Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 36


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thú Hồn – Chương 36

Từ lúc gặp mặt Ôn Tư Đặc, nhóm ba người Hải Nhân Tư ngày nào cũng nhét ảnh chụp chung vào túi áo, theo lời Hải Nhân Tư, nếu đặt tấm hình ở vị trí
gần trái tim nhất, nó sẽ mang đến may mắn trong trận đấu, bất quá La Tố
cảm thấy người này chỉ muốn thỉnh thoảng lấy ra xem cho đã mắt mà thôi.

Bọn Hải Nhân Tư cũng không nói chuyện gặp Ôn Tư Đặc cho người khác biết,
thứ nhất bọn họ sợ mang rắc rối tới cho Khuê Đế, thứ hai Hải Nhân Tư
nghĩ vinh quang này chỉ có bọn họ được là đủ rồi, không cần thêm mấy tên nhóc may mắn nữa.

Phân Địch cùng Milan răm rắp nghe theo, từ khi gặp được Ôn Tư Đặc, hai người ngày cứ xem Hải Nhân Tư là Thiên Lôi sai
đâu đánh đó, tuy trước kia cậu ta cũng đóng vai đại ca rồi, bất quá gần
đây địa vị lại lên như diều gặp gió, bất quá trong phòng này, người có
địa vị cao nhất vẫn là La Tố, ai bảo cậu là dưỡng viên của bốn tiểu thú
cơ chứ? Hải Nhân Tư cùng bọn Phân Địch nào dám đắc tội vị tổ tông này.

Đội Hải Nhân Tư và Phân Địch sẽ thi vào buổi chiều trong tuần này, La Tố đã hết việc ở bệnh xá nên có thể đi xem trận đấu với Milan.

“Cậu
nói……… Tiểu Ngốc nhà mình có năng lực may mắn sao?” Trước lúc thi đấu,
Phân Địch biết được năng lực của khế ước thú nhà mình, không khỏi kinh
hô.

“Đúng vậy, vì thế lúc thi đấu, nếu gặp đối thủ quá mạnh, cứ
dựa vào Tiểu Ngốc.” La Tố không quên nói chuyện này cho bọn Phân Địch,
thân là bạn bè, La Tố đương nhiên hi vọng Hải Nhân Tư và Phân Địch thắng trận.

“Này….. này cũng khó tin quá đi.” Phân Địch cúi đầu nhìn
Ngốc Ngốc thú đang dại ra trong lòng mình, cậu còn tưởng năng lực của bé là ngẩn người chứ, nghĩ kỹ lại thì từ khi có Tiểu Ngốc, vận may của cậu quả thực tốt hơn hẳn.

“Bạn thân, thực giỏi a! Trận đấu chiều nay phải dựa vào cậu rồi!” Hải Nhân Tư tuy không rõ tình huống lắm, nhưng
cậu biết Phân Địch rất lo lắng về trận đấu hôm nay, nếu La Tố nói năng
lực của Tiểu Ngốc là vận may, cậu đương nhiên phải nhân cơ hội này cổ vũ Phân Địch.

“Năng lực cụ thể mình vẫn đang nghiên cứu, nếu có
phát hiện mới sẽ báo cho các cậu.” La Tố nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:
“Thời gian không còn sớm, hai cậu đi trước đi.”

“Biết rồi, bạn
thân, ơn này không lời nào cảm tạ hết! Lần này nếu thắng trận, nhất định phải bảo Milan mời chúng ta một bữa no!” Hải Nhân Tư hào phóng nói.

“Sao lại là mình? !” Milan bi phẫn, quả thực cậu chính là chứng minh chân thật nhất cho câu nói nằm cũng trúng đạn.

Chỉ tiếc Milan kêu rên thế nào cũng không có ai thèm để ý, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đã chạy đi trước, bọn họ là tuyển thủ phải tới sân đấu sớm
hơn người xem, lão sư chỉ đạo sẽ bố trí một ít chiến thuật và kế sách.

La Tố cùng Milan canh trước giờ thi khoảng 30p mới bắt đầu đi, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đấu ở sân 7, bởi vì không phải đội đứng đầu nên người
xem ở sân này cũng không nhiều.

