Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tô Trạm – Chương 81
Hai người tối hôm qua là phủ một thân sương sớm mới trở về nhà.
Tô Trạm là người thích ngủ nướng, bình thường không đi học liền vùi trong ký túc xá mà ngủ, không ăn không uống cả một ngày cũng được. Tô Phiếm đã thức dậy từ sớm, nhưng mà thấy em trai nằm sấp bên cạnh nửa khuôn mặt dán vào đệm giường ngủ say đến nổi cũng không muốn dậy, nhìn tên gia hoả này sẽ cảm thấy trong lòng đầy thoả mãn, cuộc sống cũng giống như ánh dương quang xán lạn rực rỡ. Dùng ánh mắt đem người từ đầu đến đuôi quét một lượt, Tô đại thiếu lúc này mới đem em trai bảo bối gọi dậy. Hắn chỉ là ôm người ở trên trán Tô Trạm hôn một cái, liền không hề dây dưa nhiều hơn. Dù sao cũng là cha mẹ đều ở nhà, hành động quá giới hạn nữa, hai người cũng không muốn làm ra.
Tô Trạm lắc lư lắc lư rời giường, mặc dù rất muốn ngủ tiếp, nhưng mà vừa nghĩ đến vé máy bay về Mỹ đã đặt xong rồi, qua hai ngày nữa lại phải rời xa nhà, liền luyến tiếc bất kỳ một cơ hội cùng cha mẹ ăn cơm. Tô nhị thiếu còn đặc biệt vô cùng ngoan ngoãn hiếu thuận nhảy vào phòng cha mẹ đem cha còn đang chống gậy đở xuống lầu.
Tô tướng quân một tay chống gậy, một tay vịn vào tay của con trai nhỏ, sắc mặt rạng rỡ tràn đầy sức sống, Tô tướng quân trong lòng kỳ thực rất là vui vẻ ngồi vào ghế đối với người vợ đang mỉm cười của mình lầm bầm lầu bầu oán trách, “Em xem tiểu tử này, cũng biết đến đỡ anh, anh thoạt nhìn vừa già vừa yếu! Bình thường cũng không thấy nó hiếu thuận anh, hừ!”
Tô Trạm chen chúc ngồi bên cạnh cha già của mình, cười hì hì giúp cha xới một chén cơm, trịnh trọng nghiêm túc nói, “Cha, đợi con trở về Mỹ, cha nhất định phải chú ý thân thể, nghe lời mẹ nhiều hơn, a, có chuyện gì thì dặn dò anh trai đi làm là được rồi.” Cuối cùng, Tô Trạm nhìn anh trai hắn lại không yên lòng mà thêm một câu, “Đương nhiên cũng không thể cái gì cũng kêu A Phiếm làm, đem y mệt chết là không được đâu.”
“Tiểu tử con đây rõ ràng là rất đau lòng anh trai đây!” Tô tướng quân cảm thấy sau khi con trai nhỏ lớn lên ngược lại càng tốt với anh trai của nó, lúc còn nhỏ càng quấn quít lấy mình, nhất thời có chút ăn dấm chua.
“Ba của con đó, già rồi, già rồi, nói chuyện thì nghĩ một đằng nói một nẻo, 10 năm trước, lúc con chưa về vừa đến tối liền than thở nhắc tới con, trở về rồi, luôn nói tiểu tử con được nuông chiều đến nỗi rước lấy thị phi, ở nhà không tới mấy ngày còn có thể bị bắt cóc. Con xem a, đợi sau khi con vừa đi, ổng chắc chắn sẽ nhớ con!” Chung Ý Ánh mỉm cười liếc chồng mình một cái vạch trần y.
“Tôi nào sẽ nhớ tiểu tử này? Đúng rồi! Tôi còn không muốn bị tức chết đâu.” Tô Chính Cương nhận lấy đôi đũa con trai đưa qua, khoát khoát tay mãnh liệt phản đối.
