Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thú Hồn – Chương 74
“Khụ khụ, xin hỏi cậu là người của quân bộ?” Trong văn phòng của người tổng
phụ trách rạp chiếu phim, tên là Địch Gia, nam nhân trung niên này hiện
tại đang lau mồ hôi.
“Tôi sẽ bồi thường.” Tư Lôi Tạp không nói
hai lời liền rút thẻ tín dụng liên minh, Địch Gia nhìn thẻ víp quý tộc
kim quang chói lóa kia, động tác lau mồ hôi càng tăng mạnh.
Tục
ngữ nói rất hay, dân không đấu với quan, tuy nam nhân có bộ mặt quan tài trước mặt đã phá hủy thiết bị của rạp chiếu phim, nhưng lỡ như thân
phận người ra rất cao thì làm sao bây giờ? Quan lớn quân bộ mà thu thập
ông thì cứ như là cắt cỏ vậy, vì thế xử lí nhất định phải thận trọng,
thận trọng a!
“Cũng không phải vấn đề tiền bạc, xem quân hiệu của ngài, hẳn là chuẩn tướng đúng không? Không biết người lớn bên nhà làm
bên bộ phận nào?” Địch Gia nơm nớp lo sợ hỏi.
Tư Lôi Tạp nghe vậy, nhíu mày nói: “Tôi sẽ bồi thường, bao nhiêu tiền?”
“Này……” Mồ hôi Địch Gia rơi như mưa mùa hạ, rốt cuộc là tình huống gì a? Đây là lần đầu tiên ông thấy một người bồi thường dễ chịu đến vậy? Chẳng lẽ
ông đã hiểu lầm vị quan gia này?
“Bởi vì thiết bị kĩ thuật rất
cao nên giá cả hơn đắt một chút.” Địch Gia vừa quan sát sắc mặt Tư Lôi
Tạp, vừa tiếp tục lau mồ hôi: “Đương nhiên với thân phận của cậu thì
nhất định không để ý tới chút tiền đó. Mạo muội hỏi một chút, ghế lô của rạp chiếu phim chúng tôi có điểm nào làm cậu cảm thấy không hài lòng
sao?”
Tư Lôi Tạp: “…….”
Địch Gia thấy đối phương trầm mặc, nuốt nước miếng, thật cận thận hỏi tiếp: “Có phải trình tự ghế lô có lỗi gì không?”
Tư Lôi Tạp: “…….”
Mẹ nó có cần trầm mặc đến vậy không a? Nói một lời sẽ chết sao? Ông đối
mặt với bộ mặt quan tài như vậy cũng có áp lực rất lớn a! Địch Gia quả
thực sắp khóc tới nơi rồi. Rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể chuyển mục tiêu về phía La Tố, cậu nhóc này thoạt nhìn da dẻ non mềm, hẳn là dễ
nói chuyện hơn.
“Người máy……” Tư Lôi Tạp vẫn trầm mặc rốt cuộc cũng mở miệng.
“Aha? Là robot có vấn đề sao?” Địch Gia lập tức mở màn hình ánh sáng, nhanh
chóng thêm trường hợp này vào danh sách: “Cậu có thể miêu tả cụ thể là
vấn đề gì không?”
Tư Lôi Tạp nhớ tới hình ảnh người máy sờ soạng
La Tố trên ghế lô trong phòng chiếu phim. Tư Lôi Tạp nghĩ tới đó, vẻ mặt vốn nghiêm nghị lại trở thành lạnh như băng, con ngươi xám tro lộ ra
quang mang khiếp người: “Người máy…… không nên sờ em ấy.”
“Hóa ra là vậy sao? Người máy không nên sờ……. di?” Địch Gia rốt cuộc nhận ra có điểm không thích hợp, đây là tình huống gì a? Vốn là phim tình yêu 5D,
tình lữ đến xem phim chính là theo đuổi kích thích, nói không chừng xem
một hồi sẽ bắt đầu làm vận động trên ghế lô, chính là người máy sờ vài
cái không phải càng gia tăng tình thú sao?