“Thực trùng hợp, cư nhiên lại gặp các cậu.” Giọng nói ôn hòa vang lên bên tai La Tố và Milan, làm người
ta có cảm giác như đang đắm mình trong cơn gió xuân tươi mát, Ôn Tư Đặc
đứng sau lưng hai người, đội nón lưỡi trai che khuất hơn phân nửa khuôn
mặt, bất quá vì đứng rất gần nên hai người vẫn nhận ra.


“Ôn
Tư…….” Milan nhịn không được muốn hét lên, bất quá La Tố nhanh tay lẹ
mắt bịt miệng cậu lại, thời điểm này nếu để mọi người biết Ôn Tư Đặc
đang ở sát bên cạnh nhất định sẽ rối loạn.

“Phản ứng không tồi, cám ơn.” Ôn Tư Đặc kéo thấp vành nón, mỉm cười với La Tố.

La Tố không có nhiều biểu tình lắm, chỉ chậm rãi gật đầu theo lễ với anh, sau đó chậm rãi thả bàn tay đang bịt miệng Milan.

Milan lúc này cũng nhận ra mình mới luống cuống, vì trước mắt là thần tượng
nên Milan có chút luống cuống: “Thực xin lỗi, mình mình…. quá kích
động.”

“Không sao, chuyện bình thường mà.” Ngữ khí dịu dàng, Ôn
Tư Đặc đút tay vào túi tiền, dùng ánh mắt chỉ một vị trí khá ít người:
“Chỗ đó thế nào?”

“Đương đương đương…. nhiên có thể……” Milan vẫn còn lắp bắp, La Tố khẽ nhíu mi: “Sao anh lại ở đây?”

“Sao? Xem em họ thi đấu cũng cần lí do sao?” Ôn Tư Đặc cười như chuyện đương nhiên.

“Không phải làm giáo khảo sao?”

“Trận chung kết mới thi, vòng bán kết không cần giám khảo, chỉ cần trọng tài.” Ôn Tư Đặc trả lời một mạch suông sẻ.

La Tố biết hỏi không được gì, vì thế cùng Milan và Ôn Tư Đặc đi tới chỗ ít người bên kia. Vòng bán kết cũng tiến hành đồng loạt nên phần lớn mọi
người đều tới xem trận đấu của các đội hạt giống, vì thế lúc đội mạnh
nhất học viện Kim Bài diễn ra, không ít tuyển thủ chạy tới quan sát phạm vi công kích của tiếng ca mỹ nhân ngư.

“Cám ơn các vị đồng học
đã tới xem trận đấu ở sân 7, trận đấu đầu tiên của buổi chiều, cả hai
đội đều tới từ học viện Thú Hoàng, bây giờ tôi xin giới thiệu thành viên của hai đội.” Theo lời giới thiệu của người chủ trì, bầu không khí
trong sân cũng náo nhiệt hơn, lực chú ý của La Tố và Ôn Tư Đặc cũng dồn
vào sân đấu, không nói nữa.

“Đội đỏ là đội Đại Pháo Kim Cương,
thành viên đều là khế thú, tên của bọn họ lần lượt là Hải Nhân Tư, Khuê
Đế cùng cậu nhóc may mắn Phân Địch, đúng vậy! Các bạn không nghe nhầm!
Tôi tin có không ít người đã nghe tới danh tiếng của cậu nhóc may mắn
Phân Địch, rõ ràng thực lực không mạnh, nhưng trong giải cá nhân đã
giành thắng lợi trong rất nhiều trận đầu, vì thế hãy hi vọng đội Đại
Pháo Kim Cương sẽ cho chúng ta xem những biểu hiện kinh người trong cuộc thi này!”

Lời người chủ trì vừa chấm dứt, La Tố cùng Ôn Tư Đặc
đều lâm vào trầm mặc, về phần Milan thì cậu ta vẫn còn đang chìm trong
sự thật, Ôn Tư Đặc đang cùng bọn họ xem thi đấu.

“Tôi không
biết….. đội bọn Khuê Đế lấy tên là Đại Pháo Kim Cương.” Sau vài giây
trầm mặc ngắn ngủi, Ôn Tư Đặc rốt cuộc cũng phát biểu ý kiến của mình.


“……..” La Tố cũng lâm vào trầm mặc, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên
này, cậu không muốn phát biểu ý kiến nhưng đáng tiếc Ôn Tư Đặc không
chịu buông tha: “Sao cậu không ngăn cản bọn nó?”

