Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 85


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tô Trạm – Chương 85

Mặt trời chói chang dần dần xuống núi, theo thông lệ, buổi tối sẽ không lên đường, sau khi An sư trưởng qua đây xin chỉ thị của Tô Trạm, Tô Trạm liền hạ lệnh tìm địa điểm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày hôm sau lại đi tiếp. Chỗ này nằm ở khu vực tiếp giáp giữa địa bàn của Tô gia và Mục gia, đi vào rừng sâu núi thẳm một đoạn đường nhỏ là có một sơn trại, Tô tướng quân quanh năm trải qua nơi này, đối với sơn trại này vô cùng quen thuộc, lần này cũng chuẩn bị ở trong sơn trại này ngủ một đêm.

Nhưng mà quân đội Tô gia sau khi nhận được mệnh lệnh không lâu đang chuẩn bị hướng vào trong trại đột nhiên lại cảnh giác hẳn lên, các binh lính vốn là đem súng xách lung tung cũng lập tức chỉnh tề lên đạn.

Tô Trạm cũng lần mò bao súng ôm trong lòng, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Lý Thành Phong lúc nãy nhảy nhót hoạt bát cũng đột nhiên đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, quay sang nhìn Triệu Cẩm Trình, rồi đáp lời, “Nhị thiếu, tôi đi xuống xem thử, các người che chở…”

Nhưng mà cửa còn chưa mở, có binh lính liên lạc lại từ phía trước đỏ mặt chạy tới, dùng tiếng Hán pha lẫn tiếng Đạn Bang hấp ta hấp tấp bẩm báo, “Nhị thiếu, phía trước có một đội ngũ, nhưng mà, là, là người của Mục thiếu!”

Mục thiếu ở đây chỉ có thể là một người — Mục Thiên Chương.

Tô Trạm ngồi trong xe, rời xa Tô Phiếm và ngôi nhà thư thái thoải mái, ở trong rừng núi miền Bắc Miến Điện ẩm ướt oi bức buồn bực khó chịu chạy cả ngày, không nghĩ tới ở đây vật mà có thể gặp được Mục Thiên Chương, tâm trạng lúc này có thể nói là vui mừng quá đỗi. Hắn liền đem mũ trong tay ném qua một bên, động tác linh hoạt nhanh chóng xuống xe, làm cho hai phó quan và ba vệ sĩ đều sửng sốt — Trong lòng nghĩ rằng, thì ra nhị thiếu gia không phải là hũ nút ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích a!

Mục Thiên Chương đang cưỡi trên một con ngựa thuộc giống ngựa lùn, nhưng mà con ngựa này chắc là đã trải qua cải tạo huyết thống, tứ chi và thân thể rõ ràng là dài hơn và cũng khoẻ mạnh hơn giống ngựa lùn, Mục Thiên Chương mặc một cái áo màu xanh quân đội lộ ra tư thế oai hùng hiên ngang.

An sư trưởng và vài tiểu đoàn trưởng cũng đứng ở một bên, mặc dù bọn họ là sĩ quan của Tô gia, nhưng Mục Thiên Chương dựa theo thực lực và thân phận mà nói cao hơn bọn họ rất nhiều. Cho nên giờ phút này bọn họ khá là biết điều không có tiến lên phía trước nói chuyện, có đủ tư cách để nói chuyện với Mục thiếu, cũng chỉ có nhị thiếu.

Vừa thấy Tô Trạm chạy xuống, An sư trưởng lập tức tiến lên phía trước bẩm báo với hắn, “Nhị thiếu, là đội ngũ của Mục thiếu, y nói tối hôm nay muốn chiêu đãi chúng ta!” Chuyện này trong lòng ông đã sớm có cơ sở, trước khi xuất phát đại thiếu cũng đã nói qua với ông, chỉ là không nghĩ đến cư nhiên ở biên giới liền gặp được Mục Thiên Chương, dựa theo lộ trình, bọn họ ngày mai mới tiến vào trong ranh giới của Mục gia.

Mục Thiên Chương nhìn Tô Trạm mặc một thân quân trang đi ra trái lại cảm thấy rất mới mẻ, ngoại trừ thân cao quá loá mắt vậy mà có vài phần tương tự Tô Phiếm, trong lòng nghĩ rằng, đúng là anh em. Mặt trời vừa mới xuống núi, nhiệt độ còn chưa tản đi, tiểu tử này là mồ hôi đầy mặt, khuôn mặt trắng nõn mặt mày xinh đẹp, giống như bị xối nước cho ướt nhẹp, đôi môi trái lại hồng hào cũng không biết có phải do nóng hay không, mà rất xinh đẹp nổi bật.