“Thật xin lỗi, trình
tự ghế lô không có gì sai cả, chỉ là tôi không có thói quen bị đụng chạm cơ thể.” La Tố đỡ trán, quả nhiên không nên để Tư Lôi Tạp đứng ra giải
thích.
“Nga, hóa ra các cậu còn chưa……” Địch Gia bừng tỉnh gật gật đầu.
“Ông lập lại lần nữa.” La Tố vẻ mặt vốn không có biểu tình, bất quá vừa nghe Địch Gia nói lời kia thì bên môi xuất hiện nụ cười lạnh.
Địch
Gia nhất thời rùng cả mình, cậu nhóc này tuy bộ dáng không tồi, nhưng
sao cười lên lại dọa người như vậy? Địch Gia vội vàng phất tay nói:
“Không có, không có, tôi không nói gì cả.”
“Mau tính xem tổng cộng phải bồi thường bao nhiêu tiền.” La Tố nhướng mi.
“Lập tức, lập tức tính ngay!” Địch Gia nhanh chóng tính xong tiền. Tư Lôi
Tạp giành thanh toán, La Tố hơi nhíu mày, không nói thêm gì, bởi vì
chuyện này cậu có tính toán khác.
“Hóa đơn.”
“Đây cậu!”
Địch Gia cung kính gửi hóa đơn qua màn hình ánh sáng của La Tố. La Tố
xác minh không có lỗi gì thì liền mang Tư Lôi Tạp li khai. Thẳng tới khi tiễn được hai vị tổ tông này Địch Gia mới giám thở phào. Từ từ, không
đúng a! Vì sao cậu bé mặt trắng kia nói gì ông nghe nấy?
Chỉ tiếc Địch Gia tỉnh ngộ quá muộn, La Tố cùng Tư Lôi Tạp đã cưỡi người máy
giao thông trở về trường. Trên đường về, Tư Lôi Tạp chọn lựa hình thức
lái tự động, bởi vì anh có chút chuyện muốn nói với La Tố.
“Thật xin lỗi, tôi không biết là phim như vậy.”
“Không sao, không phải anh đã cứu tôi sao?” La Tố căn bản không để ý chuyện
này, chuyện cậu quan tâm là số tiền bồi thường kia: “Vé xem phim là ai
đưa cho anh?”
“Lô Tạp.” Tư Lôi Tạp thành thật báo cáo.
“Nhớ phải tìm anh ta thanh toán.”
“……” Tư Lôi Tạp trầm mặc, bất quá anh quả thực muốn tìm Lô Tạp hỏi rõ ngọn
nguồn. Lúc Lô Tạp đưa anh vé xem phim cũng không nói cho anh biết có
phim như vậy. Tóm lại, con robot kia…. anh phải sớm tiêu diệt mới đúng.
“Em không sao chứ?” Tư Lôi Tạp lo lắng người máy làm bộ vị trên người La Tố bị thương.
“Không sao, còn anh?” Nếu cùng là một dạng thiết bị, như vậy hẳn Tư Lôi Tạp
cũng bị kích thích mãnh liệt. Bất quá từ nãy tới giờ, biểu tình trên mặt nam nhân này không có chút biến hóa nào, đúng là đáng sợ.
“Tôi từng trải qua huấn luyện về phương diện này.” Tư Lôi Tạp đáp.
“…..” Huấn luyện biến người ta thành vô năng sao? La Tố đỡ trán, cậu nghĩ
nhiều quá rồi, mặc kệ nói thế nào thì Ước Sắt Tư cũng không thể để tôn
tử duy nhất của mình biến thành như vậy.
“Chính là chống cự lại
hấp dẫn bên ngoài.” Tư Lôi Tạp nhìn ra nghi hoặc của La Tố, dù sao quan
hệ tới tôn nghiêm của nam nhân nên anh cố giải thích thêm một câu.
“Ân.” La Tố nhẹ nhàng lên tiếng: “Chuyện tiền bạc không sao chứ?”
Tư Lôi Tạp nói: “Quân bộ có phát tiền lương.”
