Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thú Hồn – Chương 54
Lúc La Tố trở lại kí túc xá, Hải Nhân Tư cùng bọn Milan đều ngủ rồi, vì thế cậu cũng không quấy rầy, nhẹ nhàng trở về phòng mình, vì chung phòng
với Hải Nhân Tư nên La Tố cũng không bật đèn, trực tiếp leo lên giường.
Bởi vì xảy ra rất nhiều chuyện, hao tổn khá lớn lực tinh thần nên La Tố rất nhanh thiếp đi, buổi sáng, nhóm Hải Nhân Tư túm tụm lại hỏi cậu đủ thứ
chuyện đêm qua, vì sợ phiền toái nên La Tố bịa đại cái cớ.
Hải
Nhân Tư cùng bọn Milan đều là sinh vật đơn bào, vì thế cũng không nghi
ngờ gì cả. La Tố uy thực cho bọn Tiểu Hoàng xong thì trực tiếp tới rừng
nhân tạo một chuyến, vụ bạo động hôm qua làm cậu rất lo lắng cho hiện
trạng của nhóm khế ước thú, vì thế không thể không đi xem.
“Tôi
biết trò sẽ tới.” Uy Nặc so với La Tố còn tới sớm hơn, anh không chút
bất ngờ nhìn thấy La Tố, ai biểu đứa học trò này của anh đặc biệt coi
trọng khế ước thú như vậy chứ?
“Thế nào?” La Tố hỏi thẳng.
“Phần lớn khế ước thú chỉ bị thương nhẹ, bác sĩ do chính phủ phái tới đã băng bó cho bọn nó, vì thế cũng không có việc gì, số khế ước thú bị thương
nặng đã chuyển tới bệnh viện lớn, tôi có nên nói không có khế ước thú
nào tử vong chính là may mắn trong bất hạnh không?” Uy Nặc có chút trào
phúng nhếch môi.
La Tố lúc này đã dùng lực tinh thần cảm ứng cả
rừng rậm nhân tạo, tin tức cậu nhận được không sai biệt lắm với Uy Nặc,
vì thế cậu không tính toán ở lại đây quá lâu: “Nếu vậy em về trước.”
“Từ từ.” Uy Nặc gọi La Tố lại, anh tự rót cho mình một tách cà phê rồi mới nói: “Nhận được tin từ cấp trên chưa?”
“Tin gì?” La Tố có chút khó hiểu.
“Chính là hai chúng ta cũng bị liệt vào ‘danh sách có thể là Kì Lân’.” Uy Nặc
nhún vai, hớp một ngụm cà phê: “Phỏng chừng bên quân bộ sẽ phái người
tới giám thị.”
La Tố nghe vậy thì nhíu mày, tin này đối với cậu
cũng không phải tin tốt gì, nhất là trên người cậu còn có vài bí mật
không thể để ai phát hiện, nếu có người giảm thị cậu sẽ không tiện tới
rừng nhân tạo.
“Tôi biết đây không phải tin tốt, bất quá chúng ta cũng không phải đối tượng trọng điểm, liên minh lại càng tin tưởng Tạp
Kì Ân là Kì Lân, dù sao người phù hợp cả 6 điều kiện chỉ có mình nó, vì
thế nói giám thị vậy thôi chứ chắc chỉ phái tới 1-2 người.” Uy Nặc kiên
nhẫn giải thích.
“Thực lực thế nào?” Đây là vấn đề La Tố quan tâm nhất, nếu không phải quá mạnh cậu có thể sử dụng huyễn nhãn thú để giải quyết.
“Không rõ lắm, tóm lại người do quân bộ phái tới đương nhiên phải lợi hại hơn
người thường.” Uy Nặc nói tới đây, có chút thích thú nhìn La Tố: “Nói
không chừng lại là người trò không tưởng được không chừng.”
“Có ý gì?” La Tố nhướng mi.
“Không có ý gì cả.” Thấu kính của Uy Nặc lóe quang mang phản xạ.
“…….” La Tố không nói gì nữa, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm, bất quá
lúc cậu sắp bước qua cửa điện tử thì âm thanh của Uy Nặc lạo vang lên.
“Đúng rồi, ngày đó lúc đi xem trận đấu trò thực sự không bị thương?”
“Không có.”
