Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư – Chương 50: Hạ Phi được cứu
Nana cau mày: “Vậy cậu cần bao lâu để chuẩn bị?”
Hạ Phi lắc đầu: “Không biết, bây giờ đã chuẩn bị cái gì đâu!”
Nana nói: “Cho cậu tối đa là một ngày.”
Hạ Phi phát điên: “Một ngày? Một ngày không đủ! Làm sao mà chuẩn bị kịp được! Hoàn toàn không kịp! Cô không suy nghĩ đến vấn đề tôi đang có thai à, trong bụng tôi còn có một đứa bé đấy! Sơ sẩy một cái là đi hai mạng luôn! Cô không thể thông cảm cho nỗi khổ của người mang thai một chút được sao! Làm người ai lại làm như thế hả!”
Nana bĩnh tình đáp: “Tôi không phải người.”
Hạ Phi: “…”
Xem như cô lợi hại!
Trong lòng Hạ Phi điên cuồng dùng ba nghìn từ chửi mắng Nana, nhưng cuối cùng vẫn không thương lượng được, vẫn chỉ có một ngày.
Nana không biết đi ra ngoài làm gì, hắn đoán cô ta đi mua đồ, dù sao cũng là từ hệ khác về nhà mẹ mà, phải đi mua đặc sản vùng miền về chứ hả haha…
…
CMN!
Hạ Phi điên cuồng đập đập lớp kính của khoang nuôi dưỡng, sau đó bị đau đến ôm tay kêu oai oái, không cẩn thận lại nuốt phải một ít dịch dinh dưỡng, quả thật là sống không bằng chết.
Sao mà số hắn lại khổ thế này cơ chứ huhuhuhuhu………
Đầu tiên là bị một đám người ngoài hành tinh bắt cóc, bắt cóc xong thì bị bắn chết. Chết rồi lại xuyên, xuyên xong lại phát hiện mình phải cưới một “người chết”. “Người chết” thế quái nào lại sống, còn “cơ thể” của hắn lại tham gia một cái thí nghiệm cổ quái. Lòng vòng thế nào mà chuyện thí nghiệm cổ quái kia lại bị truyền ra ngoài. Bây giờ có lẽ toàn bộ fan não tàn của Giang thiếu tướng đều chỉ mong hắn biến mất luôn khỏi cái thế giới này ấy chứ, dám cắm sừng nam thần của bọn họ, quần chúng nhất định sẽ dùng nước bọt dìm chết luôn.
Giang Thành Khải thì cãi nhau với hắn một trận ầm ĩ như thế, hắn lại nhất quyết muốn bỏ đứa con của bọn họ, y có lẽ rất thất vọng, chắc cũng không cần hắn nữa rồi.
Hạ Phi nghĩ người duy nhất có thể đến cứu mình chắc chỉ còn có Giang phu nhân, nhưng bà là phụ nữ trị số vũ lực bằng không đến đây được thì làm gì, nói chuyện phiếm với hắn hả? Khổ quá đi mất thôi QAQ!
…Tóm lại đều tại cái tên khốn nào đó cứ nhất định phải ép chết hắn! Rảnh rỗi quá hay sao mà hết tung chuyện tinh thần lực cấp S lại đem chuyện dệt mộng sư nói ra, đem giá trị danh vọng của hắn đẩy lên mức trần, sau đó lại làm bung bét chuyện thỏa thuận và đứa bé, đẩy giá trị nhân sinh của hắn xuống mức sàn, cái âm mưu thâm độc gì thế này!!!
Hạ Phi càng nghĩ càng bi thương, nhịn không được bật khóc.
Bây giờ lại còn bị một tên tội phạm bị truy nã bắt về làm chồng, số hắn sao lại khổ thế này cơ chứ huhuhuhuhu……
Nước mắt tràn ra hòa tan vào dịch dinh dưỡng, cũng chẳng khác gì không khóc, chỉ có điều lúc nước mắt chảy ra viền mắt xót quá đi mất, cảm giác sao mà lại kinh khủng thế này hả QAQ!
Đến khóc cũng không cho người ta khóc tử tế nữa, trong lòng Hạ Phi tiếp tục dùng năm nghìn từ chửi rủa tổ tông mười tám đời nhà Nana.