Hóa ra quân bộ béo bở đến vậy sao? La Tố lại đỡ trán, bất quá với tính cách của Tư Lôi Tạp, phỏng chừng tiền lương quân bộ phát anh rất ít khi sử
dụng, vì thế cứ gửi ngân hàng, chất đống mãi cũng được một mớ.
Lúc cả hai quay về kí túc xá, Lô Tạp vẫn còn ở đây, anh hoàn toàn không
biết tai vạ sắp đổ lên đầu rồi, ngược lại dùng giọng điệu tranh công
nói: “Thế nào? Phim rất hay phải không?”
“Đúng là rất hay, ghế lô của chúng ta còn phát nổ.” La Tố đưa hóa đơn ra ngoài màn hình ánh sáng, gửi vào hòm thư của Lô Tạp.
“Cái gì, rạp chiếu phim trung tâm còn phát sinh ra tình huống ngoài ý muốn
này sao?” Lô Tạp không tin, bất quá lúc nhìn thấy người kí tên trả tiền
thì khóe miệng anh không thể không co rút một chút: “Vì sao ghế lô nổ mà Tư Lôi Tạp phải đền tiền?”
“Là tôi phá hủy ghế lô.” Tư Lôi Tạp dùng đôi ngươi màu xám chăm chú nhìn Lô Tạp, trầm giọng nói.
Lô Tạp nuốt nước miếng, trong lòng anh có dự cảm rất xấu, anh dựa vào sô pha nói: “Chẳng lẽ…… bộ phim không hợp tâm ý à?”
“Có thể nói như vậy.” La Tố đút một tay vào túi tiền: “Nếu anh cảm thấy áy náy, có thể chọn thanh toán.”
“Thanh toán cái gì?” Lô Tạp cảm thấy thứ đáng sợ nhất không phải ánh mắt của
Tư Lôi Tạp nhìn mình, mà chính là giọng điệu không mặn không nhạt của em trai đồng học. Anh thế mà lại xem nhầm, nhà Ngải Địch làm gì có người
bình thường!
“Phí bồi thường.”
“Có thể xin chống án không?” Lô Tạp cố gắng tranh đấu.
“Hỏi anh ấy.” La Tố nhìn về phía Tư Lôi Tạp.
Tư Lôi Tạp trầm mặc đứng bên cạnh La Tố, ngũ quan thâm thúy, đường cong
cương quyết cùng biểu tình nghiêm túc, điều này làm anh có cảm giác lãnh khốc không biết đến nhân tình, cả người tản mát ra hơi thở cứng như sắt thép, giống như một lá chắn thật dày, bất cứ nguy hiểm hay thương tổn
gì đều bị cản ở bên ngoài. Nhất là đôi ngươi màu xám, giờ phút này đang
nhìn chăm chăm vào Lô Tạp. Tuy bản thân Tư Lôi Tạp không có ác ý, nhưng
ánh mắt như dã lang kia vẫn làm Lô Tạp chột dạ không thôi.
“Đừng
có nhìn tôi như vậy, tôi trả còn không được sao?” Lô Tạp hoàn toàn đầu
hàng, rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì? Khi không tặng người ta 2 vé xem
phim còn chưa tính! Xem phim gặp rắc rối, anh còn phải phụ trách toàn
bộ! Thế giới này còn ai thê thảm hơn anh nữa không?
Lô Tạp thề,
nếu anh còn tái phạm, đi quản chuyện yêu đương của Tư Lôi Tạp nữa thì
anh sẽ bỏ hết tất cả mỹ nhân bên cạnh, cả đời bị giống đực áp!
“Tốt lắm, tôi không làm bóng đèn đâu, các cậu chậm rãi nói chuyện.” Lô Tạp
vuốt mái tóc đỏ ra sau, cầm lấy áo khoác ra cửa. Hôm nay đúng là rất thê thảm, anh muốn tìm Ngải Địch để kiếm an ủi.
“Không sao chứ?” Bởi vì Milan đã được dời về phòng nên La Tố ngồi xuống sô pha.
