Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình – Chương 20: Tù Long Trảo
Trần Du sau khi chờ Lương Cẩm trở lại Xích Vân đàm, chính mình cũng độc thân ngự kiếm trở về Vân Cốc phong Ngọc Nhụy tiểu trúc, Vân Cốc phong tọa lạc ở ranh giới nội tông, bên cạnh Thanh Vân Phong, thuộc về nhánh dãy núi Thanh Vân Phong, mà toàn bộ Vân Cốc phong đều thuộc về Trần Du.
Nàng thân phận là Lăng Vân Tông trưởng lão như vậy, ở trong tông đều sẽ độc nhất một ngọn núi, dùng để cung cấp tu luyện.
Trần Du tiến vào phạm vi Vân Cốc phong, lập tức cảm ứng được một cỗ khí tức mạnh mẽ, ánh mắt nàng ngưng lại, thần thức đảo qua Vân Cốc phong, rất mau đem mục tiêu khóa chặt tại Ngọc Nhụy tiểu trúc của chính mình.
Khí tức người này không hề che lấp, nàng rất nhanh liền nhận ra thân phận của người nọ, nỗi lòng phức tạp chợt lóe lên, đạp xuống phi kiếm, thả người từ trêи trời cao nhảy xuống, sau khi hạ xuống liền hướng một bóng người áo bào tro trong viện cung kính mà thi lễ một cái:
“Sư tôn.”
Nam tử được Trần Du gọi là sư tôn xoay người lại, khuôn mặt hắn tứ phương, dung mạo cũng tuấn mỹ không kém, lông mày lại như kiếm, nhìn như chất phác thuần hòa, lại bao hàm khí thế lỗi lạc, một đôi mắt sáng như sao thâm thúy tựa như biển, dáng dấp nhìn có vẻ chỉ bất quá chừng bốn mươi tuổi, chính là Lăng Vân Tông tông chủ, Lăng Thương Khung.
“Du nhi ngày gần đây tu luyện có thể có nhiều lĩnh ngộ?”
Lăng Thương Khung thấy Trần Du, trêи mặt lộ ra vẻ tươi cười, ngữ khí hòa ái, giống như cùng Trần Du tán gẫu việc nhà.
Hắn đối với thiên phú tu luyện của Trần Du tất nhiên là hết sức hài lòng, nhìn chung toàn bộ Lăng Vân Tông, sợ cũng tìm không ra mấy cái đệ tử có tư chất thượng giai, tâm tính lại tinh khiết cùng công chính như Trần Du.
Trần Du không có ngẩng đầu trả lời Lăng Thương Khung, mà là bỗng nhiên quỳ xuống đất cúi đầu, nói:
“Đệ tử làm trái tông quy, do dó hướng về sư tôn thỉnh tội, kính xin sư tôn trách phạt.”
Lăng Thương Khung ánh mắt vẫn cứ ôn hòa, hắn chắp hai tay sau lưng, không nhanh không chậm lắc đầu cười nói:
“Du nhi có tội gì?”
Trần Du trầm mặc chốc lát, nàng biết hành động của mình đều không gạt được tai mắt người này, hắn không muốn truy cứu, nhưng nàng lại không được an lòng.
“Đệ tử đem tông môn Tuyết Mai Thất Kiếm cho một đệ tử ngoại tông.”
Mặc dù nàng không nói là ai, hắn cũng nhất định biết.
“Lương Cẩm?”
Quả nhiên, Lăng Thương Khung một lời nói ra tên Lương Cẩm.
“Vâng, đệ tử cam nguyện chịu phạt.”
Trần Du trước sau cúi thấp đầu, vì nguyên do đó mà không có nhìn thấy lúc Lăng Thương Khung nói ra hai chữ “Lương Cẩm”, trêи mặt chợt lóe lên phức tạp, giữa lông mày của hắn toát ra đau xót khó có thể che giấu, thoáng qua rồi biến mất, chờ lúc hắn nói chuyện, đã khôi phục dáng vẻ ban đầu.
“Nàng thiên phú lỗi lạc, đi vào tông bất quá chỉ là việc sớm muộn, mà ngươi đã thu nàng làm đệ tử, chính là Tuyết Mai Kiếm Kinh, cũng nên đưa.”
Hắn quả nhiên rõ rõ ràng ràng!
Liền ngay cả sự tình nàng hôm nay ngẫu hứng thu đồ đệ, hắn cũng đã biết!
“Đệ tử làm trái tông quy, kính xin sư tôn trách phạt!”
