Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung

Chương 1: Bởi vì yêu


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung – Chương 1: Bởi vì yêu

Văn Trình không nghĩ tới tính mạng của mình sẽ chấm dứt như vậy.

Cậu nhìn con dao cắm trước ngực, không thể tin được mà đưa ánh mắt hướng về phía nam nhân không đổi sắc trước mặt.

“…” Vì cái gì… Câu hỏi bởi vì đau đớn mà không thể nói ra, Văn Trình nhìn Úc Lâm Phi sắc mặt không chút thay đổi, cảm thấy toàn bộ khí lực như đã bay mất…

“Ngươi khiến ta thật ghê tởm.” Ngón tay lạnh như băng khẽ vuốt ve đôi môi Văn Trình, khuân mặt tuấn mĩ của Úc Lâm Phi xuất hiện nụ cười tao nhã: “Mau chết đi.”

… Úc Lâm Phi… Giết cậu… Nhận thức được điều này hoàn toàn là sự thật, cả người Văn Trình đều ngây dại, trong mắt cậu tràn ngập sự tuyệt vọng, nhìn Úc Lâm Phi tươi cười, cậu cảm thấy chính mình không còn gì để nói nữa.

Vì sao!! Văn Trình nằm trên mặt đất cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, nước mắt rốt cục theo hai má chảy xuống… Bất cứ ai cũng được… Nhưng vì sao cậu lại chết trong tay Úc Lâm Phi.

Văn Trình cùng Úc Lâm Phi có quan hệ như thế nào?

Bạn bè quen thuộc của cậu ai cũng biết hai người… Văn Trình cùng Úc Lâm Phi là bạn bè tối trung thành, là đôi anh em quan tâm tới nhau nhất — là cặp tình nhân yêu nhau nhất.

Úc Lâm Phi ôn nhu tao nhã liệu có yêu Văn Trình không? Vấn đề này nếu có người hỏi, nhất định sẽ bị cười nhạo — mọi người đều biết, Úc Lâm Phi đem Văn Trình để vào sâu trong tim mà yêu thương.

Dù hắn có bao nhiêu bận rộn, có bao nhiêu mệt mỏi, đều có thể dành ra thời gian cho Văn Trình. Hắn có thể không ăn cơm một ngày, nhưng lại lo lắng Văn Trình có hay không ăn no, muốn hay không bữa ăn khuya, hắn có thể cả đêm không ngủ để chạy về để nhìn mặt Văn Trình. Suốt ba năm, Úc Lâm Phi đem Văn Trình sủng lên trời.

Mọi người, kể cả Văn Trình, đối với sự yêu thương Úc Lâm Phi dành cho mình đều tin tưởng không chút nghi ngờ, tại thời điểm mới quen biết còn có thể hoài nghi hắn quan hệ với mình do quyền thế cùng địa vị, nhưng càng về sau, Úc Lâm Phi đã dùng chính hành động của mình để hóa giải các hoài nghi của Văn Trình.

Tiếp theo, khi đã được Văn Trình hoàn toàn tín nhiệm… Úc Lâm Phi mỉm cười, đem con dao trong tay, đâm vào ngực người yêu mình.


Nụ cười của hắn vẫn tao nhã như vậy, khuân mặt anh tuấn thậm chí còn mang theo một tia ngượng ngùng, tựa như vẫn là con người Văn Trình thích, nam nhân đầy khí thế nhưng lại không mất đi vẻ ngây ngô của thiếu niên.

Nam nhân đó hoàn hảo tới mức nào, sắp mất đi ý thức, Văn Trình suy nghĩ, hóa ra hắn cùng mình diễn ba năm yêu thương, vì mình mà tạo ra sự giả dối… Làm cho người ta sa vào mộng cảnh ấy.

Lượng máu lớn từ ngực chảy ra, Văn Trình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt ảm đạm dần mất đi tiêu cự mà nhìn trần nhà. Áo sơ mi trắng bị nhuộm thành màu đỏ, tiếng chuông mười hai giờ chậm rãi vang lên trong đêm khuya, Văn Trình hai mắt nhắm nghiền.

Vào ngày đầu tiên của mùa đông năm 2012, cậu bị người yêu của mình tự tay giết chết.

Trời đông giá rét, những mảng tuyết lớn như lông chim từ trên trời rơi xuống.

Chạng vạng tại ngã tư đường đã không còn nhiều bóng người đi đường, trừ bỏ mấy chiếc xe đi lại cùng ánh đèn ấm áp chiếu qua cánh cửa sổ thủy tinh, tựa như không có một tia nhân khí nào.

Tại dạng thời tiết này, Văn Trình tỉnh lại.

