Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tích Mạt Như Kim – Chương 32
Editor: Dạ Thảo Thảo
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Tân Kỳ vẫn luôn chú ý đến Tô Mạt. Khi cô bắt đầu nói chuyện với Thẩm Gia Thanh, cậu liền nghi hoặc không thôi bởi vì từ vị trí của cậu nhìn qua thì Tô Mạt giống như là đang nói chuyện với không khí vậy.
Tân Kỳ phải lại gần hơn mới nhìn thấy được Thẩm Gia Thanh, cậu cũng có chút ấn tượng với chàng trai này. Tuy rằng mới chuyển đến đây ở không lâu nhưng dù sao Thẩm Gia Thanh ở ngay cạnh nhà cậu, có đôi khi Tân Kỳ ra ban công đọc sách cũng từng gặp cậu ta một hai lần.
Sau khi Tân Kỳ đến, Tô Mạt thừa dịp lúc bọn họ nói chuyện bèn đi vào phòng.
Tô Mạt đang chán muốn chết nên đành quan sát toàn bộ căn phòng này, cùng với Tân Kỳ.
Nơi ở của cậu có thể nói có là có hơi đơn điệu, thậm chí là nhàm chán, chẳng có gì thú vị cả. Tô Mạt thầm nghĩ, nếu cô sở hữu một căn nhà lớn như vậy, cô nhất định sẽ trang trí cho thật đẹp. Dù sao thì, cô cũng sống trong đó mà.
Căn hộ cô mua kiếp trước được cô trang trí rất tốt, cực kì ấm áp và xinh đẹp: Ban công có một khu vườn nhỏ, lại còn có cả nhà bếp thật lớn và một phòng tắm rất thoải mái.
Tô Mạt không khỏi nhớ về từng bông hoa, ngọn cỏ mà chính mình chăm sóc khi ấy.
Sâu trong lòng bỗng nhiên tràn ngập một loại ham muốn kích thích cô đi sửa sang lại cách bố trí nơi ở này của Tân Kỳ.
Cho dù là một người con trai thì hẳn cũng nên có những thứ mà mình yêu thích, đúng không? Ngoại trừ sách, nội thất và vật dụng hàng ngày khác, cô hoàn toàn không nhìn thấy đồ gì khác ở nơi này. Chẳng lẽ cậu ấy không có lúc nào cảm thấy như vậy rất buồn chán hay sao?
Cậu ấy sẽ không phải là Dương Viện phiên bản nam chứ? Suốt ngày chỉ biết mỗi đọc sách, nhớ từ đơn với cả làm bài……
Nghĩ đến biểu tình cả ngày giống như tiêm thêm máu gà của Dương Viện, Tô Mạt lại liên tưởng đến mặt Tân Kỳ bèn không nhịn được mà cong khóe môi lên. Nếu như cậu thật sự muốn trở thành “Dương Viện version nam” vậy chắc hẳn cũng sẽ rất đáng yêu đó.
Khi Tân Kỳ từ ban công xoay người vào, cảnh tượng đầu tiên mà cậu nhìn thấy đó chính là: Tô Mạt đang tựa vào góc nhà, nở nụ cười dịu dàng. Có thể thấy được cô đang ngây người, cũng chẳng biết là đang nghĩ tới cái gì nữa.
Tân Kỳ đột nhiên rất muốn thời gian có thể dừng lại ngay vào giây phút này, giống như tất cả mọi sự ồn ào náo động đều trở nên yên lặng cả, nhất là khi Tô Mạt chậm rãi quay đầu nhìn về phía cậu, cậu thậm chí còn có thể nghe rõ được nhịp tim đập của mình.
Tô Mạt ngoảnh đầu lại nhìn, hỏi cậu, “Các cậu trò chuyện xong rồi sao?”
“Ừm.”
“Nhà cậu hẳn là rất xa đúng không? Ngay cả Tết Trung thu cũng không trở về.”
“Ừm.”
Mặc dù mỗi lần Tân Kỳ đáp lại đều chỉ có đúng một từ, nhưng mà Tô Mạt cũng chẳng hề để bụng. Ăn Tết Trung thu một mình thật sự là rất cô đơn lạnh lẽo, không biết cậu bạn này có nhớ nhà hay không nhỉ.
“Cậu có muốn gọi điện thoại về nhà hay không? Tôi có thể cho cậu mượn điện thoại di động.”
Nhắc đến việc này, Tân Kỳ có hơi do dự. Và rồi, dưới cái nhìn dịu dàng chăm chú của cô, cậu vẫn gật đầu.