Trần Du thoáng nâng lên âm thanh, nàng mặc dù cúi đầu, nhưng ngữ khí lại vang vang, Lăng Thương Khung bất đắc dĩ nhìn nàng, cuối cùng cười khổ nói:
“Đã như vậy, ngươi diện bích một tháng.”
“Đệ tử lĩnh mệnh, nếu như không có việc khác, đệ tử liền muốn diện bích hối lỗi rồi, sư tôn thỉnh.”
Nói xong, Trần Du sau khi hướng Lăng Thương Khung hành lễ, xoay người hướng gian phòng của mình đi đến.
Lăng Thương Khung sắc mặt không có bất ngờ, trong ánh mắt lộ ra một chút phức tạp, không có lập tức rời đi, mà là thở dài nói:
“Ngươi nhưng là còn đang trách ta?”
Vì việc mười mấy năm trước, sư đồ* hai người đến nay ít có hoà thuận.
(*sư đồ: thầy trò)
Hắn không có nghe thấy câu trả lời, Trần Du tay đóng cửa hơi dừng lại một chút, sau đó chính là tiếng cửa phòng đóng lại.
Lương Cẩm sau khi cầm được Tuyết Mai Thất Kiếm liền bắt đầu một vòng bế quan mới, nàng kiếp trước tu luyện Tuyết Mai Kiếm Kinh, Tuyết Mai Kiếm Kinh là một trong tam đại căn bản kiếm pháp của Lăng Vân Tông, tự có ưu thế của nó, chỉ có tu vi đã đến Luyện Thể cảnh giới, thân thể mới có thể chịu đựng hao tổn chân khí mạnh mẽ của Tuyết Mai Kiếm Kinh, nàng kiếp này tu vi còn thấp, không có cách nào trực tiếp tu luyện Tuyết Mai Kiếm Kinh, vì vậy chỉ có thể từ Tuyết Mai Thất Kiếm luyện lên.
Ngày nào đó, ở bên trong thung lũng sát ranh giới Xích Vân đàm, một ánh kiếm chợt hiện, trực tiếp lướt qua đem tất cả hết thảy chặt đứt, sắc bén kéo dài mấy trăm bước xa, ánh kiếm đi qua, cây liền không còn.
Lương Cẩm thu kiếm mà đứng, nhẹ nhàng rơi ở trêи một mặt cắt bóng loáng của cọc gỗ, nàng liếc mắt nhìn thiệt hại mà chính mình tạo thành, thoả mãn gật gật đầu.
Mắt thấy mặt trời dần tối, nàng đem nhuyễn kiếm quấn eo thu lại cẩn thận, đạp lên khinh công thật nhanh hướng chỗ sơn động của chính mình đi tới.
Đợi đến gần sơn động rồi, bước chân của nàng đột nhiên dừng lại, tinh mang trong mắt lóe lên, sau đó bước chân tăng nhanh, hầu như trong nháy mắt liền tới trước sơn động.
Trước sơn động đứng một người, thân mặc áo bào đen, là một đệ tử ngoại tông mà Lương Cẩm không quen biết, trong tay hắn cầm một cái bào tử màu đen thêu hoa văn lá sen.
Thấy Lương Cẩm đến, trêи mặt hắn lộ ra nụ cười quái gở, tựa hồ đối với danh tiếng gần đây ở bên trong đệ tử ngoại tông vang dội cực cao của Lương Cẩm không chút nào e ngại, hắn giơ giơ lên áo bào đen trong tay, cười nói:
“Lương Cẩm sư muội, ngươi có thể nhận biết vật này?”
Lương Cẩm ánh mắt phát lạnh, Mục Đồng y phục, cùng nàng thường xuyên cùng một chỗ thì Lương Cẩm làm sao sẽ không biết được?
“Mục sư tỷ ở nơi nào?”
Nàng đi thẳng vào vấn đề, không cùng người này hư dữ ủy xà*, hắn nếu cầm Mục Đồng áo bào đi tới nơi này, tất nhiên là có mục đích, đơn giản dùng cái này làm áp chế, muốn cùng Lương Cẩm nói điều kiện thôi.
Người kia nghe vậy, nụ cười quái gở trêи mặt nhất thời phóng to:
(* hư dữ ủy xà: chỉ loại người tráo trở, lật lọng khó ngờ)
“Ta có thể dẫn ngươi đi tìm nàng, đi xem hay không đi xem tùy ngươi, nhưng nếu như ngươi không đi, chỉ sợ Mục sư tỷ này của ngươi.
.
.
