Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 52


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thú Hồn – Chương 52

Lúc La Tố chạy tới, phòng thí nghiệm trừ bỏ Uy Nặc còn có mười mấy vị quân
nhân, Uy Nặc tức giận rống lên với người trong màn hình ánh sáng, nhìn
thấy La Tố anh mới căm hận mà ngắt cuộc nói chuyện.

“Khoảng cách
này trò có thể cảm nhận được khế ước thú bên trong rừng rậm nhân tạo
không?” Bởi vì tình huống thực sự khẩn cấp nên Uy Nặc không nói mấy câu
khách sáo, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Để em thử xem.” La Tố đã
sớm dùng lực tinh thần liên kết với khế ước thú, khoảng cách của phòng
thí nghiệm với rừng nhân tạo rất gần nên cậu có thể cảm nhận được hỉ nộ
ái ố của nhóm khế ước thú một cách rõ rệt. La Tố đầu tiên kết nối với
nhóm khế ước thú từ khu 60 trở xuống, bởi vì nhóm này đã thiết lập kết
nối với cậu nên dễ dàng thu được tin tức.

La Tố dùng lực tinh
thần liên tiếp xâm nhập vào khu trên 55 nhưng không thu hoạch được gì,
cảm xúc của nhóm khế ước thú của khu này hoàn toàn không có gì khác
biệt, ngay lúc La Tố cảm thấy nghi hoặc thì rốt cuộc cảm nhận được tình
tự nôn nóng của khế ước thú khu 56, cậu vừa phát ra lực tinh thần trấn
an nhóm khế ước thú dao động, vừa tiếp tục tìm kiếm, thẳng đến khi xâm
nhập khu 60, theo tình tự phản hồi của nhóm khế ước thú cậu rốt cuộc
cũng tìm hiểu được chút tình báo.

Từ khu 61 trở lên tất cả khế
ước thú đều bị sự vật gì đó ảnh hưởng, đều bạo phát, vì muốn hiểu rõ
tình trạng của nhóm khế ước thú này, La Tố dùng lực tinh thần xâm nhập
khu 61, nhưng trong khoảnh khắc đại não cậu bị tình tự cuồng bạo điên
cuồng chấn động, suýt chút nữa tinh thần đã hỏng mất.

La Tố lập
tức cắt đứt liên kết, tình huống thực không xong, dựa theo thực lực của
khế ước thú được phân bố, khu 61-80 là vùng nguy hiểm cao, ở phạm vi 60
cậu có thể cảm nhận được nhóm khế ước thú khu 61 đang điên cuồng tông
vào cửa điện tử, điều này làm khế ước thú khu 60 bị khủng hoảng. Bởi vậy có thể suy đoán khu vực sau lại càng hỏng bét hơn, chỉ sợ có thể xuất
hiện tình huống thương vong.

La Tố hoàn toàn hiểu được vì sao Uy
Nặc phẫn nộ như vậy, cậu cũng vậy, nguyên nhân nhóm khế ước thú bạo loạn do con người gây ra, hệt như kiếp trước vậy, nhân loại luôn vì đủ lí do mà hi sinh nhóm động vật, thực sự vừa đáng cười lại đáng buồn.

“Thế nào?” Uy Nặc thu liễm biểu tình hài hước bình thường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cùng khẩn trương.

“Thực không xong, khế ước thú từ khu 60 trở xuống thì không thành vấn đề,
nhưng từ 61 bắt đầu…. tình tự nhóm khế ước thú đều rất cuồng bạo, hình
như bị cái gì đó kích thích mãnh liệt.” La Tố tuy phẫn nộ nhưng gương
mặt lạnh như băng vẫn không biểu hiện nhiều tình tự.

“Đáng giận! Quả nhiên kết quả giống như camera ghi hình truyền lại.” Uy Nặc thấp giọng mắng.

“Này Nặc tiên sinh, xin đừng khẩn trương, lực lượng quân bộ phái tới lập tức tới ngay.” Nhóm sĩ quan đứng trong phòng thí nghiệm đáp.


“Câm
miệng! Các người chưa từng chăm sóc khế ước thú thì biết cái gì! Khu
61-80 còn chưa tính, nhưng các người có biết khu 81-98 có khế ước thú gì không hả? Tùy tiện lao ra một con cũng đủ để chúng ta lên tây thiên!
Huống hi khu 99 còn có cự long, vạn nhất cự long…….”