Tô Trạm trong nháy mắt liền chạy ra khỏi đội hộ vệ của chính mình, cho đến khi tầm mắt chú ý đến xung quanh lại cảm thấy khi thấy Mục Thiên Chương sao lại hưng phấn đến như vậy? Hắn bây giờ cũng không phải là nhị thiếu trong Tô trạch, là nhị thiếu của quân đội Tô gia, vì thế liền chậm lại bước chân cố làm ra vẻ trầm ổn mạnh mẽ, bước đến trước mặt Mục Thiên Chương, cái cằm hơi hất lên, hàng lông mi dài dài híp lại quan sát từ trên xuống dưới nói, “Mục Thiên Chương.”

Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình ở phía sau cùng với ba người vệ sĩ vẫn im lặng không nói tiếng nào cũng lập tức chạy tới.

Mục Thiên Chương nghiêng đầu mỉm cười, ở trong hoàn cảnh màn trời chiếu đất đều là rừng sâu núi thẳm này, khiến cho y cảm thấy vô cùng quen thuộc và thân thiết, anh tuấn đến nỗi rất vừa mắt.

Ở trong ánh mắt lạnh lùng của Tô Trạm, Mục Thiên Chương duỗi cái chân dài mạnh mẽ của mình, dứt khoát gọn gàng xuống ngựa. Khoé miệng hàm chứa ý cười dí dỏm, ánh mắt sáng rỡ đem người từ trên xuống dưới cũng đánh giá một phen, so với lúc nhìn thấy ở Chiang Mai, tái nhợt yếu ớt sau khi lành bệnh, Tô Trạm như vậy khoẻ khoắn tráng kiện hơn nhiều.

“Yêu, anh trai của em sao lại đem em cắt thành tiểu hoà thượng rồi?” Ý cười trên mặt Mục Thiên Chương càng sâu hơn.

Tô Trạm lúc này mới phát hiện chính mình vừa mới đem mũ ném đi, tạo hình mới của y không cẩn thận bị lộ ra, người nào đó nhất thời có chút thẹn quá thành giận, đành phải lạnh giọng hừ một tiếng, “Anh quả nhiên vẫn là lúc không nói chuyện thì càng khiến người ta thích hơn.”

Mục Thiên Chương thật sự là từ nhỏ không biết nói chuyện a… Trong lòng Tô Trạm nghĩ như vậy.

Mục Thiên Chương vươn tay liền dự định sờ sờ mái tóc mới của Tô Trạm, quả nhiên liền bị Tô nhị thiếu một phát vỗ rớt, y ngược lại cũng không quá để ý, mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng sáng, “Tô nhị thiếu thật sự là quá hẹp hòi rồi, không chịu ở nhà điều hoà mát mẻ của Mục Thiên Chương anh, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây muốn chiêu đãi em một đêm, vậy mà ngay cả tóc của em cũng không cho sờ.”

“Em cũng không ép anh đến.” Tô Trạm vừa lau mồ hôi trên mặt mình vừa nói.

Mục Thiên Chương thở dài nói, “Anh trai em ép anh đến đây, cùng em có gì khác nhau sao? Quả nhiên không phải người người đều giống như Tô nhị thiếu có một người anh trai hận không thể đem em trai mình phủng trong lòng bàn tay…”

Tô Trạm im lặng liếc y một cái, giống như Mục Thiên Chương nói, ai dám làm anh trai hắn.


Người của Mục gia đã cùng đội ngũ của Tô gia trùng trùng điệp điệp đi vào sơn trại, xe việt dã mà Tô Trạm ngồi và một vài xe tải quá lớn không thể lái vào được, nên phái một vài người ra trông giữ, con ngựa của Mục Thiên Chương cũng theo sau đội ngũ tiến vào trong.

Mục Thiên Chương dắt dây cương, để cho Tô Trạm ngồi lên trên, không chút ngượng ngùng thay hắn dắt ngựa, hai người lảo đảo lắc lư còn có thể nói chuyện. Tô Trạm không ngờ tới cư nhiên sẽ gặp được y ở nơi này, nhưng nghe được ý tứ trong lời nói của y, A Phiếm quả nhiên cùng y đã thương lượng qua, anh trai đó của hắn làm như thế, quả nhiên là phí không ít tâm tư. Nhưng mà, chính mình căn bản cũng không yếu đuối mà…

Người nào đó vừa cảm động vừa tức giận bất bình ngồi trên ngựa, tư thế hiên ngang bễ nghễ nhìn một đội ngũ dài như con rết, cũng thản nhiên sinh ra một cổ tâm tình khí phách hào hùng, cái loại trải nghiệm này cùng với ở trong trường đại học ở Mỹ mỗi ngày ở thư viện hoặc phòng học chạy qua chạy lại hoàn toàn không giống nhau. Nếu như trở về nói với Jack – người bạn cùng phòng của mình, bảo đảm có thể khiến cho y kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rớt xuống đất luôn.