Tô Mạt đưa điện thoại cho cậu. Lúc Tân Kỳ nhận lấy điện thoại không cẩn thận mà chạm phải ngón tay cô.
Xúc cảm ấm áp làm cho cậu mạnh mẽ rút tay về, ngón cái còn run rẩy hai lần.
Tô Mạt nhìn thấy phản ứng của cậu bèn cảm thấy buồn cười, nhớ tới một tin tức từng nhìn thấy ở kiếp trước: Một nữ sinh nào đó cho rằng đụng tay với bạn học nam sẽ mang thai, hoang mang lo sợ trộm đến bệnh viện phá thai.
Cô khi ấy còn cảm khái, giáo viên sinh học nếu mà không giảng dạy rõ ràng nhất định sẽ thành hại người đấy.
Tân Kỳ hẳn sẽ không phải là cái gì cũng không biết mà, đúng không? Theo lý mà nói, kết quả học tập của cậu ấy tốt như vậy, cũng chẳng biết hồi học cấp hai có chịu đọc sách môn sinh cho tử tế không nữa?
Dưới cái nhìn nghi ngờ của cô, Tân Kỳ cảm thấy bàn tay vừa chạm vào Tô Mạt của mình có vẻ đang nóng lên.
Cậu bước ra ban công như thể chạy trối chết.
Tân Kỳ bình tĩnh một lúc rồi mới bắt đầu gọi điện thoại. Lúc di động còn chưa thông, cậu không nhịn được mà quay đầu trộm ngó Tô Mạt, lại vừa lúc đối diện với đôi mắt giống như đang cười mà không cười của cô.
Tân Kỳ giả vờ như không có việc gì mà thu hồi lại cái nhìn nhưng rặng mây đỏ hồng trên má lại làm bại lộ sự khẩn trương của cậu lúc này.
Chờ cậu nói chuyện điện thoại xong, quần áo của Tô Mạt cũng đã khô gần hết. Lúc cô thay bộ quần áo chuẩn bị rời đi, màn đêm đã buông xuống mất rồi.
“Quần này tôi mang đi, giặt xong sẽ mang đến trả lại cho cậu.”
“À.”
“Tạm biệt.” Tô Mạt đứng ở trước của vẫy tay nói lời từ biệt.
“Tạm biệt.”
Tân Kỳ nói xong liền đóng cửa. Ngay cả cậu cũng không hiểu được vì sao đột nhiên mình lại có một cảm giác phá lệ không muốn từ biệt cô như vậy. Cậu đóng cửa lại, nhìn vào căn phòng trống rỗng, lần đầu tiên cảm thấy như nơi đây đang thiếu một thứ gì đó.
Tân Kỳ nhìn xuyên qua mắt mèo, dõi theo bóng dáng xoay người rời đi của Tô Mạt, mày nhíu chặt lại.
Lúc Tô Mạt quay về kí túc xá thì chỉ có mỗi Dương Viện đang ở đó, xem ra là Lý Trăn Trăn và Tần Hộ Sinh vẫn chưa trở về. Cô với Dương Viện cũng chẳng có lời gì hay để mà nói, bởi vì cô ấy mỗi lần thấy cô đều trưng ra sắc mặt không tốt. Mà cô cũng chẳng muốn đem mặt nóng dán vào cái mông lạnh của Dương Viện đâu (trong câu “Mặt nóng dán mông lạnh”).
Việc đầu tiên Tô Mạt làm khi trở về phòng chính là tắm rửa, thay một bộ quần áo khác. Nội y của cô vẫn còn hơi ướt, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Tô Mạt gọi một cuộc điện thoại về nhà, người bắt máy là Tô Lê.
Hai người trò chuyện hồi lâu. Có lẽ là bởi đã lâu không gặp nên Tô Lê có rất nhiều lời muốn nói, nhắc cô tự chăm sóc bản thân cho tốt, ăn nhiều trái cây, đừng để vì học tập mà mệt mỏi quá sức……
Tô Mạt có hơi thụ sủng nhược kinh (được quan tâm chăm sóc mà khiếp sợ). Đời trước cô chẳng có loại đãi ngộ này đâu. Bởi vì học cấp ba ở thành phố, thỉnh thoảng có thể về nhà, nhưng Tô Lê chưa bao giờ nói với cô những lời này, cùng lắm là biệt biệt nữu nữu mà nói với mẹ bảo cô ở trường học ăn thêm nhiều cơm thôi. (biệt nữu: không được tự nhiên, khó chịu, khó tính, nói một đằng suy nghĩ một nẻo, etc. ~ nói chung là ai muốn tìm hiểu thêm về thuộc tính này thì lên mạng tra nhoa, trong đam nhiều lắm á ♥(ノ”∀”)).
