Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư – Chương 47: Giang Thành Điềm bị nguyền rủa
Giang phu nhân sau khi nghe Hạ Phi kể xong hoàn toàn chẳng có tí biểu hiện nào là muốn nói mấy lời cẩu huyết kinh điển kia, chỉ trầm tư xoa xoa cằm.
“Con nói là tổ chức kia chủ động liên lạc với con trước? Mà trước đó con chưa từng nghe nói đến bọn họ bao giờ, cũng không biết thí nghiệm bọn họ đang tiến hành là gì?”
Hạ Phi gật đầu liên tục.
Giang phu nhân lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, bọn họ đâu có tuyển công dân bình thường nhỉ…”
Hạ Phi sửng sốt nhìn bà: “Sao vậy mẹ, mẹ biết tổ chức kia sao?”
“Mẹ cũng chỉ nghe qua thôi” Giang phu nhân nói, “Hoạt động cụ thể của bọn họ mẹ cũng không rõ lắm.”
Hạ Phi: “Vậy ạ…”
“Nghe mẹ nói,” Giang phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay hắn, “Chuyện tổ chức kia con không cần lo lắng, mẹ biết con không phải đứa trẻ hư hỏng, việc này rất có thể là có người muốn hại con. Tổ chức này hoạt động bí mật trực thuộc hoàng gia, không thể công khai thỏa thuận ký với con ra ngoài, nhất định là có người ở giữa giở trò. Đừng hoảng sợ, mẹ lúc nào cũng đứng về phía con.”
Hạ Phi nước mắt lưng tròng nhìn bà.
“Về phần đứa nhỏ, con đừng quyết định vội vàng. Đó là con trai Tiểu Khải, mẹ cũng rất muốn có cháu trai. Người ngoài nói gì cứ kệ cho bọn họ nói, hôm nay nói thế này mai nói thế nọ cuộc sống của chúng ta sao có thể để người ngoài như bọn họ phán xét được, mẹ sẽ nghĩ biện pháp giúp con giải quyết chuyện này, con cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Có thể cứu vớt được cuộc đời sắp xuống hố của mình, Hạ Phi ngoài đồng ý ra thì cũng vẫn chỉ có thể đồng ý.
Hắn cũng tạm gác ý định bỏ đứa bé này sang một bên, bây giờ Giang phu nhân nói gì hắn nghe cái đấy, giao toàn bộ vận mệnh của mình vào tay người “mẹ chồng” này.
Nếu như Giang thiếu tướng nhìn thấy cảnh vợ mình nói gì nghe nấy, răm rắp nghe theo chỉ đạo của mẹ mình, ngoan ngoãn đến không thể ngoan ngoãn hơn, nhất định sẽ tức đến hộc máu.
Cứng rắn ban nãy đâu rồi hả?
Nhất định phải phá thai đâu rồi hả?
Mẹ nó thật muốn phát rồ!
Hạ Phi cảm thấy, nếu như Giang phu nhân vào sớm mấy phút, nói không chừng hắn đã chẳng cãi nhau với Giang thiếu tướng, Giang thiếu tướng cũng sẽ không tức giận bỏ đi như thế.
Vừa rồi đúng là hắn có hơi mất bình tĩnh, không cân nhắc đến tâm tình của người lần đầu được làm cha như y.
Ai… Chờ tối nay y về rồi xin lỗi vậy. Hạ Phi yên lặng nghĩ.
Thế nhưng hắn đợi tận hai ngày, Giang Thành Khải cũng không trở về.
Chẳng lẽ bị tức chết thật rồi?
Hạ Phi chột dạ nghĩ, mình hôm đó hình như cũng đâu có nói gì làm tổn thương đến trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ của Giang thiếu tướng đúng không… trừ chuyện muốn bỏ đứa bé ra.
Nhưng mà làm gì đến nỗi giận dỗi không thèm về nhà hả!
… Giang thiếu tướng à tâm hồn của anh thật sự là quá thiếu nữ quá yếu đuối rồi…
Hạ Phi cũng đi hỏi thử người trong nhà, điển hình là Giang Thành Điềm. Nhưng Giang Thành Điềm cũng rất hay lên Tinh bác, hiển nhiên đã đọc được tin tức kia, cho nên cứ nhìn thấy hắn là mặt nặng như đeo chì.