Ngược lại khiến cho hai người Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình ở hai bên nơm nớp lo sợ nhìn vị tổ tông này, bởi vì nhị thiếu gia của bọn họ ngồi trên ngựa một chút cũng không thành thực. Cũng biết nhị thiếu là ngoại trừ đi học ra thì cái gì cũng chưa từng làm qua, nào có thể thuần thục mà khống chế ngựa được, hết nhìn đông rồi nhìn tây thỉnh thoảng còn khom lưng cúi đầu nói chuyện với đại thiếu gia của Mục gia, con ngựa này thoạt nhìn chính là tính tình không tốt, nếu như bị hoảng sợ, chẳng phải là nhị thiếu sẽ ngã xuống sao. Trầy một miếng da thôi thì bọn họ cũng muốn mất luôn cái mạng nhỏ của chính mình.

Quả nhiên lúc đi qua rừng cây rậm rạp, không biết có phải là bị con rắn ở phía trước đột nhiên nhảy ra làm giật mình hay không, con ngựa đó gào thét luống cuống, Tô Trạm liền vội vàng dùng chân kẹp lại bụng ngựa để tránh khỏi bị ngựa hất xuống đất, may mà Mục Thiên Chương kéo dây cương, đây là con ngựa của y, rất nhanh liền trấn tĩnh lại.

“Nhị thiếu, ngài kiềm chế một chút, kiềm chế một chút!” Lý Thành Phong giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, sắc mặt so với Tô Trạm ngồi trên ngựa còn tái hơn.

Mục Thiên Chương lúc này mới quay đầu cười nói với hai người bọn họ, “Yên tâm, nhị thiếu gia của các người ở trong tay tôi, tuyệt đối sẽ không tổn hại được. Đúng rồi, A Trạm, em dự định khi nào trở về Mỹ học a…”

Tô Trạm ổn định lại tinh thần, tiếp tục nói chuyện phiếm với Mục Thiên Chương, “Chuyến này nhận xong liền trở về, em chỉ là xin trễ vài ngày mà thôi, đã học đến năm 4 rồi vẫn phải học xong.”

Hai đại thiếu gia nói chuyện vui vẻ, đáng tiếc Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình quy củ theo phía sau, bất đắc dĩ mà nhìn nhau một cái — Mục đại thiếu này thật quá đáng giận rồi, làm cái gì không làm tự nhiên dụ nhị thiếu lên cưỡi ngựa, càng mới mẻ thì càng nguy hiểm được hay không! Hai người họ thời thời khắc khắc cảm thấy đại thiếu của Tô gia ở nơi xa xăm đang trừng mắt nhìn bọn họ…

++++++


Cắm trại, đóng quân, nhóm lửa, nấu cơm, các binh lính khí thế ngất trời chạy cả ngày đem vùng núi nhỏ vốn hẻo lánh hoang vắng khuấy đảo lên. Người trong sơn trại đối với tình hình như vậy cũng thấy nhưng không thể trách, bình thường các đội buôn có đi ngang qua sẽ ở nhờ nghỉ ngơi, bọn họ đem cây thuốc phiện mà chính mình trồng được bán cho thương đội để đổi lấy một vài đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Nhưng đội ngũ của Tô gia hơn một ngàn người võ trang đầy đủ vẫn có chút khiến cho người ta sợ hãi, người ở trong sơn trại đã sớm tránh ở trong phòng của mình nghỉ ngơi, chỉ có một nhà tộc trưởng đi ra tiếp đãi Tô Trạm và Mục Thiên Chương, cùng với An sư trưởng và ba vị đoàn trưởng cấp dưới.

Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình đã sớm cùng các binh lính ở bên ngoài cùng nhau ăn thịt khô và cơm hộp, Mục Thiên Chương và Tô Trạm cũng coi như là khách quý, vì thế lưu lại trong nhà tộc trưởng nhận được sự tiếp đãi nồng hậu. Tộc trưởng là một ông cụ đã ngoài 50, cùng đội ngũ của Tô Phiếm qua lại vài lần, đối với đại thiếu gia của Tô gia có quyền thế trong tay cầm trọng binh là vô cùng nhiệt tình, bởi vì ông có ba cô con gái xinh đẹp đang đợi xuất giá. Cho đến khi thấy được nhị thiếu gia này của Tô gia, là càng thêm hài lòng, bởi vì Tô nhị thiếu mặc dù thoạt nhìn xinh đẹp lại lạnh lùng, nhưng tóm lại không có dịu dàng ấm áp như Tô đại thiếu kỳ thực trong lòng thủ đoạn độc ác lại bá đạo, càng nghe nói y là sinh viên du học ở Mỹ, thế là không kịp chờ đợi để cho ba cô con gái đều đi ra tiếp đãi khách quý.

Tô Trạm trước tiên là bị hương nước hoa của các cô gái người Miến Điện xông cho đầu óc quay cuồng, đợi lúc tộc trưởng nhiệt tình đem đồ ăn tinh tế xinh đẹp ra chiêu đãi mình, càng là ngay cả ham muốn ăn uống cũng không có — Nhền nhện, châu chấu, rắn đồng, con lươn, dế mèn… có thể nói là tập hợp các loài bò sát hoang dã ở trong núi.

Mục Thiên Chương nhìn sắc mặt Tô Trạm tái mét, ngược lại thần thái tự nhiên gắp một con nhện to màu đen, giòn giã tách chân của con nhện ra, đem một thân màu đen còn mang theo chút lông tơ có thể thấy được đưa đến trước mặt Tô Trạm, “Cái món này mùi rất thơm, hương vị rất ngon, có muốn thử hay không?”

“Đúng đó, nhị thiếu, món này rất bổ a, bọn họ thông thường chỉ mang ra tiếp đãi khách quý!” An sư trưởng uống vài ngụm rượu rắn, lá gan càng lớn, có thể nói với nhị thiếu gia giống như đồ sứ này nhiều hơn vài câu.

Bỗng nhiên bị một con nhện đen lớn ngăn chặn lại tầm mắt, Tô Trạm xém chút đã đem đôi đũa quăng lên mặt Mục Thiên Chương, nhưng thấy tộc trưởng và những người khác một mặt chờ mong nhìn mình, đành phải giọng điệu bình tĩnh nói, “Không cần đầu, tôi gần đây khẩu vị không tốt, thích ăn cháo.” Dứt lời, chỉ có thể bưng lên chén cháo trắng được nấu cũng coi như thơm mát uống một ngụm.

Mục Thiên Chương không cho là đúng mỉm cười, chính mình đem con nhện lớn giòn giã kia gặm, cuối cùng nghiêm túc nói với hắn, “Anh cũng không phải là anh trai của em, cũng không quen thói ăn uống của em, bữa cơm này nếu không ăn no, cẩn thận bị đói.”

“Ha ha, Mục Thiên Chương nói đúng! Đại thiếu của chúng ta rất yêu thương nhị thiếu gia! Nhị thiếu, ăn nhiều một chút, rất ngon! Nếu không ăn cái này đi, đây cũng là món yêu thích nhất của đại thiếu!” An sư trưởng chỉ vào một chậu thịt đỏ bóng nhoáng cũng khuyên bảo vài câu.

“Đây là cái gì?”

“Chuột đồng kho tàu.”

Mặt Tô Trạm triệt để đen thui, ra cửa lại cùng bọn Lý Thành Phong cùng nhau ăn uống cũng không ra thể thống gì. Đồng thời lại liên tưởng đến Tô Phiếm khoẻ mạnh như thế có phải là ăn những thứ này nhiều hay không, nhưng mà hắn thà rằng chính mình không đủ khoẻ mạnh cũng không đụng đến thịt chuột…

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Tô Trạm cùng với những người An sư trưởng được một cái ống trúc, Mục Thiên Chương rõ ràng cũng không có dự định trở về, Tô Trạm đành phải nhường ra nửa phòng cùng y chen chút.


Lúc ăn cơm tối người nào đó bị một bàn ăn làm cho giật mình chỉ uống một chén cháo trắng quả nhiên bây giờ bị đói bụng. Ngoài cửa là màn đêm với bầu trời đầy sao sáng rực, nhưng mà Tô Trạm lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức, hắn vô cùng nhớ nhung canh xương nóng hổi mà A Phiếm đã hầm cho hắn, uống một bát lớn toàn thân đều trở nên ấm áp, không giống như bây giờ đói đến hoảng.