“Ông còn chưa…”
Tô Trạm ngồi một bên, nhìn mẹ, lại nhìn sang cha, hai người già rồi suốt ngày đấu võ mồm, vô cùng thú vị. Nghĩ đến đây chính là một đôi vợ chồng trẻ cùng nhau làm bạn đến già mà người ta thường nói. Tô Phiếm ngồi đối diện với hắn, khoé miệng cũng hàm chứa ý cười, nhìn em trai và cha mẹ, người một nhà hoà thuận vui vẻ cùng nhau, không có điều gì so với điều này càng làm cho lòng y thoả mãn hơn. Hơn nữa, trong lòng bộc phát ra một sự kiên định y muốn hoàn thành quyết tâm nguyện vọng của Tô Trạm.
Tô Trạm và Tô Phiếm cùng nhau ăn sáng xong, đứng ở cửa nhìn anh trai một thân quân trang phẳng phiu, vô cùng anh tuấn lên xe đi đến quân doanh, Tô Phiếm sau khi sau khi đưa hắn về Mỹ liền chuẩn bị xuất phát đi Lào đem lô hàng súng ống đạn dược lần trước đã đặt xong chuyển về. Chuyến hàng này là vũ khí của Mỹ, mặc dù nói là trong chiến tranh còn lưu lại, nhưng đặt ở vùng Tam Giác Vàng cũng coi như là khá tiên tiến rồi, số lượng lại lớn, có thể nói là giá trị liên thành. Tô Phiếm khá là xem trọng chuyến hàng này, lúc này mới đặc biệt rút ra nửa ngày trở về quân doanh kiểm tra tình hình mà đội ngũ chuẩn bị.
Nhưng mà thế sự khó liệu, Tô Trạm buổi sáng nhìn anh trai anh tuấn cao ngất ra cửa, nhưng mà đến buổi trưa, lại thấy được Tô Phiếm nửa người dưới toàn là máu, nằm trên băng ca trở về.
Lúc đó Tô Trạm đang vô cùng buồn chán nằm ở trên cái ghế dựa nhỏ trong thư phòng của Tô Phiếm miệng gặm táo, tay thì lật quyển sách cấm nhỏ — Hắn đã từng thắc mắc cái chuyện này với Tô Phiếm, người nào đó được xưng là cái gì mà lần đầu tiên đều cho mình, nhưng lúc lần đầu tiên quả thật có thể nói là kinh nghiệm phong phú, có phải là xem trong sách có ý nghĩa giáo dục hay không? Hắn nhớ lúc nói chuyện với Tô Phiếm chính mình ở trong thư phòng y tìm cả nửa ngày cũng không thấy các loại sách trong truyền thuyết đó, Tô Phiếm cười cả ngày trời, cuối cùng chỉ tuyên bố chính y là thiên phú dị bẩm… Chỉ là không ngờ đến Tô Phiếm ngược lại thật sự cho hắn vơ vét được vài cuốn sách cấm nhỏ kinh điển, ví dụ như “Phẩm Hoa Bảo Giám”.
Đang lật hăng say, không ngờ đến một trận gõ cửa mãnh liệt đem thời gian đọc sách của hắn cắt đứt. Tô Trạm bực mình đem trái táo đã ăn một nửa và quyển sách nhỏ ném một cái, chân trần chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở, chỉ thấy Triệu Cẩm Trình đang thở hổn hển ở bên ngoài, vừa thấy Tô Trạm liền dồn dập nói, “Nhị thiếu, không xong rồi! Đại thiếu gia bị thương rồi! Vừa nâng trở về!”
Tô Trạm đầu tiên là sửng sốt một chút, chưa kịp phản ứng lại, bị thương, sao có thể? Tô Phiếm không phải từ sáng còn khoẻ mạnh ra cửa sao?
“Anh nói cái gì? A Phiếm bị thương sao?”