Đúng lúc này, bụng hắn đột nhiên nhúc nhích.
Hạ Phi quên cả khóc, vội vàng ôm lấy bụng.
Lại nhúc nhích.
Hắn kinh hãi đến sắp nhảy dựng lên, chẳng lẽ con sâu kỳ dị hôm qua bắt đầu tác quái rồi? Đồ tội phạm truy nã kia cô muốn bắt tôi về làm chồng sao lại nhét cái quỷ này vào bụng tôi hả!!!
Sờ một chút, hắn lại phát hiện bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cử động dưới bụng rất nhẹ nhàng, nếu không phải vì ở ngay trong bụng mình, cũng chưa chắc đã cảm nhận được là nó đang động.
Giống như là…nhịp tim?
Hắn ngẩn ra, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu —— đứa bé, là tim thai!
Hạ Phi vui sướng xoa xoa bụng, hắn cảm nhận được cả tim thai của con rồi?!
Bụng vẫn rất bằng phẳng, cũng không khác gì đàn ông bình thường, chỉ có da mềm mại hơn cả phụ nữ do vấn đề thế chất. Nhưng lúc đặt tay lên lại có cảm giác giống như cảm nhận được nhịp tim nhẹ nhàng của đứa bé. Không phải loại cảm giác giống như khi đè tay vào ngực thấy rõ nó nảy lên, mà giống như một loại cảm ứng bên trong giữa bản thân và đứa trẻ, hoàn toàn không thể diễn tả được thành lời.
Có lẽ đứa bé cũng cảm nhận được sợ hãi và hoảng loạn trong lòng hắn.
Hạ Phi đột nhiên muốn cười.
Thì ra cảm giác mang thai là như thế này, đứa nhỏ trong bụng sẽ vì tâm trạng mình không vui mà cảm thấy bất an, thậm chí còn dùng cách thức của nó riêng nhẹ nhàng an ủi mình.
Hắn dùng sức vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy suy nghĩ phá thai của bản thân lúc trước thật sự rất đáng chết.
Có một sinh mệnh làm bạn cùng trong lúc này, còn có cả cục bông vẫn đang ngồi xổm bên ngoài nữa, tâm tình của Hạ Phi cũng dần dần bình tĩnh lại. Hắn đặt hai tay lên bụng, nhắm mắt lại, quyết định không suy nghĩ lung tung nữa.
Chuyện đi ngoại hệ, nhất định sẽ có cách để giải quyết, chờ Nana quay lại rồi tính sau.
Hạ Phi ở trong này mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bên ngoài kia cách xa mấy chục cây số Giang Thành Khải đang ở quân bộ xem tư liệu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cảm giác vừa rồi là sao?
Trong lồng ngực có cảm giác giống như bị thứ gì đập vào, nhưng lại không khó chịu, ngược lại còn khiến Giang Thành Khải cảm thấy rất ấm áp, giống như người nào đó có quan hệ huyết thống thân thiết với y đang dùng tinh thần lực gọi y tới.
Y đặt tư liệu trong tay xuống, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận một chút, nhưng cảm giác vừa rồi lại không thấy nữa.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Giang Thành Khải lắc đầu, cúi xuống tiếp tục xem tư liệu.
Đây là tư liệu của Natalie. Sau khi cô gái này chết, y vẫn cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Bốn nạn nhân đầu tiên, dấu vết để lại trên thi thể đều cho thấy đã bị nguyền rủa và rút mất toàn bộ tinh thần lực. Mà bốn nạn nhân này, từ Thượng tá Lawson đến hai anh em nhà Ford và Andrey, hay thậm chí là cả Giang Thành Điềm từng suýt trở thành nạn nhân tiếp theo, tất cả đều đã hoặc đang là những nhân vật xuất sắc trong học viện quân sự, cả thể chất và tinh thần lực đều là cấp A.
Nhưng Natalie lại không giống bọn họ, cô ta chỉ là một y tá thực tập ở phòng y tế trong trường, mặc dù còn là nhân viên của tổ chức bí mật kia, nhưng điều này cũng không thể thay đổi được một sự thật là thể chất của cô ta chỉ có cấp C và tinh thần lực cũng chỉ ở cấp B.