Ha ha, muốn trách, chỉ có thể trách các ngươi chọc đến người không nên dây vào.”
Lời nói của hắn không minh bạch, Lương Cẩm hai mắt híp lại, âm thầm suy nghĩ ngôn từ của người này có mấy thành có thể tin.
Nàng tự nhiên có thể thấy được tên đệ tử ngoại tông này bất quá chỉ là Luyện Khí tầng sáu tu vi, Lương Cẩm ở trước mặt mọi người trêи Vân Kiếm đài đánh bại Luyện Khí tầng bảy Lục Diệp, hắn nếu là có nghe nói, còn không có sợ hãi như thế, tất nhiên sau lưng có người làm chỗ dựa.
Hắn chắc chắc Lương Cẩm không dám động thủ.
Thế nhưng, Lương Cẩm nàng lại dễ dàng như vậy bị người hϊế͙p͙ bức hay sao?
Nàng đột nhiên ra tay, một chưởng vỗ hướng về ngực người này, cái đệ tử ngoại tông Luyện Khí tầng sáu này hoàn toàn biến sắc, lập tức bứt ra hướng về sau trốn đi, nhưng không ngờ Lương Cẩm đột nhiên biến chưởng thành trảo, một cái bắt được cổ họng của hắn.
“Chọc phải người không nên chọc liền phải chọc vào thì mới biết, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi là khẳng định đang chọc phải người không nên dây vào.”
Lương Cẩm bóp lấy cổ họng của hắn, hơi híp mắt, chậm rãi nói.
Nàng đương nhiên dám động thủ, nếu hắn vẫn là không nhanh chóng tìm nàng bàn điều kiện, nói như vậy Mục Đồng không cần lo lắng đến tính mạng, còn để hắn giống như bố thí dẫn nàng đi vào cục diện mà bọn họ sớm bố trí xong, không bằng nàng đem hắn bắt, ép hỏi cho ra đồ vật muốn biết sau đó lại suy nghĩ đối sách.
Cái đệ tử ngoại tông đến đây truyền lời này sợ đến mặt đều tái rồi, hắn làm sao cũng không nghĩ đến, Lương Cẩm dĩ nhiên thật sự dám động thủ!
Hắn run run một hồi, sau đó lại cảm thấy mất mặt, cắn răng tàn nhẫn lên tiếng uy hϊế͙p͙:
“Ngươi dám động thủ với ta, Mục Đồng chết chắc rồi!”
— CHÁT!
Lương Cẩm không cùng hắn phí lời, giơ tay hạ xuống một bạt tai, đánh đến phát ra vang lên giòn giã rõ ràng, tựa hồ toàn bộ cái sơn cốc đều có thể nghe thấy.
“Ngươi không sợ người phía sau ta trả thù sao? ! !”
“CHÁT! !”
“Ngươi! ! !”
“CHÁT! ! !”
[Trans: Vâng, các vị đang chứng kiến một màn “Liên Hoàn Chát” đầy hoa mỹ]
Chỉ cần hắn vừa mở miệng, Lương Cẩm liền đột nhiên cho hắn một bạt tai, trực tiếp đem hai gò má của tên đệ tử này đánh cho xanh tím, sưng đến rất to, lúc sau, hắn đã không cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh nữa.
Lương Cẩm du diêm bất tiến*, hung hăng bạt tai hành vi để cái này đến đây truyền lời đệ tử lệ rơi đầy mặt, cuối cùng hắn rốt cục không cách nào nhịn được, khóc lóc năn nỉ nói:
(* du diêm bất tiến: dầu muối không vào (tương đương với câu “nước đổ đầu vịt”), ý chỉ không thèm nghe lời người khác nói)
“Đừng.
.
.
Đánh.
.
.
Nữa.
.
.”
Hai tay hắn gắt gao bảo vệ mặt của mình, từng chữ từng chữ mở miệng:
“Mục.
.
.
Đồng, Tù.
.
.
Long.
.
.
Trảo.
.
.”
Lương Cẩm một tiếng cười lạnh, tiện tay đem đệ tử này dời đi, sau đó cầm lấy cổ áo của hắn, thật nhanh lao tới Xích Vân đàm, hướng phía nam phóng đi.
Trêи đường, Lương Cẩm không quên dò hỏi tình huống bây giờ của Mục Đồng cùng người hạ thủ, từ nội dung đứt quãng mà người đệ tử này cung cấp kể ra, nàng tìm tới then chốt trong đó.
Người phá rối sau lưng là Ngô Minh.
Lúc nghe được tên của người này, Lương Cẩm liền tin lời của hắn nói.
