Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Chương 1: Giấc mơ thứ nhất: Tinh thể mất tích - Sống lại rồi ha ha ha


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư – Chương 1: Giấc mơ thứ nhất: Tinh thể mất tích – Sống lại rồi ha ha ha

Một giây trước họng súng vẫn còn kề ở thái dương hắn bỏng rát. Tiếng đạn chuyển động khi súng cướp cò, bởi vì ở ngay sát lỗ tai mà trở nên đặc biệt rõ ràng, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy tiếng viên đạn xuyên qua đầu mình.

Một giây sau, Hạ Phi lại phát hiện bản thân đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, trong ngực tràn đầy cảm giác khó chịu đến mức khiến hắn muốn ngất đi.

Hạ Phi cố hết sức mở mắt ra, chỉ kịp nhận thức được bản thân đang nằm trong một căn phòng tối đen, đã bị dục vọng khắp người truyền đến đại não khiến cho choáng váng đầu óc. Hắn cảm thấy cả người không có chỗ nào không nóng rát, không  ngứa ngáy khó chịu, đặc biệt là hạ thân, cứng đến phát đau, đáng sợ hơn là, phía sau của hắn cũng cảm thấy trống trải đến mức không bình thường, dường như đặc biệt khao khát có thứ gì đó tiến vào lấp đầy.

Hắn cố gắng từ trên mặt đất nhổm người dậy, cánh tay mềm nhũn không có khí lực lại làm cho động tác này không duy trì được bao lâu. Mấy giây sau, Hạ Phi lại ngã xuống đất, đầu nặng nề đập lên sàn nhà, hai mắt hoa lên. Đột nhiên một tiếng va chạm dị thường truyền đến làm cho hắn tỉnh táo một chút ——

Trên mặt hắn không biết bị đeo thứ gì, Hạ Phi đưa tay sờ thử, hình dạng giống như kính bảo vệ mắt, không chỉ thế, trên tai cũng bị đeo một thứ gần giống như tai nghe.

Đây rốt cuộc là tình tiết quái gì? Đám người kia lại có trò mới?

Không đợi Hạ Phi suy nghĩ nhiều, trước mặt hắn truyền đến một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Là tiếng của đàn ông.

Trong hoàn cảnh bình thường mà nói, đây chỉ là một giọng nam, nhưng đối với Hạ Phi trong tình huống hiện tại, tiếng rên này lại giống như thuốc kích thích mạnh nhất, làm cho máu khắp cơ thể hắn đều sôi trào, muốn đối phương phá nát hắn, chiếm lấy hắn.

Hạ Phi đối với việc sâu trong nội tâm mình xuất hiện loại ý nghĩ này cực kỳ sợ hãi, đám người kia… đám người kia đến cùng đã làm cái gì với hắn?!

Không được, hắn phải đi khỏi đây! Lập tức phải đi khỏi nơi quỷ quái này!

Hạ Phi cố hết sức chống người bò dậy, duỗi tay ra túm được một thứ giống như thành giường, còn chưa kịp thở ra một hơi, cổ tay đã bị người trên giường túm lấy, thô bạo kéo lên. Sức mạnh của người đàn ông này lớn đến đáng sợ, hắn chưa giãy dụa được mấy cái đã bị áp chế không thể động đậy.


Người đàn ông đang đè trên người hắn cả người tỏa ra một mùi thơm lạ lùng, không biết là mùi hương gì, lại làm cho Hạ Phi cảm thấy toàn thân cực kì khoan khoái, thoải mái đến từng lỗ chân lông.

Quần áo bị cởi ra, da dẻ trần trụi trong không khí bởi vì mong chờ cùng sợ hãi mà run rẩy nổi lên một tầng da gà.

Người đàn ông cúi đầu muốn hôn lên môi hắn, sống mũi lại đụng phải ‘kính bảo vệ mắt’ trên mặt Hạ Phi, y bất mãn lầm bầm một tiếng, đưa tay muốn kéo xuống. ‘Kính bảo vệ mắt’ này lại giống như bị gắn cố định trên mặt, cho dù đầu bị kéo đến phát đau, thứ này vẫn không nhúc nhích.

Người đàn ông hình như cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa, nghiêng đầu cắn lên môi hắn một cái, bắt đầu nghiêm túc làm chính sự.

Từ lúc sinh ra tới giờ, đây có lẽ là ngày thối nát nhất cuộc đời Hạ Phi.

Hắn nhỡ rõ bản thân bị một đám người bắt cóc, chính xác mà nói là một đám người ngoài hành tinh.