Lý Thành Phong bưng đến cho hắn một chậu nước nóng để hắn rửa mặt rửa tay, tiện đường lại rửa chân, lại lấy ra một hộp dầu thuốc nói với hắn, “Đây là đại thiếu đặc biệt dặn dò, nói là buổi tối ở trong núi nhiều muỗi, nhị thiếu nhớ phải thoa nhiều một chút.”

“A Phiếm sao lại ngay cả cái này cũng kêu mang theo.” Tô Trạm miệng thì nói như vậy, thế nhưng tay đã vươn ra đón lấy, thật sự là sao lại cảm thấy được Tô Phiếm đang ở bên cạnh mình, cái cảm giác này kỳ thực khá tốt… Tô Trạm vuốt ve chai dầu thuốc trong tay suy nghĩ.

“Đúng vậy! Đại thiếu tự tay xếp một cái khăn trải giường kêu người sắp xếp thành một túi đồ vật lớn, thuốc men gì đó, kêu chúng tôi mang theo, sợ nhị thiếu ngài không thoải mái…”

Mục Thiên Chương vừa khéo đuổi một nhóm lính cần vụ của y đi, nghe thấy đoạn đối thoại của hai người ngược lại tiến tới bên cạnh Tô Trạm trêu ghẹo nói, “Anh thấy, Tô Phiếm so với lúc nhỏ một chút cũng không thay đổi, từ nhỏ đã có tiềm chất chăm sóc em trai a — Thật sự là, làm anh trai tốt đến nỗi giống như một bảo mẫu nho nhỏ vậy.” Trong lòng lại cảm thán, Tô Phiếm thật sự là người có tính khống chế mạnh mẽ, lần này ở trên người em trai bảo bối của y càng phát huy một cách triệt để.

Lý Thành Phong hoàn thành xong nhiệm vụ của mình liền vội vàng cáo lui, Tô Trạm thấy người đi rồi, lúc này mới nhướng mày, bảo vệ anh trai nói, “Anh ngược lại so với lúc nhỏ cũng không giống nhau, mồm miệng làm cho người ta thấy ghét!”

Không ngờ đến vừa dứt lời, bụng của Tô Trạm lại rột rột vang lên, người nào đó vốn đang có khí thế bức người nhất thời mặt đỏ tới mang tai, thật sự là, quá mất mặt rồi…

Mục Thiên Chương vứt một ánh mắt cao thâm khó dò nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ, Tô nhị thiếu được nuông chiều quả nhiên chỉ có thể quen được nuôi, bỏ ra trong núi lớn này thật sự có thể đói chết.

“Vốn là muốn dẫn em đi ăn chút gì đó, cư nhiên nói anh đáng ghét, cũng đúng, anh không như A Phiếm sẽ làm bảo mẫu…” Mục Thiên Chương thưởng thức cảnh đêm đầy sao ngoài cửa sổ, hờn dỗi nói.

Tô Trạm hừ lạnh liếc y một cái, không nói lời nào thoa dầu thuốc ở chỗ da thịt lộ ra bên ngoài của mình, vén lên cái thảm nhỏ mà Lý Thành Phong đã trải cho hắn chuẩn bị đi ngủ, nói chuyện với Mục Thiên Chương có thể bị tức chết.

“Này, A Trạm, ngủ thật hả? Đói bụng sẽ không ngủ được đâu… Được rồi, nếu như thật sự đem em đói chết, Tô Phiếm sẽ lột xuống một tầng da của anh cũng không chừng.” Mục Thiên Chương đem cái người đang nằm đưa lưng về phía mình lắc lắc cả nửa ngày cười nói.

Đồng thời, Tô nhị thiếu đang nhắm mắt giả vời ngủ đem anh trai nhà hắn oán trách vô số lần, chỗ nào cũng sắp xếp rất tốt, chính là sao lại kêu Mục Thiên Chương đến đây, thật sự là nét bút hỏng a nét bút hỏng…

Không chịu được các loại làm phiền của Mục đại thiếu, Tô Trạm đành phải ngồi dậy theo cái người này ra cửa. Lúc ra ngoài, hắn cũng không để cho mấy người Lý Thành Phong đi theo, là một mình cùng Mục Thiên Chương lén lút chuồn đi, làm cho mấy người Lý Thành Phong ở lại trông coi phòng ốc càng thêm hận Mục đại thiếu — Người này lại giựt giây nhị thiếu gia nhà bọn họ ra cửa, thật sự là quá lắm rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.