Mục Đồng nói với nàng Ngô Minh người này, đệ tử ngoại tông Luyện Khí tầng tám, cùng Vương Sa có giao tình, từ lời nói của Mục Đồng, nàng liền lúc nào cũng chú ý, nhưng không ngờ, Lương Cẩm còn vô sự, nhưng Mục Đồng chính mình, lại gặp ám toán.
Lương Cẩm mím chặt môi, nhanh chóng lao tới Xích Vân đàm địa giới, leo lên Xích Vân phong, đạp lên Độ Hồn xích đi tới biên giới địa giới ngoại tông.
Nàng đối với Lăng Vân Tông hoàn cảnh quen thuộc trong lòng bàn tay, Tù Long Trạch là dãy núi phía đông kéo dài đến Lạc Hà sơn mạch, xung quanh là một mảnh địa phương ẩm ướt, ở ngoài Lăng Vân Tông tông môn, bởi vì lâu dài tỏa khắp khí độc, có thú vật kịch độc thích ẩm ướt qua lại, xung quanh rất nhiều Linh Thú Luyện Khí kỳ, bên trong Tù Long Trạch thậm chí có Linh Thú cường đại có thể sánh ngang Trúc Cơ tu sĩ, mà bản thân sẽ lâm vào tình cảnh tự mình vây khốn trận, do đó bị nhét vào một phần đại trận bảo vệ Lăng Vân Tông tông môn.
Đệ tử có thể vào Lạc Hà sơn mạch chí ít cũng là Luyện Khí tầng sáu tu vi, đệ tử ngoại tông chỉ sau khi đạt Luyện Khí tầng sáu, đến Tịnh Thế lâu nhận được nhiệm vụ tương ứng, mới có thể rời đi Lăng Vân Tông, tiến vào Lạc Hà sơn mạch hoàn thành nhiệm vụ.
Mục Đồng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở Tù Long Trảo, nói vậy nàng chẳng biết lúc nào đột phá tới Luyện Khí tầng sáu, thời điểm vào Tù Long Trảo làm nhiệm vụ gặp gian nhân ám hại.
Lương Cẩm không có nhiệm vụ tại người, tu vi lại còn chưa đủ, tự nhiên là không cách nào đi đường xá bình thường để tới Tù Long Trảo, trêи Xích Vân phong có nơi hiểm yếu, xưa nay ít người, Lương Cẩm vừa vặn biết được dưới chân núi Xích Vân phong có tiểu đạo dẫn tới Lạc Hà sơn mạch, bình thường không có đệ tử trông coi, chính là có người đi tuần, Lương Cẩm cũng tự tin dựa vào thân pháp khinh công, không lọt vào tầm mắt đối phương.
Mà cái đệ tử bị nàng cầm ở trong tay kia mắt thấy Lương Cẩm bay qua Độ Hồn xích, dưới chân chính là vực sâu vạn trượng, ánh mắt của nàng cũng không nháy một hồi, mặt không hề cảm xúc, mấy cái lên xuống liền tới một bên khác của Xích Vân phong, con ngươi cả kinh của hắn đều sắp trừng ra viền mắt, nếu không có hai bên gò má sưng đỏ của hắn, khiến cho không có cách nào phát ra tiếng, hắn tất nhiên muốn điên cuồng kêu lên, mới có thể phát tiết sợ hãi cùng chấn động trong lòng.
Lương Cẩm sau khi rơi xuống đất, không ngừng bước, lại lấy tốc độ cực nhanh vọt tới chân núi Xích Vân phong, theo một cái tiểu đạo hoang phế cấp tốc chạy tới Lạc Hà sơn mạch.
Trước sau bất quá chỉ nửa canh giờ, Lương Cẩm trong tay nhấc theo một người dĩ nhiên vào Tù Long Trảo địa giới, đệ tử ngoại tông mà Lương Cẩm nắm trong tay dọc theo đường đi gắt gao trừng mắt, trong ánh mắt tất cả đều là sợ hãi.
Hắn thật sự biết được Lương Cẩm đáng sợ như thế nào, so với đồn đại bên ngoài đáng sợ gấp một ngàn, một vạn lần, trong lòng hắn thậm chí bắt đầu hối hận, thật như Lương Cẩm từng nói, hắn không nên trêu chọc tới nàng.
Nhưng mà trêи thế giới không có thuốc hối hận, trong lòng hắn đột nhiên bắt đầu hoài nghi, Ngô Minh, thật sự có thể bắt được nàng sao?.