Đám người ngoài hành tinh kia đường hoàng bắt hắn đi từ trong trường đại học, thầy giáo, sinh viên, thậm chí là cảnh sát muốn ngăn lại đều bị bọn chúng đá bay… Thật sự là cmn bị đá cho bay luôn! Hạ Phi còn nhớ những người ngoài hành tinh kia túm được cổ áo của cảnh sát, cũng không biết dùng lực thế nào mà cảnh sát một phát bay xa năm, sáu mét, tiếp xúc thân mật với đất mẹ rồi kêu rên không ngừng.

Bọn chúng đưa Hạ Phi lên một chiếc phi thuyền, trói hắn vào ghế, có chút không thành thạo đem súng chĩa vào đầu hắn.

Không gọi điện thoại cũng không cần tiền chuộc, chỉ không ngừng ép hỏi hắn tinh thể Aisura ở đâu.

… Mẹ nó có trời mới biết tinh thể Aisura là cái quái gì!


Cực kỳ khổ bức!

Người ngoài hành tinh hiển nhiên đối với súng của nhân loại không biết cách dùng, cướp cò hai lần, một lần bắn trúng một tên đồng bọn, tên này da dày thịt béo, bị bắn một phát không vấn đề gì, lần thứ hai bắn trúng Hạ Phi. Hạ Phi là con người, da mỏng thịt mềm lập tức chết luôn.

Sau đó hắn xuyên đến căn phòng này, bị một người đàn ông xa lạ đè.

Hắn thậm chí còn không biết mặt mũi đối phương dài ngắn ra sao, càng đừng nói đến tên tuổi thân phận đối phương thế nào.

Nhưng mà không thể không nói người đàn ông này kỹ thuật rất tốt, làm rất thoải mái… Đương nhiên Hạ Phi tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này, hắn đem tất cả phản ứng của mình quy kết đổ lỗi cho thứ thuốc không biết bị hạ lên người từ lúc nào kia.

Hắn bị người đàn ông này hết lần này tới lần khác làm đến cao trào, cuối cùng dưới sự hưng phấn đến cực độ mà hôn mê bất tỉnh.

Hạ Phi nguyên bản là con trai thứ ba của chủ một doanh nghiệp loại vừa, phía trên có hai người anh trai lo chuyện kế thừa gia nghiệp, việc gì cũng không đến tay, cho nên từ bé đã được cưng chiều như bảo bối mà nuôi lớn. Tuy rằng mẹ hắn mất sớm, nhưng cuộc sống gia đình vẫn rất đầy đủ.

Không đến mức ăn sung mặc sướng như đại thiếu gia, nhưng cũng không phải trải qua khó khăn gian khổ gì, từ nhỏ đến lớn cũng chẳng có duyên với nữ sinh, bản thân tính cách hắn cũng không chủ động, học đại học cũng là theo hứng thú mà chọn ngành khoa học xã hội, cuối cùng dưới hoàn cảnh đưa đẩy, trở thành một tác giả trạch nam.

Hắn đến tay con gái còn chưa được nắm một lần, đã bị người ngoài hành tinh một súng bắn chết luôn.

Một cao phú soái ẩn mình chưa kịp hiện thân, cứ thế thập phần bi ai mà biến thành cẩu độc thân rồi!


Sau đó đến thế giới này, lại ù ù cạc cạc bị một người đàn ông đè ra cày cấy cho đến ngất!

Về phần thân phận của Hạ Phi ở thế giới này…

Không sai, lúc Hạ Phi bị làm đến hôn mê đã thành công tiếp thu được ký ức của nguyên chủ.

Hạ Phi của thế giới này, hình như so với hắn bản thể còn muốn thảm hơn!

Tên của nguyên chủ với Hạ Phi giống nhau, nhưng lại không có một cuộc sống gia đình hạnh phúc mỹ mãn như hắn.

Nguyên chủ là con của một gia đình bình thường, cha hắn năm đó là quân nhân số một số hai trong quân bộ, tên là Hạ Kình Thiên, tuổi còn trẻ đã làm tới thượng tá. Em trai của Hạ Kình Thiên, Hạ Kình An, chú của nguyên chủ, không thi được vào học viện quân sự, chỉ có thể nhờ cậy anh trai giúp đỡ, trải qua cuộc sống đại học bình thường, trở thành một thương nhân.

Trên thực tế, Hạ Kình Thiên cũng không phải cha ruột của nguyên chủ, nguyên chủ là do Hạ Kình Thiên từ bên ngoài mang về. Hạ Kình Thiên xưa nay chưa từng nói mẹ đẻ của nguyên chủ là ai, đem nguyên chủ xem như con ruột mà nuôi dưỡng, chỉ có điều tại thời điểm nguyên chủ vẫn còn rất nhỏ, Hạ Kình Thiên đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, Hạ Kình An không thể không đem đứa con nhỏ của anh trai mang về nuôi.