Uy Nặc còn
chưa nói xong đã bị một sĩ quan đánh gãy: “Này Nặc tiên sinh, đấy chỉ là truyền thuyết, không phải sự thật, hơn nữa nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, thân là quân nhân chúng ta nhất định sẽ liều mình bảo vệ hai vị.”

“Lời này hãy đợi tới lúc cự long xuất hiện, các ngươi tự nói với nó đi!” Uy
Nặc nói xong, quay đầu hỏi La Tố: “Trò có biện pháp nào không?”

“Không có.” La Tố không có khả năng chủ động lộ ra năng lực của mình, Uy Nặc
chỉ biết cậu có khả năng cảm nhận tình tự của khế ước thú mà thôi, nếu
đối phương biết cậu không chỉ cảm nhận được khế ước thú còn có thể khống chế cùng thăng cấp thì không phải chuyện tốt.

“Phát sinh chuyện
gì?” La Tố vừa hỏi vừa dùng lực tinh thần xâm nhập khu 99, tuy không
muốn mạo hiểm nhưng nếu khu 99 thực sự có cự long tồn tại, hơn nữa nếu
cũng bị ảnh hưởng mà cuồng bạo thì hậu quả quả thực không thể chịu nổi.

“Còn không phải tại tên Thao Thiết kia gây chuyện sao, hôm nay quân đội
chùng chính phủ đồng ý cho cậu ta gặp Kì Lân, cũng chính là Tạp Kì Ân,
bất quá Thao Thiết ghét bỏ Kì Lân vẫn chưa thức tỉnh nên đã sử dụng năng lực của Thao Thiết ảnh hưởng nhóm khế ước thú trong rừng nhân tạo để
bức bách Tạp Kì Ân phải bình ổn bọn nó.”

“Vì cái gì?” La Tố không thể hiểu được, nếu Kì Lân vẫn chưa thức tỉnh như vậy có nghĩa là Tạp Kì Ân vẫn không có năng lực này.

“A.” Uy Nặc cười lạnh: “Rất đơn giản không phải sao? Kì Lân nếu là thần thú, tự nhiên sẽ không chịu được cảnh khế ước thú thống khổ, vì thế nếu Tạp
Kì Ân thực sự là Kì Lân, như vậy nhất định sẽ bị ép thức tỉnh, đây cũng
chính là mục đích của Thao Thiết, chúng ta có nên may mắn vì năng lực
của Thao Thiết không mạnh mẽ như trong truyền thuyết không? Chỉ có thể
ảnh hưởng nhóm khế ước thú sau khu 60, nếu không cả rừng nhân tạo chỉ sợ đã sớm hỏng bét rồi.”

“Ngu xuẩn nhất vẫn là bọn quân bộ cùng
chính phủ, cư nhiên cam chịu chấp nhận hành vi ngu xuẩn của Thao Thiết!
Có thể bọn họ nghĩ Thao Thiết sẽ không làm tới bước cuối cùng, nhóm khế
ước thú bị mất lí trí chỉ cần Thao Thiết hủy bỏ ảnh hưởng thì có thể lập tức khôi phục bình thường, thật sự sẽ khôi phục như thường sao? Đám
khốn đó có bao giờ dưỡng khế ước thú đâu!”

“…….” La Tố chỉ lẳng
lặng nghe Uy Nặc oán giận, không nói gì, lúc này cậu đã tra xét xong khu 99, lực tinh thần cảm nhận được khu này có một luồng dao động kỳ diệu,
nhưng không phát hiện lực tinh thần nào khác, nói cách khác khu 99 không hề có cự long tồn tại sao?

La Tố không biết Tạp Kì Ân có thể
thành công thức tỉnh hay không, nhưng cậu không có thói quen dựa vào
người khác, tha vì trông cậy Tạp Kì Ân giải quyết vấn đề không bằng tự
dựa vào mình, cậu thực sự không thể chịu được nhóm khế ước thú vì một
nguyên nhân nhàm chán như vậy mà phải chịu đau khổ, chúng nó không làm
gì sai cả, chỉ im lặng sống trong rừng nhân tạo, nhưng đám nhân loại bên ngoài lại vì tư dục của mình mà đánh vỡ cuộc sống bình ổn đó, nếu Kì

Lân xuất hiện chỉ biết mang tới thống khổ cho khế ước thú thì cậu tình
nguyện để Kì Lân vĩnh viễn không xuất hiện.

