Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thùy Mộ – Chương 46
Hôm chuyển nhà là thứ hai, Khang Đồng Thành tính toán trong lòng, tuy rằng không để ý lời nói của Khương Hàn trong buổi tối hôm đó, nhưng kết quả làm sao có thể không thèm để ý cơ chứ?
Là cuối tuần hay sao? Khang Đồng Thành nhìn hiển thị ngày tháng trên di động, hôm nay là thứ năm, buổi chiều ở trường có mấy tiết, cũng căn bản được tính là bắt đầu bước vào cuối tuần.
Cậu không phải là Khang Đồng Thành chân chính, tuy rằng đối với phương diện kia không có kinh nghiệm nhưng cũng có thể biết được, lần đầu sẽ rất đau. Người đàn ông lựa chọn thời điểm cuối tuần, hẳn là vì đang lo lắng cho cậu!
Nghĩ vậy trong lòng cảm thấy có điểm ngọt ngào. Khang Đồng Thành không tự giác cong khóe môi, trong lòng suy nghĩ chi bằng đi thư viện ngồi chờ đến khi Khương Hàn tan tầm.
Vừa đi vừa suy nghĩ mà có chút thất thần, Khang Đồng Thành cũng không phát giác phía sau có người đi theo. Chờ đến khi vai bị một bàn tay đặt lên, mới làm cho Khang Đồng Thành giật mình bừng tỉnh.
Lúc Khang Đồng Thành quay đầu lại, cậu ngạc nhiên bởi vì nghĩ đến thiếu niên này không bao giờ… sẽ xuất hiện lần nữa, bởi vì đối với thiếu niên mà nói, bị cậu từ chối có lẽ theo một góc độ nào đó cũng là một loại nhục nhã.
Khang Đồng Thành hơi nghiêng đầu, nhìn thiếu niên, lui về phía sau một bước tránh được bàn tay của thiếu niên. Mà cậu ta tựa hồ cũng không có ý tứ miễn cưỡng cậu, lập tức rụt tay về.
“Có chuyện gì vậy?”
Thật lâu sau không đợi thiếu niên mở miệng, Khang Đồng Thành cuối cùng thở dài hỏi trước, lời đồn giữa bọn họ tuy rằng đã qua đi, nhưng cũng không có nghĩa không ai chú ý, mà vừa rồi cậu lại bắt gặp không ít ánh mắt tò mò, tại thời điểm như thế này cậu không muốn lại sinh ra lời đồn nào khác.
Lăng Hạo Triết thật lâu mới mở miệng, trong giọng nói còn chứa đựng khô khốc cùng với bất đắc dĩ.
“Cậu gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Ừ. vẫn tốt.” Khang Đồng Thành đáp
“Tôi nghe nói cậu trọ ở trường, nhưng mà tôi đi tới đi lui trong ký túc xá mấy lần mà không nhìn thấy cậu… Cậu cùng với người đàn ông kia, ở chung phải không?” Ba chữ cuối cùng đối với thiếu niên mà nói chắc chắn là chua sót quá, nghẹn một hồi lâu mới ra lời.
Khang Đồng Thành nhìn chằm chằm Lăng Hạo Triết, thiếu niên này, thật sự khiến kẻ khác không thể nhẫn tâm được, nhưng, hiện tại cậu không còn cách nào khác.
“Ừ.” Gật đầu lên tiếng.
“Cậu còn chuyện gì khác không?”
Lăng Hạo Triết tỏ ra đau đớn trong đáy mắt, đôi mắt có thể nhìn rõ tơ máu, hốc mắt thật sâu chứa đựng mệt mỏi cùng yếu ớt. Khang Đồng Thành nhìn thấy thiếu niên tiều tụy hơn rất nhiều so với lần trước, cảm thấy tiếc hận, nói chính mình không đáng cũng không đủ…
Lăng Hạo Triết lắc đầu, không thể làm gì với Khang Đồng Thành, ngoại trừ phần yêu thương kia.
Khang Đồng Thành xoay người định rời đi, rồi lại hơi nhíu mi.