Khi đó Hạ Kình An chưa kết hôn, nể tình anh trai mình để lại một khoản tiền lớn, đồng ý nhận nuôi nguyên chủ. Mấy năm sau, Hạ Kình An cưới vợ, là một nữ quân nhân tên Phương Tĩnh, sinh đôi một cặp trai gái.

Hạ Kình An có thể vì nể mặt anh trai cùng với số tiền Hạ Kình Thiên để lại mà nuôi dưỡng Hạ Phi, nhưng Phương Tĩnh lại không thể, đặc biệt là sau khi Phương Tĩnh phát hiện Hạ Phi thực ra là do Hạ Kình Thiên từ bên ngoài mang về. Một đứa con rơi không rõ thân phận, làm sao có thể để nó tương lai cùng con mình tranh giành tài sản? Loại tâm tình này sau khi Phương Tĩnh sinh ra một đôi song sinh long phượng lại càng tăng thêm.

Dưới sự ngầm cho phép của Hạ Kình An, Phương Tĩnh bắt đầu dùng đủ loại phương pháp chèn ép nguyên chủ.

Cũng may nguyên chủ có hơi hướng bị tự kỷ, kế hoạch chèn ép của Phương Tĩnh thất bại, tuy nhiên hai phần tài sản mà Hạ Kình Thiên để lại cho nguyên chủ, cũng đã bị Phương Tĩnh và Hạ Kình An chiếm mất.

Về phần nguyên chủ làm sao biết những chuyện này? Là lúc dùng thử máy trợ thính không cẩn thận nghe trộm được.

Không sai, nguyên chủ thế mà là một người tàn tật, không chỉ khiếm thính, còn khiếm thị, đây cũng là lý do trên mặt hắn xuất hiện mấy thứ như ‘kính bảo vệ mắt’ với ‘tai nghe’, chính là máy trợ thính và máy trợ thị.

Hạ Phi nhịn không được đối với nguyên chủ nhỏ vài giọt nước mắt thương xót.


Cô nhi không cha không mẹ, rất đáng thương!

Thân thể tàn tật đến trình độ này, cực kỳ đáng thương!

Từ nhỏ bị bố mẹ nuôi gài bẫy mà lớn lên, cái này cũng không phải là đáng thương nữa mà biến thành bi kịch cmn luôn rồi!

Nguyên chủ từ nhỏ thân thể không tốt, tốt xấu gì ít nhất cũng chưa từng bị ngược đãi, nửa năm trước được người dùng thế lực phía sau ép buộc đẩy vào học viện quân sự hàng đầu liên bang với thể chất cấp F trước nay chưa từng có tiền lệ. Nguyên chủ bị người người khinh thường chê bai, vẫn dùng bản mặt than của bản thân vượt qua hết.

Cũng đừng trách Hạ Phi chửi bới nguyên chủ, các người nói xem thể chất không tốt tính cách quái gở thì cũng thôi đi, yên lặng làm một mỹ nam tử ngồi đợi đến lúc tốt nghiệp không phải tốt à? Vì cái quần gì mà nguyên chủ lại không an phận như thế, thích ai không thích lại thích ngay nam thần ba sao hạng nhất của trường, viết thư tình cho người ta, lại không dám đưa tận tay, giấu ở trong ngăn bàn học, kết quả nhét nhầm vào một phần tài liệu nam thần chuẩn bị đem đi photo, sau đó toàn trường đều biết có một tên vô dụng thích nam thần.

Thật cmn muốn giết người!

Hiệu trưởng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Nguyên chủ bị kỷ luật, suýt nữa đã bị cho thôi học, Hạ Kình An cũng mắng nguyên chủ một trận, cấm túc trong nhà tự kiểm điểm.

Nguyên chủ sợ mình bị cho thôi học, sẽ không được gặp lại nam thần nữa, đúng lúc này có một tổ chức tới tìm nguyên chủ, muốn nguyên chủ hỗ trợ tiến hành một thí nghiệm, hứa sau khi hoàn thành sẽ giúp nguyên chủ đem việc bị kỷ luật xóa khỏi hồ sơ, nguyên chủ không nói hai lời lập tức đồng ý.

Kết quả khi thí nghiệm không kiểm soát chính xác liều lượng thuốc, làm cho nguyên chủ hưng phấn quá độ, hưng phấn đến toi luôn.

Sau đó Hạ Phi xuyên tới đây, cực kỳ bi kịch phải thay thế nguyên chủ bị người ta đè.

Nhưng đây vẫn chưa phải là thối nát nhất.

Khiến cho hắn càng phát rồ hơn chính là, thân thể này của hắn lập tức sẽ phải kết hôn! Đáng giận hơn nữa là còn phải gả cho một cái bài vị! BÀI VỊ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.