Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tích Mạt Như Kim – Chương 23: Bạn cùng bàn
Editor: Mèo
(*) Tên chương trong bản raw là 男女同桌 (Nam nữ cùng bàn).
Khi tiếng chuông vào học vừa vang lên được một tiếng thì cô giáo Ôn đã đi tới bục giảng, nói: “Hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu chọn ban cán sự lớp.”
Những học sinh ngồi phía dưới, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, thần sắc mỗi người đều khác nhau.
(*) Thần sắc: sắc mặt, biểu hiện trạng thái sức khoẻ hoặc tinh thần của con người.
Thánh Đức cao trung chia lớp dựa vào thành tích. Ở lớp ba không có một ai là thành tích không tốt, bọn họ đều là những người có thành tích cao, đặc biệt xuất sắc.
Có những người thực sự muốn trở thành cán sự lớp để thể hiện năng lực nhưng lại làm bộ làm tịch, để tăng uy phong. Hơn nữa, khi làm cán bộ lớp sẽ có nhiều cơ hội ở trước mặt cô giáo để thể hiện bản thân hơn.
(*) Uy phong: dáng vẻ thể hiện một uy lực mạnh mẽ, khiến cho người khác phải kính nể.
Có những người không muốn ôm việc vào người. Chỉ muốn dốc sức học tập hoặc nói trắng ra là không hề muốn tốn tâm tư cho loại việc này.
Tô Mạt chính là người thuộc loại không muốn tìm thêm việc vào người. Chí hướng của cô không có ở nơi này, hơn nữa cô cũng không cần lo lắng nhiều về việc học tập.
(*) Chí hướng: ý muốn và quyết tâm đạt tới một mục tiêu tốt đẹp trong tương lai.
Kiếp trước, cô từng làm ủy viên sinh hoạt, việc cần làm lúc ấy không hề ít, cho nên cô đã suy nghĩ kỹ rồi, chức gì cô cũng không muốn làm.
Cô Ôn tuyển chọn ban cán sự rất tùy ý, ai muốn làm thì chọn người đó, còn nếu có quá nhiều người đăng ký thì để cả lớp bỏ phiếu bầu chọn. Chuyện này rất công bằng, dân chủ cho nên không có ai phản đối.
Cuối cùng thì kết quả bầu chọn đã có. Một nam sinh tên Trần Lâm được chọn làm lớp trưởng, một nữ sinh cao gầy là Hạ Thu Vân làm lớp phó, Dương Viện là ủy viên học tập, Lý Trăn Trăn làm uỷ viên văn nghệ. Một nam sinh đặc biệt béo, chắc cũng phải gần 80 kg tên Lưu Hi làm ủy viên sinh hoạt. Uỷ viên thể dục là nam sinh cường tráng nhất lớp ba tên Trương Mạc Dương.
Cô Ôn kêu bọn họ lên bục giảng, xếp thành một hàng, để mọi người nhận biết nhau. Sau này nếu có việc gì thì cũng có thể đến tìm ban cán sự.
Ban cán sự đứng chung một chỗ làm cho mấy bạn học ngồi phía dưới cười nghiêng ngửa. Người nào béo thì quá béo, người nào ốm thì quá ốm, người cao nhất là ủy viên thể dục 1m92, còn người lùn nhất là Lý Trăn Trăn chỉ có 1m53. Những ban cán sự đứng tạo thành một tổ hợp quá buồn cười, ngay cả cô Ôn cũng muốn cười.
Nhưng như vậy cũng sẽ giúp các bạn trong lớp nhớ rõ hơn về ban cán sự, dù là họ tên hay chức vị.
Cô Ôn chờ họ trở về chỗ ngồi xong rồi mới nói: “Được rồi, chúng ta đã chọn xong ban cán sự. Bắt đầu từ bây giờ, ủy viên sinh hoạt sẽ giúp đỡ các thầy cô lựa chọn cán sự cho bộ môn nhé.”
Sau khi nói xong, cô Ôn nhìn thời gian, lúc này cách thời gian kết thúc tiết tự học thứ hai còn nửa tiếng. Cô cười cười, “Bây giờ, chúng ta bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi.”
Ai cũng không nghĩ tới cô sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi đột ngột như vậy. Mọi người ai nấy cũng đều lo âu.
