Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 61: Tổ hai người lừa đảo


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu – Chương 61: Tổ hai người lừa đảo

Chung Như Thủy mở mắt, nhẹ nhàng khởi động nửa người, Tiểu Trùng khò khè ngủ say. Cẩn cẩn dực dực vén chăn lên, lại giúp Tiểu Trùng dịch góc chăn, Chung Như Thủy mới mặc y phục, khinh thủ khinh cước ra khỏi doanh trướng.

Binh sĩ tuần tra đều biết Chung Như Thủy, thấy hắn nửa đêm tỉnh dậy, tưởng hắn muốn đi nhà xí, chỉ gật đầu cho qua. Chung Như Thủy đến doanh trướng quân y của Hồ Đồ, tìm được giường, nhẹ nhàng lay tỉnh hắn.

“Suỵt!” Chung Như Thủy ra hiệu yên lặng, ý bảo hắn cầm dược tương ra ngoài với mình. Hồ Đồ gật gật đầu, mặc y phục tử tế, lặng lẽ cầm lấy dược tương, cùng Chung Như Thủy rời đi.

Như kẻ trộm tránh binh sĩ tuần tra ban đêm, chạy đến phòng bếp, Chung Như Thủy kéo Hồ Đồ ngồi xổm xuống, mục quang lập loè nhìn hắn.

Hồ Đồ hơn nửa đêm đang ngủ say bị hắn kéo đến phòng bếp vừa tối vừa lạnh lẽo, tâm tình vốn không tốt, thấy hắn tỏ vẻ muốn nói lại thôi, càng tức giận. Không kiên nhẫn: “Rốt cuộc có chuyện gì? Không nói ta trở về ngủ!”

“Ôi chao, đừng!” Chung Như Thủy giữ chặt hắn, hạ giọng nói: “Ngươi nhỏ giọng chút, khiến người tới thì phiền toái!”

“Ngươi cũng biết a!” Hồ Đồ thấp giọng, “Muốn tìm ta giúp ngươi thì thẳng thắn!”

“Ta cũng biết xấu hổ mà! Ngươi để ta sắp xếp lời cần nói đã!” Chung Như Thủy trả lời.

“Hứ!” Hồ Đồ khinh thường cười nói: “Nhận thức ngươi đã bao nhiêu năm, chưa từng thấy ngươi xấu hổ a!”

“Ách….. Khụ, dù sao cũng xấu hổ một chút……” Thấy Hồ Đồ không kiên nhẫn, Chung Như Thủy vội vàng tiếp lời: “Ta nói thực, muốn ngươi hỗ trợ!”

“Vậy ngươi nói mau! Là làm kẻ trộm hay hái hoa tặc? Không nhanh trời sáng đó!” Hồ Đồ tức giận tới mức chọc vào ót hắn.

“Ta, ta, chính là……” Chung Như Thủy nghẹn đỏ mặt, không thể nói tiếp. Hồ Đồ thu tay lại, bất đắc dĩ thở dài: “Muốn ta cứu người, ngươi cứ việc nói thẳng, khó mở miệng vậy ư?”

“Ngươi biết?” Chung Như Thủy kinh ngạc nhìn Hồ Đồ, Hồ Đồ bóp cằm của hắn: “Nhận thức ngươi đã lâu, tới giờ chưa từng thấy ngươi thất thố như vậy, nói ngươi và nguyên soái kia không có chuyện xưa, ta mới không tin!”


Chung Như Thủy xoa xoa tay hắn: “Ngươi đừng nói bậy bạ, ta có thể cùng đại nhân vật kia liên quan gì chứ, ta chỉ cảm thấy người tốt như vậy chết quá sớm thì thực đáng thương, muốn ngươi cứu hắn mà thôi, thuận tiện cũng tích đức cho mình!”

“Rồi, ta không hỏi, ngươi không muốn nói, ta tuyệt đối không bức ngươi. Ngươi cho rằng đại ca ngươi không nghi ngờ ư, chúng ta chỉ không hỏi mà thôi, ngươi luôn luôn có đạo lý của mình.” Hồ Đồ vỗ vỗ đầu hắn, khéo hiểu lòng người nói. Sao có thể biết được tên của nguyên soái kia? Bọn họ ở Túy Long thôn, chuyện nghe được cũng chỉ vẻn vẹn trong huyện , bảy năm qua, thế giới bên ngoài thế nào, họ đều không biết, huống chi là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trên triều đình? Chỉ có trước kia nhận thức, mới có thể biết rõ người kia.

