Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký FULL – Chương 107
Nam nhân trước mắt tư thế thẳng tắp vô cùng nghiêm túc đôi tay chắp sau lưng.
Trên người là bộ quân phục càng tôn thêm vài phần chính trực.
Rõ là vậy nhưng Lộ Ảnh Niên vừa vào văn phòng nhìn thấy hắn liền lập tức tươi cười sau đó lại bĩu môi xoay người ngồi xuống ghế: “Huấn luyện viên! Gọi tôi đến đây có việc?”
Nhiều năm vậy rồi, người được Lộ Ảnh Niên gọi Huấn luyện viên chỉ có hai người.
Một là người đứng ra huấn luyện lúc nàng ở bộ đội đặc chủng, hai là nam nhân nhìn không ra tuổi tác trước mắt này.
Lúc cô còn nhỏ, mỗi kỳ nghỉ đều sẽ đến chỗ của gia gia đối mặt với hắn – Hoắc Phi.
Lạnh lùng quét mắt liếc cô, Hoắc Phi bản mặt than hông khác gì Mộc Vũ trước đó.
Thần sắc ngưng trệ nhưng khoé miệng vẫn câu gợi độ cung, thân thể lắc lư tựa vào lưng ghế: “Không phải đã làm sai chuyện rồi a?”
Mười bốn tuổi gặp Mộc Vũ, lúc đó là nhân cách thứ hai, từ lúc bắt đầu đã luôn là bộ dáng lãnh đạm, chỉ có khi đứng trước mặt mình mở nở ra nụ cười sáng lạn hoặc vài biểu cảm hài hước, còn người trước mắt này thì lúc nào cũng vậy.
Giờ nhớ lại, trừ bỏ thiên tính của nhân cách thứ hai, chắc có lẽ Mộc Vũ cũng bị Hoắc Phi ảnh hưởng không ít.
Giơ môi, ánh mắt sắc bén mở lớn chăm chú dừng trên người Lộ Ảnh Niên.
Hoắc Phi nhướng mày không trả lời cô mà đưa đến một sắp văn kiện.
Thu liễm nét mặt lười nhác lộ ra phong thái đứng đắn tiếp nhận tập văn kiện trên tay hắn.
Lộ Ảnh Niên vừa nhìn thoáng qua thì nhăn mày: “Lại diễn tập?”
“Ừhm.”
“Một tháng!” Lộ Ảnh Niên mím môi đứng dậy, ánh mắt mờ mịt ngẩng đầu nhìn Hoắc Phi: “Tôi có thể không…….”
“Không thể không đi.” Tựa hồ đoán được cô sẽ nói gì, Hoắc Phi liếc cũng không thèm xoay nghiêng thân mình khoanh tay trước ngực: “Cô là một quân nhân.”
“Tôi…….” Há miệng muốn nói rồi bất đắc dĩ nhìn xuống quân lệnh.
Lộ Ảnh Niên cắn môi trong đầu hiện lên vô số ý niệm……!Sau một lúc lại thở ra, đứng thẳng người nghiêm chào: “Vâng!”
“Hừ.” Hoắc Phi nhàn nhạt đáp lời không chút suy suyễn: “Ra ngoài đi!”
“Vâng!”
Rời khỏi văn phòng đã là lúc chập tối.
Lộ Ảnh Niên rảo bước trở về chỗ của mình thay quần áo mới bước đến bãi đỗ xe.
Đang tự hỏi không biết phải nói thế nào với Tào Thanh Thiển, suy nghĩ một hồi cũng đến bãi đỗ, cô lắc đầu thở dài mở cửa bước vào trong xe.
Biết nàng vẫn luôn bất an, biết trong lòng nàng đã tồn đọng bóng ma.
Rất muốn ở bên bồi tiếp nàng để có thể dần dần xua tan khoảng tâm tối u uất………!
Tiếp tục như vậy cũng không phải cách, cô không có khả năng lúc nào cũng một tấc không rời…..!Còn Thanh Thiển…….!nhất định cũng không muốn được mình bao bọc như vậy.
Phát động xe rời khỏi quân khu một đường hướng tới Cục tài chính.
Lộ Ảnh Niên dừng cách cửa lớn một khoảng rồi thì lẳng lặng ở bên trong nhìn qua kính cửa sổ chờ Tào Thanh Thiển.
Màn đêm dần buông, sắc trời ám hạ.
Xe ở trên đường không ngừng qua lại tấp nập, Lộ Ảnh Niên bất giác lâm vào trầm tư nâng cằm nhìn chút ánh sáng còn lại nơi đường chân trời.
Sau khi sống lại cô không còn giống như trước, rất nhiều sự việc hoàn toàn đi lệch khỏi quỹ đạo đáng lẽ ra nó vốn phải như vậy.
