Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 97


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thú Hồn – Chương 97

La Tố lập tức dùng lực tinh thần liên kết với đứa bé trước mắt, không
ngoài dự kiến, đại não đứa nhỏ quả thật tản mát ra tinh thần dao động
giống như Tiểu Hoàng.

“Chủ~ chủ nhân~ ôm một cái~” Đứa nhỏ tóc vàng hoe nói chuyện không rõ lắm, nó vươn bàn tay bé xíu như muốn làm nũng mà lắc lư.

“Đứa nhỏ này là?” Tư Lôi Tạp đi tới bên người La Tố, nhíu mày.

La Tố không lập tức trả lời, cậu ôm lấy Tiểu Hoàng trên mặt đất, lâm vào
trầm tư. Tư Lôi Tạp không thể câu thông với khế ước thú, vì thế tuy biết cử chỉ của Tiểu Hoàng rất giống la mật khâu, nhưng trong khoảng thời
gian ngắn cũng không liên hệ được đứa nhỏ tóc vàng này là Tiểu Hoàng,
bởi vì khế ước thú có thể biến thành người thực sự quá kinh hãi thế tục, cho dù là cậu hiện tại cũng có chút khó tiêu hóa.

“Không rõ.” La Tố muốn đặt Tiểu Hoàng xuống ghế, nhưng Tiểu Hoàng lúc còn là khế ước
thú đã bị dưỡng thành tật xấu, nó vươn cánh tay nhỏ ôm chặt cổ La Tố,
chân thì cong cong cứ như muốn bò lên vai cậu.

La Tố sợ Tư Lôi
Tạp nhìn ra manh mối, vì thế dùng lực tinh thần phát tin, Tiểu Hoàng vừa nghe không được leo lên vai La Tố nữa, nhất thời ủy khuất dẫu cái mỏ
nhỏ, bất quá vẫn ngoan ngoãn nghe theo lệnh, thành thật ngồi trên ghế,
hai bắp chân đong đưa đong đưa.

Tư Lôi Tạp biết La Tố có điều
không muốn nói, nhưng anh không muốn bức bách cậu, vì thế anh trầm giọng nói: “Không muốn thì đừng nói.”

Nói xong, Tư Lôi Tạp trầm mặc ôm lấy Tiểu Hoàng, đặt bé lên vai mình, Tiểu Hoàng vốn đang uể oải, cảm
nhận tầm nhìn trở nên cao hơn thì hưng phấn quơ quơ bàn tay bé, phát ra
tiếng kêu ‘thu thu~’.

Ngu ngốc này! La Tố lập tức phát tin bảo
Tiểu Hoàng đừng kêu nữa. Tiểu Hoàng thu được, bừng tỉnh đại ngộ nhanh
chóng bịt kín miệng mình, chính là hành động này làm trọng tâm không
xong, ngay lúc cơ thể bé nghiêng qua một bên, sắp té xuống đất thì Tư
Lôi Tạp nhanh tay lẹ mắt đưa tay nâng Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng quá
hoảng hốt liền nhanh tay chộp lấy tóc Tư Lôi Tạp, bởi vì nhất thời kích
động, bắp chân đá loạn không cẩn thận cọ tới mắt Tư Lôi Tạp. Hình ảnh
này cực kì giống lúc còn ở rừng nhân tạ, cự lang vì sợ nhóm la mật khâu
sợ hãi nên ngồi xổm trong bụi cây không nhúc nhích, kết quả bị vô số la
mật khâu leo lên toàn thân mình.

“Thật xin lỗi.” La Tố thực đau
đầu, tuy trí lực Tiểu Hoàng trong đám khế ước thú đã tính là cao, nhưng
nếu lấy độ tuổi 5, 6 của con nít mà nói, trình độ này hiển nhiên vẫn
chưa được.

“Không sao.” Tư Lôi Tạp hoàn toàn không cảm thấy bị
Tiểu Hoàng cưỡi lên đầu là chuyện mất mặt, anh mang theo bé đi một vòng
trong phòng, làm Tiểu Hoàng sáng khoái tới phát nghiện.


“Thu~” Tiểu Hoàng kêu một tiếng, phát hiện không đúng, lập tức phát ra âm sữa sửa lại: “Cám ơn~ cám ơn~ đại~ đại lang lang~”

Mày Tư Lôi Tạp hơi nhíu lại một chút, đứa nhỏ này sao biết hồn thú của anh là lang?

