Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 59


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên – Chương 59

Đương nhiên là quên! Lạc Thư nghĩ, người ta cũng không phải như anh muốn lấy lòng bố người ta. Hống hồ nhớ cũng không để làm gì, Lạc Dũng chỉ để ý liệu vợ yêu của mình có nhớ hay không mà thôi, cha con đầy lạnh bạc!

Cũng không biết Lâm Tĩnh Minh phối hợp như thế nào, hai nhà cứ thế cùng thuê một phòng ở nhà hàng tiến hành cuộc gặp gỡ chính thức lần đầu tiên giữa hai nhà, Lâm Tĩnh Minh rất khéo léo săn sóc chu toàn.

“Tĩnh Minh thật sự là càng lớn càng giống nam tử hán.” Đây là lần đầu tiên Hà Thục Phương gặp gỡ cả gia đình Lâm Tĩnh Minh, nhưng hai bà mẹ cũng không phải là lần đầu gặp mặt, Mạc Lâm đôi lúc đi trung tâm mua sắm mua quần áo, đương nhiên giúp cho Hà Thục Phương có được rất nhiều tiền hoa hồng.

Mạc Lâm cũng cười cười, đã nhiều năm qua quan hệ hai mẹ con không được tốt cho lắm, nhưng dù sao cũng là con trai nên cô không thể yêu cầu Lâm Tĩnh Minh luôn ở bên mình nói chuyện tâm sự, nên đành chấp nhận. Những năm gần đây tâm tình của cô càng ngày càng tốt, so với trước đây kí được đơn đặt hàng lớn còn vui vẻ hơn, từ nước ngoài trở về đây yên ổn sinh sống quả thật là một lựa chọn sáng suốt.

“Lạc Thư cũng không tồi, chị nghe nói lần này dự thi phát huy khá tốt. Lạc Thư cũng trưởng thành rồi, biết cố gắng.”

Nhìn hai bà mẹ nói chuyện học tập của hai con cùng với phát triển sau này, hai ông bố không tham dự, mọi người đều biết đây là đề tài của phụ nữ. Đàn ông có thể nói những gì? Chính trị, lý tưởng, công việc?

Đàn ông khi đã ngồi xuống ăn cơm tuyệt đối sẽ không nhắc đến những đề tài ấy, thành thật ăn cơm, bình thường đều tiếp xúc với chúng, thời gian nghỉ ngơi còn nói đến làm gì.

Hai ông bố vụng trộm uống rượu, ở nhà đều bị hai bà hạn chế, khó có được hôm nay là sinh nhật nên phải uống nhiều mấy chén.

“Lão Lạc à, ông xem chúng ta như thế này có giống hai nhà thông gia gặp mặt không!” Lâm Hải Sinh uống say hay nấc nên bình thường ở bên ngoài không uống rượu, lúc này vừa nấc vừa nói.

“Tôi cũng thấy giống ra phết. Ha ha.” Lạc Dũng và Lâm Hải Sinh hôm nay đều là nhân vật chính nên ngồi cùng với nhau, hai người chạm chén, “Không phải hôm nay là sinh nhật chúng ta sao.” Lạc Dũng cũng ợ ra một cái.


Lâm lão gia tử là một trong số ít người biết được đầy đủ, trong lòng thầm nghĩ không phải là như thế sao, hai đứa ngu ngốc!

Lạc Thư nhìn hai người, đây là đến uống rượu? Lâm Tĩnh Minh xoa bóp tay cậu, nhẹ giọng nói, “Uống rượu mới dễ làm việc. Anh đều chọn rượu hai người hay uống, em yên tâm đi.”

Người này lại muốn làm việc gì?

Lạc Thư mặc kệ, ăn cơm.

“Bố mẹ, hai người và cô chú quan hệ rất tốt ghê.” Uống rượu một hồi, Lâm Tĩnh Minh rốt cục mở miệng, “Con xin phép chúc bố và chú sinh nhật vui vẻ, nếu chúng ta hai nhà đều hữu duyên như vậy, vì sao không cho nhau nhận làm cha nuôi mẹ nuôi đâu?”

Lạc Thư lúc này đang nhả vỏ tôm, bị câu nói của Lâm Tĩnh Minh kinh ngạc, vỏ tôm ngậm trong miệng không biết làm gì.

“Tĩnh Minh nói đúng”, phụ nữ thường thích làm việc theo cảm tính, xem TV chẳng phải đính hôn từ nhỏ đều do các bà các mẹ đặt ra đấy sao. Mạc Lâm vỗ tay, Hà Thục Phương cũng đồng ý.

Hai ông bố sững sờ, hai mặt nhìn nhau. Kì thật cả hai đều không quá bằng lòng, Lạc Dũng là từ đầu không thích Lâm Tĩnh Minh, bởi vì Lâm Tĩnh Minh tốt hơn ông, cướp đi gần hết số lượng từ khen ngợi vốn đã ít ỏi của cha vợ, còn bên phía Lâm Hải Sinh cũng không thể nói là không vui, chỉ là cảm giác có hơi quái quái. Tuy rằng theo quan hệ giữa Lâm Tĩnh Minh và Lạc Thư mà nói nhận cha mẹ nuôi là điều bình thường, nhưng ông lại có cảm giác như mình bị tính kế.