Tính cách Tô Lê rất tốt, lại hiểu chuyện sớm, trong nhà chỉ có mỗi cậu là con trai nên đã hình thành ra tinh thần trách nhiệm, đảm đương mọi việc.
Kiếp trước Tô Mạt gặp phải việc khó gì cũng đều nhờ cậu trợ giúp, chẳng qua chị em hai người không giao tiếp với nhau nhiều, về sau lớn lên lại càng không có gì để nói. Tuy rằng cả hai đều để ý đến đối phương nhưng quanh năm suốt tháng lại chẳng gặp nhau mấy lần.
Cho nên, lúc này, khi Tô Mạt nghe được những lời dặn dò này của em trai, cô cực kì cảm động. Tô Mạt nói với cậu rằng cô đã mua di động mới, đây là số điện thoại của cô, về sau cậu có thể thường xuyên gọi điện cho cô.
Các trường cấp ba bên ngoài đều có quy định không được sử dụng di động khi đi học, phát hiện dùng sẽ lập tức tịch thu. Trước đây, Thánh Đức cũng từng có loại quy định này.
Có điều ở đây, phần lớn học sinh trong nhà đều là có quyền hoặc là có tiền, mà những trường hợp nhà vừa có tiền vừa có quyền lại còn có cả bối cảnh hắc đạo cũng không hề ít, dù cho trường học tịch thu điện thoại cũng có thể lấy lại, không được thì đi mua một cái mới, dù sao thì bọn họ cũng chẳng thèm để bụng chút tiền ấy.
Học sinh trong trường cấp ba Thánh Đức được chia làm ba loại:
Loại thứ nhất là dựa vào thành tích mà thi vào, điều kiện gia đình bình thường. Những học sinh như vậy tính kỷ luật rất tốt mà phần lớn học sinh trong số đó cũng không mua được điện thoại.
Loại thứ hai là dựa vào quan hệ, đi cửa sau mà vào học. Loại học sinh này điều kiện gia đình cũng coi như là tương đối tốt.
Còn có một loại khác đó chính là những học sinh có gia cảnh tốt, thành tích tốt, gen tốt, con em quý tộc.
Hai loại sau chiếm tỉ lệ cao nhất trong số tất cả học sinh ở Thánh Đức, hầu hết đều là người thừa kế của các gia tộc, xí nghiệp, từ nhỏ đã được bồi dưỡng để sau này tiếp nhận sản nghiệp gia đình, được quan tâm phát triển mọi mặt, cha mẹ bọn họ cũng rất để ý đến thành tích học tập của con.
80% học sinh cấp ba ở Thánh Đức là học sinh nội trú, bởi vì ngoại trừ ở tại Thánh Đức thì học sinh đều không được phép chuyển đến các phòng ở xung quanh. Hơn nữa rất nhiều học sinh đều là người nơi khác trong quận thi vào đây. Những vị phụ huynh đó không thể ở bên con mình trong thời gian dài, nếu trường học còn không cho phép chúng dùng di động thì việc liên lạc với bọn nhỏ sẽ trở nên rất phiền toái.
Có mấy học sinh lúc mới vừa vào học đã bị tịch thu liên tục mười mấy cái di động. Việc này bị cha mẹ bọn họ biết được. Ở tỉnh, những người đó đều là những nhân vật có máu mặt, sau khi gây sức ép với tầng cao (các cấp cao của trường) của trường học vài lần, nhà trường cũng không quản chặt chuyện điện thoại này nữa, miễn là không trắng trợn dùng trước mặt lãnh đạo, trường học vẫn sẽ lựa chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tô Mạt cũng bởi vì biết được điều này nên mới dám đi mua di động. Đời trước, trường cô kiểm tra điện thoại cực kì nghiêm ngặt.
Khi Tô Mạt gọi điện thoại, Dương Viện nhìn cô vài lần, có điều ánh mắt đều rơi vào chiếc di động trên tay Tô Mạt.
Trong ký túc xá này, Tần Hộ Sinh và Lý Trăn Trăn đều là người có tiền, Dương Viện có thể nhìn ra được. Chiếc giường xa hoa của Tần Hộ Sinh, tủ quần áo sang trọng, lại còn rất nhiều mỹ phẩm và vô số quần áo giày dép của cô ấy, tuy rằng Dương Viện lần nào cũng theo bản năng mà không để ý, nhưng mà trong lòng cô ta hiểu rõ thân phận Tần Hộ Sinh không phải bình thường. Lý Trăn Trăn tuy rằng mỗi một bộ quần áo đều là kiểu dáng tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng từ chi phí ăn mặc và đồ dùng thường ngày là có thể biết chúng không hề rẻ.