“Tôi không phải Khang Đồng Thành, tôi là Y Lương, theo tôi đến chỗ này!” Có một số việc luôn muốn nói rõ ràng, mà cậu cũng không hy vọng thiếu niên trước mặt bởi vì bị cậu từ chối mà trở nên sa đọa như vậy.
Trên mặt Lăng Hạo Triết tỏ ra vẻ không hiểu, nhưng nếu Khang Đồng Thành muốn nói chuyện, cho dù là lời nói làm cậu ta thương tâm, cậu ta cũng nhất quyết muốn nghe.
Không biết có phải mỗi người đều là như thế, có cái gọi là ‘hèn mọn’ như vậy, cho dù người kia không tốt, người kia làm tổn thương mình, cũng sẽ trước tiên cảm thấy vui mừng, mà càng về sau càng thêm tuyệt vọng, nhưng cũng không sợ hãi, bởi vì cái loại cảm giác này, ít nhất là bắt đầu bằng vui sướng, chờ đợi, cho dù kết quả cuối cùng không được gì, ít nhất khi tiếp cận với người kia… Đó là một loại khát vọng không quá xa xỉ.
Hai người ngồi trong một quán cafe nhỏ trong trường học, bởi vì buổi chiều thứ năm, trong quán dường như thật vắng vẻ, chủ quán tự pha cafe đem lên cho hai người sau đó cũng vào bên trong làm việc của mình.
Hai người ngồi đối diện nhau, cũng hờ hững, Khang Đồng Thành nâng ly cafe nhìn thật lâu sau mới đem những lời giấu trong lòng rất lâu nói ra.
Cậu có thể nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của thiếu niên, không thể tin được? Hễ là người của có tư duy khoa học của thế kỷ mới đều không ai có thể tin tưởng, căn bản điều này là không có khả năng, sống lại, hơn nữa còn là hai người… Đem theo ký ức kiếp trước, là mục tiêu nhất định muốn ở cùng một chỗ?
Sau khi kinh ngạc qua đi, thiếu niên càng thêm tuyệt vọng, tại tình yêu không bình thường này, tình yêu của cậu ta trở nên bé nhỏ quá! Nhưng là…
“Nếu thật sự đúng như lời cậu nói, hắn cùng với chị cậu…” Như bắt được một cọng rơm cứu mạng, Lăng Hạo Triết mở to mắt hỏi.
“Đó không phải là yêu, anh ấy có lý của mình, nhưng người anh ấy yêu chỉ có tôi.”
Không muốn đem kế hoạch của Khương Hàn nói cho người ngoài cuộc biết, đương nhiên cũng sợ rước lấy phiền toái không cần thiết.
“Cậu thật sự xác định hắn yêu cậu?”
Lăng Hạo Triết còn xác nhận lại một lần nữa.
Mà Khang Đồng Thành cũng thật sự thong thả gật đầu. Lúc Lăng Hạo Triết hỏi ra vấn đề này, trong lòng cậu cũng là mê mang.
“Nhưng mà lúc hắn với chị hai cậu ở cùng một chỗ, chẳng lẽ cậu không để ý?” Lăng Hạo Triết lại hỏi lần nữa.
Khang Đồng Thành suy nghĩ rồi nói:
“Không phải không để ý, nhưng tôi hiểu anh ấy.”
Nói đến đây, dường như đã biết kết cục, đó là Lăng Hạo Triết hoàn toàn bị đánh bại, nhưng bị đánh bại như vậy so với việc bị Khang Đồng Thành hoàn toàn cự tuyệt càng thêm khó có thể chấp nhận.
Cho dù Khang Đồng Thành nói rõ mọi việc, nhưng thật sự là nói rõ ràng hay sao?
Nguyên lai Khang Đồng Thành thật sự đã chết, hiện tại người còn sống là Y Lương, vì muốn cùng người yêu ở bên nhau, hai người đồng thời sống lại, đây nếu là kịch truyền hình, còn có thể lý giải, nhưng là ở cuộc sống thì…
Mà lúc Lăng Hạo Triết đang sững sờ, Khang Đồng Thành lại mở miệng.