La Tố cũng nhận ra không ổn, vội vàng cứu nguy: “Có thể nó cảm thấy bộ dạng anh rất giống lang.”

“…” Tư Lôi Tạp trầm mặc, anh đang suy nghĩ, lớn lên giống lang là định
nghĩa gì, bất quá nếu lớn lên giống lang có thể làm La Tố thích, như vậy cũng là chuyện không tồi.

La Tố sợ Tiểu Hoàng lại làm ra cử chỉ
kinh người gì nữa, vì thế cậu bế Tiểu Hoàng xuống khỏi vai Tư Lôi Tạp:
“Tôi để khế ước thú mang đứa nhỏ này ra ngoài.”

Tư Lôi Tạp nghe
vậy, đôi ngươi dần thâm lại, bất quá anh cũng không nói gì, trầm mặc gật đầu. Giờ phút này, La Tố có ảo giác mãnh liệt, cứ như nam nhân này đã
sớm nhìn thấu tất cả, nhưng anh có thói quen trầm mặc không thích truy
cứu mà thôi. Như vậy xem ra trầm mặc có đôi khi cũng là một loại ôn nhu.

La Tố bảo nhóm liệt hùng xung quanh mang Tiểu Hoàng rời đi, đương nhiên,
cậu không có khả năng thực sự đưa Tiểu Hoàng ra ngoài, chỉ làm dáng cho
Tư Lôi Tạp xem mà thôi, tuy biết có thể trong lòng Tư Lôi Tạp đã có suy
đoán, nhưng cậu đã biểu hiện như vậy, hẳn Tư Lôi Tạp cũng hiểu cậu không muốn đem chuyện này nói cho liên minh.

“Ô~” Tiểu Hoàng vươn móng vuốt béo mập, bấu chặt ống tay áo La Tố, hiển nhiên không muốn rời khỏi chủ nhân mình.

La Tố như bình thường xoa xoa đầu Tiểu Hoàng cùng lực tinh thần trấn an,
cam đoan mãi là sẽ lập tức đón nó về, lúc này Tiểu Hoàng mới lưu luyến
không rời thả lỏng tay.

La Tố cùng Tư Lôi Tạp đứng ở nhà gỗ, cùng nhau nhìn Tiểu Hoàng rời đi. Mặt rời chiếu rọi lên khu rừng thành một
mảnh sắc vàng, gió nhẹ thổi qua, lá cây sàn sạt rung động, không khí
tràn ngập hơi thở tươi mát mùi bùn đất, làm tâm tình người ta dần dần
bình tĩnh lại.

“Sẽ có.” Tư Lôi Tạp đột nhiên nói.

“?” La Tố nhíu mày, cậu dựa bên cạnh cửa, có chút không hiểu Tư Lôi Tạp nói gì.

Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Tư Lôi Tạp mới mở miệng nói: “Đứa nhỏ.”

Một giây này, La Tố hoàn toàn giật mình, qua một lúc lâu sau cậu mới hoàn
hồn nói: “Ngu ngốc, tôi là giống đực, không thể sinh đứa nhỏ.”

“Có thể nhận nuôi.” Tư Lôi Tạp nhìn về phía La Tố, đôi ngươi màu xám vô cùng nghiêm túc.

Thật là, La Tố bất đắc dĩ đỡ trán, đầu nam nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Cậu khẽ thở dài nói: “Nếu có ngày đó.”

“Đúng rồi, chừng nào anh về?” La Tố quay đầu hỏi.


Tư Lôi Tạp nghe vậy, hơi cúi đầu, tóc rũ xuống che khuất mắt anh, chỉ lộ
ra sóng mũi và cánh môi mỏng, tuy không xem rõ biểu tình trên mặt, nhưng Tư Lôi Tạp im lặng đứng bên cửa làm người ta có cảm giác thực tịch
liêu, giống như nam nhân vì rời khỏi nơi này mà mất mác.

Không
biết vì cái gì, trước mắt La Tố lại xuất hiện hình ảnh một cự lang ủ rũ, hai lỗ tai mất tinh thần rũ xuống, cái đuôi cũng bất động, bộ dáng hoàn toàn ỉu xìu.