“Đại thiếu, đại thiếu bị lựu đạn nổ…”
Tô Trạm nghe được câu nói này chỉ cảm thấy trong đầu cũng là bị một trái bom nổ tung, trái tim chợt dừng, trong nháy mắt sửng sờ cũng không có, còn không đợi Triệu Cẩm Trình phản ứng lại, đã đem người đẩy ra, ngay cả giày cũng không kịp mang, hai ba bước lao xuống lầu. Chỉ cảm thấy trái tim đập kịch liệt, kìm nén trong cổ họng không lên được cũng không xuống được.
Điều này không thể, điều này không thể!
Hắn vừa chạy vừa suy nghĩ, dứt khoát ba bước đổi thành hai bước từ trên cầu thang nhảy xuống.
Chỉ thấy trong phòng khách đã hỗn loạn đầy người, cha đang chống gậy vội vàng đến mặt mày đỏ bừng, “Mẹ nó, cái bọn đầu trâu mặt ngựa này cũng dám đem chủ ý đánh lên người con trai tao!” Mà mẹ thì đứng ở bên cạnh, cau mày lại, không ngừng hỏi người bên cạnh, “Mau đi thúc giục bác sĩ Lâm đến đây!”
Tô Trạm đẩy ra một đám tiểu binh, lúc này ở bên trong nhìn thấy Tô Phiếm nằm trên băng ca — Mẹ nó! Hắn xém chút nữa bị câu nói bị bom nổ chết của Triệu Cẩm Trình doạ chết, cho rằng Tô Phiếm bị bom nổ đến nổi không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, thậm chí ngay cả hậu quả cụt tay cụt chân cũng tưởng tượng đến rồi.
Thấy Tô Phiếm đôi môi tái nhợt nằm ở đó, mặt mày là đất vàng máu đỏ, nhưng mà cũng coi như là bình tĩnh dường như đang ngủ, một cái ống quần dường như đã bị nhuộm thành màu đỏ, dáng vẻ máu tươi đầm đìa khiếm cho Tô Trạm cảm thấy vô cùng chói mắt, hoàn toàn không có cách nào đem cái người bị thương này và cái người tối hôm qua cùng nhau ngắm sao tách hạt dẻ cho hắn ăn là cùng một người.
Gần như là theo bản năng, Tô Phiếm mở mắt ra, trong một đám người ồn ào hỗn loạn nhận ra Tô Trạm, hơi cong khoé miệng thấp giọng nói, “A Trạm, em sao lại… xuống đây…” Đồng thời giãy dụa đem cái tay bị Nghiêm Tòng Gia nắm lấy rút ra.
“Đại thiếu, đừng nói chuyện, chúng tôi đưa cậu lên lầu.” Nghiêm Tòng Gia nắm thật chặc cái tay của y nói, trong lòng y cũng là sợ hãi không thôi, nếu không phải một trận vừa nãy, có lẽ đại thiếu bây giờ đã sớm chính là tan tành đến nỗi ngay cả thi thể cũng không toàn vẹn.
Tô Trạm trấn định lại tâm trạng, đem một đám tiểu binh luống cuống tay chân đẩy ra, “Tôi giúp các người nâng lên.” Dứt lời liền nâng lên băng ca chuẩn bị đem người nâng lên lầu. Tô Phiếm nằm im không thể nhúc nhích, thần sắc lại vẫn luôn chú ý tới trên người Tô Trạm, y muốn cười, trong lòng nghĩ rằng đây thật sự được coi là phúc lớn mạng lớn, tóm lại còn có thể sống tiếp nhìn em trai.
Chung Ý Ánh đỡ chồng cũng là một mặt lo lắng đi ở phía sau, cũng là cảm thấy cái chuyện ngoài ý muốn này đến thật sự quá đột ngột, buổi sáng người một nhà còn sum vầy cùng nhau ăn sáng, sao lại đột nhiên bị nổ cho bị thương rồi?
Tô Trạm trực tiếp kêu người đem Tô Phiếm nâng đến phòng của mình, vốn là bây giờ hai người chính là ngủ chung, cái phòng kia của Tô Phiếm dường như bị bỏ hoang. Tô Trạm thoạt nhìn là một mặt bình tĩnh, nhưng mà cái tay nâng băng ca cùng với mọi người nâng Tô Phiếm đem y đặt lên giường lại đang run rẩy.
