Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 76


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký FULL – Chương 76


Thời điểm cuối năm, gần như không chỉ riêng một mình người ở Lộ gia bận rộn, Tiếu Tĩnh Vi cũng không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi.

Trong số những nhân vật chính thì chỉ có mình Mộc Vũ là nhàn rỗi mà mỗi ngày bồi bên cạnh Tiếu Tĩnh Vi, rất muốn giúp nàng thế nhưng cái gì cũng không quen thuộc.

“Hôm nay có lẽ sẽ lại ở văn phòng dùng bữa.” Sắc trời ám hạ, Tập đoàn Tiếu thị sáng trưng bởi ánh đèn.

Văn phòng Tổng tài, Tiếu Tĩnh Vi buông xuống sấp văn kiện trên tay, vẻ mặt khá mệt mỏi, nhìn Mộc Vũ hiện đang ngồi trên sô pha, ánh mắt hiện lên vẻ áy náy: “Em muốn ăn gì, chị bảo thư ký đi mua.”
“Gì cũng được.” Cái nhìn đơn thuần dành cho Tiếu Tĩnh Vi, Mộc Vũ ngoan ngoãn đáp lại, nghĩ nghĩ rồi đứng lên bước đến phía sau lưng nàng, nghiêng đầu, đôi tay ấm áp nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa huyệt thái dương: “Thoải mái không?”
Hơi kinh ngạc nhướng mi, sự mệt mỏi trên gương mặt nàng cũng theo đó dần dần tiêu tán, Tiếu Tĩnh Vi cong cong khoé môi, khẽ chạm lên mu bàn tay của Mộc Vũ, tiếng nói nhu mị: “Tại sao lại muốn mát xa cho chị?”
“Trông chị rất mệt nha.” Thực thản nhiên trả lời, trên tay động tác vẫn không đình chỉ, cảm nhận dược lãnh nhiệt trên mu bàn tay mình, Mộc Vũ lúc này mới dừng lại, nắm lấy tay Tiếu Tĩnh Vi, cởi áo khoác khoác lên người nàng.

“Em…..” Đang nhắm mắt thả lỏng thân mình, hưởng thụ người phía sau không chút nào che dấu sủng nịch, nhận thấy được động thái ở cô, Tiếu Tĩnh Vi mở bừng mắt, một tay sờ lên chiếc áo khoác mà Mộc Vũ vừa đắp lên người mình, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị không lạnh, em mau mặc vào đi.”
“Nhưng là tay của chị rất lạnh.” Tay nắm chặt tay nàng hơn, muốn gửi hơi ấm bản thân qua cho nàng, Mộc Vũ mày gắt gao nhăn lại: “Em mới không lạnh, Ảnh Niên có nói, thân thể em cùng với thân thể cậu ấy rất khoẻ.”
“Ảnh Niên nói vậy em cũng tin.” Trắng mắt liếc nhìn cô, nữ nhân bận suốt cả ngày không quá để bụng chuyện đó mà thả lỏng trong chốc lát, lấy ra điện thoại gọi cho thư ký bảo họ đi mua thức ăn, sau đó lần nữa tái nắm tay Mộc Vũ: “Chỉ cần đến mùa đông là tay chị lại lạnh, cho dù có mặc ít hay nhiều, hơn nữa, văn phòng có mở điều hoà, cho nên chị không lạnh.”
“Đúng vậy, không lạnh, cho nên áo khoác mới dành cho chị.” Ngày thường thoạt trông ngây ngô và cũng thực nghe lời nhưng đôi khi Mộc Vũ cũng thông minh rất đúng lúc, Tiếu Tĩnh Vi do dự một lát, vẫn là nhẹ nhàng mỉm cười nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế tiếp tục thả lỏng thân mình.


Đây là lần đầu vì nàng mát xa, động tác không phải thuần thục, nhưng huyệt vị lại rất am tường, lực đạo cũng vừa đủ, Mộc Vũ cúi đầu nhìn Tiếu Tĩnh Vi, phát hiện nữ nhân vốn là nhắm mắt dưỡng thần tựa hồ ngủ rồi, chớp chớp mắt, động tác vẫn êm ái như vậy.

Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, Mộc Vũ vội vàng bước tới mở cửa, nhìn thư ký đứng bên ngoài, đưa ngón trỏ lên trước vành môi ý bảo cô nhỏ tiếng một chút.

Thư ký theo động tác của cô nhìn vào bên trong thì thấy đúng là Tổng tài của cô đang ngủ, gật gật đầu, đem phần thức ăn trên tay đưa cho Mộc Vũ.

“Cảm ơn.” Mỗi ngày theo bên cạnh Tiếu Tĩnh Vi, dần sinh thói quen, vốn một người sợ hãi tiếp xúc với người lạ, hiện tại Mộc Vũ đối mặt với hết thảy nhân viên ở Tiếu thị không còn chút e dè gì.

Nhận lấy hộp thức ăn, đơn giản cười cười với thư ký, khách khí nói câu cảm ơn.

Hơi giương môi, sớm biết Tổng tài của cô cùng người trước mắt này không chỉ đơn thuần là quan hệ mà ai cũng nhìn thấy, thư ký cũng không quá để tâm, hướng Mộc Vũ làm động tác tay mời dùng cơm, nhìn Mộc Vũ gật gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.

Tay cầm theo hộp thức ăn, cẩn thận khép cửa lại, bước đến bàn công tác, ngắm nhìn Tiếu Tĩnh Vi tựa vào lưng ghế, trong lúc ngủ mà nàng vẫn nhíu mày, Mộc Vũ không khỏi đau lòng.

Không nỡ đánh thức nàng, lại không muốn thức ăn nguội đi, chần chừ chốc lát, cầm lấy áo khoác lông đặt lên phần thức ăn để trên bàn.

Nghỉ ngơi một lát, rất nhanh, nữ nhân vẫn nhắm nghiềng hai mắt lúc này mới tỉnh giấc, nhưng khi tỉnh dậy lại không cảm giác được đôi tay Mộc Vũ ôn nhu giúp mình xoa xoa huyệt thái dương, đôi mắt hé mở một tầng mông lung, ngẩng đầu nhìn Mộc Vũ, kéo lấy tay cô: “Chị ngủ bao lâu rồi?”

“Được một lúc.” Cười cười, có chút không nhịn được khoảnh khắc mỹ nhân lúc vừa mới tỉnh ngủ, tầm mắt dừng lại trên đôi môi mỏng, Mộc Vũ đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng rần lên, nhanh chóng chuyển khai ánh nhìn, dừng lại nơi đặt hộp thức ăn cùng chiếc áo khoác lông: “Đúng rồi! Thư ký vừa mới mua thức ăn mang đến, em lấy cho chị ăn.”
Thu tay, hướng nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh sô pha, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi, Tiếu Tĩnh Vi nhăn mày, theo động tác của cô nhìn thấy cô nhấc lên chiếc áo khoác ủ lấy phần thức ăn, đầu tiên là sửng sốt một chút, phản ứng sau đó thì dở khóc dở cười mà cảm thấy vô cùng cảm động, ai đời lại vì muốn thức ăn không bị nguội lại làm ra chuyện như thế chứ, mà người làm nên những chuyện như vậy chính là người yêu của nàng chứ ai.

Mở ra nắp hộp thức ăn, xác định cơm bên trong vẫn còn nóng, chỉ là so với lúc vừa mang đến có hơi lạnh đi một chút, Mộc Vũ bất mãn chu chu cái mỏ, bất quá vẫn là lấy đũa đưa đến cho Tiếu Tĩnh Vi.

Thu mỗi động thái của cô vào trong mắt, ánh mắt càn ánh lên sự hiền hoà, từ trong tay cô tiếp nhận phần cơm, dùng đũa ăn thử một miếng rồi sau đó gắp lấy một khối thịt, Tiếu Tĩnh Vi vẻ mặt mang theo ý cười đưa đến bên miệng Mộc Vũ: “Ngoan, há miệng.”
Gương mặt thoáng ửng đỏ, thuận theo nàng mà há miệng cắn lấy khối thịt kia, nhìn bộ dáng Tiếu Tĩnh Vi hài lòng mỉm cười, Mộc Vũ mặt càng thêm hồng thấu.