“Bởi vì bọn họ đâu có hỏi ý tôi.” La Tố đáp.

“Hóa ra là vậy.” Ôn Tư Đặc một lần nữa tập trung vào sân đấu, không nói thêm gì nữa.

Đối thủ của bọn Hải Nhân Tư cũng là học trò của học viện khế thú, phân biệt là Hắc Cầu thú, La Mật Khâu và Liệt Hùng, lúc bắt đầu trận đấu mọi
người vẫn chưa bắt đầu hợp thể, bởi vì thời gian hợp thể có hạn chế, nên lúc đầu bọn họ thường vật lộn thử sức nhau trước. Lúc này Phân Địch vẫn ôn Ngốc Ngốc thú tránh trong góc, kỳ lạ là đối thủ căn bản không nghĩ
tới cậu nên cậu tránh được một kiếp.

Đối phương thử không bao lâu thì bắt đầu hợp thể, thân thể sau khi hợp thể sẽ biến thành bộ dạng khế ước thú, sức mạnh gia tăng mấy lần, đồng thời còn có một ít năng lực
đặc biệt của khế ước thú, Hải Nhân Tư và Khuê Đế vẫn chưa hợp thể, tuy
tình thế khá bất lợi cho bọn họ, nhưng bọn họ thà chết không hợp thể,
mặc dù lão sư chỉ đạo đứng dưới sân đã bắt đầu rít gào nhưng bọn họ vẫn
còn chút do dự.

“Hợp thể cho tôi! Dùng đại pháo! Có nghe không?
Dùng đại pháo cho tôi!” Lão sư chỉ đạo hận không thể tự mình ra tay,
biết sao được, ông cũng không phải tuyển thủ, chỉ có thể đứng ngoài vòng mà nhe răng trợn mắt.

Milan lúc này cũng nhận ra tình thế đang
rất trẩn trương, là bạn bè, cậu cũng nghĩa khí hét lớn: “Hải Nhân Tư!
Khuê Đế! Phân Địch! Cố lên! Đội đỏ cố lên!”

Milan hét lớn làm
không ít ánh mắt tập trung về phía này, ngay cả Hải Nhân Tư và Khuê Đế
trên sân cũng nhìn lên, may mà Ôn Tư Đặc cải trang không tồi vì thế
không ai nhận ra, tất cả mọi người chỉ tò mò nhìn thoáng qua rồi thôi,
chỉ có hai người trên sân lại lâm vào trầm mặc.

“Hải Nhân Tư, làm sao bây giờ, A Tố ở đó, yêm….. yêm không muốn hợp thể.” Bình thường đã
ngại bây giờ còn kinh hơn, Khuê Đế tuy muốn thắng, nhưng cậu lại càng
không muốn mất mặt với người trong lòng.

“Sợ cái gì, bạn thân của mình chuyên nghiên cứu khế ước thú, hình thái của cậu nói không chừng
cậu ta đã sớm xem qua hơn 800 lần, hợp thể đi, không thì chúng ta thua
chắc rồi.” Hải Nhân Tư bất chấp hô lớn.

“Chính là anh họ yêm cũng ở đó……” Khuê Đế bày ra bộ dáng khóc không ra nước mắt, người ta nhận
không ra anh họ lúc hóa trang, nhưng cậu ngày nào cũng ở bên cạnh anh,
còn không nhận ra sao?

“Cái gì? !” Vì thế lúc này ngay cả Hải
Nhân Tư cũng do dự, hai người vất vả tráng né đòn công kích của đối thủ, tình huống vô cùng nguy hiểm, đột nhiên Hải Nhân Tư nhớ ra lời La Tố
nói ban sáng.


“Bạn thân, chạy lại dựa vào Ngốc Ngốc thú của Phân Địch, mau!” Hải Nhân Tư vừa nói vừa xông về phía Phân Địch.

Phân Địch thấy Hải Nhân Tư mang bộ mặt hung thần ác sát lao tới, dây thần
kinh đang sợ hãi nhất thời đứt đoạn, Phân Địch hoảng sợ ôm Ngốc Ngốc
thú, theo phản xạ có điều kiện bắt đầu chạy trốn.

