Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký FULL – Chương 130
Đêm qua rõ là đến nửa đêm mới ngủ nhưng ngày hôm sau đã dậy thực sớm, Lộ Ảnh Niên bước đến bên cửa sổ lười nhác duỗi thẳng cái eo hít thở bầu không khí trong lành lúc sáng sớm.
Nhớ lại những gì tối qua Đông Phương Vân đối với mình, cô giơ tay sờ sờ cằm lộ ra nụ cười xấu xa rồi sau đó bước vào phòng tắm thay ra chiếc quần short cùng áo phông quen thuộc.
Ra khỏi phòng vừa vặn căn phòng bên cạnh cũng mở ra, Mộc Vũ bước tới nhìn ngắm Lộ Ảnh Niên hơi sửng sốt: “Cậu muốn chạy bộ?”
“Đúng vậy? Có muốn đi cùng không?” Nhẹ giọng sợ đánh thức ba mẹ, Lộ Ảnh Niên xoay xoay cái cổ khởi động tay chân.
Híp mắt nhíu mày lại, Mộc Vũ đánh giá Lộ Ảnh Niên một lúc thì không phán câu gì, gật đầu một cái liền theo cô bước ra khỏi nhà.
Sắc trời không tính quá tối nhưng vẫn là buổi sớm hừng đông, lúc hai người đang cùng nhau chạy bộ thì ánh mặt trời cũng dần chiếu sáng khắp mọi lối ngõ.
“Nói đi, sớm thế này chạy tới đây làm gì?” Bước bên cạnh Lộ Ảnh Niên, vừa nói vừa liếc mắt nhìn cô, Mộc Vũ giọng nói thanh lãnh không có bất cứ vẻ quan tâm gì.
“Lâu rồi không chạy bộ, cậu không muốn biết xương cốt lão hoá tới đâu rồi à?”
“Thiết.”
“Được rồi, kỳ thực tối qua tôi nói chuyện điện thoại với Đông Phương Vân.” Vùng đất này vẫn xanh tốt thoáng khí như vậy khiến tâm tình người ta thực thư thái, Lộ Ảnh Niên hồ như không hề quan tâm đến việc bản thân bị người thuê sát thủ ám hại, lúc nhắc tới Đông Phương Vân cô chợt trộm liếc mắt nhìn Mộc Vũ, Mộc Vũ vẫn bình thản như vậy thì cô lại thấy Đông Phương Vân thật đáng thương, hiển nhiên Mộc Vũ hiện tại không hề có chút cảm xúc gì với cái tên này.
Nhún vai sớm đoán được sẽ như thế, Lộ Ảnh Niên chậm rãi nói ra: “Chị ấy nói có người ra giá 300 vạn tệ thuê sát thủ giết tôi.”
Thoáng sửng người bưới lên vài bước chợt lộ ra khí hàn âm lãnh, Mộc Vũ không khỏi cười đùa: “Không phải nói là sát thủ, đừng quá khẩn trương.”
Mộc Vũ nhấp môi vương tay trực tiếp nắm lấy tay Lộ Ảnh Niên kéo đi.
“Ai….!Tiểu Vũ, cậu…..” Lộ Ảnh Niên giật mình sau khi phản ứng lại thì dở khóc dở cười: “Chỉ là sát thủ thôi sao, chúng ta trước đó…..”
“Cậu đã quên huấn luyện viên từng nói gì với chúng ta.
Tính đến thời điểm hiện tại thì thân thủ tốt hơn chúng ta không quá nổi mấy người.” Không hề dừng lại mà nhanh chóng kéo theo Lộ Ảnh Niên chạy vào trong, Mộc Vũ lạnh giọng: “Cậu thực ham chơi, thế nào cũng phải nghĩ đến mẹ cùng Tiểu Di, vạn nhất cậu xảy ra chuyện thì hai người phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói hàn lãnh khiến người run rẩy, Lộ Ảnh Niên thế nhưng trong lòng dần ấm lên, khoé miệng cũng nhếch lên tươi cười, ngay sau đó nhìn thấy hai bóng người thấp thoáng trên nhánh cây đằng đó….!
“Tới nhanh thật.” Khẽ cười khẩy nhìn hai gã nam nhân mặc trang phục võ sĩ đạo Nhật Bản, Lộ Ảnh Niên lắc lắc đầu: “Chẵn 300 vạn tệ mà không thuê được người nào coi được hơn chút sao?”
