Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 104


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký FULL – Chương 104


Đêm dần buông, Lộ Ảnh Niên rời khỏi quán Bar.

Gió lạnh thổi xuyên từng lọn tóc, phần tóc mái được gió hất lên lộ ra đôi mắt tràn ngập do dự.

Tay khẽ chạm chiếc điện thoại đặt trong túi quần, nghĩ đến Tào Thanh Thiển còn ở nhà chờ mình thì bất tri bất giác môi vẽ lên một đường cung.

Lộ Ảnh Niên chậm rãi bước về phía xe vừa định vào trong…….!vô tình bắt gặp Tiếu Tĩnh Vi đứng gần đó.

Bóng lưng đưa về phía mình phá lệ gầy yếu, quanh thân hàn khí vây phủ, cứ như vậy mà lặng lẽ nhìn vào khoảng không vô định, không biết nàng lúc này có suy nghĩ gì nữa.

Chờ trong giây lát, câu nói vừa rồi của Đông Phương Vân lại hiện bên tai mình, xoay hướng trở về vị trí đỗ xe.

Lộ Ảnh Niên bất giác thở dài lui mình vào trong lái xe rời đi.

Nhưng là lúc xe vừa đi được một đoạn, Lộ Ảnh Niên rất nhiều lần nhìn bóng dáng Tiếu Tĩnh Vi thông qua gương chiếu hậu.

Tĩnh vi tỷ………!
Nỉ non thì thào cái tên mà kiếp trước cô không biết đã thốt lên bao nhiêu lần, ký ức trước đó cùng hiện tại song song dũng mãnh xộc vào trong não, dôi tay siết chặt lấy vô lăng lộ rõ cả gân xanh……!thẳng đến khi không còn thấy được thân ảnh Tiếu Tĩnh Vi, Lộ Ảnh Niên mới dời đi tầm mắt nhìn thẳng con đường phía trước…..!
Lại một tiếng thở dài đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, Lộ Ảnh Niên với tay bật lên những bài hát mà Tào Thanh Thiển cố tình lưu lại cho mình, suy nghĩ dần theo tiếng nhạc trầm bỗng mà lấy lại nét ôn nhu trên gương mặt…….!
Tạm thời không nghĩ đến chuyện của Mộc Vũ cùng Tiếu Tĩnh Vi, tư tưởng Lộ Ảnh Niên chỉ còn mỗi hình bóng người yêu – Cô cho xe chạy đi nhanh hơn, yên tĩnh lắng nghe mấy bài hát đã về tới nơi.

Đỗ xe trong gara – bước xuống – sau đó mở cửa bước vào nhà, phòng khách sáng trưng, so với trước lúc nàng rời đi không khác gì mấy, tất cả các ngọn đèn đều mở duy chỉ có Tào Thanh Thiển là không ở đây.

Cười cười, biết lúc này nàng nhất định ở phòng ngủ trên tầng, thậm chí có thể hình dung ra dáng vẻ nàng tựa trên đầu giường nghiêm túc đọc sách.

Lộ Ảnh Niên càng nghĩ càng vui vẻ.

Khóa cửa lại, đang định tắt đèn dưới phòng khách lên trên lầu, tầm mắt lơ đãng lướt qua vị trí cánh cửa sổ bỗng chốc khựng lại.


Nụ cười đột ngột tắt ngúm, Lộ Ảnh Niên chậm rãi bước đến giơ tay khẽ chạm vào tấm rèm kéo khít, thần tình phức tạp, đôi mắt trong vắt lộ ra vài phần lo lắng cùng chua xót.

Lặng người đứng đó trong giây lát sau đó nhìn quanh bốn phía, Lộ Ảnh Niên cười khẩy nhưng không vui vẻ gì bước đến chỗ công tắc tắt đèn bước lên lầu, đến trước cửa phòng ngủ theo khe hở nhìn vào trong.

