Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký FULL – Chương 48
Tào Cẩn Du ngày hôm sau có hội nghị rất quan trọng, Lộ Văn cũng có một hợp đồng lớn phải ký kết, cũng may là Lộ Ái Quốc nói thương thế trên người Lộ Ảnh Niên không quá nghiêm trọng, hai vợ chồng do dự một lát vẫn là quyết định giải quyết công việc sau đó mới đến thăm Lộ Ảnh Niên.
Còn Tào Thanh Thiển, công tác hiển nhiên không quan trọng bằng người trong lòng mình, nàng vội gọi một cuộc điện thoại căn dặn trợ lý xử lý một số chuyện, ngay trong đêm tối trực tiếp lái xe đến N thị.
Từ E thị chạy đến N thị cũng mất khoảng ba giờ, vừa tới nơi liền lập tức hướng bệnh viện Quân khu, thời điểm Tào Thanh Thiển đứng trước cửa phòng bệnh, đã là hai giờ sáng.
Duỗi tay, vừa định nắm lấy chốt cửa, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, nữ nhân sắc mặt tái nhợt ngẩn đầu lên, nhìn thấy Mộc Vũ vội mở miệng: “Niên Niên….”
“Cậu ấy không sao.” Ngưng mắt nhìn Tào Thanh Thiển hoảng loạn cùng nôn nóng, Mộc Vũ nhẹ giọng, thân mình hơi lui sang một bên để nàng vào, lúc này mới ra ngoài chuẩn bị đóng cửa: “Mới vừa ngủ được một lúc.”
Tựa vào cánh cửa phòng bệnh, tầm mắt ở trên người Lộ Ảnh Niên không hề dời đi, Tào Thanh Thiển cẩn thận bước đến mép giường, nhìn chăm chú người đang ngủ say, muốn chạm đến cô, nhưng rồi lại sợ đem cô đánh thức lại rụt tay trở về.
Thu mọi nhất cử nhấc động của nàng vào trong mắt, Mộc Vũ quét mắt nhìn Lộ Ảnh Niên đang nằm trên giường, nhớ lại tiểu gia hoả kia lại dám cả gan ngay trong lúc diễn tập mà thất thần ngây người dẫn đến bị thương, bất đắc dĩ cũng hiểu rõ một điều, cái loại ràng buộc khi đã lỡ yêu một người.
Cũng hên là thương thế không nghiêm trọng, ở bệnh viện tịnh dưỡng mấy ngày cũng tốt rồi.
Không tiếng động thở dài, tính thời gian thông báo về nhà lúc năm giờ hơn, Tào Thanh Thiển cư nhiên hiện tại có mặt ở đây, Mộc Vũ lắc đầu, nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh giường giống như khúc gỗ không hề cử động, lẳng lặng đứng ngoài cửa một hồi lâu, sau đó mới rời đi.
Lúc như vậy cô không nên ở lại làm gì.
Nước mắt giống như hạt châu không ngừng rơi xuống, chung quy vẫn nhẹ nhàng xoa lấy gương mặt Lộ Ảnh Niên, vén đi những sợi tóc áp dính trên trán cô, Tào Thanh Thiển khẽ cắn môi, cố nén thanh âm nghẹn ngào sợ sẽ đánh thức Lộ Ảnh Niên.
Trong lúc ngủ mơ vốn vẫn thường cảnh giác, thời gian gây mê ắt cũng đã qua rồi, miệng vết thương sẽ ẩn ẩn đau, chỉ là bị nàng nhẹ nhàng chạm vào như vậy, Lộ Ảnh Niên liền tỉnh lại, còn chưa có mở mắt, trực giác đã biết người gần mình trong gang tấc là ai rồi.