Trái tim La Tố mềm nhũn, cậu kéo áo Tư Lôi Tạp qua, cho nam nhân buồn tao kia một nụ hôn ‘khôi phục tinh thần’, tuy chỉ là
chạm nhẹ nhưng vì hôn lên môi nên Tư Lôi Tạp trong nháy mắt liền khôi
phục vẻ sáng chói. Mà trong mắt La Tố, cự lang vốn ủ rũ đã khôi phục bộ
dáng ngẩng đầu dựng thẳng tai, điều này làm khóe môi cậu không khỏi
nhếch lên.

“Sau này còn gặp lại.” La Tố nói.

“Tin nhắn.” Tư Lôi Tạp nhắc nhở: “Nhớ xem.”

“Ừ.” La Tố phát hiện cậu cũng sắp buồn tao giống nam nhân này rồi, chẳng lẽ
mỗi ngày theo lệ kiểm tra và nhận thư sẽ biến thành một phần cuộc sống
của cậu?

“Tôi đi.” Tư Lôi Tạp lại hôn má La Tố, sau đó mới xoay người rời đi.

Lúc này Tư Lôi Tạp không bước đi lưu loát như lần trước, cứ mỗi hai bước sẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn La Tố. La Tố lúc đầu còn phất tay tạm biệt,
nhưng với số lần Tư Lôi Tạp quay đầu lại cậu cảm thấy tay mình rất có
thể sẽ bị chuột rút, vì thế không tiếp tục nữa mà quay vào nhà gỗ. Dù
sao nếu cậu còn đứng ngoài cửa, nam nhân Tư Lôi Tạp này có thể sẽ cứ vậy dây dưa suốt một ngày.

La Tố trong nhà gỗ đợi một lát mới đi ra, lúc này Tư Lôi Tạp quả nhiên đã rời khỏi, La Tố gọi Tiểu Hoàng, cậu
phải nhanh chóng kiểm tra cơ thể nó.

Tiểu Hoàng cùng nhóm liệt
hùng xuất hiện, khế ước thú bất đồng thú nhân, chúng nó có cách câu
thông đặc biệt, vì thế dù Tiểu Hoàng đang trong hình thái nhân loại,
nhóm khế ước thú vẫn nhận ra nó là Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng tuy lưu luyến không rời, nhưng biến thành hình người rồi ngược lại nó lại ở
cùng nhóm liệt hùng rất tốt, có cảm giác đặc biệt hòa thuận vui vẻ, điều này làm La Tố có chút dở khóc dở cười.

La Tố trước tiên dùng lực tinh thần quét hình cơ thể Tiểu Hoàng, phát hiện cơ bản không có vấn
đề, sau đó mới tiến hành các bước thí nghiệm tiếp theo, cũng chính là
kiểm tra năng lực hệ thổ của nó. Tuy biến thành người nhưng năng lực khế ước thú của Tiểu Hoàng vẫn không giảm đi, bất luận là tố hình hay phòng ngự, uy lực đều cao hơn một tầng, có thể nói trừ bỏ phát sinh bề ngoài
thì Tiểu Hoàng cơ hồ là tiến hóa hoàn mĩ.

Cuối cùng chính là khả
năng hợp thể, đối với khế ước thú mà nói đây là hạng mục quan trọng

nhất, nhưng Bắc Ngoại Sâm không có thú nhân, Tiểu Hoàng cũng không kí
khế ước với ai, vì thế La Tố không thể xác định Tiểu Hoàng biến thành
hình người có thể hợp thể với thú nhân hay không.

La Tố định làm
Tiểu Hoàng thu hồi lổ tai đi, giả thiết khế ước thú tiến hóa bước cuối
cùng là thú nhân, thì hình thái hẳn phải hoàn toàn nhân cách hóa, Tiểu
Hoàng hiển nhiên vẫn còn trạng thái bán thú nhân, biểu hiện nó tiến hóa
vẫn chưa đủ. Nhưng Tiểu Hoàng cố hết nửa ngày cũng không có cách nào thu hồi tai, điều này làm La Tố chỉ đành từ bỏ.

“Chủ~ chủ nhân~
thích~ thích~” Tiểu Hoàng bởi vì có trí lực của con nít nên chỉ nói được những từ đơn giản, lúc này nó đang nằm trong lòng La Tố, dùng gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ cậu.