Học viên rõ ràng vẫn còn rất nhiều người có tinh thần lực cấp A, hung thủ hoàn toàn có thể chọn một ứng cử viên khác tốt hơn làm nạn nhân, cái chết của Natalie rất vô lý. Hơn nữa tử trạng của Natalie cũng khác hẳn bốn người kia, trừ vết dao do Giang Thành Điềm đâm trên người cô ta hoàn toàn không có một vết chém nào nữa, chỉ có tinh thần lực là bị hút sạch, nhưng cũng không phải bị rút đi lập tức như bốn nạn nhân trước, mà là dạng bị ăn mòn dần từng ngày cho đến khi cạn kiệt.
Hung thủ đang nghĩ gì? Tại sao lại đột nhiên thay đổi đối tượng và thủ pháp gây án?
Giang Thành Khải bóp trán, hít một hơi thật sâu.
…
“Cậu chuẩn bị xong rồi à.”
Lớp kính của khoang nuôi dưỡng bị gõ gõ vài tiếng, Hạ Phi giật mình tỉnh lại, giận dữ trừng mắt nhìn Nana.
Nana đột nhiên bị trừng rất ngạc nhiên: “Làm sao thế?”
Hạ Phi nháy mắt bạo phát, đang ngủ say thì bị đập tỉnh! Hắn dùng sức nện nện lên mặt kính, nét mặt vặn vẹo, phát điên quát ầm lên: “Ục ục ục ục ục ——”
Na na: “…”
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi: “Mmmmmm!!!!”
Nana đơ ra mất vài giây, cuối cùng cũng phá lệ được một lần hiểu ý hắn, nhấn nút để dịch dinh dưỡng thoát ra ngoài.
Hạ Phi ho khan hai tiếng, tiếp tục rít gào: “Có biết cái gì gọi là phép lịch sự không! Phẩm hạnh vứt đi đâu rồi! Nhân tính vứt đi đâu rồi! Có biết quấy rối giấc ngủ của người khác là sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục không hả! Dù cô không xuống được tôi cũng rủa cho cô phải xuống!”
“… Chỉ có Vu tộc mới biết nguyền rủa, cậu không biết.”
“…”
Ông nói gà bà nói vịt chắc cũng chỉ đến thế này thôi!
Hắn ngủ còn chưa đã giấc, mặt mũi sưng lên, thở phì phì trừng mắt nhìn Nana.
Nana không thèm để ý đến hắn. Có lẽ vì sắp lên đường nên cô ta cũng không bơm thêm dịch dinh dưỡng vào khoang nữa, quay đầu đi làm việc của mình.
Hạ Phi nằm trong khoang nuôi dưỡng lạnh lẽo, đột nhiên phát hiện vấn đề quan trọng.
Nana không ở đây, cũng không bị ngâm nước nữa, cơ hội chạy trốn đến rồi!
… Mẹ nó, nhưng mà làm sao chui ra khỏi cái khoang này bây giờ!
Hạ Phi lại bắt đầu phát điên.
Lúc trước không tính đến chuyện chạy trốn vì cơ thể còn quá yếu, Nana lại suốt ngày lượn qua lượn lại canh chừng hắn, hoàn toàn không tìm được cơ hội nào. Chờ mãi mới được một lần Nana đi ra ngoài, thân thể hắn cũng đã hồi phục được một chút, nhưng lại không biết mở cái khoang này thế nào! Trời muốn diệt hắn!
Đúng vào lúc này, cục bông vẫn luôn yên lặng ngồi xổm đột nhiên “Chíp” một tiếng.
Hạ Phi vội vàng đem mặt dán sát vào lớp kính, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn nó. May mà Nana không tháo kính của hắn xuống, nếu không mù lòa rồi cục bông ở chỗ nào hắn cũng không thấy luôn.
Gương mặt dù có xinh đẹp đến mức nào đi chăng nữa mà bị ấn bẹp lên kính đều tạo ra hiệu quả rất phá hoại thị giác, quả thật là kinh đến không đành lòng nhìn thẳng! Cục bông yên lặng dùng cái cảnh ngắn ngủn che mắt lại, sau đó phi lên trên mặt kính, mổ loạn khắp nơi.