Tô Chính Cương nhìn một chân của con trai lớn máu chảy đầm đìa cũng là lo lắng vô cùng, Tô Phiếm lúc này mới chừng 20, cái chân đó cũng không thể huỷ. Lập tức sai người đem đến cây kéo muốn đem cái quần dính vào nhau cắt ra.
Nghiêm Tòng Gia tìm tới cây kéo, đem ống quần bắt đầu cắt ra, Tô Trạm nhận lấy túi vũ trang của Tô Phiếm mang ở đai lưng, để cho y nằm thoải mái một chút, thấy Nghiêm Tòng Gia cẩn thận tỉ mỉ cắt quần của Tô Phiếm, lột ra bắp đùi đỏ trắng đan xen nhau, không biết tại sao, lại vươn tay ra từ trong tay của Nghiêm Tòng Gia cầm lấy cây kéo nói, “Tôi đến, cậu đi xem xem bác sĩ Lâm đến chưa!”
Nghiêm Tòng Gia mặc dù không cam lòng, lại cũng chỉ có thể đứng ở một bên, thâm sâu mà nhìn vài cái, đi ra ngoài.
Chung Ý Ánh kêu nha hoàn trong nhà nấu nước nóng mang đến muốn thay Tô Phiếm lau sạch sẽ, Tô Trạm lại tự tay nhận lấy khăn lông, “Con lau cho Tô Phiếm cho.” Hắn không muốn để cho người khác đụng chạm vào thân thể của Tô Phiếm. Chỉ có thể là chính mình tự tay lau cho y, cảm nhận được da thịt cơ bắp truyền đến độ ấm, hắn mới có thể xác định Tô Phiếm đang sống.
Thậm chí chỉ có lúc này, hắn mới có thể lĩnh hội được, tâm trạng của Tô Phiếm ngày đó ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật là như thế nào. Tô Phiếm nằm trên cái giường mềm mại, căn phòng này toàn là mùi vị của Tô Trạm, ngược lại cảm thấy thoải mái không ít, ngay cả vết thương trên chân cũng không cảm thấy đau như lúc ban đầu nữa.
Y rất muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt của em trai, nhưng chỉ ngại vì trong phòng này còn đứng rất nhiều người, đành phải ôn hoà mỉm cười, khuôn mặt đã được lau sạch sẽ về lại khuôn mặt ban đầu, không còn màu máu, là trắng nhợt như tuyết, khí lực nói chuyện vẫn còn, “A Trạm, anh không sao đâu, thật sự — Lại doạ đến em rồi.”
Tô Trạm không nói lời nào chỉ vùi đầu lau lau, cuối cùng cũng đem toàn thân từ trên xuống dưới của Tô Phiếm lau ra một thân sạch sẽ giống người rồi, nhìn vết thương loạn thất bát tao trên người Tô Phiếm, ánh mắt lại đỏ lên, hung hăng nói, “Anh biết thì tốt rồi! Lão tử không có bị anh doạ chết!”
Tô Phiếm chỉ mỉm cười, thân thể của y y biết, vết thương này không chết được, chính là nhìn có chút khó coi một chút, nhưng mà, sao thấy em trai vì chính mình đau lòng lo lắng thành cái bộ dạng này, y cảm thấy cái vết thương này chịu cũng rất đáng giá? Chỉ có điều, thưởng thức không được bao lâu, Tô Phiếm lại cảm thấy hối hận rồi, làm cho Tô Trạm đau lòng và lo lắng cho y, y cũng cảm thấy đau lòng.
“Không có lần sau….”
“A Trạm con ít nói một chút, để cho anh trai của con nghỉ ngơi một chút, ít nói thôi.” Dù sao nam nữ khác biệt, con trai đã lớn như thế này rồi, Chung Ý Ánh chỉ có thể đứng ở một bên không tiện động tay, một mặt lo lắng dặn dò con trai nhỏ nói.