“Không sao.” Tư Lôi Tạp ngồi xuống bên cạnh, bởi vì không biết nói gì nên anh chỉ lặng lặng ngồi bồi bên người cậu.
Chạng vàng, Tư Lôi Tạp biến thành hình lang, đi theo La Tố vào phòng tắm. La
Tố rơi vào đường cùng chỉ có thể tắm cho cự lang, Tiểu Hoàng vốn lúc tắm sẽ không chịu yên, nhất là lúc có người bạn cự lang này nữa thì cứ túm
lấy chùm lông trên lưng cự lang không chịu buông, làm La Tố mất một phen công phu.
Bất quá cũng tắm nhiều lần rồi, cự lang và La Tố phối
hợp ngày càng ăn ý. Lúc La Tố đi lấy sữa tắm, cự lang liền ngoan ngoãn
ngồi xổm trên mặt đất chờ, La Tố bắt đầu xoa sữa tắm, cự lang liền đưa
đầu mình tới trước người La Tố, La Tố mở vòi nước cự lang liền giơ móng
lên thử nước, nếu độ nóng thích hợp liền gật gật đầu. Sau đó La Tố sẽ
tẩy rửa bọt xà phòng trên cơ thể nó.
Tắm rửa xong, La Tố lấy khăn mặt ra ngoài chờ, cự lang thừa dịp này vung nước trên người, sau đó
vươn tứ chi, nhanh chóng chạy tới bên người La Tố, chờ đợi được khăn mặt âu yếm.
“Mình nói này…. bạn thân, động tác của cậu cũng quá
thuần thục đi?” Hải Nhân Tư cũng không muốn làm bóng đèn, nhưng Milan
cùng Phân Địch bây giờ vẫn chưa tỉnh, một mình cậu ta ngây ngốc thì
chán, vì thế đành đi ra làm bóng đèn chói sáng vậy.
La Tố lúc này đang sấy lông cho cự lang, bởi vì máy sấy của kí túc xá khá mạnh, nên
sấy một hồi bộ lông sẽ đổ rạp về một hướng. Lúc sấy tới xung quanh lỗ
tay, lông tơ bị gạt che khuất cả đôi mắt xám sáng ngời của cự lang, nhìn qua hệt như một con lang già nua.
“Ha ha ha, buồn cười quá, lang ca, mắt của anh, mắt của anh không có nữa!” Hải Nhân Tư đã quen nhìn bộ dáng uy phong lẫm lẫm của lang xa, hiện tại thấy hình ảnh chênh lệch
như sông với biển thế này, nhịn không được ôm bụng cười bò trên sô pha.
Cự lang không để ý tới Hải Nhân Tư, nó chỉ đồ sộ bất động ngồi xổm trước
người La Tố, hưởng thụ phục vụ từ bàn tay cậu. Hải Nhân Tư cười một hồi
cũng thấy xấu hổ, vì thế chạy về phòng mình, chủ yếu là cậu ta thấy……
một người một lang kia căn bản không có chỗ cho cậu xen vào, người đang
yêu đúng là đáng sợ!
Lúc ban đêm, cự lang vẫn không rời đi, có dự tính ngủ lại chỗ La Tố. Bởi vì cự lang cũng không phải lần đầu ở lại,
nên La Tố rất nhanh thỏa hiệp, dù sao bên cạnh còn có giường của Hải
Nhân Tư.
“Bạn thân, mình ngủ bên phòng Milan được rồi, không quấy rầy hai người, khụ khụ.” Hải Nhân Tư nói xong, lập tức đóng sầm cửa
phòng, ngay cả một chút thời gian để phản ứng cũng không chừa cho La Tố.
“……” La Tố bất đắc dĩ, cậu không thể kéo Hải Nhân Tư lại, dù sao Tư Lôi Tạp
cũng là hình lang, hẳn không có vấn đề gì. Trải chăn xong, cự lang nhảy
lên vào ổ chăn trước làm công tác làm ấm giường, về phần La Tố thì viết
báo cáo xong cậu mới lên giường.