Chiếc đũa này hình như là mang theo nước bọt của nàng.

Dư quang ngó nhìn cô ngơ ngốc, Tiếu Tĩnh Vi ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt thôi cũng có thể nhìn rõ suy nghĩ trong đầu cô, cố nén cười: “Mau ăn cơm đi, có phải là muốn chị tiếp tục uy em hay không?”
“Không có.” Thành thật phe phẩy đầu, cầm lấy phần cơm của mình mà vùi đầu từng ngụm bắt đầu ăn.

Lượng thức ăn vẫn luôn không ăn nhiều, mới được phân nữa đã cảm thấy no, Tiếu Tĩnh Vi buông xuống chiếc đũa, lấy ra miếng khăn giấy ưu nhã lau lau khoé miệng, sau đó chi cằm nhìn người bên kia đang thưởng thức dị thường ngon miệng, khoé môi độ cong càng chiếu lên sự ngọt ngào.

Từ sau khi tiếp nhận tập đoàn từ tay ba mình, mỗi năm vào lúc này đều bận như vậy, vội đến mức có khi cũng bỏ ăn.


Đôi lúc lại không có thời gian nghỉ ngơi phải ngủ lại văn phòng, đợi đến hừng đông sáng sớm mới về nhà tắm rửa rồi lại nhanh chóng thay bộ y phục mới trở lại công ty.

Hiện tại thì…….!
Tuy nói vẫn bận như vậy, nhưng có Mộc Vũ bên cạnh, sinh hoạt so với trước đây hoàn toàn bất đồng.

Cảm giác ấm lòng dạng khởi như từng cơn sóng, Tiếu Tĩnh Vi đôi mắt thẳng tắp lăng lăng nhìn Mộc Vũ, hé môi nhàn nhạt tươi cười.

Nhanh chóng giải quyết phần thức ăn, sau đó thu thập mọi thứ cho vào thùng rác, từ đầu đến cuối đều không hề liếc mắt nhìn nữ nhân ngồi sau bàn làm việc một tí nào, thẳng đến khi cảm giận được ánh mắt mắt của người nọ dường như nóng rực, Mộc Vũ mới quay đầu nhìn Tiếu Tĩnh Vi, thấy nàng hướng mình ngoắc ngoắc ngón tay, cô lập tức ngoan ngoãn bước tới.

“Mỗi ngày đều ở văn phòng với chị, em có hấy nhàm chán quá không?” Kéo tay Mộc Vũ ngồi lên đầu gối, rồi cầm tay cô câu thượng lấy cổ mình, biết rõ cô sẽ nói không nhàm chán, Tiếu Tĩnh Vi vẫn lo lắng hỏi, sau khi hỏi xong thì mới thấy được bản thân nàng thực sự đang lo sợ được mất.

“Sẽ không nha.” Ngơ ngác chớp hai mắt tròn xoe, con ngươi đén bóng gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của Tiếu Tĩnh Vi, Mộc Vũ đầy mặt khó hiểu: “Cùng Tiếu tỷ tỷ ở cùng nhau, làm sao có thể buồn chán được?”
Vô tâm nói ra lời ngon tiếng ngọt càng khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, Mộc Vũ vẻ mặt đơn thuần thốt những lời đó, chọc Tiếu Tĩnh Vi cảm động không thôi, đôi mắt đẹp lưu chuyển, thân mình hơi rướng về phía trước quan sát một chút liền chạm lên môi Mộc Vũ.

Chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt sau đó tách ra, mắt thấy gương mặt người ngồi trên đùi mình nhanh chóng ửng đỏ, Tiếu Tĩnh Vi vui vẻ mỉm cười: “Chúng đã từng hôn rồi mà, em dùng đũa của chị thì có gì đâu?”
“Ngô….!Đúng nga.” Nghe nàng nói trắng ra như vậy, Mộc Vũ cảm thấy gò má gần như muốn bốc hơi, nhìn ánh mắt vui vẻ của nàng, đột nhiên vô cùng khẩn trương, Mộc Vũ chớp hạ mắt, từ trên đùi nàng đứng dậy: “Chị……..!chị tiếp tục làm việc đi, nếu không……!nếu không thì tối lại thức đến khuya, tối hôm qua…….!Cũng tối muộn lắm mới ngủ, như vậy không……..!không tốt.”
“Haa haa….!Ân.” Nhìn bộ dáng cô hoảng hốt đến câu nói cũng không hoàn chỉnh.