“Cho dù vết thương rất nhỏ cũng không có?” Uy Nặc tiếp tục hỏi.
“Không có.”
“Phải không?” Uy Nặc hứng thú nhếch môi, bất quá anh cũng không giữ La Tố lại.
La Tố ít nhiều cũng đoán được ý Uy Nặc, bất quá cậu không để chuyện này
trong lòng bởi vì trừ bỏ chuyện bị thương, cậu vẫn còn vài điều kiện
không phù hợp, mặc khác khả năng kết nối với khế ước thú có thể là năng
lực cậu mang tới từ kiếp trước, không liên quan tới Kì Lân.
Trở
về kí túc xá, La Tố quả nhiên nhận được ‘lệnh giám thị’ từ quân bộ, tuy
không biết quân bộ sẽ phái ai tới, bất quá lời Uy Nặc nói ban sáng làm
cậu có chút để ý, người không thể tưởng được? Cậu căn bản không quen ai
bên quân bộ a, từ từ…..
La Tố đột nhiên nhớ tới nam nhân trầm mặc ít lời, luôn mặc một thân quân trang kia, tuy không phải không có khả
năng, bất quá quân hàm của Tư Lôi Tạp hẳn là không thấp, quân bộ sẽ
không phái anh ta đi làm chút chuyện cỏn con này đi.
Ngay lúc La
Tố vừa tự hỏi vừa dùng ngón trỏ bồi bọn Tiểu Hoàng chơi đùa thì chuông
cửa kí túc xá vang lên, La Tố định đi mở cửa nhưng Hải Nhân Tư đã nhanh
hơn, vì Hải Nhân Tư đúng lúc đi rót nước uống mà bình nước đặt ngay cạnh cửa.
Hải Nhân Tư mở cửa, nhìn thấy một con cự lang uy phong cao
to không sai biệt lắm với mình, cậu sợ run một lát, sau đó dùng giọng
nói không thể tin được mà gào lên: “Lang ca…….?”
Hải Nhân Tư theo bản năng tránh qua, cự lang thấy vậy liền nhảy vào phòng, La Tố nhìn
thấy cự lang sau khi vào cửa liền ngồi xổm ngay bên cạnh mình, lâm vào
trầm mặc thật sâu…….
“Thu thu~” Tiểu Hoàng không hề cảm nhận được tâm tình buồn bực của chủ nhân, nó là người đầu tiên nhảy lên lưng cự
lang, cự lang cùng Tiểu Hoàng là người quen cũ nên cự lang không hề để ý bé con đang ra sức vuốt lông mình, đôi lang mâu màu xám thủy chung nhìn La Tố.
“Khụ khụ, cái kia, lang ca anh tới làm khách cũng được, nhưng sao lại đổi thành hình lang?” Hải Nhân Tư không hiểu được bèn hỏi.
Kỳ thực vấn đề này La Tố cũng rất muốn biết, tuy cậu thực sự thích hình
thái cự lang của Tư Lôi Tạp, nhưng đối phương lần nào thấy cậu cũng biến thành hình lang, điều này làm cậu có chút khó lí giải.
Cự lang: “……..”
“Được rồi, em quên hình thái hồn thú không thể nói chuyện, lang ca, anh muốn
ăn gì không? Bánh pút đing? Chân giò hun khói? Bánh mì?” Hải Nhân Tư lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, ân cần hỏi han.
Cự lang vẫn như trước
không phản ứng, thủy chung canh giữ bên người La Tố, bộ dáng đồ sộ bất
động như một người bảo vệ gương mẫu, Hải Nhân Tư nhất thời cảm thấy mình thực dư thừa, vì thế cậu ta cào cào tóc, chỉ ra cửa nói: “Nếu không…..
em ra ngoài mua thứ gì đó anh thích ăn?”
Lúc này, cự lang lại
nhanh chóng gật gật đầu hai cái, Hải Nhân Tư nghẹn, vì cái gì cậu có cảm giác lang ca muốn cậu nhanh chóng biến đi? Cậu bị ghét bỏ sao? Cậu nhất định là bị ghét bỏ đi?
Hải Nhân Tư cuối cùng cũng không suy nghĩ xem hành động của lang ca có ý nghĩa gì, cậu đơn giản là không nghĩ nữa ra ngoài mua thức ăn, bất quá trước khi đi cậu vẫn hỏi một câu: “Muốn
mua gì?”