“…… Cám ơn……” Chung Như Thủy ấp úng, ngoại trừ một câu cám ơn, hắn không biết phải nói gì.

“Ta nói, ngươi đừng khách khí với ta, biết không? Ngươi xem, ta đều nổi một thân da gà ! Ngươi cố ý chọc ta sao?” Hồ Đồ vuốt cánh tay, rùng mình một cái, bảy năm a! Một người bảy năm qua không biết khách khí là gì đột nhiên nói “Cám ơn” với ngươi, lực sát thương quả thực không thua một đoàn đại mụ đại thẩm vây quanh ngươi liếc mắt xum xoe!

“A, ha ha……” Chung Như Thủy sờ sờ cái ót, chính hắn cũng có chút không quen! “Ai, ta sẽ không giả khách khí, chúng ta đi nhanh! Nơi này cách Xích Sa trăm dặm! Chờ xong chuyện, ta sẽ lấy tương thịt bò cho ngươi ăn!”

“Ngươi nói nha! Đi mau, đi mau!” Có cái ăn, Hồ Đồ thật hưng phấn, kéo tay Chung Như Thủy.

“Ta nói ngươi, đừng gấp! Nghe ta nói!” Chung Như Thủy kéo Hồ Đồ trở về, hạ giọng: “Chúng ta không thể đi cửa chính! Phải đi theo đường khác. Bình thường ta phải ra chợ mua rất nhiều thức ăn, cho nên có một mã xa. Lát nữa chúng ta cưỡi con ngựa kia, sẽ nhanh tới Xích Sa. Xe ngựa đặt ở bên cửa hông, ở đó có ba tiểu binh trông coi, chúng ta chạy hướng đó!”

“Ngươi đã lên kế hoạch tốt rồi? Chỉ chờ ta sập bẫy a?” Hồ Đồ liếc xéo hắn.

“Ai nha đừng nói nhảm, mạng người quan trọng! Đi mau đi mau!” Chung Như Thủy kéo Hồ Đồ, chuồn ra phòng bếp, hướng cửa hông.

Ba tiểu binh đang ngủ, Chung Như Thủy và Hồ Đồ rón ra rón rén mở dây cương cột vào mã xa, đeo rọ để nó không lên tiếng, đến khi dắt ngựa chuồn ra xa quân doanh mới dám thở.

“O o ~ Rốt cục chạy đến, chúng ta lên ngựa, vừa đi vừa nói chuyện!” Sống trong quân doanh một thời gian, Chung Như Thủy và Hồ Đồ cũng học được kỵ mã, tuy kỹ thuật không tốt lắm.

Hai người song song lên ngựa, Hồ Đồ phía trước, Chung Như Thủy phía sau, giục ngựa hướng Xích Sa.


“Nhớ kỹ, ngươi là ngự y trong nội cung phái đến, ta là hạ nhân của ngươi, vì sợ đến trễ không kịp cứu nguyên soái nên chúng ta tới trước người khác một bước.” Chung Như Thủy nói bên tai Hồ Đồ, vì trên ngựa chạy vội, hắn không thể không dán vào lỗ tai của Hồ Đồ nói chuyện.

“Bị phát hiện thì sao?” Hồ Đồ hô to.

“Sẽ không! Chờ giải độc cho nguyên soái, chúng ta lập tức bỏ chạy! Dù sao chúng ta đều là dân binh, không có người hoài nghi, chắc chắn bọn họ cho rằng quân doanh của chúng ta không có đại phu y thuật cao minh như vậy!”

“Ngươi thật sự lên kế hoạch tốt lắm!” Hồ Đồ có cảm giác lên phải thuyền giặc.