“Chuyện chúng ta vừa nói với nhau, tôi hy vọng chỉ có cậu và tôi biết…”
Lăng Hạo Triết giương mắt nhìn Khang Đồng Thành, lời này nói rất rõ ràng, nhưng mà cho dù cậu ta có muốn nói ra ngoài, lại có ai tin đây.
“Tôi biết rồi!” Chứa đựng giải thoát càng nhiều hơn chính là tình yêu, Lăng Hạo Triết gật đầu.
Lúc này, di động của Khang Đồng Thành cũng rung lên, cậu cầm lấy di động nhìn thoáng qua rồi đứng lên.
“Tôi đi trước.” Khang Đồng Thành nói.
“Ừ.”
Cho dù đã hết hy vọng, nhưng Lăng Hạo Triết vẫn đi theo phía sau Khang Đồng Thành, cậu ta biết người đàn ông kia đến, bởi vì nhìn ra trên sắc mặt Khang Đồng Thành.
Ngoài cổng trường, Khương Hàn đứng bên cạnh chiếc xe nhìn ngắm Khang Đồng Thành đi ra khỏi cổng, dĩ nhiên cũng thấy Lăng Hạo Triết đi theo phía sau, vẻ mặt hắn hơi hơi rùng mình, nhưng cũng không lên tiếng làm khó dễ.
Chỉ là lúc Khang Đồng Thành đi đến bên người, hắn vòng tay ôm lấy, đem Khang Đồng Thành giữ chặt trong lòng, đó là một tư thế tuyên bố chủ quyền.
Đối với tình yêu, nếu người đàn ông nào có thể không chút để ý đến chủ quyền của mình, có lẽ là bởi vì hắn yêu chưa đủ sâu! Dù sao đối với tự nhiên, bản năng của giống đực, đối với tất cả những gì thuộc về mình đều tuyệt đối phải là của mình.
Khang Đồng Thành giương mắt nhìn Khương Hàn, nguyên bản muốn hỏi hôm nay sao tan ca sớm vậy, lại chưa có mở miệng đã thấy Lăng Hạo Triết đi tới, nhưng không phải hùng hổ mà là bộ dáng thất bại trong thất bại.
“Tôi hy vọng anh có thể đối xử tốt với tiểu Thành.”
Lăng Hạo Triết chăm chú nhìn Khang Đồng Thành rồi sau đó nói với Khương Hàn:
“Nếu yêu cậu ấy sẽ không để cho cậu ấy khổ sở, cũng sẽ không dây dưa không rõ với người khác…” Nói vậy, Lăng Hạo Triết hít sâu một hơi, nói:
“Tiểu Thành, tôi vẫn sẽ chờ cậu, nếu có một ngày cậu cần nghỉ ngơi, cần an ủi, cậu không cần băn khoăn cái gì, đều có thể đến tìm tôi.”
Thiếu niên còn trẻ tuổi, đối với tình yêu vẫn có nhận thức đơn thuần, có cái gọi là vô tư kính dâng.
Khương Hàn nhíu mi, cúi đầu nói với Khang Đồng Thành.
“Em lên xe trước đi.”
Khang Đồng Thành hơi do dự một chốc, vẫn là nghe lời lên xe, cậu thấy ánh mắt lưu luyến của thiếu niên nhưng chỉ có thể như thế, rất nhiều việc vẫn phải mau chóng giải quyết triệt để!
Khương Hàn nói chuyện với Lăng Hạo Triết cũng khá lâu, sau đó Khang Đồng Thành thấy Lăng Hạo Triết rời khỏi, mà Khương Hàn cũng lên xe. Muốn hỏi hai người đã nói những gì nhưng thấy sắc mặt Khương Hàn, Khang Đồng Thành vẫn do dự…
Khương Hàn sau khi châm một điếu thuốc, hít thật sâu hai hơi, mới mở miệng nói:
“Từ nay về sau, chỉ có chúng ta hai người, sẽ không lại có người thứ ba…”
Tuy rằng biết đáp án sẽ là như thế, nhưng Khang Đồng Thành vẫn gật đầu, chuyện từ đây về sau…