Vừa dứt lời thân thể liền tựa sát vào người Mộc Vũ, Lộ Ảnh Niên lướt nhìn cô một chút sau đó hướng nhìn hai gã lãng khách đang đi tới, bọn chúng lập tức xông vào bắt đầu một vòng đấu đá.
Ngồi ở văn phòng lật xem vài sấp văn kiện tồn đọng mấy ngày nay, nữ nhân trong lúc công tác vẫn dị thường nghiêm túc, thỉnh thoảng vén mấy sợi tóc rơi xuống ra sau vành tai, chỉ khi mọi chuyện xong xuôi nàng mới có thời gian ngẩng đầu lên nghỉ ngơi một chút, nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửu sổ mà vô thức nhớ đến Lộ Ảnh Niên.
Điện thoại đặt trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, cũng chính ngay lúc nàng nhớ tới bộ dáng làm nũng đáng yêu của Lộ Ảnh Niên mà cười nhạt rồi trở lại bình tĩnh, hơi chút sửng sờ tiếp điện thoại, nghe thấy giọng nói người bên kia thì đột nhiên giật mình: “Lặc Ninh? Sao lại gọi điện thoại cho tôi?”
“Thanh…..!Thanh Thiển, đừng động ta.” Giọng nói hơi hướm khàn đi, thân thể vẫn bị trói buộc trên chiếc ghế ghỗ, Ngôn Lặc Ninh chau mày trừng mắt nhìn gả nam nhân trước mặt: “Không được xen vào chuyện của ta……”
Lòng chợt dậy lên bất an, không rõ Ngôn Lặc Ninh nói những lời này là có ý gì, còn chưa kịp hỏi đã nghe một tiếng vang rất lớn từ trong điện thoại phát ra, Tào Thanh Thiển cứng nhắc đứng bật người dậy: “Lặc Ninh?”
“Tào Thanh Thiển.” Giọng nói trầm thấp thay thế chất giọng khàn đục vừa rồi của Ngôn Lặc Ninh, ngữ khí xem ra không chút thiện ý.
“Ngôn Lặc Ninh đang ở trong tay tao, tất cả mọi chuyện đều bởi vì mày.”
“Anh là ai?” Ánh mắt lạnh lùng đanh lại, giọng nói cũng theo đó lãnh xuống, Tào Thanh Thiển nhấp môi: “Có mục đích gì?”
“Tao à?” Nhếch môi hỏi lại, chỉ vỏn vẹn một chữ liền cười lớn: “Tao là ai thì chỉ cần mày gặp mày sẽ biết!”
Mày đẹp ninh khởi, nghĩ muốn nói thêm gì đó thì gả kia chỉ thông báo với nàng thời gian lẫn địa điểm rồi thì tắt ngang, đến một câu nói nếu nàng dám báo cảnh sát thì tính mạng của Ngôn Lặc Ninh xem như toi cũng không có.
Ngơ ngẩn buông xuống điện thoại ngồi trở lại ghế, tầm mất chợt vô thố sau đó duỗi tay cầm lấy điện thoại gọi cho Lộ Ảnh Niên, nhưng chần chừ vài giây nàng lại hít sâu một hơi cứ đi qua lại trong văn phòng.
Cùng lúc đó sân bay D thị, một đôi nam nữ mang kính râm bước xuống máy bay sớm đã có người chờ sẵn, hai người họ bước đến một chiếc xe đỗ gần đó thì có người giao chìa khoá lại cho tên nam tử.
“Lộ Ảnh Niên này thực đúng là rất để ý đến Tiểu Di của cô ấy.” Khởi động xe quay đầu hướng thẳng đến L huyện, nam tử ngồi ghế lái vừa nhai kẹo cao su vừa nói: “Hiệu suất cao đấy.”
Nữ nhân ngồi trên ghế phụ đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh không phải biết rõ mối quan hệ giữa các nàng, cần gì ngạc nhiên.”
“Hảo a.” Nhún vai, đối với tính khí vị cộng sự này sớm đã thành quen, nam nhân nhìn thẳng về phía trước: “Bình thường chỉ nhận việc giết người, giờ là đi bảo vệ người khác, Đại tỷ cũng thật là…..!Khi không lại bắt chúng ta nhận nhiệm vụ này.”
Nữ nhân không để ý gì tới hắn mà chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thái độ giống như có việc thì tôi làm thôi.
Có người dùng 300 vạn thuê sát thủ ám sát Lộ Ảnh Niên, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ buối tối sáng hôm đó gặp hai gã lãng khách đông dương hầu hết mọi người Lộ gia đều biết.