Không qua bao lâu, bác sĩ Lâm đầu đầy mồ hôi vội vàng chạy đến, thấy tình hình vết thương của đại thiếu xém chút không bị doạ cho chân mềm nhũn, đại thiếu gia và tiểu thiếu gia của Tô gia đây là như thế nào, một người mới bệnh xong, lại đến một người bị thương.
“Ôi! Bác sĩ Lâm còn ngơ ngác cái gì, nhanh kiểm tra cho A Phiếm!” Tô Chính Cương canh giữ ở cửa cuối cùng cũng thấy bác sĩ gia đình đầu đầy mồ hôi chạy đến.
Tô Trạm vội vàng đem vị trí nhường ra, bác sĩ Lâm kiểm tra vết thương huyết nhục mơ hồ, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, “May mắn, may mắn, vết thương này nhìn sâu một chút, nhưng đạn bị lệch không có ghim vào động mạch chủ, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Đợi tôi đem viên đạn lấy ra, chú ý bảo dưỡng vết thương cộng thêm nghỉ ngơi đầy đủ là được rồi.”
Vừa nghe được ông nói như thế, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, một trái tim treo lơ lửng của Tô Trạm cuối cùng cũng được buông xuống.
Tô Chính Cương biết tình hình lúc lấy viên đạn ra là máu tanh doạ người đồng thời đứa con trai lớn này dường như phải cởi trần truồng cũng không dễ nhìn lắm, dứt khoát kêu Chung Ý Ánh ra ngoài, trong phòng chỉ để lại mình, Tô Trạm và Nghiêm Tòng Gia.
Chỗ vết thương nghiêm trọng nhất ở bắp đùi, da thịt màu đỏ tươi lộ ra ngoài, nửa người dưới bị cởi sạch sẽ không còn một mảnh, trên cái chân thon dài thẳng tắp là vết thương chằng chịt, nhìn qua giống như bị mảnh bom ghim ra 7 8 chỗ. Bác sĩ Lâm sau khi làm khử trùng đơn giản liền bắt đầu động tay lấy viên đạn ra, bệnh tim của nhị thiếu ông trị không được, nhưng mà theo quân đội lâu như vậy, cái loại vết thương đạn bắn bom nổ này là rất thuận tay.
Tô Chính Cương nhìn vết thương của Tô Phiếm không khỏi cảm khái mà lắc đầu, “Vết thương ngay chính giữa, qua trái một chút hay qua phải một chút, cũng đều không tốt.”
Tô Phiếm nâng thân thể lên nhìn vết thương trên chân mình, một khắc kia lúc lựu đạn nổ tung là Nghiêm Tòng Gia đem chính mình kéo vào hầm trú ẩn, đáng tiếc chân của y quá dài, lúc ngã xuống vừa vặn đùi phải còn lưu lại ở bên ngoài, mảnh bom tự nhiên ghim vào trên cái chân này, quả thực thành một cái chân nát vụn cắm đầy mảnh bom.
Nhưng mà y còn có thể cười tự giễu một cái, “Thật sự là may mắn trong rủi ro, đây nếu như lệch qua bên trái một chút, vậy cái đồ chơi này của con cũng coi như bị hỏng.” Dứt lời còn ý vị thâm trường mà nhìn em trai đứng ở bên cạnh một cái.
Tô Trạm lại hận không thể cho anh trai đang bị thương còn không chính chắn này của mình một đấm cho tỉnh, đều đã lúc nào rồi, còn nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao đó chứ!
“Chuyện đó, đại thiếu có muốn tiêm chút thuốc tê hay morphine hay không?” Thuốc tê là để cho lúc ông xử lý vết thương Tô Phiếm có thể dễ chịu một chút, mà morphine là dùng để giảm đau, Tô Phiếm cái vết thương này xử lý không tới một tiếng đồng hồ thì sẽ xử lý không sạch sẽ.
“Không cần, trực tiếp làm. Mấy thứ đó tiêm nhiều không tốt.” Tô Phiếm lạnh nhạt nói.