Hạ Phi nhìn cục bông nhà mình lấy cánh che mắt chạy loạn trên kính, cũng nhịn không được đưa tay che mặt.
Nó có biết cái nút mở nắp ở chỗ nào không mà cứ mổ loạn thế hả!
Thật sự là ngu xuẩn đến không dám nhìn thẳng mà!
Đột nhiên nghe “cạch” một tiếng, cục bông vui sướng “Chíp” “Chíp” không ngừng, nhảy nhót loạn xạ trên mặt kính.
Hạ Phi cũng sợ ngây người, còn có cái thể loại chó ngáp phải ruồi thế này nữa?
Hắn nhẹ nhàng đẩy đẩy cái nắp, phát hiện thế mà mở được thật!
Hạ Phi dè dặt liếc về phía Nana, thấy cô ta vẫn ngồi ở góc đằng kia không quay đầu lại mới tiếp tục động tác, chầm chậm đẩy nắp ra, ngồi dậy.
Nana đang vẽ vu trận.
Người này lúc trước bị quân đội truy sát, cưỡng chế sử dụng phương tiện dịch chuyển xuyên hệ dẫn đến bị thương nặng, tinh thần lực gần như cạn kiệt, bất đắc dĩ lắm mới phải đoạt xá Natalie, nếu không dùng khẩu vị của kẻ này lúc chọn nạn nhân, chắc chắn tìm một kẻ tinh thần lực cực mạnh mới ra tay. Sau khi đoạt xá Natalie, người này tiếp nhận trí nhớ của Natalie, mạo danh Natalie hai mươi năm.
Hai mươi năm qua, “Nana” cũng từng hấp thu tinh thần lực của không ít người, có lẽ vì lúc đó khă năng chưa hồi phục hoàn toàn, không dám bắt cá lớn, nên chỉ chọn một vài người cấp D hoặc cấp E, hơn nữa để tránh phiền phức, cũng chỉ lựa chọn con mồi là trẻ mồ côi hoặc ăn mày, cho dù có chết cũng không ai truy cứu nguyên nhân.
Cứ như thế qua hai mươi năm cũng đã khôi phục được hơn nửa tinh thần lực ban đầu.
Tinh thần lực dần khôi phục, “Nana” bắt đầu không vừa lòng với tình trạng hiện tại, cảm thấy cũng đã hai mươi năm rồi, lệnh truy nã của quân bộ chắc cũng đã vứt xó, cho nên dự tính bắt một mẻ cá lớn, tìm cơ hội trở lại hệ Linh Lượng. Dù sao thì hệ Linh Lượng mới là nơi thích hợp nhất cho U Linh tộc sinh sống.
Vì thế thượng tá Lawson, hai anh em nhà Ford và Andrey cứ thể oanh oanh liệt liệt trở thành vật hi sinh.
Mà vì tinh thần lực trong cơ thể Natalie qua hai mươi năm cũng dần bị rút cạn, người này mới tìm đến nữ sinh Nana, thay đổi vật chủ ký sinh.
Sự xuất hiện của Hạ Phi thực ra là nằm ngoài dự tính của người này.
“Nana” lúc vẫn còn đang ở trong cơ thể của Natalie, là nhân viên của tổ chức bí mật kia, được giao cho xử lý tư liệu của Hạ Phi, lại ngoài ý muốn phát hiện cơ thể hắn rất “siêu phàm”. Rõ ràng thể lực chỉ có cấp F, nhưng mỗi số liệu trong gen lại cực kỳ hoàn hảo, nếu sinh con nhất định sẽ cực kỳ xuất sắc.
“Nana” bắt đầu có suy nghĩ, nếu như để Hạ Phi mang thai con của mình, thật là một chuyện tốt đẹp biết nhường nào.
Lúc đó Natalie là trợ lý phụ trách xử lý tư liệu, lúc cô ta biết được bác sĩ đem tư liệu của Hạ Phi đưa cho Nữ hoàng thì lại càng tò mò. Vì thế Natalie xin với cấp trên nhận việc theo dõi kiểm tra thai kỳ cho Hạ Phi, cấp trên nghĩ trợ lý cũng chỉ có từng đấy người, giao cho ai cũng thế cẩ, nên đồng ý.