Tào Thanh Thiển quả nhiên giống như cô dự đoán đang nửa ngồi trên giường.

Cầm quyển sách trên tay nhưng nghe thấy động tĩnh, hơi chút cảnh giác mà nhìn về phía cửa, sau đó lập tức lộ ra nét ngài ôn nhu.

“Sao lại không bật đèn?” Xúc cảm dị thường dậy lên trong lòng, nhưng Lộ Ảnh Niên mãnh mẽ áp xuống, vừa nói cô vừa với tay bật đèn đi đến bên giường ngồi xuống: “Đèn ngủ rất mờ, không tốt cho mắt.”
“Chỉ xem một chút thôi.” Nhẹ lắc đầu khép lại quyển sách, Tào Thanh Thiển nhìn bộ dáng Lộ Ảnh Niên như đang muốn nói gì nhưng cô chỉ hướng người nhích về phía nàng, ôm nàng vào trong ngực, giọng nói trước sau như một mang theo ý niệm xấu xa: “Mới một đêm không gặp mà con nhớ Dì quá, làm sao bây giờ?”
Cằm tựa lên vai cô, ngón tay vuốt ve sau gáy.

Nữ nhân thần sắc nhã nhặn nghe cô nói vậy thì có hơi cương cứng thân mình, tiếng cười khẽ phát ra sau đó: “Sao lại giống như lúc nhỏ rồi, Niên Niên đúng là Tiểu hài tử.”
“Đúng vậy a! Tiểu hài tử.” Nàng trêu chọc mình, Lộ Ảnh Niên bĩu môi kháng nghị rồi nghiêng đầu hôn trộm lên má, cố tình điều chỉnh tiếng nói non nớt, đôi mắt thâm thuý nhưng lời nói ra hoàn toàn bất đồng: “Tiểu Di, Tiểu hài tử con muốn ăn nãi*!”
*Nãi: Sữa – hạn chế nói hoạch toẹt nha.

Nữ nhân trong lòng giật mình run khẽ, tuy là động thái rất nhỏ nhưng cô có thể lập tức phát hiện.

Lộ Ảnh Niên bất động thanh sắc còn Tào Thanh Thiển vi cắn môi một lúc thì lắp bắp: “Niên Niên! Về sau……!Đừng gọi ta Tiểu Di.”
Mím môi sắc mặt âm trầm, Lộ Ảnh Niên vòng tay siết chặt lấy Tào Thanh Thiển tươi cười sáng lạn: “Hắc hắc! Không phải chọc dì thôi, Dì vốn dĩ không phải Tiểu Di nha.”
Vừa nói vừa ôm nàng nằm xuống giường, hôn lên khoé môi câu thượng: “Dì là Vợ con a.”
Gương mặt bắt đầu nổi lên hồng thấu, dừng mắt nơi đồng tử tràn đầy nhu tình của Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển ngước đầu hôn hôn lên môi cô: “Ân.”
“Hắc hắc! Con đi tắm đã.” Nghe nàng trả lời nụ cười càng thêm rực rỡ, mặt mài cong tớn thoã mãn, Lộ Ảnh Niên đắp chăn cho nàng: “Chờ con nga.”
“Hảo.” Hơi cong khoé môi nhìn Lộ Ảnh Niên trưng ra tính khí trẻ con, Tào Thanh Thiển tâm sinh nhu hoà nghe lời mà nằm yên trên giường, nhìn cô đứng dậy mang theo quần áo bước vào phòng tắm rửa……!Nét cười lúc này mới biến mất.

Ánh mắt dừng lại chiếc di động đặt trên tủ đầu giường, Tào Thanh Thiển vừa rồi còn mang theo trang dung cười ấm áp lúc này lại tràn đầy phức tạp.

Răng cắn môi chuyển khai hướng nhìn dừng trên trần nhà.


Nàng nhíu mày nắm lấy chăn kéo lên một tí gần như muốn qua khỏi đầu.