Bác sĩ Lâm bắt đầu xử lý từ những vết thương nhỏ trước, dùng cái nhíp đã khử trùng đem mảnh bom gắp ra, gặp phải vết thương hơi sâu một chút, liền phải ở bên trong xáo trộn vài cái, tóm lại trong khoảng thời gian ngắn trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng thở dốc nặng nề của Tô Phiếm và tiếng va chạm của các dụng cụ inox vang lên.
Tô Trạm nhìn rồi nhìn cảm thấy chân của chính mình cũng bắt đầu đau theo, Tô tướng quân ngược lại còn tốt, những mảnh đạn lấy xuống trên người mình so với trên người con trai này còn nguy hiểm hơn, cũng là không tiêm thuốc mê mà trực tiếp lấy ra.
Tô Phiếm vẫn là đau đến nỗi trên mặt đầy mồ hôi lạnh, Tô Trạm liền vội vàng vắt khăn lông lau cho y, mà Nghiêm Tòng Gia lại rất có ánh mắt vò lấy một cái khăn lông trắng đưa đến bên miệng của y nói, “Đại thiếu, cắn chặt, mảnh sâu nhất còn chưa lấy ra.” Tô Phiếm ngẩng đầu liếc y một cái, cắn chặt lấy khăn lông.
Quả nhiên, bác sĩ Lâm cẩn thận tỉ mỉ vạch ra miệng vết thương, bởi vì mảnh bom đó ghim quá sâu, chỉ có thể dùng dao nhỏ đem vết thương cắt ra. Tô Trạm ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay của Tô Phiếm.
Bác sĩ Lâm lau mồ hôi, con dao đó hạ xuống, đem vết thương vạch ra.
Tô Phiếm thoáng cái đau đến nỗi xoắn lại, cắn chặt răng chỉ cảm thấy trên đầu trên người đều bắt đầu đổ mồ hôi, mặt mày đều bị mồ hôi thấm ướt, lại chỉ có thể chịu đựng không rên một tiếng, mà cái tay đang nắm lấy tay của Tô Trạm là sống chết không chịu buông. Tô Trạm bị y nắm như vậy, cuối cùng cũng nhịn không được quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy bác sĩ Lâm cầm cái nhíp đang hướng trong miệng vết thương dò xét, mỗi một cử động, cái tay Tô Phiếm đang nắm tay mình càng chặt hơn một chút.
Cái nhíp của bác sĩ Lâm thọt tới một vật cứng, trong lòng ông biết đây là đụng tới xương cốt, càng là đối với đại thiếu gia không rên một tiếng bội phục không thôi, ông cũng biết đây là vết thương tươi sống đau chết người, đáy lòng kiên định một chút, gắp mảnh bom đó nhổ ra ngoài. Tô Phiếm quả thật đau đến nỗi trước mắt tối sầm muốn hôn mê, nhưng vừa nghĩ đến Tô Trạm ở bên cạnh mình không thể doạ đến hắn, càng là cắn chặt răng chịu đựng.
Tô Trạm lại đau lòng giơ tay lên sờ gương mặt của y, toàn là mồ hôi lạnh, hắn biết Tô Phiếm lúc trước không phải là chưa từng bị thương, nhưng lần đầu tiên thấy được y bị thương, không nghĩ đến lại đau đớn như vậy, quả thật hắn cũng cảm thấy đau theo y.
Nghiêm Tòng Gia chỉ cảm thấy Tô Trạm và đại thiếu nằm trên giường ôm lấy nhau cả người mãnh liệt chấn động một cái, biết đây là lấy mảnh bom ra rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, thấy dáng vẻ đại thiếu ỷ lại như vậy vào Tô Trạm cảm thấy khá là chói mắt.
“Leng keng –” Một tiếng thanh thuý vang lên, mảnh bom đó bị ném vào trong cái mâm màu trắng.
Ánh mắt của Tô Chính Cương ban đầu theo động tác của bác sĩ Lâm đều sắp nhìn thẳng rồi, lần này thật sự thở phào một hơn, “Cũng coi là xong rồi.”