La Tố dùng lực tinh
thần tiếp tục tra xét khu 98, bởi vì càng về sau khế ước thú càng nguy
hiểm nên phải xử lí ngược trở lại, hơn nữa các khu sau khế ước thú cũng
ít, cảm giác cuồng bạo đánh sâu vào đầu cũng giảm bớt rất nhiều.

Lực tinh thần kết nối thành công, bởi vì số lượng khế ước thú khu 90-98
thực sự rất ít nên dưới sự trấn an của lực tinh thần, phần lớn nhóm khế
ước thú dần dần khôi phục bình tĩnh, vài con đặc biệt cuồng bạo cũng bị
nhóm đồng bạn thanh tỉnh áp chế, vì thế tổn thương cũng không lớn.

“Bọn Tạp Kì Ân cũng sắp tới rồi.” Uy Nặc không ngừng chuyển đổi màn hình
giám thị, khu trên 60 rất ổn, nhưng sau 60 vì khế ước thú bạo loạn nên
rất nhiều thiết bị giám thị bị phá hỏng.

“Di? Nhóm thú thôn phệ (khế ước thú khu 90) sao lại khôi phục thần trí rồi?” Uy Nặc có chút khó tin kinh hô.

“Có phải Tạp Kì Ân thức tỉnh rồi không?” La Tố vừa tiếp tục dùng lực tinh
thần trấn an tình tự khế ước thú, vừa kéo Uy Nặc đi sai hướng.

“Không, không có khả năng, nếu Tạp Kì Ân thức tỉnh thì chính phủ cùng quân bộ
nhất định sẽ liên lạc với tôi…… Đây rốt cuộc là sao?” Uy Nặc nhíu mày.

La Tố lúc này đã cảm thấy lực tinh thần có chút cạn kiệt, lúc này công tác chỉ mới hoàn thành một nửa, từ khu 80 trở về sau cậu vẫn chưa thu phục
được, nhưng số lượng khu này quá đông, rất khó xử lý, hơn nữa kết nối
với nhóm khế ước thú đang trong tình trạng cuồng bạo trong tình trạng
cạn kiệt lực tinh thần thế này rất nguy hiểm…… ngay lúc La Tố tiến thoái lưỡng nan, cửa phòng thí nghiệm mở ra.

“Lão sư….. Ngải Tố, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Tạp Kì Ân là người đầu tiên chạy vào phòng thí
nghiệm, giống như phía sau có thứ gì đó rất đáng sợ đuổi theo.

Nhóm sĩ quan bảo vệ Tạp Kì Ân nhanh chóng tiến tới, theo sau vào phòng thí
nghiệm chính là Tu Lôi, cậu ta mặc một thân áo da màu đen, cổ áo cao
dựng thẳng, con ngươi đỏ ngầu nhìn qua hệt như chảy ra huyết, yêu dị mà
nguy hiểm. Bất quá làm La Tố kinh ngạc chính là nam nhân đi bên cạnh Tu
Lôi, một thân quân trang anh tuấn, tóc đen mắt xám, bộ dáng thâm thúy,
thoạt nhìn trầm mặc ít lời.

Tư Lôi Tạp? La Tố suy nghĩ một chút liền hiểu được lí do đối phương ở đây, vì thế cậu lễ phép gật đầu chào hỏi Tư Lôi Tạp.

Tư Lôi Tạp cũng thấy La Tố, tuy anh rất muốn đi tới bên người cậu nhưng
anh đang có nhiệm vụ giám thị Tu Lôi, vì thế chỉ đành trầm mặc gật đầu
với La Tố.

“Thầy chính là lão sư của hệ dưỡng khế ước thú đi?” Tu Lôi đi tới chỗ Uy Nặc, bởi vì La Tố đang đứng bên cạnh Uy Nặc nên Tư
Lôi Tạp rốt cuộc có thể tiếp cận La Tố, bất quá vì không biết nói gì nên anh vẫn bảo trì trầm mặc, nhưng vẫn dùng đôi ngươi xám tro chăm chú

nhìn La Tố, giống như muốn xác nhận đối phương có tổn thương gì hay
không.

La Tố cũng nhận được ánh mắt của Tư Lôi Tạp, cậu nhớ tới
tin nhắn anh gửi lúc nãy, đoán được đối phương đang lo lắng mình có bị
thương hay không, vì thế nhỏ giọng nói: “Tôi không sao.”