Đương nhiên những lời này là nhìn La Tố hỏi, dù sao cự
lang hiện giờ cũng không nói chuyện được, kì thật trong lòng La Tố đã
đoán được lí do Tư Lôi Tạp tới, bất quá lí do này không thể nói cho bọn
Hải Nhân Tư biết, vì thế cậu đành cam chịu cách nói Tư Lôi Tạp tới làm
khách.
“Sandwich đi.” La Tố nhớ hai lần trước uy thực cự lang đều là sandwich, tuy nó không đại biểu đối phương thích ăn thứ này, nhưng
ít ra không ghét cũng được.
“Biết rồi, cam đoan sẽ hoàn thành
nhiệm vụ! Chờ mình một chút.” Hải Nhân Tư nói xong liền ra ngoài, thẳng
đến lúc ra tới đường cái cậu mới nhớ, Milan và Phân Địch sáng nay đã ra
ngoài, như vậy lúc này trong kí túc xá chỉ còn La Tố và cự lang. Vì sao
trong lòng cậu cứ có cảm giác kì quái? Quên đi, nhất định là cậu nghĩ
quá nhiều thôi, mua đồ quan trọng hơn. Hải Nhân Tư suy nghĩ đơn giản
nhanh chóng ném mối nghi hoặc này ra sau đầu, bắt đầu vui vẻ đi mua thức ăn.
***
Lúc này trong kí túc xá, La Tố đang dùng phương
thức thực quỷ dị để trao đổi với cự lang, bởi vì cự lang không thể nói
chuyện nên đối với câu hỏi của La Tố, nó chỉ có thể gật và lắc đầu.
“Anh là người quân bộ phái tới giám thị tôi?”
Cự lang gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.
“Quân bộ chỉ phái một mình anh tới giám thị tôi?”
Cự lang lại gật gật.
“Anh có sử dụng thủ đoạn đặc biệt gì để lấy nhiệm vụ này không?” La Tố nhìn
về phía cự lang, không phải cậu nghĩ nhiều nhưng lực chiến của Tư Lôi
Tạp rất cao, quân bộ hẳn không giao nhiệm vụ nhàm chán như thế cho anh,
trừ phi là ai đó chủ động xin đi giết giặc. Buổi sáng Uy Nặc cũng nhắc
nhở, thấy thế nào cũng giống như đã biết chuyện này, mà Uy Nặc với Tư
Lôi Tạp lại quen biết nhau, nhìn thế nào thì đáp án cũng nằm rành rành
ra đó.
Cự lang cứng đờ, lúc này nó không gật cũng không lắc, chỉ
bảo trì tư thế thẳng thắn, bộ dáng cứ như ‘tôi rất trung thực’, La Tố
thấy vậy cũng không ép hỏi nữa, bởi vì cậu đã thừa biết đáp án rồi.
“Vấn đề cuối cùng, anh phải giám thị tôi bao lâu?”
Cự lang nghe vậy, trầm mặc nâng chân phải trước lên, móng vuốt đen tuyền
để trước mặt La Tố, cự lang cụp đi hai móng, còn lại 3 móng.
Tuy
biểu tình cự lang rất nghiêm túc nhưng vì hình thái là lang, lại còn cái vuốt xù lông nên nhìn khá thú vị, nếu không phải cự lang hơi cụp hai
móng thì tư thế này không khác biệt gì với chiêu tài miêu, đương nhiên
động tác này phát sinh trên người cự lang nên có thể gọi nó là ‘chiêu
tài lang’.
“Phốc–” Tuy La Tố rất ít cười nhưng nhìn thấy cự lang
làm động tác như vậy cậu vẫn nhịn không được hơi nhếch khóe miệng, tuy
chỉ là một nụ cười thực nhạt bất quá đây là lần đầu tiên La Tố cười với
cự lang, gỡ xuống biểu tình lạnh lùng La Tố nhìn thực ôn nhu, diện mạo
cậu vốn không kém, chỉ vì không bao giờ cười cộng thêm tính tình lạnh
lùng nên mới phá hủy ngũ quan vốn có, làm cậu nhìn có chút âm lãnh.