Bởi vì bị sự sống của cô đảo lộn, nên mọi chuyện cũng không còn giống như trước? Nhưng còn Thanh Thiển……..!cũng vì vậy mà thay đổi sao? Nói thế nào thì nàng so với trước khi mình trọng sinh hoàn toàn bất đồng, chẳng lẽ vì mình luôn cố tình càn rỡ nên mới khiến Thanh Thiển chịu nhiều áp lực?
Nghĩ như vậy, Lộ Ảnh Niên phút chốc lộ ra biểu tình thống khổ, vô thức siết chặt tay lái thẳng đến khi nghe thấy tiếng gõ ngoài kính cửa xe.
Lúc này mới khôi phục tinh thần nghiêng đầu nhìn đến, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Tào Thanh Thiển là ôn nhu nở nụ cười, mở cửa xe cho nàng.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Ở bên ngoài thực chất nàng đứng đợi được một lúc rồi, đem mọi kinh hoảng cùng đau đớn tạm thời vùi lấp mới dám gõ cửa kính xe, thuận theo Lộ Ảnh Niên ngồi vào bên trong Tào Thanh Thiển mới trước sau như một nhẹ giọng mỉm cười, vương tay xoa phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày Lộ Ảnh Niên: “Mới hai mươi tuổi mà tập thói quen nhíu mày là sau này để lại vết hằng đó.”
Lộ Ảnh Niên hắc hắc cười kéo lấy bàn tay nàng đặt lên môi khẽ hôn, sau đó mới nhuần nguyễn thắt đai an toàn, nhìn kính cửa bên ngoài đóng lại mới thuận thế hôn lên môi nàng một chút.
“Niên a…..!” Oán trách liếc mắt nhìn cô, đối với việc bị thản nhiên chiếm tiện nghi như vậy tập riết cũng quen, Tào Thanh Thiển khẽ véo lấy tay cô: “Nhanh lái xe đi.”
“Để con gọi điệnt hoại cho Mộc Vũ.” Vừa nói vừa lấy điện thoại ra, tay kia vẫn siết chặt tay Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên ngượng ngùng nói: “Hôm qua đưa Tiểu Vũ về nhà, hôm nay cũng phải gọi cho cậu ấy.
Ngón tay linh hoạt tìm kiếm số điện thoại của Mộc Vũ, đặt lên tai nghe thanh âm điện thoại tiếp chuyển, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi mà dính chặt lên người nàng, như thế nào cũng không chịu dời đi.
Sau khoảng vài giây điện thoại cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng không phải là giọng nói ngơ ngác non nớt của Mộc Vũ mà chính là Tiếu Tĩnh Vi.
Sự mệt mỏi lộ rõ kia khiến Lộ Ảnh Niên dị thường kinh ngạc: “Tĩnh Vi tỷ?”
“Tiểu Vũ ở chỗ chị.” Ngồi trên mép giường nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộc Vũ, Tiếu Tĩnh Vi thở dài: “Chị sẽ chăm sóc em ấy.”
“A?” Ngẩng người ngay lập tức trở nên rối rắm, Lộ Ảnh Niên bàn tay vô thức vuốt ve Tào Thanh Thiển, đầu ngón tay trên tay nàng điểm thượng……!chần chừ thêm một lúc: “Vậy……!còn Đông Phương Vân?”
Tay nắm lấy di động bất giác run lên mạt thống khổ tràn lên mí mắt, Tiếu Tĩnh Vi sầu não cười cười: “Đến cả em cũng thấy chị nên giao Mộc Vũ cho Đông Phương Vân là tốt hơn sao?”
“Em…….” Hồ như có thể cảm nhận được tâm tình khổ sở lúc này của Tiếu Tĩnh Vi, Lộ Ảnh Niên nhất thời không biết nói gì cho phải, cô rối rắm nghiêng đầu nhìn về phía Tào Thanh Thiển, chỉ khi nhìn đến ánh mắt hiền dịu của nàng mới an tâm được chút ít, vừa định mở miệng nói gì nhưng Tiếu Tĩnh Vi không cho cô cơ hội, trực tiếp cắt ngang.
Tiếng tít tít truyền đến, Lộ Ảnh Niên thần sắc phức tạp siết chặt lấy điện thoại, nghĩ rồi nghĩ tiếp tục gọi cho Đông Phương Vân.
Buổi tối hôm đó Đông Phương Vân đã đưa cho cô.
“Em ấy đã biết chuyện nàng tồn tại…..” Đông Phương Vân lúc này trên tay cầm lấy chiếc ly đế cao, lắc lư thứ chất lỏng màu đỏ sẫm.
Gương mặt quyến rũ nhàn nhat hiện lên ý cười không rõ.
Lòng nhảy dựng.