Vẫn nhắm hai mắt, thoáng thu liễm cảm xúc, lúc này mới mở mắt ra, Lộ Ảnh Niên đối với Tào Thanh Thiển nở một nụ cười sáng lạn: “Sớm! Thanh……”
Lời còn chưa dứt, biểu tình đã cứng lại rồi, Lộ Ảnh Niên yên lặng nhìn chằm chằm những giọt nước mắt trên gương mặt Tào Thanh Thiển, một lúc mới vươn tay từ trong chăn, lau đi những giọt nước nóng ấm: “Đừng khóc.”
“Niên đáp ứng ta……!lại không làm được.” Nước mắt dần ngừng rơi, thanh âm chỉ còn lại giọng mũi, Tào Thanh Thiển nắm chặt lấy tay Lộ Ảnh Niên, cực kỳ khổ sở.
“Con sai rồi.” Ngoan ngoãn nhận sai, sợ lại khiến nàng thương tâm, nguyên bản muốn lau đi nước mắt chuyển sang áp lấy tay nàng, Lộ Ảnh Niên chớp chớp: “Kỳ thực chỉ là vết thương nhẹ, thiệt đó.”
Thời điểm nghe Lương Di nói Lộ Ảnh Niên bị thương nhập viện, trong nháy mắt sợ hãi cùng đau lòng sớm đã khiến nàng kinh hãi, nàng gọi điện cho Lộ Ái Quốc xác nhận tình hình mới biết vết thương không gì nghiêm trọng đến tính mạng nhưng vẫn không chút nào thả lỏng, một đường cấp tốc lái xe đến đây, cho dù đã nhìn thấy được Lộ Ảnh Niên trên giường ngủ say, trong lòng vẫn lo sợ cô sẽ không tỉnh dậy, hiện tại nhìn thấy bộ dáng Lộ Ảnh Niên như vậy, Tào Thanh Thiển rốt cuộc hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt vẫn nhạt sắc như vậy, thần tình dần nổi lên nghiêm túc, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chăm Lộ Ảnh Niên.
Chớp mắt khó hiểu, Lộ Ảnh Niên vừa thấy liền biết nàng muốn sinh khí giáo huấn mình, lập tức triển khai đáng thương vô tội.
Ngực giống như bị nghẹn lại, nhìn cô lại không bỏ được giận dỗi, Tào Thanh Thiển mím môi, đưa tay véo véo cái mũi Lộ Ảnh Niên: “Chờ thương thế khoẻ lên rồi, ta sẽ tính sổ với Niên.”
Mới thả lỏng dược chút lại căng thẳng, Lộ Ảnh Niên nhìn dáng vẻ một không hai của Tào Thanh Thiển, trong lòng chỉ biết bản thân sau khi hồi phục nhất định không tránh khỏi trận no căng, thổ thổ lưỡi, kéo bàn tay nàng đưa đến bên môi mình hôn hôn: “Nếu không đến lúc đó Dì ở trên giường…….”
Híp mắt, không đợi Lộ Ảnh Niên nói hết, Tào Thanh Thiển nhanh chóng rụt tay về, một tiếng hừ lạnh: “Niên muốn nói cái gì?”
“Di? Con vừa nói gì sao?” Lập tức xoay chuyển, Lộ Ảnh Niên không chút tiền đồ ngượng ngùng cười cười, đáng thương nhìn Tào Thanh Thiển: “A đúng ha! Con nói con yêu Dì nha!”
Gương mặt thất sắc toán đỏ, vừa rồi nữ nhân còn buồn bực tức khắc nhu hạ biểu tình, oán trách trắng mắt liếc cô.
“Hắc hắc……!” Lộ Ảnh Niên ngây ngô nhìn nàng, thoạt trông dị thường ngu ngốc.
“Bị thương chỗ nào?” Thở dài, thiệt một chút biện pháp với cô cũng không có, Tào Thanh Thiển bỏ tay nàng trở lại vào chăn, lần nữa nhăn mày, vẻ mặt đau lòng.