La Tố cười không dài, nhanh chóng khôi phục lại biểu tình bình thường, bởi vì là số 3 nên cậu đoán thử: “Ba tuần?”
Cự lang vẫn chung thủy duy trì động tác ‘chiêu tài lang’, không nhúc nhích.
“Ba tháng?” La Tố nhíu mày.
Đồng học ‘chiêu tài lang’ Tư Lôi Tạp vẫn đồ sộ bất động.
“Ba năm?” Mày La Tố lại càng nhíu sâu.
“…….” Lúc này cự lang chậm rãi buông móng vuốt xuống, bất quá nó lại chậm rãi chìm vào trầm mặc, bởi vì chờ đến lúc nó khôi phục khỏi trạng thái đóng băng thì nó phát hiện mình đã bỏ qua cơ hội trả lời.
La Tố cũng bất đắc dĩ, suy nghĩ một hồi mới mở miệng: “Biến thành hình người đi, hình lang chúng ta không thể trao đổi.”
Cự lang dùng đôi mắt xám tro chăm chú nhìn La Tố, sau đó…… tiếp tục trầm mặc.
La Tố: “…….”
“Bạn thân, mình về rồi đây!” Hải Nhân Tư vừa mở cửa phòng đã thấy hình ảnh
La Tố cùng cự lang mắt to trừng mắt nhỏ, bất quá cậu cũng không để ý,
trực tiếp lấy sandwich trong túi ra nói: “Vị chân giò hun khói với thịt
xông, hai người thích loại nào?”
Hải Nhân Tư vừa nói xong, cự
lang liền ngậm lấy sandwich vị thịt xông trên tay Hải Nhân Tư, sau đó
trở về bên cạnh La Tố, đưa sandwich cho cậu.
“Ách–” Hải Nhân Tư
nghẹn, hình ảnh chủ tớ trung khuyển này là sao? Mà nói lại thì sao lang
ca phải giúp La Tố lấy đồ ăn? Quan hệ của bọn họ là vậy sao? Không đúng, quan hệ của họ là sao mới đúng? Hải Nhân Tư cảm thấy đầu óc mình thực
hỗn loạn.
“Cám ơn, bất quá tôi không ăn thịt.” La Tố trả sandwich lại cho cự lang, nghĩ tới hình dáng của đối phương nên La Tố mở bao bì, đưa sandwich tới trước miệng cự lang.
Cự lang thoáng nhìn qua La Tố sau đó há miệng cắn sandwich, không biết vì sandwich ăn quá ngon hay vì nguyên nhân gì khác, trong suốt quá trình ăn nó, cái đuôi cự lang cứ lắc lư mãi, Hải Nhân Tư nhìn mà há hốc mồm. Hình ảnh chủ nhân đang uy
sủng vật ăn cơm rốt cuộc là cái gì….. cự lang trước mặt thực sự là Tư
Lôi Tạp đại nhân sao? Chứ không phải nó là con khế ước thú nào do La Tố
dưỡng đi? Lúc này, Hải Nhân Tư thực sự nghi hoặc.
Mấy ngày kế
tiếp, Tư Lôi Tạp đều ở lại kí túc xá của La Tố, bởi vì không phải lần
đầu tiên ở chung nên trừ bỏ buổi tối cảm thấy cái đuôi thảm kia quá nóng thì những thứ khác coi như cũng không tồi, ít nhất có cự lang nên việc
chăm sóc khế ước thú thoải mái hơn rất nhiều, cự lang tuy thân hình cao
lớn, bề ngoài hung hãn nhưng không biết vì sao lại rất được Tiểu Hoàng
và nhóm khế ước thú hoan nghênh.
Mặc khác, mấy ngày nay cự lang
rất thích giơ vuốt lên cao, hơn nữa mỗi lần giơ lên còn dùng đôi bụi mâu chăm chú nhìn La Tố, vài lần thì không sao, nhưng làm nhiều quá làm La
Tố chú ý, cự lang cứ giơ vuốt về phía cậu là sao? Vuốt không thoải mái
à?