Lâm Tĩnh Minh cũng không đợi hai ông bố, đi đến bên cạnh Hà Thục Phương và Lạc Dũng, rót hai chén trà liền mở miệng gọi “Bố, mẹ”. Bỏ luôn cả từ “nuôi” đi.

“Lạc Lạc, còn không mau đến.” Lâm Tĩnh Minh nháy mắt với Lạc Thư.


Lạc Thư lập tức nhổ hết tôm ra khỏi miệng, cũng rót trà cho Lâm Hải Sinh và Mạc Lâm, nhưng mãi không nói ra lời.

“Lạc Lạc, cũng đừng thêm chữ “nuôi”, giống như em gọi gia gia vậy.” Lâm Tĩnh Minh lại nói tiếp.

Quả thật, Lạc Thư gọi gia gia rất thuận miệng.

“Bố –mẹ.”Lạc Thư rốt cục nghẹn ra được, Lâm Tĩnh Minh cười đầy sáng lạn, lúc này, có giọng nói đầy âm lãnh vang lên sau lưng, “Ông thì sao?”

“Gia gia!” Lạc Thư lập tức gọi.

Lâm lão gia tử lúc này mới cảm giác tốt hơn, nhưng vẫn nhìn cháu trai nhà mình đầy ai oán rồi uống chén trà Lạc Thư rót cho.

Sinh nhật của hai ông bố nên cả hai đều nhận được quà từ vợ con rất vui vẻ, về nhà mở ra liền phát hiện, toàn bộ là màu hồng, quần đùi hồng, quần lót hồng, áo lót hồng, áo ngủ, tất…

Lâm Tĩnh Minh nghỉ chưa đến hai ngày liền đi, lúc đi liền bắt Lạc Thư đi tiễn.

“Hừ, không phải anh không để cho em đi sao? Còn lâu em mới đi.” Lạc Thư cầm sách bài tập, không để ý đến Lâm Tĩnh Minh kéo vali đi vào. Đừng tưởng người ta dễ tha thứ. Lạc Thư vui vẻ ngâm nga câu hát.

“Lạc Lạc.” Lâm Tĩnh Minh cũng rất vui vẻ, hai tay anh vòng qua từ ghế dựa ôm trọn lấy Lạc Thư, dùng đầu mình ma xát không ngừng,”Lạc — lạc –“.


“Gọi em bằng trời cũng không được.” Lạc Thư cũng ôm lấy đầu Lâm Tĩnh Minh, ngửa đầu mình ra cười hì hì, “Xem đồng hồ đi nhá, còn muộn nữa là không kịp giờ đâu.”

“Vậy thì cứ mặc nó muộn đi, có thể được ở cùng Lạc Lạc là anh hạnh phúc rồi, em bảo sao em không lớn thêm một chút nữa đi nhỉ, như thế anh sẽ không cần phải tách ra khỏi em.”

Lâm Tĩnh Minh hôn hôn mắt Lạc Thư, Lạc Thư ngửa đầu ra sau mỏi cổ bởi vậy hai người liền đổi vị trí ngồi mặt đối mặt với nhau. Lạc Thư biết anh tiếc nuối vì hai người không thể cùng học một lớp. Nhưng mọi việc đâu có thể mười phân vẹn mười, có thể trọng sinh trở lại đã không dễ dàng.

“Thôi thôi, đi nào.” Lại không đi thì thật sự sẽ không kịp nữa.

Nói đến tiễn đưa, cuối cùng vẫn là Lâm Tĩnh Minh nhìn Lạc Thư rời đi mới đi vào. Lạc Thư hiểu một chút cái gọi là nỗi sầu li biết, nhưng mà cậu vẫn phải cố gắng, tuy rằng có lẽ không thi vào được đại học Q nhưng vào một trường không tệ lắm của thủ đô hẳn là vẫn có thể. Không thể để Lâm Tĩnh Minh suốt ngày tính toán vì hai người, bản thân cậu cũng nên tự cố gắng.

Cho nên Lạc Thư vui vẻ dành ra một ngày ở cùng Lâm lão gia tử, cũng chịu khó cùng Mạc Lâm chơi với trẻ con. Mạc Lâm và Lâm Hải Sinh sau khi đi học lớp chăm sóc con về tình yêu ngập tràn nên quyên góp rất nhiều tiền bạc, cũng giúp đỡ rất nhiều trẻ em. Lạc Thư lớn tuổi nhất, giữa một đám ‘con’ của Mạc Lâm đương nhiên trở thành thủ lĩnh, truyền thụ hết thảy những chiêu thức gây sự, tạo dựng trụ cột không thể xóa nhòa trong lòng bọn trẻ.

“Mẹ như thế cũng tốt, đợi sau này chúng ta chung sống với nhau mẹ cũng sẽ không cảm giác quá mất mát.” Đây là lời mà Lâm Tĩnh Minh nói với Lạc Thư, Lạc Thư cũng biết hai người một khi ở với nhau sẽ không thể nào có con được, hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.