“Không nghiêm trọng.” Lộ Ảnh Niên thu hồi dáng vẻ si ngốc, nét mặt chính sắc, nhìn gương mặt tái nhợt ở nàng hiện rõ vài đường tơ máu, tâm từng đợt trừu đau: “Hiện tại là mấy giờ, Dì có phải chạy suốt cả đêm đến đây không, con kêu Tiểu Vũ đưa Dì về nhà nghỉ ngơi.”
Cho dù đang bị thương vẫn không quên quan tâm lo cho mình, phản ứng của Lộ Ảnh Niên khiến Tào Thanh Thiển đáy lòng rung động, nhu hoà nhìn cô khẽ lắc đầu: “Ta ở chỗ này trông Niên.”
“Không được.” Lộ Ảnh Niên không chút do dự phản đối, chỉ là sau khi nói ra, nhìn ánh mắt xinh đẹp quật cường của Tào Thanh Thiển, ngữ khí mềm nhũn: “Hộ sĩ sẽ tới chăm sóc con, Dì mau về nghỉ ngơi đi.”
Mím lấy môi, Tào Thanh Thiển vẫn không chút suy suyễn, cứ như vậy mà nhìn Lộ Ảnh Niên không nói lời nào.
Trương há mồm, còn muốn khuyên nàng trở về, bỗng dưng chợt nhớ đến lúc mình mười tuổi năm đó Tào Thanh Thiển cũng y như vậy mỗi ngày ở bên cạnh chăm sóc mình không chịu rời đi, Lộ Ảnh Niên có chút hoảng hốt, một lúc lâu mới hồi thần.
Nhìn nữ nhân dáng vẻ cương nghị lại vô cùng mệt mỏi, tay từ trong ổ chăn vươn ra nắm lấy tay nàng: “Vậy Dì lên giường bồi con ngủ đi.”
Mắt lại trừng liếc nhìn cô, Tào Thanh Thiển lần nữa rút tay ra, tiếp tục đắp chăn lên người Lộ Ảnh Niên: “Nhắm mắt, không cho nói nữa.”
“Thanh Thiển………”
“Ta nghỉ ngơi làm sao, ta sẽ tự mình biết cách.”
“……..” Thở dài, xác định bản thân vô pháp khuyên ngăn, Lộ Ảnh Niên rối rắm nhướng mày, không tiếp tục ngạnh nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Thật ngoan.” Nữ nhân nghiêm túc bây giờ mới lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ôn nhu cúi người hôn lên trán Lộ Ảnh Niên, sau đó tái ngồi lại bên cạnh giường, an tĩnh nhìn hài tử chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Công tác một ngày trời còn phải ứng phó với những nam nhân mà tỷ tỷ giới thiệu cho mình, thân thể rệu rã trở về nhà, lại nhận được tin Lộ Ảnh Niên bị thương, giờ phút này rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết nghĩ gì, Tào Thanh Thiển trên gương mặt chợt bi chợt hỉ, lại thêm một lúc rốt cuộc không nhịn được ghé vào nệm giường, tựa gần sát Lộ Ảnh Niên, rất mau liền ngủ.
Mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Tào Thanh Thiển ghé vào đầu giường, Lộ Ảnh Niên thận cẩn thận hoạt động thân mình tới gần nàng một ít, đồng dạng hôn một cái lên trán nàng, sau đó đem chăn nhẹ phủ lên người nàng, nắm lấy đôi tay, lúc này mới an ổn nhắm mắt lại.
————————————————————
Thời điểm Tào Thanh Thiển tỉnh lại, sắc trời sớm đã sáng, ẩn ẩn có thể nghe thấy thanh âm nhỏ giọt tiếng người đang nói chuyện, mới chợt nhớ là bản thân vẫn còn ở bệnh viện, nàng vội vã đứng dậy.
Khoảnh khắc bật dậy, tấm chăn trên người liền chảy xuống, nhanh đưa tay bắt lấy, tiếp theo chính là quay đầu nhìn trên giường bệnh, lúc này trên người cô vẫn còn đắp chăn mới bình tĩnh được phần nào.