Đến cả Tào Cẩn Du bình thường thế nào cũng không giữ nổi bình tĩnh mà khẩn trương: “Con nói xem, biết rõ có người muốn ám sát sao còn sớm như vậy đã chạy ra ngoài, muốn tức chết mẹ có phải không?”
Gương mặt lạnh băng của thị trưởng đầy khí tràn, nhưng còn Lộ Văn thì hơi thản nhiên một chút, bất quá vẫn rất tức giận Lộ Ảnh Niên: “Lần coi như là đánh đuổi được chúng, vậy còn lần sau thì sao?”
Cùng mấy tên sát thủ so chiêu, cuối cùng cũng hạ gục được họ.
Ngay lúc các nàng đang nghĩ xem lúc trở về nên nói chuyện này với Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn thế nào thì phát hiện hai người đã ở sẵn phòng khách nghiêm mặt chờ đợi, hiển nhiên là đã nhận được tin tức gì đó: “Ba mặc kệ hai đứa có thần công cái thế, từ giờ trở đi, bất kể đi đâu đều phải có vệ sĩ đi cùng.” Đây là những gì mà Lộ Ảnh Niên gọi điện thoại phân phó, còn một vị khách xuất hiện ở Lộ gia lúc này là người mà Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ chưa từng nghĩ tới, chính là huấn luyện viên – Hoắc Phi.
Luôn rất tự tin vì bản thân, nhưng theo những lời Mộc Vũ nói sáng này cũng biết bản thân không nên cậy mạnh, Lộ Ảnh Niên bất đắc dĩ yêu cầu của Gia gia, rồi lại căn dặn mọi người đừng để Tào Thanh Thiển biết chuyện.
Cô không muốn để nàng lo lắng cho mình nhưng thật sự có chút lo lắng cho Tào Thanh Thiển.
Hai người bên cạnh Đông Phương Vân lúc đó một gọi là Đông Phương Giản, người nữ gọi là Đông Phương Nhan, cùng với Đông Phương Vân không có huyết thống quan hệ gì nhưng xem cô giống như tỷ tỷ mà đối đãi.
Đông Phương Vân tự nhiên cũng xem họ như trợ thủ đắc lực của mình.
Đến giờ địch nhân là ai còn chưa biết nếu để Tào Thanh Thiển một mình ở L huyện, thực sự không cách nào yên tâm được.
Đáng lẽ ra nên đến toà thị chính nhưng bởi vì tin tức vừa nhận được sáng nay mà vô cùng lo lắng, liếc mắt nhìn nét mặt của nữ nhi thì biết cô đang suy nghĩ cái gì, Tào Cẩn Du bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay xoa xoa đầu: “Ông nội con vừa gọi điện thoại cho mẹ nói là đã sai người đến L huyện bảo vệ Thanh Thiển, phía ông ngoại cũng vậy cho nên con đừng lo quá.”
“Ân.” Gật gật đầu, Lộ Ảnh Niên cưỡng bách bản thân không được suy nghĩ quá nhiều.
Bất quá vẫn tiếp tục suy nghĩ vào tối qua là ai lại hào phóng chi 300 vạn muốn rước lấy tính mạng mình.
Một ngày 24 giờ trôi qua cũng rất nhanh, thời điểm gọi điện thoại cho Tào Thanh Thiển cô cố lắm mới không khiến nàng phát hiện ra sự khác thường, cho nên ít nhiều cũng cảm thấy chút chột dạ, mà cũng chính vì vậy mà cô không nhìn ra được Tào Thanh Thiển ở bên kia ngữ khí không hề giống như thường ngày.
“Ta chuẩn bị dùng bữa tối, Niên cũng mau ăn đi.” Cũng bởi vì tâm tình thấp thỏm mà không nhìn ra được kỳ quái, Tào Thanh Thiển nhẹ giọng, tay siết lấy điện thoại đến nổi cả gân xanh.
Răng cắn lấy môi nghe ngóng đến khi Lộ Ảnh Niên đáp ứng mới miễn cưỡng cười trừ: “Yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”
Sau khi tắt điện thoại, Tào Thanh Thiển hít thật sâu một hơi mang theo túi xách bước từng bước ưu nhã ra khỏi văn phòng, chiếu theo địa chỉ mà người vừa rồi chỉ điểm mà tìm đường đi đến.
Không nói đến việc Ngôn Lặc Ninh vẫn luôn đối tốt với nàng như một người bạn, cho dù có là người xa lạ nàng cũng sẽ không cách nào bỏ mặc..