Chỉ có Tô Mạt là ít đồ hơn, sách cũng chỉ mua vài quyển. Trên bàn Tô Mạt, ngoại trừ mấy món đồ trang điểm tạp nham (mặt nạ tự chế của Tô Mạt) thì cũng chẳng thấy có thứ gì khác đắt tiền.
Dương Viện có thói quen hay tự so bì với người khác. Ở trường cũ, không quản là so về điểm số hay diện mạo, cô ta đều rất tự tin. Người xinh hơn cô ta thì học tập chắc chắn không bằng. Học giỏi hơn một chút, thì nhan sắc lại kém cô ta, hơn nữa thành tích đó rất nhanh sẽ bị Dương Viện vượt qua.
Ấy thế nhưng sau khi nhập học ở đây, rồi chuyển vào cái ký túc xá này, cô ta chẳng còn ưu thế ở trên bất kì một mặt nào nữa. Học lực thì có Tô Mạt giỏi hơn, nhan sắc thì lại không sánh bằng Tần Hộ Sinh, cho nên về điều kiện gia đình, Dương Viện chỉ hy vọng mình không phải là người kém nhất. Dương Viện vẫn luôn cho rằng trong nhà Tô Mạt cũng chẳng có nhiều tiền, lần trước Tô Mạt dùng chiếc mặt nạ quý giá như thế vẫn luôn làm cho cô ta canh cánh trong lòng. Có điều, Dương Viện nhận định rằng Tô Mạt chắc hẳn chỉ mua một hai cái tới để “phùng má giả làm người mập” mà thôi.
Hơn nữa cô ta căn bản là không nhìn thuận mắt Tô Mạt. Có thể bởi vì biết bản thân không thể so được với Tần Hộ Sinh hay Lý Trăn Trăn, cũng có thể là vì cô ta luôn để ý thành tích nhất. Dương Viện cho rằng điểm số bao giờ cũng là quan trọng nhất, chỉ cần thành tích của cô ta cao, thi đỗ được vào một trường đại học tốt, về sau nhất định sẽ trở nên mạnh hơn người khác. Tần Hộ Sinh đẹp thì có ích gì, trong nhà có tiền nhưng đó cũng chẳng phải của cô ấy. Nhưng mà kết quả học tập của Tô Mạt lại tốt hơn cô ta. Điều này làm cho cô ta cảm nhận được sự uy hiếp lớn xưa nay chưa từng có. Dương Viện cảm thấy rất mất mặt. Cô ta vẫn luôn khoác lác với các bạn học cũ hồi cấp hai rằng thành tích năm cấp ba của mình khẳng định vẫn là cao nhất.
Cho nên, tuy rằng Dương Viện ngày thường đều không nói chuyện với những người khác trong kí túc xá, nhưng cô ta vẫn luôn yên lặng quan sát. Cô ta bỏ qua Tần Hộ Sinh với Lý Trăn Trăn, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào Tô Mạt.
Tô Mạt chưa bao giờ đọc sách giáo khoa, cũng chẳng làm làm đề thi thử. Dương Viện cảm thấy biểu hiện này của Tô Mạt là kiêu ngạo tự mãn nên càng thêm khinh thường cô, chỉ chờ đến kì thi hàng tháng đầu tiên để cô thất bại thảm hại, vì thế, mọi lúc mọi nơi Dương Viện đều học bài.
Có đôi khi cô ta còn đồng tình với Tô Mạt, nghĩ thầm đến khi Tô Mạt không qua được kì thi, trở thành người kém cỏi nhất cái phòng ngủ này, liệu cô có thể cực kì thương tâm mà khóc hay không.
Thế nhưng đến khi Dương Viện nhìn thấy Tô Mạt lấy điện thoại ra gọi, ánh mắt của cô ta ngay lập tức liền thay đổi, nghe Tô Mạt nói với đầu bên kia điện thoại rằng đây là di động cô mới mua, trong lòng Dương Viện cảm thấy cực kì không thoải mái.
Dương Viện không phải chưa từng đến xem mấy cửa hàng bán điện thoại lớn (bản raw là手机城 – di động thành/ thành phố di động), từ kiểu dáng của chiếc điện thoại trong tay Tô Mạt vừa nhìn liền biết là có phải loại đã lỗi thời hay không. Hơn nữa cô ta cũng biết hãng di động này, là Nokia – nhãn hiệu điện thoại nổi tiếng đang lưu hành bây giờ.
