Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 7


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký FULL – Chương 7


“Tiểu Di, con có thể cùng ngủ với Dì không a?” Ở trong phòng, làm sao biết mẫu thân mình thương tâm, Lộ Ảnh Niên ngồi trong lòng Tào Thanh Thiển, hai tay vòng qua ôm lấy cổ nàng, vẻ mặt thiên chân: “Con ngủ không được.”
“Ân….!Có thể….!” Xoa lấy vành tai nhỏ nhắn, Tào Thanh Thiển bế đứa nhỏ phóng lên giường, bật mở đèn ngủ, sau đó đứng dậy tắt đèn phòng mới trở về nằm lại giường.

Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt chiếu khắp căn phòng có vẻ dị thường ấm áp, Lộ Ảnh Niên nằm trên giường, chóp mũi tràn ngập hương khí nhàn nhạt toát ra trên người Tào Thanh Thiển, khó nhịn dùng sức hít một hơi thật sâu.

“Con làm gì vậy?!” Không hiểu hành động vừa rồi của đứa cháu gái là gì, Tào Thanh Thiển hờn dỗi khẽ cốc vào trán nó, môi mỏng vừa mở liền bật thốt hai từ vừa rồi của tỷ tỷ: “Ranh mãnh.”
“Trên người Tiểu Di thơm quá đó.” Xoay người ôm lấy Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên mặt dày đem đầu chôn vào nơi giữa hai luồng đầy đặn ra sức cọ lấy, cảm nhận được chúng quả thực rất mềm, gương mặt dần đỏ ửng ~~!
Lúc trước…..!Vì trốn tránh đoạn tình cảm bất luân sản sinh đối với Thanh Thiển, cô cố tình phóng túng bản thân, kết giao với không ít nữ nhân, mà chuyện [thầm kính] gì đó, đương nhiên cũng làm qua không ít lần.

Có lẽ vì không muốn tình cảm trong lòng mình bại lộ, không muốn để Tào Thanh Thiển nhìn thấy ánh mắt mình giống như thiêu đốt mỗi khi nhìn đến nàng.

Sau khi tỏ tường phần tình cảm này, cô cũng không dám tái lại gần Tào Thanh Thiển, giống như lúc nhỏ hay nhào vào lòng nàng làm nũng.

Giờ thì….!
Gò má vô tình chạm phải điểm nhỏ trước ngực nàng, Lộ Ảnh Niên cố nén trụ lấy kích động, hít một hơi thật sâu, hơi rướn người lên phía trước úp sấp vào hõm vai nàng: “Tiểu Di ~~ Tiểu Di ~~~ ”
Dưới ánh đèn, Tào Thanh Thiển sắc mặt dần nổi lên phím hồng, nàng khẽ cắn môi đem đứa nhỏ không ngừng loạt động trước ngực mình ôm thật chặt: “Đừng loạn, con mau ngủ đi!”
“Nga…!!” Hẳn là đáp lại nàng, lửa dục hoả trong lòng không ngừng phừng cháy, Lộ Ảnh Niên không hề giác ngộ bản thân đang cố tình chiếm tiện nghi người ta, tay nhỏ ôm lấy Tào Thanh Thiển, gương mặt trên mảng da thịt bóng loáng nhẹ nhàng ma sát.

“Niên Niên…!” Nhíu mày, Tào Thanh Thiển thanh âm có chút run rẩy: “Con nhanh ngủ, ngày mai còn phải đi học!”
Biết rõ mình nếu như không khắc chế nhất định sẽ làm ra hành vi mất kiểm soát, mà những việc như vậy hoàn toàn không nên xuất hiện vào thời điểm này, Lộ Ảnh Niên dùng sức cắn thật mạnh đầu lưỡi, muốn vì cơn đau nhức kia mà tỉnh táo lại tinh thần, thân mình hơi xê dịch qua một bên: “Dạ.”
“Ân…!” Giống như thở phào nhẹ nhõm, Tào Thanh Thiển giản thần, nhưng gương mặt đỏ bừng vẫn chưa ngui ngoai cho nên không dám nhìn đến đứa cháu gái.


Nửa ngồi dậy tắt đèn ngủ, nàng khẽ tựa lưng vào thành giường, giơ tay chạm vào hai má, Tào Thanh Thiển vi cắn môi, nhẹ thở ra một hơi, nghiêng người đắp chăn cho Lộ Ảnh Niên: “Niên Niên, ngủ ngon!”
“Tiểu Di ngủ ngon!” Gian nan đè nén cảm xúc mà đáp lời, thân thể cứng nhắc nằm ngửa ra, không dám nhích lại gần nữ nhân cách mình trong gang tấc này nữa.

Nếu tiếp tục, cô nhất định sẽ phát điên lên.

Trong lòng không ngừng niệm chú: Nam Mô A Di Đà Phật.

Lộ Ảnh Niên trừng mắt nhìn bóng đêm chiếm trị căn phòng, suy nghĩ đến tương lai mọi chuyện diễn ra giữa mình và Thanh Thiển.