Thu phản ứng của Tào Thanh Thiển vào trong mắt, Lộ Ảnh Niên khoé môi nhếch lên, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ôn nhu.
“Ông xem nhi tử của ông quả tốt quá!” Bên cạnh giường bệnh, Phó Cẩm Miên đồng dạng cũng thấy được động tác của Tào Thanh Thiển, trong lòng đối với em gái của con dâu mình thực là vừa lòng, ngay sau đó quay đầu trừng nhìn Lộ Ái Quốc: “Công tác công tác, quan trọng như vậy sao? Nữ nhi bị thương cũng không đến thăm!”
“Cũng là con của bà chứ ai.” Tức giận mà đáp lại thê tử, Lộ Ái Quốc cuống quýt đứng dậy chuyển mắt nhìn Tào Thanh Thiển: “Thanh Thiển! Ta xem con trông Lộ Ảnh Niên cả đêm rồi, để Tiểu Vũ đưa con về nhà đi.”
Có chút chột dạ nhưng cũng may mắn bản thân trong lúc đó không cùng Lộ Ảnh Niên làm ra hành vi quá phận gì, Tào Thanh Thiển hơi giương mỉm cười, vẫn duy trì vẻ mặt trấn định: “Con vừa mới ngủ rồi, không có gì đâu!”
“Vẫn là tri kỷ của nha đầu ah, Ảnh Niên vừa xảy ra chuyện con liền lập tức tới đây.” Kéo lấy bàn tay Tào Thanh Thiển vỗ vỗ, Phó Cẩm miên rất là hài lòng, ngay sau đó lại liếc nhìn Lộ Ái Quốc: “Có thể so với ta tụi nó bận rộn hơn nhiều, đều là………”
“Được rồi.” Lộ Ái Quốc nhanh chóng đánh gãy lời của thê tử, liếc mắt nhìn Lộ Ảnh Niên đang nằm trên giường cười hì hì, sắc mặt hơi trầm: “Ngày hôm qua còn chưa kịp tính sổ với con, hôm nay như thế nào lại ra cái bộ dáng này?”
Biểu tình cứng lại, nghĩ đến ngày hôm qua bản thân cư nhiên bởi vì nhất thời thất thần nên bị thương, Lộ Ảnh Niên tức khắc cũng có chút hổ thẹn, ấp úng nhìn Lộ Ái Quốc nói không ra lời.
Cắn cắn môi, một chút luyến tiếc khi nhìn thấy Lộ Ảnh Niên bị răn dạy, Tào Thanh Thiển há miệng thở dốc, đang định nói gì thì cửa phòng bệnh xao vang.
Đẩy cửa bước vào chính là Mộc Vũ, phía sau nàng lại là Tiếu Tĩnh Vi.
Lộ Ái Quốc vừa rồi còn nghiêm nghị, nhìn thấy Mộc Vũ cùng Tiếu Tĩnh Vi tiến vào, tức khắc nổi lên xúc cảm cổ quái, nhàn nhạt mà quét mắt liếc nhìn đứa cháu gái trên giường bệnh đang chớp chớp mắt, hừ lạnh: “Chờ con tốt lên rồi biết tay.”
Thổ lưỡi, Lộ Ảnh Niên vươn tay về phía Tào Thanh Thiển, Tào Thanh Thiển chần chừ trong chốc lát, cũng đưa tay đến nắm lấy tay nàng.
Phó Cẩm Miên nhìn hai người mười ngón giao khấu, như nghĩ tới gì đó, khẽ nhăn mày.
Còn Tiếu Tĩnh Vi vừa mới vào cửa, đôi mắt đúng lúc nhìn thấy cái nắm tay của hai, một mạt hồ nghi chợt loé qua.
—————————————————————
Thay lời tác giác: Ta có nên viết hẳn một câu chuyện về Tỉnh Vi tỷ cùng Mộc Vũ không nhỉ? =.
=.