Tư Lôi
Tạp nghe vậy lại trầm mặc gật gật đầu, tuy phương thức biểu đạt có chút
cứng ngắc, bất quá La Tố hiểu đối phương cũng không phải cố ý, chỉ vì
bản tính ít nói mà thôi.

Hai người không trao đổi tiếp bởi vì còn phải giải quyết chuyện Kì Lân, Tu Lôi chào hỏi Uy Nặc xong, cười khẽ:
“Tạp Kì Ân là học trò của thầy?”

“Thì thế nào?” Uy Nặc lúc chưa gặp Thao Thiết đã ghét, nhìn thấy lại càng ghét hơn.

“Học trò chính là Kì Lân, thầy rất cao hứng không phải sao? Nơi này hẳn có
camera giám sát đi? Để chúng ta xem nào? Có lẽ nên nói là để Kì Lân xem
a.” Tu Lôi nói xong, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Tạp Kì Ân, Tạp Kì Ân rùng mình, trốn ra phía sau một quân nhân, Tu Lôi thấy thế, nụ cười
trên mặt vẫn không thay đổi bất quá ánh mắt đỏ rực như máu dần chuyển
lạnh.

Uy Nặc hừ lạnh một tiếng, bất quá ngại đám quân nhân bên
cạnh cùng chỉ thị của chính phủ nên anh vẫn mở màn hình ánh sáng, vòng
tròn quay xung quanh nhất thời hiện ra hình ảnh, Uy Nặc đi tới một đầu
ánh sáng nói: “Bắt đầu từ chỗ này, mỗi màn hình đại biểu cho một khu
vực, bắt đầu từ khu 61 tới 80, hiện tại tình huống 20 khu vực này đã
hiển thị trên màn hình, tôi nói trước tôi sẽ không giúp các người thu
thập cục diện rối rắm đâu.”

“Những khu vực khác đâu?” Tu Lôi nheo mắt nguy hiểm: “Chẳng lẽ lão sư thiên vị cho học trò à? Năng lực của
tôi có thể khống chế tất cả khế ước thú trong rừng nhân tạo, lão sư
không thể che dấu các khu vực thảm nhất a, đúng không?”

“Thực
đáng tiếc.” Uy Nặc trào phúng phản lại: “Năng lực của cậu chưa tới mức
đó, cậu thật là Thao Thiết à? Trở về luyện thêm vài năm nữa đi, năng lực của cậu chĩ ảnh hưởng nhóm khế ước thú trên khu 60 mà thôi, vừa nãy khế ước thú khu 81-98 cũng khôi phục bình thường, tôi còn tưởng Tạp Kì Ân
đã thức tỉnh, bất quá hiện giờ thấy thì vẫn chưa a.”

“Không có
khả năng!” Biểu tình của Tu Lôi có chút điên cuồng, đôi ngươi đỏ như máu của cậu ta lộ ra tình tự nguy hiểm: “Năng lực của ta có thể làm tất cả
khế ước thú trong rừng nhân tạo điên cuồng đến chết, trừ phi…….”

Tu Lôi nói tới đây thì im bặt như đang suy nghĩ điều gì đó, tiếp đó cậu ta bật ra tiếng cười khẽ, sau đó thành tiếng cười to càn rỡ: “Ha ha ha ha! Các ngươi dám gạt ta! Định tìm một tên giả đưa tới thì ta không phát
hiện ra sao? Kì Lân đã sớm thức tỉnh rồi! Chỉ có Kì Lân thức tỉnh mới
thao tác đám khế ước này không bị ta ảnh hưởng!”

Lời nói của Tu
Lôi làm tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm giật mình, Tạp Kì Ân
không tin run lên: “Không…….. không có khả năng, phù hợp tất cả điều
kiện tiên đoán….. chỉ có một mình tôi.”

“Nói láo! Có biết chọc
giận ta phải trả cái giá gì không?” Tu Lôi mở miệng, nụ cười tràn ngập
huyết tinh, Tạp Kì Ân run rẩy lui ra sau vài bước, quân nhân bên cạnh
Tạp Kì Ân lập tức chắn trước mặt cậu ta, bất quá điện quang xẹt qua, đám quân nhân gục xuống, Tu Lôi đã đứng trước mặt Tạp Kì Ân, cậu ta vươn
tay bóp cổ Tạp Kì Ân.