La Tố mắc cười, dạy Tiểu Hoàng nói thêm vài
từ, tỷ như tên Tiểu Hoàng và tên cậu, chỉ tiếc Tiểu Hoàng mất hết nửa
ngày cũng không học được, ngược lại nói ngọng thành tên cậu là ‘thúc
thúc’. Rơi vào đường cùng, La Tố chỉ đành nhận cái tên này.

Dưỡng đứa nhỏ tuyệt đối là một kĩ năng sống, nhất là dưỡng đứa nhỏ lớn như
Tiểu Hoàng, độ tuổi này, không đúng là khế ước thú ở tuổi này đang là
giai đoạn hiếu kì nhất, từ lúc biết mình bất đồng với khế ước thú khác,
Tiểu Hoàng rất thích nghiên cứu những khế ước thú yếu hơn mình, tỷ như
hắc cầu thú suýt chút nửa bị Tiểu Hoàng xé thành hai nửa, cuối cùng cũng là La Tố nhận được tin cầu cứu của hắc cầu, đúng lúc chạy tới ngăn cản
Tiểu Hoàng.

Nhưng lòng hiếu kì của Tiểu Hoàng vẫn chưa bị dập
tắt, vì thế Bắc Ngoại Sâm thường xuyên nhìn thấy một tiểu quỷ tóc vàng
đuổi theo một đám khế ước thú chạy trối chết, hình ảnh quỷ dị, tình tiết vớ vẫn quả thực làm người ta buồn cười, ôm bụng lăn lộn.

La Tố
lúc đầu còn tham gia, nhưng sau khi phát hiện nhóm khế ước thú loại nhỏ
cũng không gặp nguy hiểm nên cũng mặc Tiểu Hoàng. Ý tưởng La Tố rất đơn
giản, vận động thích hợp giúp khế ước thú khỏe mạnh hơn.

La Tố
cũng từng cẩn thận suy nghĩ vì sao Tiểu Hoàng lại sinh ra biến dị như
vậy, càng nghĩ cậu càng liên tưởng tới khoảng thời gian mình bị đau đầu
kinh khủng kia, đồng thời Tiểu Hoàng cũng khó chịu, chẳng những uể oải,
còn rất thích ngủ, đây cũng có thể là kết quả bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, cũng có thể…. là Kì Lân trong cơ thể cậu xảy ra biến hóa.

Bởi vì nghĩ không ra nên La Tố chỉ đành tạm thời đặt chuyện này qua một bên.
Khoảng thời gian này Tư Lôi Tạp giống như lời hứa, mỗi ngày đúng giờ gửi tin. Nội dung giống như trước kia, cơ bản có thể xem là nhật kí thu gọn của anh mỗi ngày. La Tố rất ít khi trả lời, bởi vì cậu sợ bên cạnh Tư
Lôi Tạp có thành viên quân bộ theo dõi, lại bị lợi dụng quan hệ giữa hai người, tin rằng Tư Lôi Tạp cũng hiểu lí do cậu không trả lời.

La Tố làm vài bộ quần áo cho Tiểu Hoàng, tuy chưa từng làm qua nhưng trước kia dù sao cũng cầm dao giải phẫu, vì thế khả năng may miệng vết thương của La Tố được vận dụng vào việc may quần áo, kết quả làm ra cũng khá
giống mẫu, ngay cả cậu cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Quần áo Tiểu
Hoàng vốn là lớp da lông vàng nâu, biến thành người thì biến thành quần
áo màu vàng. La Tố từng để Tiểu Hàng thử biến về hình dáng khế ước thú
nhưng thất bại, cũng vì thế mà La Tố không thể không làm quần áo cho
Tiểu Hoàng.

La Tố vốn tưởng Tiểu Hoàng tiến hóa như vậy là trường hợp đặc biệt, từ khế ước thú tiến hóa thành thú nhân mà nói đúng là
sinh vật đồng loại với thú nhân, nhưng theo góc độ gen học thì đó không
thể nghi ngờ là kì tích, có thể nói là trường hợp ngoại lệ một phần vạn. Nhưng một tuần sau, cậu ở Bắc Ngoại Sâm nhìn thấy thêm một đứa nhỏ thì
La Tố biết tất cả phán đoán của mình có lẽ sai rồi.


Thân ảnh nhỏ
bé ngồi giữa một đại dương vàng chóe, đầu trọc lóc ngồi khoanh chân, ánh mắt dại ra nhìn lên bầu trời xanh thẳm, bởi vì cái miệng nhỏ nhắn khẽ
nhếch nên thỉnh thoảng có chất lỏng dinh dính chảy ra.