Hì hì ~ Chung Như Thủy cười trộm, sau đó lại bắt đầu lo lắng, không biết vết thương của Tiểu Cước Chỉ thế nào, những năm này, hắn có khỏe không? Đột nhiên, Chung Như Thủy hơi sợ hãi. Lo cho người thân sao? Chung Như Thủy cười khổ nghĩ.

Lúc trời sắp sáng, bọn họ tới quân doanh ở Xích Sa, trên rào trước doanh cắm một quân kỳ nền đỏ chữ đen “Thương”.

“Người nào! Xuống ngựa!” Còn chưa tới doanh, lính gác cảnh giác giơ trường mâu, nghiêm nghị hô.

Hồ Đồ ghìm dây cương, cùng Chung Như Thủy xuống ngựa, trấn định tự nhiên nói: “Ta là ngự y Hoàng thượng phái tới, lập tức mở cửa!”

Lính gác hai mặt nhìn nhau, một người trong đó nói: “Các ngươi ở đây, ta đi bẩm báo tướng quân!” Sau đó mở cửa chạy vội vào.

Chung Như Thủy và Hồ Đồ đợi không bao lâu, tên lính gác kia đã trở lại, sau lưng còn có một đại tướng lưng hùm vai gấu.

Đại tướng kia đứng trước mặt Hồ Đồ, thẳng tắp quan sát hắn.

Hồ Đồ khẽ khom lưng, thản nhiên nói: “Bái kiến tướng quân, hạ thần là ngự y Hoàng thượng phái tới, vì sợ trễ khiến vết thương của nguyên soái trở nặng nên đặc biệt cùng người hầu ngày đêm chạy đến. Hy vọng tướng quân cho vào.” Ngữ khí của Hồ Đồ không kiêu ngạo không siểm nịnh, giơ tay nhấc chân giữa đều hiển lộ quý khí. Chung Như Thủy ôm dược tương cúi đầu, âm thầm le lưỡi, không ngờ Hồ Đồ thật sự có tài nha! Đối mặt với cảm giác áp bách như vậy, cũng có thể thong dong nói dối, mắt không chớp một cái!


“Vị này, ách, không biết xưng hô thế nào?” Vị đại tướng lưng hùm vai gấu mở miệng hỏi, thanh âm trầm hậu. Hắn vốn là môn sinh của Thương lão tướng quân, tên Quan Lẫm, làm người ngay thẳng trung hậu, tài trí mưu lược, điều binh khiển tướng không gì không giỏi, là hổ tướng tiếng tăm lừng lẫy của Quỷ Tà! Về sau, Thương lão tướng quân tuổi tác cao, lui xuống, để hắn đi theo Thương Giác Trưng, đối Hoàng thượng và Thương gia trung thành tận tâm. Hôm nay ấu tử của Thương gia trúng kịch độc ngay trước mắt hắn, hắn quả thực không còn mặt mũi gặp Thương lão tướng quân, nếu không vì hiện giờ trong quân không thể loạn, hắn đã sớm lấy cái chết tạ tội! Hiện tại Thương Giác Trưng hấp hối nằm trên giường, đang lúc hắn gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải thì, ngự y đã tới! Sao hắn không mừng rỡ?

“Hạ thần họ Tu danh Hồ.” Hồ Đồ mỉm cười trả lời, Chung Như Thủy đảo hai mắt trắng dã, Tu Hồ, vớ vẩn!

“A, Tu ngự y, mời theo ta!” Quan Lẫm dẫn Hồ Đồ và Chung Như Thủy, dưới chân sinh gió, đi vào bên trong, khiến hai người bọn họ thiếu chút nữa theo không kịp! Nhưng nhìn bước chân của Dương Lẫm, hẳn là Thương Giác Trưng rất nguy hiểm ! Nghĩ vậy, Chung Như Thủy càng bước nhanh hơn.

“Thế nào?” Đại tướng quân Quan Lẫm còn chưa hỏi, Chung Như Thủy đã bắt lấy tay Hồ Đồ thúc giục. Hồ Đồ trừng mắt liếc hắn một cái, cảnh cáo hắn chú ý đừng lộ ra sơ hở, Chung Như Thủy ngượng ngùng rút tay về, nhìn Thương Giác Trưng, trong mắt vẫn không thể che dấu lo lắng, tưởng niệm.