Nhưng cái tên U Linh tộc này lại rất tham lam.
Lúc “Nana” biết Hạ Phi mang thai con của quân nhân ưu tú nhất liên bang Giang Thành Khải, ngay cả đứa bé trong bụng Hạ Phi cũng muốn chiếm dụng, cho nên mới để hắn ngửi trầm hương. Loại trầm hương này là do Vu tộc đặc chế, khiến cho tinh thần lực của người hít phải suy yếu, có thể dễ dàng thao túng, vậy nên hai lần Hạ Phi “loạn tính” với Giang thiếu tướng toàn bộ đều là nhờ công lao của Natalie.
Hiện tại “Nana” đã hấp thu toàn bộ tinh thần lực Lawson, hai anh em Ford và Andrey, tinh thần lực đã khôi phục được gần như hoàn hảo, là thời cơ tốt để trở về hệ Linh Lượng.
“Nana” từ từ đứng lên, bước vào chính giữa trận pháp mình vừa vẽ xong, hai tay đặt trước ngực, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Theo tốc độ niệm chú, làn da của “Nana”, bắt đầu từ trên trán, chậm rãi biến thành màu xanh đen, giống như có thứ gì đó sắp thoát ra khỏi cơ thể.
Một luồng sáng ảm đạm lóe lên, cơ thể “Nana” dần dần héo quắt lại, da dẻ nhăn nhúm, trông như một bà lão mấy trăm tuổi, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, đã trở thành một bộ thây khô.
Giữa trận pháp, một bóng người cao gầy màu xám vẫn lẳng lặng đứng đó.
Mặc dù không thấy rõ mặt mũi, nhưng có thể thấy rõ thứ đeo trên cổ bóng người kia là một sợi dây chuyền, mặt dây trông như dấu phẩy.
Hạ Phi nấp trong bóng tối hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi bịt chặt miệng.
Cuối cùng cũng có thể khôi phục về nguyên thân, bóng người ngửa đầu cười to mấy tiếng, nhưng vì chỉ là một u linh, âm thanh phát ra quá nhỏ, Hạ Phi nhìn từ đằng này chỉ thấy bóng người kia đang mở to miệng, lại không nghe được tiếng cười, động tác có hơi kỳ dị.
Bóng người quay đầu nhìn về phía khoang nuôi dưỡng, nụ cười đột nhiên cứng lại.
Hạ Phi thề mặc dù hắn không nhìn rõ mặt mũi đối phương, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt của tên kia chắc chắn là cực kỳ khiếp sợ.
Nắp khoang nuôi dưỡng mở toang, người bên trong đã biến mất!
Bóng người vội vàng chạy đến, sờ soạng khắp trong ngoài khoang nuôi dưỡng, sau đó tức giận đạp vỡ mặt kính.
Hạ Phi da đầu tê rần, cảm giác như bản thân đang bị ăn đạp.
Bóng người phát điên chạy loạn trong phòng, giống như không thể tin nổi vịt đã đến miệng mà còn bay mất. Hơn nữa Hạ Phi cũng đã thu lại toàn bộ tinh thần lực của bản thân, kẻ kia tìm thế nào cũng không cảm ứng được vị trí của hắn, từ khiếp sợ chuyển thành phát điên, đạp vỡ tất cả đồ đạc trong phòng, lấy gậy chọc nát tất cả những chỗ có thể trốn.
Hạ Phi âm thầm thở ra một hơi, may mà hắn không trốn dưới đó, nếu không đã sớm bị tên điên kia đâm cho thủng lỗ chỗ rồi.
Hắn nấp ở lỗ thông gió.
Bình thường người ta khi trốn thường sẽ có tâm lý không chọn những vị trí quá cao. Trước đây hắn từng xem một bộ phim hoạt hình, một cậu bé lúc chơi trốn tìm trốn trên một cột đá rất cao, bạn bè không tìm được, cậu bé cũng không thể leo xuống, cuối cùng ở trên đó bị lạnh đến chết, cực kỳ đáng thương.