Trong suy nghĩ của Giang Thành Điềm, Hạ Phi không phải là người chị dâu mình mong muốn, nhưng vì anh cả thích, nên cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng chuyện này vừa xảy ra, độ hảo cảm của cậu ta với Hạ Phi lập tức rơi xuống mức âm. Cái tên trăng hoa này! Trước khi cưới dám cùng người khác làm bậy! Lại còn để lại hậu quả! Mặc dù mẹ nói người cùng Hạ Phi làm bậy thực ra chính là anh trai mình, con cũng là con của anh mình luôn, nhưng Giang Thành Điềm vẫn thấy rất khó chịu!Cực kỳ khó chịu!
Vì thế hai ngày nay mỗi lần nhìn thấy Hạ Phi, Giang Thành Điềm đều hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi thẳng.
Mặc dù vậy, Hạ Phi vẫn rất được phụ nữ trong Giang gia yêu thích, cho dù là Giang phu nhân hay là Giang Thành Duyệt đều rất quan tâm đến hắn, không trách cứ hắn cũng không bắt hắn phải giải thích về cái bản thỏa thuận kỳ quái kia. Bọn họ sau sự việc kia lại càng thân thiết với Hạ Phi, đặc biệt là sau khi biết trong bụng hắn đang có một đứa bé.
Giang Thành Duyệt còn đỡ, chỉ thỉnh thoảng lại nhìn nhìn bụng hắn. Giang phu nhân mới khiến Hạ Phi kinh hãi, không chỉ mỗi ngày nhắc nhở hắn những điều cần lưu ý khi dưỡng thai, mà còn nghiên cứu một thực đơn riêng dành cho người mang thai, thậm chí nếu không phải Giang Thành Duyệt ngăn lại, bà còn muốn áp tai vào bụng hắn nghe thử đứa bé có đạp không.
Hạ Phi cực kỳ khổ bức!
Làm ơn đi, mới có một tháng thôi, đạp thế quái nào được!
Thực ra đối với những hành động của Giang phu nhân hắn cũng không cảm thấy khó chịu, có lẽ vì từ bé đã không có mẹ, lại biết Giang phu nhân là vì quan tâm đến mình nên mới làm như thế, trong lòng Hạ Phi cảm thấy rất ấm áp.
Cuộc sống với gia đình chồng coi như cũng thư thả, ngoài trừ Gianh Thành Khải mấy ngày không thấy mặt, Giang Thành Điềm thì mặt nặng như chì, hắn cũng không có gì phải bất mãn.
Hôm nay, kỳ nghỉ hằng tháng của Giang Thành Duyệt đã hết, phải quay lại trường học, Giang phu nhân vào cung điện hoàng tộc gặp Nữ hoàng, trong nhà chỉ còn lại mình hắn và Giang Thành Điềm được đặc cách cho nghỉ ở nhà.
Về phần vì sao lại được đặc cách cho ở nhà, tất cả mọi người hiểu.
Hạ Phi nghĩ thầm, rõ ràng là vì sợ chết mà… Là người ai mà chả sợ chết.
Trừ người hầu ra chỉ còn có hai người bọn họ, Hạ Phi vẫn cảm thấy rất bình thường, chỉ có Giang Thành Điềm mỗi lần nhìn thấy hắn đều bực dọc khó chịu, Điềm Điềm cảm thấy anh trai mình rõ ràng là một bông hoa nhài rực rỡ như thế lại phải cắm vào cái bãi phân trâu trăng hoa cấp F này, quả thật là bất công đến không dám nhìn thẳng!
Mặc dù Giang Thành Điềm cực lực cố gắng tránh mặt Hạ Phi, nhưng cho dù biệt thự Giang Gia có to nữa cũng chỉ có ba tầng, đi tới đi lui kiểu gì chả gặp, chẳng lẽ phải rúc trong phòng ngủ cả ngày? Giang Thành Điềm cũng muốn thế lắm, nhưng mà cái dạ dày lại không đồng ý.
Vừa vặn đụng mặt Hạ Phi trong bếp.
Lúc Hạ Phi xuống đến cửa bếp thì nhìn thấy Giang Thành Điềm đang ăn vụng bánh ngọt.
Giang Thành Điềm nghe tiếng động quay đầu lại, vừa nhìn thấy hắn đứng ở cửa bếp thì cả người đều không ổn. Điềm Điềm vội vàng nhét nốt nửa cái bánh ngọt vào miệng, sặc đến hai lần, suýt nữa nghẹn chết luôn, Hạ Phi đành phải đi rót cho cậu ta cốc nước.