“A ngốc~ a ngốc~” Nhóm ngốc ngốc thú vây chung quanh bé con đầu trọc, phát ra
tiếng kêu mất tinh thần. Bé con cả người trần trụi, đầu bóng lưỡng vẫn
duy trì tư thế dại ra nhìn lên bầu trời, dùng tiếng nói non nớt yếu ớt
phụ họa: “Ngốc~~ ngốc~~”

Khóe miệng La Tố không thể không co rút
một chút, hình ảnh đặc biệt này… cho dù không dùng lực tinh thần xác
nhận cậu cũng biết tiểu quỷ đầu trọc này là Đại Ngốc, chẳng qua vì sao
Đại Ngốc lúc biến về bộ dáng thú nhân lại không có quần áo? Tóm lại, La
Tố giờ phút này thấy thực may mắn vì mình đã làm vài bộ quần áo cho Tiểu Hoàng, nếu không Đại Ngốc sẽ cứ ở truồng chạy nhông nhông trước mặt
cậu.

“Ngốc~” Đại Ngốc cho dù biến thành người, ánh mắt vẫn dại ra như cũ, La Tố lấy quần áo từ nhà gỗ thay cho nó, cả quá trình nó không
hề động đậy, ngay cả góc độ ngẩng đầu cũng không phát sinh biến hóa,
hoàn toàn đơ người ra nhìn lên không trung, có thể nói đã tu luyện cảnh
giới ngẩng người tới xuất thần nhập hóa.

La Tố không quấy nhiễu
Đại Ngốc mà trở về nhà gỗ của mình trầm tư, nếu bước tiến hóa cuối cùng
của khế ước thú không phải hiện tượng cá biệt mà là xu thế chỉnh thể thì muốn giấu tin tức này cũng rất khó. Nhất là lúc liên minh biết khế ước
thú có khả năng phát triển như vậy thì chờ đón bọn họ chính là tương lai càng thêm phần khó khăn, bởi vì liên minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua
‘cái bánh lớn’ này!

Hơn nữa nếu khế ước thú biến thành bán thú
nhân càng nhiều, Bắc Ngoại Sâm cần một kế hoạch mới, vật tư cùng hệ
thống quản lý cần phân phối lại một lần nữa. La Tố bắt đầu đau đầu, quả
nhiên thành lập tân quốc gia không phải chuyện dễ dàng, huống chi… thời
điểm này không có ai giúp cậu ra chủ ý, hết thảy chỉ có thể dựa vào bản
thân.

Cùng thời gian, phòng thí nghiệm trường học thu được phản
ứng năng lượng cực lớn từ rừng nhân tạo, khế ước thú từ khi La Tố rời đi đã chẳng còn gì ở đây, trừ bỏ khu 99 không ai đủ khả năng dọ thám…

“Năng lượng trong rừng nhân tạo quá lớn, hiện tại còn đang tiếp tục tăng…” Uy Nặc dùng đồng hồ ánh sáng báo tin.

“Cấp độ?”

“Trước mắt là A+, dự đoán 3 phút nữa sẽ lên tới cấp S.” Uy Nặc nhìn trị số trên dụng cụ, nhíu mày.

“Anh trước tiên rút lui đi, tôi sẽ phái Tư Lôi Tạp chuẩn tướng tiếp cận…”

Còn chưa nói xong màn hình ánh sáng đã bị gián đoạn bởi một nguồn năng
lượng như gió lốc gào thét thổi qua, thiết bị đo lường điện tử bị quấy
nhiễu mãnh liệt, hoàn toàn mất đi tác dụng.

Một giây cuối cùng
khi tất cả các dụng cụ hỏng hết, Uy Nặc rốt cuộc tìm được nơi phát ra
năng lượng, anh bụm miệng, giống như không thể tin mà thì thào: “Khu 99… long… chẳng lẽ cự long thật sự xuất hiện?”

Biểu tình trên mặt Uy Nặc từ khiếp sợ dần dần chuyển qua hưng phấn, tiếng cười to phát ra từ
yết hầu: “Rốt cuộc… rốt cuộc tôi chờ được đến ngày này, đến đây đi cự
long, hiện thân trước mặt tôi đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.