Vừa nằm xuống thì cái đuôi lông
xù màu xám đã khoát lên bụng cậu, tuy thực thoải mái, nhưng La Tố vẫn
rất muốn phun tà, bây giờ đã là cuối hạ qua thu rồi… quên đi, dù sao
trong phòng cũng có điều hòa.
La Tố bất tri bất giác đã ngầm động ý đủ loại hành vi của cự lang. Tắt đèn, La Tố rất nhanh liền ngủ thiếp
đi. Trong mộng, A Lại đang vươn đầu lưỡi nhiệt tình liếm mặt cậu, cho dù cậu nói thôi, A Lại vẫn không dừng lại. Bọn họ ở công viên chơi cả
ngày, A Lại chẳng những liếm mặt cậu, còn áp lên người cậu, cùng cậu lăn lộn trên mặt cỏ…..
Từ từ, vì sao trên người cậu nặng như vậy,
còn có cảm giác ướt át này….. thật là đang nằm mơ sao? La Tố mở mắt, cự
lang phóng đại cứ vậy đập vào mi mắt, đồng tử một khắc này chợt co rút.
Cự lang cũng cứng đờ, hai lỗ tai vốn dựng thẳng trên đầu trong nháy mắt
cụp xuống. Đôi lang mâu màu xám cùng đồng tử màu đen giờ phút này không
tiếng động giao nhau trong không khí.
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, La Tố rốt cuộc mở miệng: “Tôi cảm thấy….. chúng ta cần nói chuyện.”
Cự lang cúi đầu, chậm rãi dời ra khỏi người La Tố nhảy xuống bên kia
giường. Từ đầu đến cuối, cái đuôi không có chút tinh thần nào cứ quết
trên mặt đất.
***
Lô Tạp rời khỏi kí túc xá, rốt cuộc dùng sức của 9 trâu 2 hổ kéo Ngải Địch ra. Vốn tưởng Ngải Địch sẽ nhận ra
tâm tình của anh không tốt, định an ủi, kết quả Ngải Địch vừa ngồi xuống câu đầu tiên nói chính là: “Tôi rất bận, có chuyện gì?”
Lô Tạp
bi phẫn, hoàn toàn bi phẫn, vì cái gì bằng hữu của anh toàn như vậy!
Chẳng lẽ anh thực sự thiếu ngược? Rõ ràng Ngải Địch cùng Tư Lôi Tạp ở
chung rất thuận lợi mà, hay là vấn để ở…… sóng điện não?
Lô Tạp
uống một ngụm cà phê, bắt đầu lấy tinh thần dùng ánh mắt nhìn chằm chằm
vào Ngải Địch, không phải trao đổi sóng điện não thôi sao? Anh cũng làm
được! Lô Tạp tập trung tinh thần toàn thân, hướng Ngải Địch gửi đi một
tin tức mãnh liệt.
Một phút sau, Ngải Địch không chút biến sắc uống cà phê.
Năm phút sau, Ngải Địch không chút biến sắc nhìn đồng hồ.
Bảy phút sau, Ngải Địch dường như ý thức được gì đó, bắt đầu tập trung ánh mắt vào mắt Lô Tạp.
Đến đây! Mau đọc ý tưởng thực sự của tôi đi! Lô Tạp kích động, ánh mắt vốn
đã trừng to lại sống chết to thêm vài phần, làm hốc mắt bắt đầu sung
huyết.
Mười phút sau, Ngải Địch không chút biến sắc đứng lên,
dùng âm thanh không chút phập phồng nói: “Đến giờ rồi, có việc thì lần
sau tìm tôi, nhớ tới khoa mắt kiểm tra.”
Ngải Địch đi rồi, không
chút do dự, lưu loát sạch sẽ. Chỉ để lại một mình Lô Tạp tích mịch với
hai chén cà phê còn bốc nhiệt khí.
Ba mươi giây sau, một góc nào đó trong nhà ăn phát ra một tiếng khóc thét cực kì thê lương: “Xem khoa mắt cái đầu cậu ấy!”
Lô Tạp phát điên, trao đổi sóng điện não linh tinh gì đó, cả đời này, anh không bao giờ tin nữa!