Hiện tại hắn đang lợi dụng loại tâm lý thông thường này để đánh lừa bóng người kia.
Cũng may lỗ thông gió phòng này khá to, vì lâu năm không sửa nên nắp cũng dễ cạy, nếu không chưa chắc hắn đã chui vào nổi.
Nhưng mà cứ trốn thế này cũng không phải biện pháp lâu dài. Cứ cho là bóng người này hai ngày nữa cũng chưa tìm ra hắn, nhưng hắn cứ ngồi thế này, không bị tóm thì cũng tự đói chết.
Hắn đói chết thì cũng thôi đi, nhưng còn con hắn thì sao?!
Không thể cứ tiếp tục thế này được!
Hạ Phi vuốt mặt, đột nhiên nhớ đến một vấn đề trước đây hắn từng thảo luận với Giang Thành Khải.
Tinh thần lực có thể dùng để khống chế người khác!
Tinh thần lực của hắn là cấp S, chắc là có thể làm được…Nhưng vấn đề là phải làm như thế nào đây!
Thiết bị di động của hắn đã bị người kia hủy mất, bách khoa toàn thư cũng chỉ có thể đưa ra vài khái niệm chứ không có cách làm, cũng chẳng trợ giúp được gì.
Chắc lẽ bắt hắn phải ở đây chờ chết thật sao?
Hạ Phi dùng sức lắc đầu, nghiến chặt răng.
Mẹ nó, ông đây liều mạng!
Hắn canh đúng lúc bóng người quay lưng đi, mạnh mẽ nhảy xuống khỏi lỗ thông gió, sau đó….ngã đập mặt xuống đất.
Bóng người: “…”
Hạ Phi: QAQ!
Đệch đệch đệch! Cằm của hắn! Cái cằm đẹp trai của hắn!!!
Hắn khó khăn từ dưới đất bò dậy, một tay bưng cằm, nước mắt lã chã nhìn về phía bóng người.
Khóe miệng bóng người giật giật, cười lạnh một tiếng.
Chớp lấy thời cơ, Hạ Phi lập tức hai mắt sáng lên, đem toàn bộ tinh thần lực tập trung vào một điểm, tấn công thẳng vào đầu đối phương.
——
Lồng ngực Giang Thành Khải đột nhiên chấn động.
Giống như có thứ gì đang gõ vào, lúc nhanh lúc chậm.
Cảm giác này hoàn toàn khác với ban nãy, vừa gấp gáp vừa nôn nóng, giống như luồng tinh thần lực nhỏ bé này đang gặp phải chuyện gì đó rất nguy hiểm, cực kỳ sợ hãi, đang cầu cứu y.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ là…
——
Hạ Phi cực kỳ bi phẫn bị bóng người đè chặt trên mặt đất.
Lúc nãy suýt nữa hắn đã thành công rồi! Rõ ràng đã sắp thành công rồi!
Hắn đọc được ký ức của bóng người này, thấy được người này khi còn bé bởi vì mẹ phạm tội mà bị tất cả mọi người xa lánh, thấy được cả những việc làm đáng sợ của người này ở Thôn Nha Tinh hai mươi năm qua. Thậm chí hắn đã tạo ra ảo cảnh, kích phát nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng người này.
Lúc bóng người đang thống khổ ôm đầu giãy dụa, bụng Hạ Phi đột nhiên đau quặn.
Không giống như cử động nhẹ nhàng lúc trước, chấn động trong bụng rất mạnh, giống như đứa bé đang phản kháng lại hành vi của hắn.
Hắn vừa ngừng công kích tinh thần, bóng người đã thoát ra khỏi ảo cảnh của hắn.
Ngực Hạ Phi bị đánh mạnh một cái, cả người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Bây giờ hắn mới phát hiện ra cả người mình đã không còn chút sức lực nào, tinh thần lực cũng đã gần như cạn kiệt, nếu vừa rồi không có cơn đau bụng kia ngăn lại, có lẽ hắn đã đi đời rồi.
Con hắn cứu hắn.
Hạ Phi cảm động cực kỳ.
Nhưng lúc cổ hắn bị người kia bóp chặt, hắn lại chẳng còn hơi sức đâu mà cảm động nữa.