Tuy nói bản thân mình thích Mộc Vũ lạnh lùng hơn nhưng nghĩ đến Mộc Vũ đơn thuần sau khi biết chân tướng nhất định sẽ vô cùng khổ sở, Lộ Ảnh Niên không thôi lo lắng: “Vậy cậu ấy…….!thế nào?”
“Đến việc Tĩnh Vi thích một Mộc Vũ khác em ấy cũng biết.” Nét đạm nhã biến mất, thay vào đó là chăm chú nhìn ly rượu, Đông Phương Vân thản nhiên: “Khóc lóc chạy đi, Tĩnh Vi cuối cùng tìm được người trên bãi biễn.”
“Sau đó thì sao?” Vội hỏi.
Cô vẫn luôn vì chuyện Mộc Vũ mà cảm thấy áy náy, đơn giản là vì bản thân không hảo chiếu cố tốt Mộc Vũ.
Lộ Ảnh Niên siết chặt tay Tào Thanh Thiển khẽ đấm xuống mặt ghế: “Tĩnh Vi tỷ có êm ả mang cậu ấy về không?”
“Đương nhiên không.” Duy trì bộ dáng vô cảm, cũng không biết nghĩ tới cái gì, Đông Phương Vân thả lỏng thân mình thở ra một hơi tựa lưng vào sô pha: “Tĩnh Vi có thể mang em ấy đi là vì em ấy ngất rồi.”
“Cái gì?” Đột nhiên đứng dậy, đầu bât giác đụng phải mui xe, Lộ Ảnh Niên lần nữa ngồi xuống.
Tào Thanh Thiển ở bên cạnh cũng bất giác giật mình vội mở đai an toàn vương người xem đầu cô có bị sưng lên không.
Sợ sức va chạm không nhẹ…..!Lộ Ảnh Niên cũng ý thức được bản thân mình như vậy sẽ khiến Thanh Thiển lo lắng cho nên vội cười cười trấn an nàng, niết nhẹ lòng bàn tay để nàng biết bản thân không có việc gì.
“Được.
Trước cứ như vậy đi.” Lộ Ảnh Niên bên kia có xảy ra chuyện gì Đông Phương Vân không chút nào để ý mà đảo mắt nhìn nhân viên giả dạng nam tử khoa tay múa chân với mình.
Đông Phương Vân lắc lắc ly rượu trong tay…..!Một mạt ý vị cười lạnh bất chợt loé qua, một hơi uống cạn ly rượu, tắt điện thoại bước lên phòng.
Lại một lần nữa bị cắt ngang, Lộ Ảnh Niên mày nhăn đến khó chịu bỏ điện thoại xuống, nhìn chằm chằm một lúc mới thầm mắng mấy câu.
Lần nữa rướng người thắt đai an toàn cho Tào Thanh Thiển: “Thanh Thiển! Chúng ta trước đi xem Tiểu Vũ thế nào.”
Lộ Ảnh Niên kể những chuyện liên quan đến Mộc Vũ gần đây.
Nàng cũng thực lo lắng cho Mộc Vũ nên gật đầu đáp ứng.
Giơ tay xoa gương mặt Lộ Ảnh Niên: “Đừng cảm thấy áy náy, được không?”
“Ân.” Gật đầu ngồi về ghế điều khiển phát động xe chạy tới Tiếu gia, Lộ Ảnh Niên một đường liễm mày suy tư cho nên không hề chú ý thấy một làn sương mờ ảo ánh lên trong mắt Tào Thanh Thiển………….!
Người thân….!
Trong lòng lập lại hai chữ này, khoé môi bất giác nâng lên một độ cung nhưng không hề có chút ấm áp………….!cứ như vậy nhìn cảnh sắc bên ngoài dần bỏ lại.
Khoé mắt tràn ra một mạt trong suốt, Tào Thanh Thiển giơ tay lơ đãng lau đi, ngực giống như bị trói buộc vô cùng đau nhức, càng siết càng chặt, khiến nàng vô cùng khó thở.
– ————————–
“Lúc ba con mất, Đại ca không một chút do dự mang con về Tào gia thu dưỡng, lo cho con đầy đủ mọi thứ, cho con tiếp thu nền giáo dục văn minh cùng tạo dựng một tiền đồ sáng lạn, những gì con có đều được Tào gia ban cho.
Con làm như vậy, không phải khiến Đại ca thất vọng?”
“Từ lúc con tới Tào gia, Cẩn Du lúc nào cũng yêu thương chăm sóc, đến cả công tác cũng vì lo lắng mà luôn dẫn con theo bên mình, con – có thể nói là đích thân nó nuôi nấng.
Con làm như vậy, không khiến Cẩn Du thất vọng?”
“Con thực sự cảm thấy không khiến Tào gia chúng ta mất mặt?”
—————————
————————————————-
Mỗ Vu: Còn cái “Cục ngược” chờ boá này nữa là xong rồi.
Hức! Cố lên Mỗ ơi!.