Tiếu Tĩnh Vi nhẹ lay động thân mình: “Mau mặc áo khoác vào, về sau đừng làm loại chuyện ngốc nghếch như vậy.”

“Không phải việc ngốc.” Gật đầu, nghe lời nàng mà mặc áo khoác vào, Mộc Vũ thì thầm nhỏ giọng biện giải chính mình: “Thức ăn lạnh rồi sẽ không tốt.”
Không chọc cô thêm nữa, âm thầm một trận buồn cười, Tiếu Tĩnh Vi thật sâu nhìn vào mắt cô, nhìn đôi tai đỏ ửng, khá giật mình, đôi mắt hạnh dần nổi lên biểu tình thâm thuý.

———————————————————
“Mẹ vừa mới gọi điện thoại tới, nói chúng ta năm nay nhất định phải đến chỗ mẹ.” Sau khi xong cơm chiều thì ngồi ở phòng khách uống trà thư giãn, Tào Cẩn Du bất đắc dĩ mở miệng nói: “Người có tiền án quá nhiên thực khiến người ta không yên tâm mà.”
“Tỷ, chị vừa nói gì vậy……” Nghe bà nói, Tào Thanh Thiển cố nén cười: “Từng là Cục trưởng Cục kiểm sát đúng là có khác nha, quả nhiên mắc bệnh nghề nghiệp.”
“Hừ.” Trắng mắt liếc nhìn muội muội, Tào Cẩn Du bị câu nói này mà phát ngượng: “Em đó, đừng có mà học theo thói hư của Ảnh Niên.”
Đầu chợt oanh một tiếng, biết rõ tỷ tỷ nói những lời này không có ý tứ gì khác, nhưng Tào Thanh Thiển lại không chút nào dám trả lời, chỉ có thể nhàn nhạt cười cười qua chuyện.

“Cái gì a! Vì sao lại học hư…….” Lộ Ảnh Niên bĩu môi: “Con vẫn luôn rất ngoan.”
“Suốt ngày bày chuyện giống y con khỉ nhỏ, ngoan ở đâu?” Từ ngày ấy mang biệt danh Con khỉ nhỏ, Tào Cẩn Du càng cảm thấy sao cái tên này thích hợp với nữ nhi mình quá đi.

Thường thì sẽ gọi tên Lộ Ảnh Niên, giờ thì chỉ gọi biệt danh này.

Chợt như nhớ ra gì đó: “Gần đây bận quá! không có thời gian đến thăm Tiểu Vũ, Tiểu vũ hiện giờ sao rồi?”
“Cậu ấy hả! Rất tốt là đằng khác.” Nhớ đến hai ngày trước chạy đến nhìn xem Mộc Vũ, Lộ Ảnh Niên tức thì nổi cơn ghen ghét, ngữ khí thập phần ai oán: “Mỗi ngày đều tiêu diêu tự tại, thực tức chết người a.”
“Huh?” Nghĩ đến hôm Mộc Vũ xuất viện, Tào Cẩn Du chợt nhăn mày, nhìn qua Tào Thanh Thiển, nhấp môi: “Tiểu Vũ cùng Tiếu tiểu thư, có phải là…….!hơi có chút thân thiết quá không?”
Nghe những lời này của Mộc Vũ, Lộ Ảnh Niên thức thì không biết nên nói gì cho tốt, há miệng thở dốc, chần chừ trong chốc lát lại khép lại, trộm lướt mắt nhìn Tào Thanh Thiển, chỉ thấy nàng nhìn chăm chăm xuống bàn trà hơi nhíu mi, giống như đang thất thần: Không biết hiện tại nàng đang nghĩ cái gì..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.