Mặc dù không bị cạn kiệt tinh thần lực đến chết, nhưng cũng sắp bị tươi sống bóp chết rồi!
Hạ Phi bi phẫn trừng mắt nhìn bóng người kia, một chút sức lực để phản kháng cũng không có. Chấn động trong bụng hắn vẫn tiếp tục, Hạ Phi hai mắt tối sầm, hô hấp bắt đầu trở nên yếu đi, cuối cùng mất đi ý thức.
“Hừ!” Bóng người buông tay ra, hừ lạnh một tiếng.
Bóng người đứng lên khỏi người Hạ Phi, ngã ra bên cạnh, thở hổn hển.
Công kích ban nãy quá kinh khủng. Người này đã giết qua rất nhiều người, chưa từng biết sợ là gì. Nhưng Hạ Phi lại có thể đọc được ký ức sâu nhất, chế tạo ra ảo cảnh khiến người này cực kỳ thống khổ.
Hạ Phi này thật là một kẻ đáng sợ…
Bóng người quyết định thay đổi chủ ý.
Quả bom hẹn giờ không biết lúc nào nổ như thế này mang theo bên người thật sự là quá nguy hiểm, tốt nhất là giết chết đi, lấy cái thai trong bụng hắn là đủ rồi.
Nghĩ thế, bóng người chống tay ngồi dậy, rút ra một con dao, nhằm thẳng ngực Hạ Phi đâm xuống.
“Chíp! —— ” Hạ Phi cạn kiệt tinh thần lực, cục bông vì duy trì cho hắn cũng đã hoàn toàn kiệt sức, nằm phơi bụng cạnh hắn, nhìn hắn sắp bị hại lại không thể làm gì được, kêu lên vài tiếng cực kỳ thê lương.
Đôi mắt hạt đậu của cục bông chầm chậm chảy ra hai giọt nước bé xíu.
Nhưng ngoài dự liệu, lưỡi dao kia hạ xuống lại không đâm vào được.
Trên ngực Hạ Phi giống như có một tấm màng vô hình, bóng người dùng sức thế nào cũng không đâm vào được, thậm chí còn đem lưỡi dao bắn người ra ngoài.
Bóng người khiếp sợ, vươn tay muốn trực tiếp bóp chết hắn.
Nhưng chuyện kỳ lạ lại xảy ra, trên người Hạ Phi đột nhiên hiện lên một tầng sáng mỏng màu xanh lục, ngăn không cho bóng người kia chạm vào.
Tinh thể bát giác màu xanh lục chậm rãi bay lên từ vết bớt trên ngực hắn, lơ lửng xoay tròn giữa không trung.
Cùng lúc đó, cửa sắt của phòng thí nghiệm đột nhiên bị đạp văng, cánh cửa bay thẳng đến sát phía sau bóng người.
Bóng người lại giống như hoàn toàn không phát hiện có người xông vào phòng, chỉ mê muội nhìn chằm chằm tinh thể xanh lục kia, vươn tay muốn chạm vào nó. Tinh thể đang xoay tròn đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng xanh đánh bay bóng người. Người kia cả người văng ra nặng nề đập vào tường, bất tỉnh nhân sự.
Tinh thể xanh lục sung sướng xoay xoay hai vòng, sau đó mới yên lặng trở về trong ngực Hạ Phi.
Tầng sáng xanh lục bao quanh người hắn cũng đột nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Hạ Phi than nhẹ một tiếng, từ từ tỉnh lại.
Hắn còn chưa mở được mắt ra, một bóng người cao lớn đã vội vã chạy tới ngồi xổm xuống, dùng một tấm áo choàng lớn bọc cơ thể trần trụi của hắn lại.
Hạ Phi cảm thấy môi bị thứ gì đó nóng nóng đè lên, sau đó bị một đôi tay rộng lớn ôm trọn vào lòng.
Mùi hương thơm ngát quen thuộc tràn ngập khứu giác, hắn nhắm chặt hai mắt, khẽ cười một tiếng, thều thào nói: “Giang thiếu tướng, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Giang Thành Khải trầm mặc, lần thứ hai đè môi xuống.
Hạ Phi: “…”
Con mẹ anh.
.