Chiếc điện thoại này hẳn cũng lên đến mấy trăm đi, Dương Viện nghĩ thầm, Tô Mạt làm sao có thể mua nổi loại di động này.
“Tô Mạt, cậu mua di động mới sao?”
Tô Mạt vừa mới đặt điện thoại xuống và chuẩn bị mở máy tính, thì nghe được âm thanh của Dương Viện, ngữ khí Dương Viện có chút tệ, nghe làm cho người ta không thoải mái trong lòng, có điều, khó có khi Dương Viện chủ động mở miệng nói chuyện một lần, hơn nữa hôm nay tâm tình Tô Mạt cũng không tệ lắm nên cô vẫn rất kiên nhẫn trả lời, “Ừ, hôm nay mình vừa mới mua.”
“Bao nhiêu tiền vậy?”
“Hơn một nghìn một chút.”
Dương Viện hỏi rất trực tiếp, Tô Mạt cũng không nghĩ nhiều, lập tức báo giá cho cô ta.
“Hơn một nghìn!?” Dương Viện không hét lên, nhưng mà âm lượng của cô ta nâng cao hơn rõ rệt.
Tô Mạt kỳ quái mà liếc cô ta một cái, cô cũng không nói chuyện nữa nên không gian bỗng nhiên im lặng.
Tô Mạt bật máy tính lên, tải một ứng dụng âm nhạc tên là Thiên Thiên Tĩnh Thính. Bây giờ còn chưa có Khốc Cẩu (chính là ” Kugou” đó ~), Thiên Thiên Tĩnh Thính hiện đang là phần mềm nghe phát nhạc phổ biến nhất trong nước.
Sau khi mua điện thoại cô được tặng cả một bộ tai nghe. Tô Mạt down mấy bài hát xuống, cắm tai nghe vào máy tính, đeo lên tai bắt đầu nghe nhạc.
Dương Viện đứng ở phía sau Tô Mạt, nhìn những thao tác thuần thục của Tô Mạt, cô ta liền biết Tô Mạt cực kì quen thuộc với máy tính, việc download phần mềm và ca khúc này Dương Viện căn bản sẽ không làm. Cô ta ngay cả khởi động máy cũng là vừa mới học, sau khi bật máy lên chỉ có thể giương mắt đối diện với màn hình, cho nên máy tính đối với cô ta mà nói thì chỉ có thể đảm nhận duy nhất một chức năng đó là làm vật trang trí.
Dương Viện cũng không ngốc, điện thoại hơn những một nghìn Tô Mạt nói mua liền mua, lại còn việc sử dụng máy tính thành thạo tỏ rõ Tô Mạt thường xuyên dùng nó, mà cô ta trước khi lên cấp ba còn chẳng có máy mà dùng, đủ mọi dấu hiệu đều có thể cho thấy Tô Mạt cũng không thiếu tiền, ít nhất thì cũng nhiều hơn cô ta.
Trong lòng Dương Viện cực kì căm phẫn, rất phẫn nộ vì sự bất công này, cô ta dường như đã trở thành người kém cỏi nhất trong ký túc xá này.
“Cậu cũng tải cho tôi cái này đi.” Dương Viện đẩy đẩy ghế ngồi của Tô Mạt, giọng nói không chút khách khí.
Tô Mạt chỉnh âm lượng rất lớn nhưng những lời Dương Viện nói cô vẫn nghe rõ.
Tô Mạt thở dài, “Cậu muốn tải cái nào?”
“Chính là cái trình phát nhạc mà cậu đang nghe này – TTPlayer (chính là Thiên Thiên Tĩnh Thính).” Dương Viện có thể từ màn hình máy tính nhìn thấy tên bài hát cô đang nghe, nhưng lại không biết cô nghe bằng gì.
“Cậu cứ mở máy tính ra, tí nữa tôi sẽ giúp cậu.”
“Tôi không biết mở.”
Tô Mạt dù cho tính tình có tốt đến mấy đi chăng nữa thì cũng đã bắt đầu bực mình rồi. Rõ ràng mấy hôm trước cô còn nhìn thấy cô ta mân mê máy tính, mở đến mở đi rất linh hoạt.
Mở máy cũng chẳng phải là việc gì lớn, Tô Mạt nghĩ như vậy, cô không cần so đo với loại người như Dương Viện này quá nhiều, bằng không thì người bực bội tổn hại sức khỏe lại là bản thân cô.
Tô Mạt gỡ tai nghe xuống, đi đến trước máy tính của Dương Viện, mở máy và chờ một hồi, cuối cùng cũng khởi động xong.