“Mau buông tay!” Nhóm quân nhân bao vây Tu
Lôi, Tư Lôi Tạp cũng tới gần, bảo vệ không phải công tác anh am hiểu vì
thế tình huống này mới phát sinh.

“Ha hả, rõ ràng chỉ là một tên
giả mạo sao phải khẩn trương như vậy?” Tu Lôi ấn Tạp Kì Ân xuống mặt
đất, khóe mắt Tạp Kì Ân chảy nước mắt vì hoảng sợ, cậu ta run run nói:
“Không. . . . . . Không cần. . . . . . Giết tôi. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu mạng.”

Tu Lôi nghe âm thanh Tạp Kì Ân cầu xin xa thứ hệt như nghe thấy một chuyện gì đó rất buồn cười, cậu ta cất tiếng cười to,
ngừng cười, Tu Lôi vươn tay vuốt nhẹ bên gò má Tạp Kì Ân, ánh mắt như
đang nhìn một vật chết: “Đúng vậy, sao người có thể là Kì Lân cơ chứ, Kì Lân sẽ không khóc trước mặt bất kì ai, cũng không cần xin tha thứ, Kì
Lân ích kĩ, lãnh khốc như vậy, người như mày…. đến tột cùng có điểm nào
giống cậu ta?”

“Tôi…….. tôi…….” Tạp Kì Ân rất muốn nói không phải như vậy, nhưng mạng nhỏ đang nằm trên tay người khác vì thế trừ bỏ
khóc, cậu căn bản không biết làm gì.

La Tố không có cảm giác gì
quá lớn, bất quá dù sao cũng là đồng học nên cậu vẫn hi vọng Tạp Kì Ân
có thể vô sự, vì thế cậu lợi dụng huyễn nhãn thú tạo ra ảo giác vị trí
thay đổi một chút. Về phần thời gian còn lại, cậu tiếp tục sử dụng chút
lực tinh thần mới khôi phục tiếp tục bình ổn nhóm khế ước thú đang bạo
động ở khu 80, đương nhiên cậu vẫn chú ý tình huống phát sinh trong
phòng thí nghiệm.

“Thao Thiết Tu Lôi, xin cậu hãy bình tĩnh,
chúng tôi không biết cậu nói giả mạo là ý gì, bất quá theo sự điều tra
của chúng tôi, Tạp Kì Ân chính là người có khả năng là Kì Lân nhất.”
Quan viên chính phủ khẩn trương khuyên can.

“Ta nói…. nhóm các
ngươi chẳng lẽ không hiểu tiếng người?” Tu Lôi ngẩng đầu: “Các ngươi rốt cuộc đã giấu Kì Lân đi đâu? Ta biết Kì Lân đã sớm thức tỉnh, nếu không
thì sao nhóm khế ước thú lại khôi phục bình tĩnh? Nói cho ta biết, Kì
Lân ở đâu?”

“Này……. Chúng tôi thực sự không biết chuyện này, tôi
nghĩ chúng ta nên ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.” Quan viên chính phủ
có chút nóng nảy, lúc này Uy Nặc nhìn hình ảnh trên màn hình ánh sáng
nói: “Khế ước thú khu 80 cũng bình tĩnh lại, rất có thể cậu ta nói
thật.”

“Nga? Thật không ngờ lão sư lại là người thông minh…….” Tu Lôi cảm thụ máu trong cơ thể mình sôi trào, dường như có thể nghe thấy
tiếng trái tim mình đang nảy lên, cảm giác này…….

“Máu trong cơ
thể ta nói, cậu ta….. đang ở đây, là thầy hay là cậu ta?” Tu Lôi dùng
đôi mắt đỏ ngầu đảo từ Uy Nặc qua La Tố, ở đây ngoại trừ Tạp Kì Ân chỉ
có Uy Nặc cùng La Tố là á thú.

Tư Lôi Tạp hiển nhiên phát hiện Tu Lôi nhìn về phía La Tố, vì thế anh theo bản năng chắn trước mặt cậu,
bất quá giây tiếp theo Tư Lôi Tạp liền ý thức mình đã quyết định sai
lầm.

Tu Lôi nhìn thấy động tác của Tư Lôi Tạp, cười khẽ, cậu ta
buông Tạp Kì Ân đã sắp hít thở không thông, đứng lên nói: “Xem ra…… ta
đã tìm được đáp án.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.