“Tô Mạt, tớ hy vọng hai chúng ta có thể ngồi chung với nhau.” Triệu Nhã Nam đau khổ.
“Tớ cũng muốn vậy, nhưng nếu không được ngồi chung với nhau thì đợi khi tan học rồi chúng ta cũng có thể cùng nhau đi chơi.” Tô Mạt xoa đầu, an ủi cô ấy.
Cô cũng không biết tiêu chuẩn sắp xếp chỗ ngồi của cô Ôn là gì. Kiếp trước, mấy thầy cô đều dựa vào thành tích, ai có thành tích tốt thì được chọn trước, còn thành tích ai kém cỏi nhất thì không hề được lựa chọn.
“Tớ nghe người khác nói, khi cô Ôn sắp xếp lại chỗ ngồi thì rất thích cho nam nữ ngồi chung với nhau (*).” Lý Trăn Trăn đột nhiên dựa lưng vào bàn học của Tô Mạt, đầu hơi hơi ngửa ra sau, nhỏ giọng nói.
(*) Trong bản convert là: Nam nữ hỗn đáp: Nam nữ trộn lẫn với nhau.
“Tất cả mọi người xếp thành 5 hàng ở đường đi. Cô gọi đến tên ai, ngồi chỗ nào thì nhanh chóng di chuyển đến chỗ ngồi mới của mình.” Ôn lão sư lớn tiếng nói.
Chờ đến khi mọi người xếp hàng xong, cô Ôn lấy một tờ giấy từ trong túi ra, nhìn sơ sơ thì thấy trên mặt giấy kẻ từng ô vuông, có viết tên ở bên trên. Ai nhìn cũng có thể đoán được đây là sơ đồ chỗ ngồi.
Tô Mạt thầm nghĩ tâm tư của cô Ôn thật là kín đáo, cho dù có sơ đồ chỗ ngồi cũng cho họ xem. Đã vậy, mỗi lần chỉ đọc một cái tên, bề ngoài nhìn vào thì sẽ thấy rất phiền toái, nhưng thật ra khi làm như vậy lớp học sẽ không lộn xộn, mà còn tiết kiệm được thời gian.
(*) Phiền toái: rắc rối, gây cảm giác khó chịu vì vướng vào những cái lẽ ra không cần thiết.
Kiếp trước, chủ nhiệm lớp Tô Mạt đem sơ đồ chỗ ngồi dán trên bảng đen, để bọn họ tự đổi chỗ ngồi, không quan tâm đến bọn họ làm thế nào. Sau đó, ai cũng chen vào để nhìn sơ đồ, ai không hài lòng với chỗ ngồi, ôm oán hận, lẩm bà lầm bầm một hồi lâu mới đi đổi chỗ ngồi, còn cảm thấy ghế của chỗ ngồi mới không được tốt, muốn đổi lại chỗ cũ. Cuối cùng làm cho phòng học rối tung lên, thậm chí bởi vì chuyện này mà làm cho mấy bạn cùng lớp có mâu thuẫn với nhau.
Tô Mạt là một người từng trải cho nên cô hiểu rõ dụng ý của cô Ôn, nhưng cũng có người không hiểu, nhỏ giọng trách tại sao cô Ôn không cho bọn họ trực tiếp xem, mà còn phải đọc từng cái tên để họ phải tò mò, khẩn trương hơn.
Sau khi, cô Ôn gọi tên vài cặp thì ai cũng phát hiên, quả thực đúng như lời Lý Trăn Trăn nói, đều là một nam một nữ ngồi chung một bàn.
Lúc Tô Mạt nghe Lý Trăn Trăn nói cũng không mấy tin tưởng, bởi vì rất nhiều thầy cô ở cao trung vì không để cho học sinh yêu sớm nên không từ bất cứ thủ đoạn nào. Chuyện nam nữ ngồi chung bàn này chắc chắn là không có khả năng. Dù cho có một số ít thầy cô nghĩ thông suốt, nhưng cũng sẽ không cố tình sắp xếp cho nam nữ ngồi chung bàn như cô Ôn nha.
