ đãng, tiến độ trên màn hình TV LCD của bé tụt lại so với Trần Dục Nhiên rất nhiều!

Hoắc Đình kinh hô một tiếng, không dám thả lỏng lần nữa, đôi tay nhỏ bé thao tác trò chơi trên tay cầm, hết sức chăm chú chơi!

Một lớn một nhỏ nằm cùng nhau, đánh nhau kịch liệt, âm thanh trò chơi ‘binh lách cách bàng’ vang lên rất kịch liệt!

Có người đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy chính là một màn này. Tươi cười thân thiết trên mặt người tới khi nhìn thấy sườn mặt của Trần Dục Nhiên liền cứng đờ!

“Trần Dục Nhiên, sao mày lại ở chỗ này?” Thất thanh thét chói tai!

Cái tiếng này phải nói là quá mức bén nhọn chói tai, một lớn một nhỏ đang trầm mê trong trò chơi đồng thời run lên, tay trước một cái, nhân vật trên màn hình quanh vinh bỏ mình! (aka chết=)))


Hai người không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dài tiếc nuối, sau đó cùng mang bộ mặt nhăn nhó trừng trừng nhìn về phía người quấy rầy bọn họ! Hai người cắt cùng một kiểu tóc giống nhau, hiện tại qua một thời gian tóc đồng thời dài ra, làm cho một lớn một nhỏ mang theo một ít cảm giác tương tự nhau.

Hai người cùng nhau mất hứng, khí thế phá lệ lớn, ánh nhìn chằm chằm kia, thẳng tắp trừng làm cho người kia không tự giác lùi về phía sau từng bước!

Trong mắt Trần Dục Nhiên nổi lên kinh ngạc, người lỗ mãng quấy rầy bọn họ chơi game, cư nhiên là Trần Ngọc Dung!

Cô ta mặc trên người một bộ đồ công sở cao cấp, lộ ra đường cong thân thể lung linh, tóc búi theo kiểu chính thức nhưng không làm mất đi vẻ sinh đẹp, một tay ôm tập văn kiện lớn, rất có vài phần hương vị tinh anh.

Sao cô ta lại xuất hiện ở trong này?

“Trần Dục Nhiên, mày ở trong này làm gì?” Nhận thấy mình bất giác lui bước, trong lòng Trần Ngọc Dung tức giận, nhất thời quên phải bảo trì hình tượng trước mặt người ngoài, lớn tiếng quát Trần Dục Nhiên.

Từ bữa tiệc sinh nhật lần trước, rốt cục ý thức được sự biến hóa của Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung vốn định điều chỉ thái độ đối với Trần Dục Nhiên. Nhưng sự kiêng kị ở sâu trong tâm trí khi nhìn thấy Trần Dục Nhiên xuất hiện ở Tập đoàn Á Thánh liền toàn bộ bộc phát! Trần Ngọc Dung chỉ cảm thấy sự tồn tại của Trần Dục Nhiên chính là để đối nghịch với cô! Bằng không như thế nào lại giống như âm hồn không tan, luôn xuất hiện ở trước mặt cô?

Kiếp trước cũng vậy!

Không sai, giống như Trần Dục Nhiên trước kia chết một cách ly kỳ, rồi sau đó ‘Trần Dục Nhiên’ hiện tại sống lại, Trần Ngọc Dung cũng là trọng sinh! Kiếp trước, cô ở tuổi ba mươi đã nhiều lần trải qua gian nan khốn khổ của đời người, lấy một phương thức cực mất danh dự mà chết đi, không nghĩ là lại mang theo trí nhớ mà sống lại, trọng sinh về lúc còn là trẻ con. Bắt đầu từ khi đó, Trần Ngọc Dung liền có một cuộc sống khác hẳn với kiếp trước!

Trần Ngọc Dung hao hết vô số tâm tư mới có thành tích như ngày hôm nay, Trần Dục Nhiên lại giống như là một lời nguyền rủa, thủy chung luôn xuất hiện xung quanh cô. Không có lúc nào là không nhắc nhở cô, hết thảy những gì mà cô có bây giờ đều là trộm được, đều mang theo đủ loại tai họa ngầm, tùy thời đều có khả năng bùng nổ! Ông trời tùy thời có thể thu hồi tất cả những gì mà cô có, đem cô trở lại thành hai bàn tay trắng!

Cho nên Trần Ngọc Dung mới vẫn không ngừng chèn ép Trần Dục Nhiên, khiến cho Trần Dục Nhiên kiếp trước lúc nào cũng đè đầu cô, trở nên hèn mọn vô năng, chỉ có thể quỳ xuống dưới chân cô. Cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ làm được, và cô đã thành công!

Nhưng giống như trong nháy mắt, Trần Dục Nhiên lại thay đổi! Trở nên thực không giống với trước kia, trở nên giống như với hắn của kiếp trước, càng ngày càng làm cho người khác chú ý, càng ngày càng xuất sắc……

Trần Dục Nhiên càng xuất sắc, Trần Ngọc Dung cô lại càng ảm đạm!


Cô không có cách nào dễ dàng tha thứ chuyện này! Cô tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước! Tuyệt đối không cho phép Trần Dục Nhiên lại cướp đi mọi thứ của cô! Người con gái chói mắt nhất của Trần gia, chỉ có thể là Trần Ngọc Dung cô!