Lúc ở bệnh viện còn có chút cố kỵ, hiện tại trở về nhà, cảm xúc quả thực khó có thể khống chế.

Nói đến việc trở về…?!? Một đứa nhỏ mười tuổi mà cũng có thể xúc động như vậy sao?
Âm thầm trào phúng bản thân mình sao quá sớm thành thục, Lộ Ảnh Niên hơi nghiêng sườn mặt, nhìn về phía Tào Thanh Thiển, nhịn không được mở miệng nói khẽ: “Tiểu Di.”
“Làm sao?” Tào Thanh Thiển vẫn chưa ngủ, lần đầu tiên nàng cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút mờ ám, nghe thấy thanh âm Lộ Ảnh Niên, nàng liền lên tiếng hỏi.

“Không….!”
“Tiểu quỷ!”
Không muốn quấy rầy Thanh Thiển, nghĩ đến lúc này nàng chỉ mới học cao trung.

Sáng mai còn phải thức dậy sớm đi học, Lộ Ảnh Niên không đành lòng quấy rối giấc ngủ của nàng, chỉ lẳng lặng nằm im không động đậy.


Lại nói, việc Tào Thanh Thiển học ở Đại học E đã mười phần xác định, nàng hẳn là nên vui vẻ mới đúng, nhưng tại sao trong lòng cứ thấp thỏm không yên.

Nếu?! Không đến Đại học E…!Sẽ không gặp được Ngôn Lặc Ninh…!Cũng sẽ không thích thượng người kia???
Đúng rồi! Tiểu Di nhà mình nhất định rất có khả năng thích nữ nhân, còn là bạn học thời trung học, rồi cùng học chung một trường Đại học – Ngôn Lặc Ninh.

Nghĩ đến Ngôn Lặc Ninh, mặc dù hiện tại cho dù có gặp cũng chỉ là sơ ngộ, Lộ Ảnh Niên vẫn cảm thấy trong lòng giống như bị xát muối, tay bất giác nắm chặt thành quyền, hô hấp cũng dồn dập hơn rất nhiều.

Không gặp Ngôn Lặc Ninh, Tiểu Di sẽ không thích thượng cô ta, cũng sẽ không bởi vì người kia rời đi mà sa vào độc tửu, càng sẽ không vì trúng phải độc cồn mà….!
“Niên Niên?” Vẫn luôn bảo trì an tĩnh, Tào Thanh Thiển lúc này đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng hô gọi Lộ Ảnh Niên.

“Ân?”
“Sao? Dì còn tưởng con gặp ác mộng.” Trong bóng đêm, đôi tay ấm áp đem Lộ Ảnh Niên kéo vào lòng, giọng nói cực kỳ ôn nhu truyền đến bên tai cô.

“Không có….!” Bởi vì hưởng thụ sự ôn nhu này mà đắm chìm vào mật ngọt, Lộ Ảnh Niên ngoan ngoãn oa vào lòng Tào Thanh Thiển, nhắm lại hai mắt: “Tiểu Di, Dì thật sự muốn học ở Đại học E?”
Tào Thanh Thiển trầm tư, căn phòng nhất thời chìm vào im lặng, Lộ Ảnh Niên phút giây ngắn ngủi cũng không hề để ý đến.

“Niên Niên, con làm sao biết Đại học E?” Một lúc lâu, Tào Thanh Thiển mở miệng hỏi, lời nói thốt ra lại không giống như những gì Lộ Ảnh Niên nghĩ.

Ngẩn người, ngay lập tức ý thức được Đại học E gì gì đó vốn quá xa vời với một đứa nhỏ mười tuổi như mình, Lộ Ảnh Niên chột dạ gần nữa ngày mới mở miệng đáp trả: “Thì chính là…!TV không phải hay nói đó sao! Đại học ở E thị chính là Đại học E, ở B thị thì là Đại học B, còn N thị là Đại học N…!Z thì thì….!là vậy vậy đó!”

“Con…!!!” Đối đáp kiểu này Tào Thanh Thiển cũng chỉ biết cứng họng, sau đó nhịn không được mà bật cười: “Phải phải…!Đúng là như vậy nha!”
“Vậy Tiểu Di học đại học ở E thị chính là học ở Đại học E, đến B thị là học Đại học B…!” Tỏ vẻ ngây thơ, Lộ Ảnh Niên thầm than Tiểu Di thực nhạy cảm, cô cố tình đô đô cái miệng: “Đến B thị…!Tiểu Di không thể bồi Niên Niên rồi ~~!”
“Haa! Đâu nào, cho nên Tiểu Di mới không đi.” Tào Thanh Thiển khẽ cười đem nàng ôm chặt hơn: “Vậy Niên Niên có thể yên tâm được chưa!”
“Ân!” Lộ Ảnh Niên khẽ đáp nhưng trong lòng thực mâu thuẫn, muốn khuyên Tào Thanh Thiển nên dựa vào thực lực chính mình mà tìm một trường đại học danh tiếng, rồi lại luyến tiếc bốn năm không thể ở bên cạnh bồi mình, hơn nữa…!Mười tuổi quả không thích hợp nói đến cái gì mà khuyên nhủ.