Phát hiện ra quy luật sắp xếp nên mọi người đều xôn xao. Rất nhiều nam sinh nhìn về phía Tần Hộ Sinh. Lớp bọn họ có rất nhiều nữ sinh lớn lên không tệ, dù là Tô Mạt hay Lý Trăn Trăn diện mạo cũng đều xinh đẹp, cho nên hai người cũng có cảm giác bị người ta nhìn.
Tô Mạt cảm giác được có vài ánh mắt đang nhìn mình, lúc đầu cô còn tưởng là cô gặp ảo giác, nhưng sau khi xác định lại thì cô có chút xấu hổ. Mấy bạn học nam này biểu hiện cũng quá rõ ràng rồi, bây giờ cô chỉ có thể đổ lỗi cho sự xúc động của thiếu niên mà thôi.
Lý Trăn Trăn rất ẩu nên cái gì cũng không có phát hiện. Tính tình cô hào sảng, phóng khoáng, có ngồi chung với bạn học nam cũng không ngại. Hồi còn nhỏ, cô rất giống tomboy, nếu không phải mẹ cô không cho cô cắt tóc thì khẳng định tóc cô bây giờ là ngắn và cứng.
Triệu Nhã Nam đứng sau lưng Tô Mạt, cô nàng cắn cắn môi, không tình nguyện nói: “Tô Mạt, xem ra chúng ta không thể ngồi chung với nhau rồi. Không biết tớ sẽ ngồi chung bàn với ai nữa.”
“Cùng với nam thần họ Từ kia của cậu?” Tô Mạt trêu ghẹo cô nàng.
“Họ của cậu ấy là Từ Ly, không phải là họ Từ. Nhưng mà nếu tớ ngồi chung bàn với cậu ấy, tớ chắc chắn sẽ không học hành gì được, chắc suốt ngày tớ chỉ nhìn chằm chằm cậu ấy mà cười ngây ngô thôi.”
“Xem ra cậu cũng chưa tới nỗi bị choáng váng đầu óc đâu.” Lý Trăn Trăn nói chen vào, “Với sắc đẹp này của cậu ấy, người bình thường chắc chắn sẽ không khống chế được!……”
Lý Trăn Trăn còn chưa nói xong, thì đã nghe thấy cô Ôn gọi tên mình, cô nàng được sắp xếp ngồi ngay bàn đầu tiên.
Lý Trăn Trăn vừa đi vừa cười khổ, nói: “Tớ như thế nào lại lùn như vậy, quá thảm rồi, tớ đi đây.”
Tô Mạt và Triệu Nhã Nam đều cười.
Ngồi chung bàn với Lý Trăn Trăn là lớp trưởng Trần Lâm, đừng tưởng người ngồi chung với Lý Trăn Trăn đều là người có vóc dáng thấp, thật ra chiều cao của Trần Lâm là chiều cao tiêu chuẩn, nam sinh lớp bọn họ chiều cao trung bình hơi cao. Ít gì Trần Lâm cũng cao đến 170cm, đứng chung một chỗ với Lý Trăn Trăn thì thấy cậu ấy cao hơn cô ấy hơn nửa cái đầu.
Nam sinh ngồi cùng bàn với Triệu Nhã Nam là một người thanh tú, nhã nhặn, nhìn thoáng qua có vẻ khá dễ gần. Triệu Nhã Nam nhìn cậu bạn đi lại ngồi kế bên mình thì có chút không tự nhiên, nói ra cũng trùng hợp, cô lớn như vậy mà chưa từng ngồi chung bàn với nam sinh lần nào đâu.
Qua một hồi lâu thì cũng đã đến lượt của Tô Mạt, chỗ ngồi của cô chỉ cách chỗ của Triệu Nhã Nam một con đường, Triệu Nhã Nam trao đổi ánh mắt với Tô Mạt, hai cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng Tô Mạt có nghĩ thì cũng không nghĩ tới chính mình sẽ ngồi cùng bàn với Từ Ly Sanh.
Khi Từ Ly Sanh đi tới, Tô Mạt có cảm giác cô sắp bị ánh mắt của mấy nữ sinh trong lớp giết chết.
Người kích động nhất là Triệu Nhã Nam, cô nàng chỉ thiếu điều là chưa có xông tới, nhưng vẫn luôn nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt kích động, vui sướng.