Là một bác sĩ thú y, La Tố cẩn thận kiểm tra cơ thể cự lang,
cuối cùng phát hiện tất cả đều bình thường cậu chỉ đành không để ý tới
chuyện này nữa. Mà cự lang chưa đạt thành tâm nguyện cứ tiếp tục giơ
vuốt, thẳng đến một ngày nọ, ngay cả Hải Nhân Tư cũng nhịn không được mở miệng: “Lang ca, anh bị rút gân à? Kĩ thuật của A Tố tốt lắm, có muốn
cậu ta xem giúp anh không?”
Đối với chuyện này, lang ca trầm mặc…… thật sâu, thật sâu.
***
Tư Lôi Tạp tuy nhận nhiệm vụ giám thị La Tố nhưng không phải một ngày 24h
đều ở bên cạnh cậu, giải cá nhân và đoàn đội đều tiến vào vòng chung
kết, bỏ qua giải cá nhân, đoàn đội cũng cần thời gian huấn luyện cùng
phối hợp, vì thế mỗi ngày La Tố cũng có không ít thời gian tự do, vì thế có thể đoán được cấp trên cũng không coi trọng cậu lắm, giám thị chỉ
làm bộ vậy thôi.
Cũng vì vậy mà kế hoạch mỗi ngày tới rừng nhân
tạo của La Tố cũng tiếp tục thực thi. Gần đây, La Tố cảm thấy lực tinh
thần của mình gia tăng rất lớn, bởi vì số lượng kết nối cùng lúc với các khế ước thú tăng lên. La Tố cảm thấy nó liên quan tới lần Thao Thiết
làm cậu sử dụng cạn kiệt lực tinh thần. Thứ năng lực này nếu sử dụng số
lượng lớn thì lúc khôi phục sẽ gia tăng nhanh chóng.
La Tố dưới
sự trợ giúp của Uy Nặc lại được tăng quyền hạn, trừ bỏ khu 99, cậu hiện
giờ đã có thể tiến vào bất cứ khu vực nào của rừng nhân tạo, cậu đã tiến hành kết nối với khế ước thú khu 80-98, vì thế trong thời gian này mục
tiêu chính là nhanh chóng quen thuộc khế ước thú khu 61-80.
Bởi
vì lực tinh thần gia tăng, La Tố lại để Tiểu Hoàng và huyễn nhãn thú
tăng thêm một bậc, La Tố bây giờ có thể tự tin, trừ phi gặp đuối thủ cấp S, nếu không bằng Tiểu Hoàng và huyễn nhãn thú cậu có thể hạ gục tất cả đối thủ. Quyền hạn gia tăng nên cậu cũng được dưỡng tới 5 con khế ước
thú, La Tố chọn 3 huyễn nhãn thú, Tiểu Hoàng và phong bức, về phần phong hồ thì bị La Tố thả về rừng nhân tạo, phong hồ tuy có tốc độ mau nhưng
cơ thể quá lớn, mang theo không tiện.
Phong bức đồng dạng cũng là khế ước thú hệ phong, hơn nữa còn là loại khế ước thú có thể biến thân, bình thường là bộ dáng dơi con, bất quá lúc chở người có thể biến lớn,
đây cũng là lí do La Tố chọn nó.
La tố tuy mang theo tới 5 khế
ước thú, nhưng trong mắt người khác bên người cậu chỉ có hai con, một là Tiểu Hoàng hai là phong bức, còn ba bé huyễn nhãn thú thông qua ảo giác che mắt mọi người, vì thế trừ bỏ La Tố, không ai nhìn thấy bọn nó.
Có ba bé huyễn nhãn thú, La Tố đã có khả năng gây ra ảo giác khá đáng sợ,
nhất là La Tố còn thăng cả 3 con lên một cấp độ, 3 ảo ảnh thi triển cùng lúc chẳng những ảnh hưởng tới thần kinh thị giác mà ngay cả các thần
kinh khác cũng sinh ra ảo giác, có thể nói nó tác dụng trực tiếp lên não bộ, cho dù là thú nhân nhạy cảm nhất cũng trúng chiêu mà không phát
giác được.
So với lúc vừa tiến vào trường, La Tố bây giờ đã có
biến hóa long trời lỡ đất, bất quá cậu vẫn không nói cho ai biết, cậu
mạnh lên chỉ vì muốn bảo vệ mình, trừ phi có người uy hiếp đến sinh
mệnh, nếu không cậu vĩnh viễn sắm vai một á thú yếu ớt mà sống sót.