Cửa phòng tắm không một tiếng động hé ra một khe rất nhỏ.

Đạo thân ảnh đứng cạnh cửa xuyên thấu nhìn đến nữ nhân kéo chăn che khuất gương mặt, đôi tay rũ tại bên hông siết chặt thành nắm.

– ———————–
“Tiểu Vũ, sao con lại ở đây?” Trong tay là phần thức ăn mà thê tử bỗng nhiên muốn ông ra ngoài mua, lái xe lăn lộn ngoài đường cũng gần hai tiếng rốt cuộc về đến nhà.

Mở cửa ra thì thấy Tào Cẩn Du đang ngồi ở phòng khách mỉm cười nhìn Mộc Vũ, Lộ Văn không khỏi ngẩn người.

Tào Cẩn Du nãy giờ cứ nhìn chăm chăm rất ngượng ngùng, Mộc Vũ chỉ biết vùi đầu ăn mì.

Nghe thấy giọng nói của Lộ Văn lúc này cô mới ngẩng đầu lên, có chút vô thố mà nói không nên lời: “Ba…….!ba…….”
Mày thoáng nhăn lại, Lộ Văn gật đầu mang thức ăn đặt lên bàn, cười cười lấy lòng Tào Cẩn Du: “Lão bà! Những thứ em muốn ăn anh đã mua về đến rồi.”
Đảo mắt nhìn những chiếc túi bên cạnh, Tào Cẩn Du thần thái nhàn nhã Ân một tiếng.

Mở bao ra mang thức vẫn còn nóng đưa đến trước mặt Mộc Vũ: “Tiểu Vũ, đừng ăn mì nữa, con ăn cái này đi.”
Gương mặt đỏ lên, rõ nhìn ra được Lộ Văn muốn nghẹn lời.

Mộc Vũ mặc dù trong lòng không yên nhưng không khỏi cảm thấy buồn cười, bất quá cô vẫn trưng ra biểu tình ngoan ngoãn: “Dạ.”
Ai oán ngồi xuống bên cạnh thê tử, biết rõ đây là nàng cố tình trừng phạt mình.

Lộ Văn hơi chút buồn bực bất quá nghĩ lại một tháng nay chính ông mới là người ruồng bỏ thê tử không chịu trở về.

Cho nên chịu phạt như vậy cũng không hẳn là quá đáng cho nên rất nhanh đẩy lui tâm tình không tốt của mình.


Liếc mắt nhìn Lộ Văn, dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu ông.

Tào Cẩn Du khoé miệng rất nhỏ giương lên ý cười nhưng không có nhìn đến.

Một bộ dáng hoà ái nhìn Mộc Vũ ăn phần thức ăn…..!Vô thức nhớ đến Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển.

Âm thầm than thở nhìn Quản gia muốn nói lại thôi, ánh mắt phần nào thiểu não xuất thần.

Lộ Văn không biết từ khi nào đã vương tay nắm lấy tay nàng.

Không cần nhìn cũng biết ông lúc này nhìn mình với ánh mắt muốn ăn tươi, Tào Cẩn Du không rút tay ra mà mặc ông giữ chặt.

Lộ Văn cười trộm nhưng không một tấc lại muốn tiến một thước, quay đầu nhìn Mộc Vũ: “Tiểu Vũ, Con đã đi đâu vậy?”
Ăn xong đũa cuối cùng.

Ngẩng đầu kỳ quái mà nhìn Lộ Văn, Mộc Vũ lắc lắc đầu mờ mịt.

Trăm phương nghìn kế muốn khuyên bảo thê tử chấp nhận việc của Thanh Thiển cùng nữ nhi, Lộ Văn siết chặt tay nàng, nhìn thấy biểu tình Mộc Vũ như vậy thì có chút kỳ quái: “Ngày đó không phải con theo Tiểu Niên cùng Thanh Thiển về E thị sao? Sau khi hai đứa nó đến Úc, con đã đi đâu?”
“Con…….!Tiểu Niên…..!cùng Tiểu Di…..” Trong đầu dường như có gì đó chợt loé, sau gáy đột nhiên nhói lên.