Năm nay có rất nhiều chuyện vui vẻ. Đặc biệt trong số đó chính là cha của Lý Duệ rốt cục kết hôn với chị Hạ, chị Hạ thật sự là người si tình. Tuy rằng tuổi tác chị hơi lớn nhưng mà gia đình trong sạch, làm người lại tốt. Cha của Lý Duệ từng nghĩ rằng không muốn ‘đạp hư’ người con gái tốt như thế nên rất nhiều lần lui bước, sau này dưới sự dây dưa khóc lóc kêu gào của chị mới có được kết cục tốt đẹp này.

Hiệu sách nhà Lý Duệ lần đầu tiên tạm ngừng kinh doanh, Lạc Thư mấy người được mời đến nhà Lý Duệ tham dự hôn lễ.Nhà chị Hạ cũng ở nông thôn đi ra thành phố làm việc. Ban đầu nhà chị cũng không thích cha của Lý Duệ bởi dù sao ông cũng từng có quá khứ không được tốt lắm, lại còn có con. Cũng không biết chị Hạ thu xếp trong nhà như thế nào, sau này có lẽ là ở lâu nên biết lòng nhau, huống hồ những năm gần đây thu nhập của ông cũng không tệ, thành tích của Lý Duệ lại tốt. Đây chính là điều mọi người đều biết.

Có lẽ là do hạnh phúc nên cha của Lý Duệ dần phát triển theo chiều ngang, mập mạp to lớn một phần nguyên nhân cũng là do chị Hạ nuôi nấng tốt.

Nói đến chị Hạ tuổi lớn vẫn chưa gả ra ngoài có lẽ cũng do một phần là vẻ ngoài còn một phần nữa theo như Lạc Thư phát hiện chính là chị luôn chờ mong tình yêu, chị nhìn thấy trong mắt cha Lý Duệ có một thứ gì đó…


“Đường sá xa xôi cậu chạy đến đây làm gì?” Vào ăn tiệc cưới, bên trái Lạc Thư là Quách Vân Đình, cậu liếc mắt hỏi.

“Cũng chỉ thêm vào 30 đồng tiền vé xe thôi, có xa xôi gì đâu.” Hai mắt của Quách Vân Đình vẫn nhìn theo Lý Duệ. Hôm nay Lý Duệ ăn mặc chính thức, vào trung học chiều cao của cậu lập tức nhảy lên đứng thứ 3, tây trang cậu mặc hôm nay tuy rằng kiểu dáng hơi cũ nhưng mặc lên nhìn qua vẫn rất tuấn tú.

Giá hàng tăng lên, lạm phát xảy ra, vé xe cũng tăng theo. Lạc Thư rất không thích vẻ mặt mê mẩn này của Quách Vân Đình, phải biết bọn họ đang ngồi bàn thân thích của Lý Duệ, phải chú ý.

Bắt đầu đến lúc đốt pháo, cô dâu chú rể chia bánh kẹo, trẻ con bắt đầu chém giết. Lạc Thư nhìn xung quanh vui sướng trong lòng thế nhưng dâng lên cảm giác khát khao. Di động trong túi rung lên. Lạc Thư lấy ra, vừa thấy liền nghĩ, đây là duyên phận sao! Sau đó cười hì hì tìm một chỗ đỡ ồn để nghe điện thoại.

“Làm sao vậy, lại nhớ em?”

“Ừ, rất nhớ rất rất nhớ.” Lâm Tĩnh Minh đi ra ban công ngoài kí túc xá, “Lạc Lạc, em đang ở đám cưới đúng không. Anh cũng rất muốn đi.”

“Vậy thì anh bay đến đi, đến cả Quách Vân Đình cũng bắt xe đến.” Lạc Thư đương nhiên là chỉ nói đùa, cậu cũng biết Lâm Tĩnh Minh bận rộn, nếu cứ thế trở về Lạc Thư sợ bị Lâm lão gia tử nhớ thương. Lạc Thư rốt cục phát hiện Lâm lão gia tử hình như bắt đầu xoi mói khiến cậu không hay ho, nói chuyện chua loét, không biết là uống nước dấm loại gì.

“Lạc Lạc –”

“Em biết, trong đầu anh lại suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn, đúng không?”

“Lạc Lạc, đấy không phải là mấy thứ vớ vẩn.” Lâm Tĩnh Minh nghiêm túc nói.

“Nói đùa không biết à, em cũng nghĩ. Không biết anh mặc sườn xám sẽ như thế nào nhỉ, anh mặc nó người ta gọi là cosplay, sau này chắc chắn sẽ rất phổ biến.

Hai người còn nói chuyện thêm một lát, Lạc Thư thấy có người bưng một bàn thức ăn thơm ngào ngạt đi qua lập tức thông báo mình đói bụng, sau đó cúp điện thoại. Nhưng vừa ngắt cuộc gọi điện thoại lại rung lên, Lạc Thư tiếp chuyện, “Alo?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.