May mắn đám người Quan Lẫm chỉ để tâm Thương Giác Trưng, không rảnh chú ý sự khác thường của tiểu hạ nhân Chung Như Thủy, vây quanh Hồ Đồ hỏi: “Thế nào, rốt cục nguyên soái trúng độc gì?”

“Lục Bình.” Hồ Đồ lấy ngân châm phong bế đại huyệt trên người Thương Giác Trưng, “Thân như phiêu nhứ, tâm như lục bình. Độc này là độc của Ngộ quốc, Ngộ quốc diệt vong đã nhiều năm, đại phu bình thường sẽ không biết.” Nói đến đây, một tia buồn bã lóe lên trong mắt Hồ Đồ, “Người trúng độc, trong ba ngày toàn thân lạnh buốt, ý thức hỗn loạn, cước bộ phù phiếm, tim đập như sấm, sau đó sinh ra ảo giác, điên cuồng làm chuyện ngu dại, cuối cùng tim đau thắt mà chết. Quân y của các ngươi rất thông minh, hẳn là thấy ý thức của hắn bắt đầu hỗn loạn mới phong bế huyệt ngủ, khiến hắn ngủ say? Lại dùng nhân sâm ngàn năm kéo dài mạng, làm hắn nửa chết nửa sống. Nhưng, qua hai canh giờ nữa, thần tiên cũng cứu không được.”

Thấy mặt Thương Giác Trưng bắt đầu tím tái, Chung Như Thủy cảm giác toàn thân lạnh buốt, nhẹ nhàng run rẩy, nếu không liều chết cắn môi, chắc chắn hắn sẽ khóc lên.

“Tu ngự y, ngài có cách không? Nguyên soái chính là nhi tử Thương lão tướng quân thương yêu nhất! Chúng ta cũng không dám nói tin tức này cho lão nhân gia, chỉ sợ……” Quan Lẫm là hán tử thô kệch, nhưng nói đến đây lại có chút nghẹn ngào. Vài vị tướng quân xông pha sa trường khác cũng đỏ hốc mắt, cúi đầu không nói.

“Ta đâu nói không cứu được! Lục Bình, tên của độc dược này, cũng là tên giải dược.” Hồ Đồ ra hiệu cho Chung Như Thủy nâng Thương Giác Trưng, Chung Như Thủy vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, Hồ Đồ chú ý tới tay Chung Như Thủy run rẩy, không nói cái gì. Hồ Đồ đổ ra một tiểu dược hoàn, Chung Như Thủy sáng tỏ, bắt cằm Thương Giác Trưng làm hắn hé miệng, uy dược xong lại nhẹ nhàng buông hắn xuống.

“Lục Bình là giải dược? Tìm ở đâu?” Quan Lẫm ngẩng đầu, đầy hy vọng nhìn Hồ Đồ.

“Hừ!” Hồ Đồ xuy một tiếng, nói: “Có nước thì có Lục Bình! Các ngươi không biết sao!” Hồ Đồ chẳng thèm nhìn bọn hắn, quay đầu nói với Chung Như Thủy: “Như…… Khụ, ngươi ở đây trông nguyên soái, sau nửa canh giờ lại uy hắn một khỏa dược, có thể kéo dài tính mạng.” Giao bình dược cho hắn, nói tiếp: “Hiện giờ ta đi tìm thuốc dẫn, ở đây giao cho ngươi. Còn các vị tướng quân, trúng độc này tối kỵ nhất là nhiều người, các ngươi tốt nhất chờ bên ngoài, có hạ nhân của ta trông coi là được. Đúng rồi, tìm người mang ta đến nguồn nước.”

Mọi người rời đi, Chung Như Thủy mới chạy đến bên giường Thương Giác Trưng, nước mắt nhẫn không được mà rơi xuống, hung hăng lau đi, thầm mắng một tiếng vô dụng! Sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ: “Tiểu Cước Chỉ, ngươi nhất định phải kiên trì tới cùng, Hồ Đồ sẽ tìm thuốc giải tới cứu ngươi. Chịu đựng a……”

Giữa trưa qua đi, thấy mặt Thương Giác Trưng từ tím chuyển sang tái nhợt, Hồ Đồ mới nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói với Chung Như Thủy luôn trong trạng thái căng thẳng: “Tốt lắm, không có việc gì.”