Giang Thành Điềm cũng chẳng quan tâm chuyện mình đang chiến tranh lạnh với Hạ Phi, vội vàng cầm cốc nước tu ừng ực, may mắn thoát khỏi số phận chết thảm vì một cái bánh ngọt.
Uống hết nước xong, mặt Giang Thành Điềm lại tự động xụ xuống: “Cậu xuống đây làm gì?”
Hạ Phi tức đến muốn cười: “Sao tôi lại không được xuống đây?”
Giang Thành Điềm cả giận nói: “Cậu không thấy tôi đang ghét cậu à!”
“Thấy!” Hạ Phi tà ác cười, “Thế nên càng phải chạy đến trước mặt cậu, cho cậu tức chết luôn!”
Giang Thành Điềm: “…”
Giang Thành Điềm chỉ vào Hạ Phi, lắp bắp: “Cậu cậu cậu cậu… cái đồ không biết xấu hổ!”
Hạ Phi mặt không cảm xúc: “Tôi không biết xấu hổ lúc nào?”
Giang Thành Điềm nói năng lung tung: “Cậu quan hệ bừa bãi! Cậu ngoại tình! Cậu cắm sừng anh tôi!”
Hạ Phi nói: “Cậu mắc bệnh đãng trí tuổi già hả, mẹ đã nói rồi còn gì! Người kia là anh cậu đấy!”
“Cũng chỉ là may mắn thôi, nếu như lúc đó anh tôi không xuất hiện, vậy chẳng phải cậu sẽ ngủ với người khác sao? Cậu đã như thế còn dám mặt dày gả vào nhà tôi!”
“Cậu nghĩ tôi muốn gả lắm à, lúc đó anh cậu còn đang là người chết đấy!”
“Vậy cái trong bụng…” Giang Thành Điềm không thể nói nổi hai chữ có thai ra khỏi miệng, “Cậu đã biết rồi tại sao không thẳng thắn ngay từ đầu? Cậu lừa dối anh tôi!”
“Tôi không định lừa dối anh cậu, lúc chưa biết người kia chính là Giang thiếu tướng tôi vốn muốn bỏ đứa bé này.”
Giang Thành Điềm trợn mắt há hốc mồm: “Cậu muốn phá thai?!”
Cái này là phạm tội đấy, phải ngồi tù!
“Thế rốt cuộc cậu muốn tôi phải thế nào đây?” Hạ Phi khoanh tay nhìn Giang Thành Điềm, “Nói tóm lại là cậu cảm thấy tôi không xứng với Giang Thành Khải, đúng không?”
Giang Thành Điềm không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Phi đã thể hiện tất cả.
“Nói cho cậu biết, thực ra ngay từ đầu tôi cũng không định sống cùng với anh cậu đâu, sau hai năm nữa bọn tôi sẽ ly hôn.”
“!!!” Giang Thành Điềm phun hết bánh ngọt ra ngoài.
Lời Hạ Phi nói là thật.
Lúc trước hắn chấp nhận cuộc hôn nhân này nhanh như thế, hoàn toàn là vì đối tượng kết hôn của hắn đã chết rồi, có cưới cũng không cần một người đàn ông xa lạ ở chung. Nhưng đùng một cái Giang Thành Khải lại đột nhiên “hồi sinh”, mọi chuyện đảo lộn hết. Mặc dù hắn rất yêu quý Giang phu nhân, nhưng hắn cũng không thể vì mong muốn có được tình thương của mẹ mà bán thân. Cứ coi như sau này hắn có thể chấp nhận sống cùng Giang thiếu tướng cả đời, thì đấy cũng là chuyện tương lai, còn hiện tại thì tuyệt đối không.
Giang Thành Điềm bị lời hắn nói làm cho tức đến muốn hộc máu.
Cái gì gọi là ngay từ đầu cũng không định sống cùng? Đây là đang ghét bỏ anh trai mình sao???
Điềm Điềm mắc bệnh cuồng anh trai cảm thấy cực kỳ tức giận, nhưng lại không biết phản bác thế nào. Rõ ràng mình không muốn Hạ Phi lấy anh cả, nghe hắn nói thế phải vui vẻ mới đúng, tại sao nghĩ đến chuyện Hạ Phi không thích anh mình bản thân lại tức giận thế này?!