Trần Ngọc Dung không thể tự kềm chế mà lâm vào suy nghĩ của mình, nhưng những lời nói cay nghiệt của cô đối với Trần Dục Nhiên làm cho người thích Trần Dục Nhiên như Tiểu Hoắc Đình thật sự rất mất hứng!

Hoắc Đình vừa thấy Trần Ngọc Dung ra vẻ tươi cười thân thiết lấy lòng mình liền biết mục đích của cô ta là gì. Này khiến cho Hoắc Đình vốn không có nhiều hảo cảm với Trần Ngọc Dung, huống chi cô ta còn ở trước mặt bé ra dáng chủ nhân chất vấn anh của cậu ở trong phòng của cậu, càng thêm chán ghét cô ta?

“Dì à!” Hoắc Đình mềm mại nhu nhu gọi nhấn từng chữ rõ ràng, “Đây là phòng của cháu, xin hỏi dì tiến vào đây làm gì? Thời điểm vào có gõ cửa hay không? Cho dù có gõ cửa đi chăng nữa thì cháu đã cho phép dì mở cửa tiến vào hay chưa?”

Bé liên tục hỏi ba vấn đề, trật tự rõ ràng, cơ hồ đem tất cả mọi lý do để cãi lại phá hỏng hết, chỉ kém không có lớn tiếng quát Trần Ngọc Dung vì sao không mời mà đến này.

Trần Ngọc Dung bị Hoắc Đình chất vấn liền thấy cả kinh, há mồm trừng mắt nhìn Hoắc Đình nói không nên lời. Chờ khi tiêu hóa hết ý từ trong lời nói của Hoắc Đình, khuôn mặt cô ta hết xanh lại trắng.

Chi nhánh đầu tiên của Tập đoàn Á Thánh ở Đại Lục chính là thành phố Thiên Khê. Tập đoàn Phong Diệp của Trần gia ở Thiên Khê có lực ảnh hưởng rất lớn, là lựa chọn đầu tiên nên hợp tác của Tập đoàn Á Thánh. Những lão đại trong thương giới khác ở Thiên Khê còn đang chần chờ, Trần Ngọc Dung đã thuyết phục ông nội Trần Dũng đáp ứng hợp tác với Á Thánh, bởi vì Trần Ngọc Dung rất rõ ràng thân phận thật sự của Hoắc Hành Nhiễm Tập đoàn Á Thánh. Lúc này đây, cô chính là cầu nối để hai nhà hợp tác với nhau, lấy thân phận thực tập sinh đảm nhiệm vị trí trợ lý thư kí tạm thời của Hoắc Hành Nhiễm, trong vòng tháng rưỡi. Nói là trợ lý thư kí, nhưng cô ta cũng không phải là thư kí của Hoắc Hành Nhiễm, mà cấp trên trực tiếp là trợ lý của Hoắc Hành Nhiễm – Tiết Trì Thụy.

Hôm nay, cô tỉ mỉ chuẩn bị một phen, được lái xe hộ tống đến Tập đoàn Á Thánh. Nhưng không thể tưởng được là Hoắc Hành Nhiễm có công việc khác không ở công ty, chỉ ra một chỉ thị cho một trợ lý tổng tài khác là Hoắc Đào tiếp đãi cô, không cần chậm trễ. Thậm chí ngay cả cấp trên trên danh nghĩa của Trần Ngọc Dung là Tiết Trì Thụy cũng không có ở đây. Hoắc Đào khách khách khí khí nói một ít quy trình làm việc cùng các hạng mục công việc cần chú ý cho Trần Ngọc Dung biết, sau đó đưa cho cô một tập công văn của Tập đoàn Á Thánh để xem.

Văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm cùng hai trợ lý, một thư kí ở tầng 38. Địa điểm làm việc của Trần Ngọc Dung cũng ở tầng 38. Cô cùng với thư kí Lý Ngưng từ lần gặp ở bữa tiệc của Trần gia liền nhìn nhau không vừa mắt, chỉ lưu lại vẻ khách khí ở mặt ngoài. Hoắc Đào vừa đi, Trần Ngọc Dung không nghĩ sẽ đối diện với Lý Ngưng, liền dời bước đi lại quanh tầng 38 để làm quen. Đi đến một cánh cửa phòng, ngoài ý muốn nghe được thanh âm của trò chơi loáng thoáng truyền ra từ đó! Ai có thể ở trong thời gian làm việc mà ở tầng cao nhất của Tập đoàn Á Thánh quang minh chính đại chơi game? Nghĩ như vậy, Trần Ngọc Dung đã muốn đoán được người ở bên trong là ai! Người ở bên trong chỉ sợ chính là đứa con duy nhất của Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Đình năm tuổi!

Nếu mục tiêu của cô là Hoắc Hành Nhiễm, như vậy con của hắn, Hoắc Đình tự nhiên cũng là một đối tượng cần chú ý. Để được một đứa bé năm tuổi thích, Trần Ngọc Dung cảm thấy đó không phải là việc khó, cho nên cô liền không hề cố kỵ mở cửa xông vào. Nhưng hết thảy lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô!

Lúc này đối mặt với sự chất vấn của một Hoắc Đình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Trần Ngọc Dung hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào. Bởi vì mặc kệ nói như thế nào, hành vi của cô ở trong mắt người khác đều là phi thường thất lễ. Nếu việc này xảy ra trước mặt Hoắc Hành Nhiễm, cô sẽ thực mất mặt!

Nhưng cô lại không nghĩ sẽ yếu thế ở trước mặt Trần Dục Nhiên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.