“Chết tiệt!
Phân Địch! Mau dừng lại cho lão tử, cậu chạy cái gì hả!” Hải Nhân Tư
thấy Phân Địch chạy, nhất thời luống cuống, nếu không thể dựa vào Ngốc
Ngốc thú, cậu cùng Khuê Đế sẽ không chống đỡ nổi!

“Khuê Đế, bọc
bên hông, mau!” Hải Nhân Tư trong đầu bây giờ chỉ có suy nghĩ phải có
+100 may mắn mới thắng được, vì thế liều mạng rống lên.

“Yêm…… yêm đuổi theo ngay!” Trong trận đấu Khuê Đế luôn phục tục mệnh mệnh tuyệt đối.

Vì thế trên sân đấu xảy ra một màn làm người ta trợn mắt há hốc, vốn là
hai đội mỗi bên 3 người, nhưng vì nội bộ xảy ra tranh chấp nên hai tuyển thủ cường tráng bắt đầu truy đuổi tuyển thủ gầy yếu, tuyển thủ gầy yếu
còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi làm người ta đau lòng không thôi, mà sau lưng
cậu là hai tuyển thủ cường tráng mang bộ mặt hung thần ác sát, đặc biệt
là tuyển thủ tóc đỏ, biểu tình hệt như nếu túm được đối phưng sẽ lập tức xé nhỏ cậu ta ra.

Trò khôi hài này làm đội đối thủ đang công
kích đều ngân ngẩn, không riêng gì họ, ngay cả người chủ trì và khán giả cũng cảm thấy thật vớ vẩn.

“Cậu dạy bọn họ à?” Ôn Tư Đặc có chút buồn cười hỏi La Tố, anh vốn chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, nhưng không ngờ
đối phương lại im lặng.

“Thật là cậu chỉ?” Ôn Tư Đặc có chút kinh ngạc.

“Tôi đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của họ.” La Tố bắt đầu kiểm điểm, có lẽ cậu không nên nói chuyện Tiểu Ngốc có thể gia tăng may mắn cho
bọn Hải Nhân Tư.

Ngay lúc Ôn Tư Đặc và La Tố nói chuyện phiếm,
trên sân đấu đã xảy ra một loạt biến hóa kinh người, đối thủ của nhóm
Hải Nhân Tư không có khả năng cứ ngẩn người một chỗ, vì thế chỉ run sợ
một lát liền bật người bắt đầu vây đánh nhóm Hải Nhân Tư. Chính là Hải
Nhân Tư cùng Khuê Đế quyết tâm phải bắt cho được Phân Địch, phải nói là
muốn dựa Ngốc Ngốc thú, mà Phân Địch cũng quyết tâm bỏ trốn, vì thế tốc
độ cả ba đều rất nhanh. Cho nên đối thủ của bọn họ phải dồn hết sức lực
mới mong đuổi kịp, nhưng quyết định này lại là một sai lầm, một đội viên trong nhóm vì truy đuổi sít sao, kết quả xui xẻo vấp té ụp mặt xuống
đất.

Hai đội viên khác thấy vậy, không chạy lại đỡ mà tiếp tục
truy bọn Hải Nhân Tư, mãi tới khi thấy đội viên bị ngã sao mãi không
ngồi dậy, bọn họ mới nhận ra có điểm không đúng, một người dừng lại nâng đội viên kia lên, lúc gương mặt đội viên bị ngã được lật lên, mọi
người, tính cả người chủ trì đều lâm vào trầm mặc.

Rốt cuộc đã
ngã thế nào a? Làm thế nào mà cả gương mặt bị lõm vào như vậy? Sàn thi
đấu quả thực cứng đến vậy sao? Người chủ trì thực sự muốn phun tào,
nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, thời điểm người ta bị ngã mà phun
tào có chút không phúc hậu.

Bất đồng với mọi người đang trầm mặc, Hải Nhân Tư quả thực sướng như điên, cậu gào to: “Khuê Đế, tiếp tục bọc sườn Ngốc Ngốc thú, bạn thân nói rất đúng, may mắn +100 rất tuyệt! Xông lên!”

“Yêm đã biết!” Khuê Đế lớn giọng trả lời, nhưng còn chưa kịp chạy đã phát hiện Hải Nhân Tư cũng ngã ụp xuống.