Mộc Vũ cắn môi cau mày, giống như muốn kích thích ký ức ùa về.

Híp mắt nhìn Mộc Vũ vài giây lại nghiêng đầu nhìn thê tử, nét mặt nàng lúc này ngưng trọng, Lộ Văn chần chừ một lúc thì cười cười: “Con hẳn là đến Tiếu gia đi, xem ba này.

Con lúc này không phải chuẩn bị trở thành con rễ của tiểu gia sao.

Ha haa.a….”
“Anh nói bậy gì đó.” Oán trách liếc mắt nhìn ông, Tào Cẩn Du tức giận: “Em có đáp ứng chuyện này sao?”
“Hắc hắc…….” Cười cười coi như đáp trả, Lộ Văn nhìn dáng vẻ nghĩ ngợi của Mộc Vũ mà không nói gì.

Ăn xong mì còn ăn thêm vài món ăn vặt, Mộc Vũ nghe lời theo Tào Cẩn Du cùng lên lầu, nhìn nàng đưa mình đến căn phòng mà nàng nói là phòng mình, đưa cho mình quần áo thuộc về mình, hống mình bảo mình đi tắm.

Mộc Vũ vô cùng hoang mang, có loại cảm xúc gì đó giống như cảm động.


“Tắm rửa xong thì ngủ sớm một chút.” Mộc Vũ cứ ngây ngốc đứng nhìn mình, Tào Cẩn Du mới bước đến trước mặt cô giơ tay xoa lên tóc: “Đứa nhỏ này cũng thật là quật cường, có phải lại cãi nhau với Tĩnh Vi không?”
“Con……..” Vừa nghe Tào Cẩn Du hỏi, Mộc Vũ lập tức cả kinh.

Cũng không biết nên gật hay lắc đầu, chỉ trưng ra nét mặt thơ thẩn.

“Đứa nhỏ ngốc, hai người yêu nhau cãi nhau là chuyện thường.” Sắc bén như Tào Cẩn Du, đương nhiên đóan được lý do mà Mộc Vũ xuất hiện ở đây.

Chỉ là cho dù có thông minh đến đâu thì cũng không biết được hai người Cãi nhau là vì chuyện gì.

Một chuyện mà khiến người vô pháp tiếp thu.

“Mẹ cùng ba cũng rất nhiều lần cãi nhau? Chờ đến khi bình tâm lại suy nghĩ kỹ càng thì tốt rồi, mẹ tin là Tĩnh Vi cũng sẽ như vậy.”
Trong đầu hiện lên muôn vàn ý tưởng ngắm nhìn sự ôn hoà của Tào Cẩn Du, Mộc Vũ chỉ cảm thấy như muốn khóc thật lớn.

Gật gật đầu giơ tay xoa chóp mũi: “Mẹ, con có thể ôm mẹ một chút không?”
“A……..!Đương nhiên được chứ.” Nhẹ giọng cười cười ôm cô vào lòng, giống như năm đó nàng hống Lộ Ảnh Niên vậy, Tào Cẩn Du vỗ nhẹ lên lưng Mộc Vũ………..!lại bởi vì nhớ Lộ Ảnh Niên mà nét tươi cười trở nên đau xót.

Nhắm mắt lại, trước mũi toàn là hương khí nhàn nhạt cùng lồng ngực ấm áp.

Mộc Vũ chìm vào thanh tĩnh.

Lòng nảy sinh chút gì đó nhưng có thế nào cũng không nói ra được.

– ————————
Mỗ Vu: Nghe nói Ngã tỷ tính viết Mộc Vũ xXxXx cùng Tào Thị trưởng a.

Nghe động đất thiệt.

Yên tâm không có đâu.

Chị ấy mê sảng đấy:)).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.