Chung Như Thủy nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười đầu tiên trong ngày, Tiểu Cước Chỉ, rốt cục ngươi không sao……

“Đúng rồi!” Chung Như Thủy lo lắng chuyện khác, khẩn trương quay đầu nhìn ngoài lều lớn, nhỏ giọng nói bên tai Hồ Đồ: “Chúng ta chuồn đi!” Hồ Đồ gật gật đầu, tay chân lanh lẹ thu thập dược tương, lôi kéo Chung Như Thủy ra ngoài.


“Tu ngự y? Thế nào? Nguyên soái của chúng ta thế nào?” Đám người Quan Lẫm chờ ngoài trướng, thấy hai người đi ra, lập tức nghênh đón, ân cần hỏi.

“Độc giải. Qua một canh giờ có thể tỉnh, các ngươi hảo hảo trông coi hắn.” Hồ Đồ nói.

“Thật sự? Thật tốt quá! Tu ngự y, ngươi là đại ân nhân của ta! Xin nhận của ta một lạy!” Nói xong, Quan Lẫm muốn quỳ xuống. Hồ Đồ vội vàng đỡ lấy hắn: “Tướng quân, ngươi muốn ta tổn thọ sao? Hạ quan là Hoàng thượng phái tới, việc này thuộc bổn phận!”

“Vâng vâng, nói rất đúng, ta có thể vào xem nguyên soái không?” Quan Lẫm có chút cẩn cẩn dực dực hỏi.

“Có thể có thể, các ngươi đều vào xem a!” Hồ Đồ ước gì bọn họ đi hết, để hai người dễ chuồn, bây giờ là buổi trưa, ngoại trừ thủ vệ, những binh tướng khác đang dùng cơm, đúng là cơ hội chuồn tốt nhất!

Đám người Quan Lẫm chân trước vào doanh trướng, Chung Như Thủy và Hồ Đồ chân sau bỏ chạy. Chưa được vài bước, Quan Lẫm đột nhiên chạy ra doanh trướng gọi bọn họ: “Tu ngự y, xin dừng bước!”

Chung Hồ giật thót, cứng ngắc xoay người. Không đợi Quan Lẫm nói chuyện, Chung Như Thủy đột nhiên ngạc nhiên chỉ sau lưng Quan Lẫm, kêu to: “Có một heo bay trên trời a!”

“Cái gì?” Quan Lẫm sống gần bốn mươi năm chưa từng thấy qua heo bay lên trời, lập tức xoay người nhìn, “Đâu? Ở đâu? Sao ta không thấy?” Nhìn một hồi lâu, Quan Lẫm mới xoay người, kỳ quái hỏi: “Không có…… A…… Người đâu?”

Chung Như Thủy và Hồ Đồ nhanh như chớp rời khỏi doanh trướng nguyên soái, chạy không dám dừng, may mắn Quan Lẫm ngốc nghếch, bọn họ mới có thời gian. Đến cửa quân doanh, hai người buông lỏng cước bộ, vẻ mặt nghiêm túc.

“Chúng ta còn phải đến nguồn nước một chuyến, thuốc dẫn không đủ.” Hồ Đồ nói với thủ vệ, thần sắc nghiêm túc.

“Ngự y đại nhân, thỉnh! Xin người phải cứu nguyên soái của chúng ta!” Sáu thủ vệ như đã luyện trước, đều nhịp nói.

“Nhất định, nhất định!” Hồ Đồ đáp lời, cước bộ không ngừng, Chung Như Thủy nhắm mắt đuổi theo.

Vừa rồi đến nguồn nước Hồ Đồ cũng đã thăm dò địa hình, biết rõ hướng bên kia đi an toàn không người chú ý, ngựa không thể mang, trở về sẽ bị hỏi, cùng lắm thì đẩy Chung Như Phong lên trước chống đỡ!

Rốt cục rời khỏi quân doanh, Chung Như Thủy và Hồ Đồ lập tức vung chân chạy như điên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.