Giang Thành Điềm nghẹn họng, không muốn tiếp tục cãi nhau với hắn nữa, cầm lấy hai cái bánh ngọt co chân chạy mất, lúc chạy ngang qua còn va phải Hạ Phi.
Hạ Phi bị va một cái cả người lảo đảo tí thì ngã ngửa, thở hồng hộc gào theo: “Có gan thì đừng có mà ăn bánh tôi làm!”
Giang Thành Điềm cả người cứng đờ, quay phắt đầu lại nhét bánh vào miệng: “Tôi cứ ăn đấy! Cậu quản được tôi chắc!”
“…” Hạ Phi bị hành động ấu trĩ của cậu ta làm cho sợ ngây người, lập tức không cam lòng yếu thế mà gào tiếp, “Ăn ăn ăn, cứ ăn nữa đi, ăn cho nghẹn chết luôn đi!”
Hắn vừa dứt lời, Giang Thành Điềm nghẹn thật.
Hạ Phi: “…”
Hắn không thể làm gì hơn là tiếp tục đi rót nước.
Nhưng lần này Giang Thành Điềm lại không nhận lấy cốc nước, mười giây sau sắc mặt cậu ta đột nhiên trắng bệch, vẻ mặt nhăn nhó, thống khổ ngã xuống đất, cả người đều co gập lại.
Hạ Phi sửng sốt, sau đó lập tức nhận ra vấn đề.
Cảnh tượng này quá quen thuộc, giống y như tình trạng trước khi chết của ba nạn nhân kia!
Giang Thành Điềm sắp bị giết, ngay trước mặt hắn.
Trong đầu Hạ Phi chỉ toàn là suy nghĩ này, đầu óc trống rỗng, chân tay lạnh lẽo.
Hắn chỉ mất tập trung một giây, lập tức trên ngực Giang Thành Điềm đã xuất hiện một vết máu cực dài, giống như bị chém một nhát, máu theo đó ồ ạt chảy ra. Giống như là… bị người ta dùng cấm thuật nguyền rủa.
…
Cấm thuật? Vu tộc?!
Trong đầu Hạ Phi đột nhiên xuất hiện hai từ này, bách khoa toàn thư cũng lập tức phát huy công dụng, tra toàn bộ tư liệu có thể tra về Vu tộc. Hạ Phi vội vàng đọc qua, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề mấu chốt ——
Lúc Vu tộc dùng cấm thuật, phải nhờ vào tinh thần lực.
Lý thuyết là như thế, nhưng vấn đề là hắn phải làm sao để ngăn luồng tinh thần lực đang triển khai cấm thuật này?
Lúc Hạ Phi cảm thấy đã đi vào đường cùng, cục bông vẫn luôn ngồi xổm trên đầu hắn đột nhiên nhảy xuống người Giang Thành Điềm, bắt đầu tiến hành chữa trị. Lúc cả người cục bông tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, Hạ Phi đột nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện vài đường khói màu đen đang tấn công khắp nơi trên người Giang Thành Điềm, có chỗ đã chảy máu, có chỗ vẫn chưa.
Hắn lập tức phản ứng lại, có lẽ cái này chính là luồng tinh thần lực đang thi triển cấm thuật! Hạ Phi cũng chẳng kịp nghĩ xem tại sao bản thân lại đột nhiên nhìn thấy được tinh thần lực, vội vàng phóng thích toàn bộ tinh thần lực của bản thân.
Một luồng ánh sáng xanh lam phóng ra vọt thẳng đến chỗ Giang Thành Điềm.
Mấy luồng khói xám đen kia giống như không chịu nổi áp lực, chậm rãi tách ra.
Mà Giang Thành Điềm đột ngột bị cả hai luồng tinh thần lực đánh vào, phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này trên người Giang Thành Điềm đã bị chém bảy, tám vết thương, máu xanh chảy ra thấm ướt cả thảm trải sàn.
Hạ Phi cũng không có thời gian lo cho cậu ta, vội vàng gọi mấy người hầu kêu cấp cứu, sau đó lập tức đuổi theo luồng tinh thần lực đang chạy trốn kia.
Luồng tinh thần lực kia vẫn chưa tán đi hẳn, lần này hắn nhất định phải lôi được tên hung thủ này bí ẩn đằng sau ra ngoài ánh sáng!