“Hải Nhân Tư! ! !” Khuê Đế quên mất lời Hải Nhân Tư vừa dặn, quay lại muốn
đỡ cậu dậy, kết quả dưới chân trợt một cái, thân hình như tòa núi nhỏ
cũng ngã lăn quay trên mặt đất.

Hai tuyển thủ đội kia thấy vậy,
nghĩ đây là cơ hội tốt, vì thế vội vàng phóng về hướng Phân Địch, chỉ
cần xử lý Phân Địch là thắng rồi, thế nhưng một màn làm người ta mở rộng tầm mắt lại xảy ra, có thể vì quá vội nên cả hai người tông thẳng vào
nhau, sau đó cùng ngã lăn quay, đến bây giờ, trên sàn thi chỉ còn mình
Phân Địch đang đứng.

Phân Địch hoàn toàn không hiểu đã xảy ra
chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt, mà Ngốc Ngốc thú trong lòng cậu vẫn còn nhìn
lên không trung, đôi mắt dại ra kêu lên ‘a ngốc~ a ngốc’, giống như đang thông báo trận đấu này kết thúc.

Im lặng, im lặng tuyệt đối, một màn thi đấu như hài kịch làm tất cả mọi người chấn kinh, cú ngã liên
hoàn kia là sao? Thật sự không phải đã an bài sẵn từ trước chứ? Thực là
con mẹ nó khôi hài.

Người chủ trì lấy lại tinh thần đầu tiên, bởi vì vẫn đang trong thời gian thi đấu, người chủ trì không dám đụng vào
đám người té xỉu, trực tiếp bấm đồng hồ, mười giây sau, trên sân vẫn
không có ai đứng lên.

“Chiến thắng thuộc về đội Đại Pháo Kim
Cương! Cậu nhóc may mắn Phân Địch lại sáng tạo thêm một kỳ tích!” Người
chủ trì vừa tuyên bố kết quả, bên dưới khán đài lập tức vang lên một
tràng hoan hô vang dội, trận đấu này so với trận thi của đội mầm móng
còn kích thích hơn, thực sự rất thú vị!

Bên kia, Milan há to
miệng tới bây giờ vẫn chưa khép lại, tuy đã sớm nghe La Tố nói Tiểu Ngốc có năng lực may mắn, nhưng cậu thực không ngờ năng lực này lại hung tợn tới vậy, địch ta đều không tha? Hải Nhân Tư cùng Khuê Đế té đau cỡ nào
a? Mình nghe thấy âm thanh thôi cũng đủ thấy ê người.

“Cậu đang nghĩ gì?” Ôn Tư Đặc thấy La Tố vẫn bảo trì biểu tình trầm mặc, có chút hứng thú.

“Tôi đang tính toán.”

“Sao cơ?”

“Tính toán xem phạm vi may mắn của Ngốc Ngốc thú lớn cỡ nào.” La Tố nghiêm túc nói.

“Phốc——” Ôn Tư Đặc nhịn không được bật cười, đối phương quả là người thú vị…..?

***

La Tố cùng Ôn Tư Đặc, còn có Milan sau khi trận đấu kết thúc lập tức tới
bệnh xá, Hải Nhân Tư và Khuê Đế bị thương cũng không nặng, trừ bỏ trên
đầu bị thủng thành cái bánh bao bự thì hoàn toàn khỏe mạnh. Còn kết quả
bên đối thủ bọn họ không xem, bởi vì người nào cũng dập mũi bụp mắt,
chắc chắn phải nằm trên giường không 10 ngày cũng nửa tháng.

Đồng dạng là ngã, nhưng chênh lệch quá lớn làm người ta không khỏi hiếu kì,
sàn thi đấu rốt cuộc làm từ loại gỗ gì mà làm người ta bị thương tới mức biến dị như vậy?

Nhưng theo các nguồn thông tin thì chuyện đó
không liên quan tới sàn nhà, mà là vận khí. Trải qua trận này, phàm là
đội tuyển gặp phải đội Hải Nhân Tư đều vô cùng khẩn trương, sợ lại bị
ngã liên hoàn, chỉ đạo sư đối với chuyện này chỉ có thể đưa ra đều nghị, nếu gặp phải cậu nhóc may mắn Phân Địch, ngàn vạn lần đừng chạy, nếu
không không ai dám đảm bảo có bị ngã tới biến dị hay không.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.