Tô Mạt hiểu ý của cô ấy, sau này cô ấy chắc chắn sẽ thường xuyên tới tìm cô, trắng trợn, táo bạo mà nhìn soái ca, không chừng còn có thể cùng cậu ấy nói chuyện vài câu.
Từ Ly Sanh cầm cặp sách ngồi xuống bên cạnh cô, sau khi bỏ cặp sách vào bàn học, lễ phép chào hỏi với cô, “Chào cậu.”
Tô Mạt cũng rất tự nhiên nói chào hỏi.
Khi Từ Ly Sanh đi đến, Tô Mạt đã tỉ mỉ đánh giá cậu. Cảm giác đầu tiên chính là mặt mày, mũi môi đều như họa, cả khuôn mặt đều tìm không ra một điểm tì vết nào. Nếu tách ngũ quan ra rất tinh xảo, còn khi đặt ở cùng nhau thì càng tuấn tú.
Có một điều mà Tô Mạt để ý là cậu không hề non nớt giống những nam sinh cùng tuổi như mình, rất nhiều động tác, biểu cảm của những nam sinh khác không hề nhìn thấy trên người cậu, ngược lại Tô Mạt còn cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng ở Từ Ly Sanh.
Chờ đến khi cô Ôn gọi đến tên Tần Hộ Sinh thì tất cả mọi người trong lớp đều im lặng.
Tần Hộ Sinh – người này bất luận là đi đến nơi nào đều có thể trở thành tiêu điểm.
Cô ấy ngồi ở chỗ phía sau Tô Mạt, điều này khiến Tô Mạt hơi kinh ngạc.
Điều ngạc nhiên nhất là khi cô Ôn thông báo người ngồi chung với Tần Hộ Sinh, tất cả mọi người gần như đều cảm thấy cô Ôn chỉ đang đùa.
Người được gọi tên là Lưu Hi, tất cả mọi người đều suy nghĩ ở trong đầu rằng người đó là ai. Rất rõ ràng là tất cả mọi người đều nhớ rõ cậu ấy, người vừa được chọn làm ủy viên sinh hoạt, là một nam sinh mập 80 kg.
Người ngồi cùng bàn với Tần Hộ Sinh là cậu ấy, tất cả các bạn học và chính bản thân cậu ấy cũng không dám tin tưởng, nhưng khi cậu nhìn thấy nét mặt chân thật của cô Ôn thì đành phải xách đồ của mình đi đến chỗ Tần Hộ Sinh.
Nét mặt của Tần Hộ Sinh không có gì thay đổi, không có bất mãn hay chán ghét, điều này làm cho Lưu Hi đang thấp thỏm, bất an tâm cũng thấy được an ủi. Có thể ngồi cùng với Tần Hộ Sinh, đây là điều mà cậu không dám nghĩ tới.
Các bạn nam trong lớp đều có vẻ mặt đau đớn mà nhìn vào chỗ ngồi của Tần Hộ Sinh và Lưu Hi. Ai cũng đều có cảm giác cải trắng bị heo ăn, hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu.
Dù là trái tim của nam sinh hay nữ sinh đều đã bị cô Ôn làm tổn thương, đặc biệt là các nam sinh.
Chỗ ngồi được lấp đầy rất nhanh chóng, tỉ lệ nam nữ ở lớp bọn họ là 1:1, cũng không biết trường học đã chia thế nào.
Ngay khi mọi người đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên.
Cô Ôn rất hài lòng với cách sắp xếp chỗ ngồi của mình, cô cười nói: “Tất cả nam sinh đến thư viện để chuyển sách trước tiết tự học buổi tối ngày mai. Lớp trưởng, em nhớ rõ những ai đã đi, còn ai không đi thì nói với cô. Đây là danh sách lớp chúng ta, ai không đi thì em đánh dấu lại.”
Trần Lâm vội vàng chạy đến nhận danh sách, bàn đầu đúng là chỗ ngồi tốt, Trần Lâm không khỏi suy ngẫm: Chẳng lẽ vì để giao việc cho cậu nên mới cho cậu ngồi bàn đầu?
“Sau khi nam sinh đem sách về thì nữ sinh phụ trách phát sách. Lớp phó, em dẫn theo các bạn nữ đi phát sách nhé. Được rồi, cứ như vậy đi. Tan học.”