Nhưng nếu là Tào Thanh Thiển giống như kiếp trước chọn Đại học E, thì nhất định sẽ gặp được Ngôn Lặc Ninh!
Híp mắt, Lộ Ảnh Niên bỗng dưng ý thức được một vấn đề.

Trọng điểm là phòng ngừa Ngôn Lặc Ninh, chỉ cần đừng để người kia tiếp cận Tiểu Di, cho dù có học ở Đại học E cũng không có gì nguy hiểm?
Tiểu Di sau khi tốt nghiệp sẽ bắt đầu kỳ thi nhân viên công vụ vào làm việc ở Cục tài chính, sau đó với thực lực mà nhanh chóng nắm giữ được nhiều thành tích.

Nghĩ như vậy, thân thể vốn cứng nhắc rốt cuộc thả lỏng ra một chút, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch trong lòng ngực của nữ nhân, Lộ Ảnh Niên rất nhanh liền ngủ.

????
“Mẹ?”
“Ảnh Niên, con mau lại đây! Tiểu Di của con…!nàng….!”
“Tiểu Di? Tiểu Di làm sao? Sinh bệnh?”
“Nàng….!”
– ———-
“Tiểu Di…!Tiểu Di…!Tiểu Di…!Thanh Thiển…!”
“Thanh Thiển…!”
– ———
Sáng sớm, ánh dương quang xuyên thấu kính cửa sổ chiếu sáng khắp căn phòng, khiến căn phòng đạm mạc tăng thêm mười phần nhu hoà ấm áp.


“Nhị tiểu thư, buổi sáng đã chuẩn bị xong.”
“Được rồi! Tôi cùng Niên Niên sẽ xuống ngay.” Tiếng gõ cửa vang lên đem Tào Thanh Thiển trong giấc mộng tỉnh dậy, nàng vội lên tiếng.

Hất vài lọn tóc rơi xuống vai ra phía sau, Tào Thanh Thiển bước đến bên mép giường, cúi đầu nhìn nữ hài thân thể đầy mồ hôi, đôi tay đặt ở bên người có chút run khẽ.

“Thanh Thiển…!Tiểu Di…!” Nhân nhi nằm ở trên giường dường như đang đấu tranh chống lại bóng đè, hơi thở có vẻ rất khó nhọc.

“Niên Niên!?!” Duỗi tay khẽ chạm vào gương mặt đứa nhỏ đang ngủ say, Tào Thanh Thiển nhỏ giọng kinh hô, nhưng không đánh thức Lộ Ảnh Niên.

“Thanh Thiển…!”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên trán lau đi vệt mồ hôi, Tào Thanh Thiển gắt gao chau mày, ánh mắt mơ hồ không biết đang nghĩ cái gì.

“Thanh Thiển!” Đột nhiên bắt lấy đôi tay đang vuốt trên trán mình, Lộ Ảnh Niên dùng sức bật người ngồi dậy, sau đó tầm mắt đảo quanh khắp căn phòng rốt cuộc dừng lại trên người nàng, vi lăng nhìn nàng vài giây, Lộ Ảnh Niên chợt thả lỏng thân mình thở hắt ra ngồi lại trên giường: “Tiểu Di…!”
“Tiểu dạng nhi, vừa gọi ai đó?” Hơi nâng lên mỉm cười, thu hồi vẻ hồ nghi hiện lên trong đáy mắt, Tào Thanh Thiển vươn tay xoa lấy gương mặt nhỏ nhắn: “Không biết lớn nhỏ.”
“Cái gì a, con chỉ là…!” Lộ Ảnh Niên cố tình bĩu môi, đang định giống như lúc trước chống chế nói rằng cô muốn niệm thơ, rồi chợt sửng lại, sau đó ngẩn đầu thẳng tắp nhìn Tào Thanh Thiển, đôi mắt chớp nháy: “Chính là không muốn lớn nhỏ.”
Thần sắc khá bất ngờ, Tào Thanh Thiển không phản ứng, ngưng mắt nhìn sâu vào đôi mắt đen bóng, hồi lâu khẽ giơ tay vỗ vào sau gáy cô: “Nếu tỷ tỷ biết được, xem tỷ tỷ sẽ phạt con thế nào.”
“Tiểu Di mới luyến tiếc a!” Nhăn nhăn cái mũi trêu đùa Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên trực tiếp từ trên giường phóng xuống, chạy một mạch xông thẳng vào phòng tắm.

Ôm ngực tựa mình vào cánh cửa, nhìn bộ dáng Lộ Ảnh Niên đánh răng rửa mặt, Tào Thanh Thiển bất giác suy tư, cuối cùng lại lắc đầu, xoay người trở về phòng thay quần áo.

“Sao có thể…!?!!”
– ——————–
– ——————–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.