Cậu mơ mơ hồ hồ tại thời điểm mở mắt ra, chỉ thấy một mảng trắng, toàn thân có cảm giác vô lưc làm cho cậu trong thời gian ngắn khó có thể thấy rõ rằng trước mắt rốt cục là cái gì. Cậu cẩn thận thử cử động thân thể… sau đó cảm giác được bản thân đang chạm vào một mảng mao nhung.

Mao nhung nhung? Lập tức trừng lớn mắt, Văn Trình phát hiện trước mắt mình hiện ra… khuân mặt thật lớn của một con mèo.

Con mèo thật lớnl!! Lông tơ toàn thân đều lập tức dựng lên, Văn Trình không khỏi kêu lên: “Meo!!”

… Vừa mới nghe âm thanh đó, Văn Trình ngây dại.

Trên mặt đại miêu trước mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Đại miêu toàn thân tuyết trắng nhìn thằng con vừa mới tỉnh ngủ của mình, vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt, bắt đầu liếm con mèo nhỏ vẫn đang ngây ra.


“… Meo.” Văn Trình cứng ngắc phát ra một tiếng… Cậu nhất định xuất hiện ảo giác. Vì cái gì cậu lại biến thành một con mèo đen!!!

“Meo.” Đại miêu dùng đầu khều khều Văn Trình, sau đó qua một bên nằm gục xuống. Nó dùng ánh mắt cổ vũ mèo con, lộ ra cái bụng của chính mình.

Trên cái bụng hồng nhạt… Có tám núm vú…

Văn Trình liền hiểu ra.

“Meo?” Thấy Văn Trình vẫn không chịu động đậy, mèo mẹ tựa hồ có chút phát hỏa, nó dùng móng vuốt không nhẹ không nặng vỗ vào đầu Văn Trình, tựa hồ trách cứ Văn Trình vì sao không chịu đến bú sữa mẹ.

“…” Văn Trình đờ đẫn đi lại, vươn đầu ngậm vào một cái… núm vú mềm mại.

Dòng nước ấm áp mang theo mùi sữa làm cho thân thể Văn Trình ấm áp lên.

Cậu từng ngụm từng ngụm uống, trong đầu có chút suy nghĩ tới…

Nếu cậu không bị điên… Cậu nhớ rõ mình đã bị Úc Lâm Phi giết… Sau đó thì sao?

Sau đó cậu biến thành một con mèo mới sinh, hơn nữa bây giờ còn đang uống sữa từ mèo mẹ… Thế giới này điên cuồng rồi sao…?

Rất nhanh liền uống no, Văn Trình phản xạ có điều kiện mà đưa tay lên lau miệng, sau đó liếm liếm mao nhung nhung tại móng vuốt, mềm mại kêu “Meo…”.


“Meo~.” Mèo mẹ vừa lòng liếc mắt nhìn Văn Trình một cái, bắt đầu dùng đầu lưỡi của mình giúp Văn Trình rửa sạch thân thể. Đầu lưỡi của mèo mặc dù có gai, nhưng khi liếm trên người lúc này lại không có cảm giác khó chịu, ngược lại phi thường thoải mái. Văn Trình bị mèo mẹ ấn vào trong ngực liếm sạch từ đầu đến đuôi, cuối cùng còn liếm sạch cả cái mặt. Nếu Văn Trình lúc này có thể nói tiếng người, hẳn mặt đã đen như đáy nồi. Ngay lúc cậu đang mang vẻ mặt táo bón vì rối rắm, một con vật gì đó không biết từ đâu vươn móng vuốt ôm lấy đuôi cậu.

“Miao!!!” Toàn thân mèo nháy mắt dựng lên, Văn Trình phản xạ có điều kiện quào về phía sau một phát.

“Ô~” Âm thanh nức nở khẽ phát ra, Văn Trình nhìn về phía sau, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con tiểu hoàng miêu (mèo nhỏ lông vàng) cùng mình kích thước không sai biệt lắm, mao nhung trên mặt nóng lòng muốn thử biểu tình… Hiển nhiên là muốn Văn Trình cùng mình chơi đùa.

Văn Trình khoái trá đáp ứng — đó là không có khả năng!!

Làm sao có thể trong thời gian ngắn chấp nhận được sự thật tàn khốc rằng cả đời này biến thành mèo. Văn Trình lười biếng nâng mắt lên liếc tiểu hoàng miêu, chẹp chẹp miệng, rồi ghé vào người mèo mẹ… Cậu cần suy ngẫm lại cho tốt rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

“Meow.” Thấy Văn Trình không để ý tới mình, tiểu hoàng miêu hiển nhiên mất hứng, nó vòng quanh Văn Trình vài vòng, không ngừng phát ra tiếng meo meo, tựa như liên tục mời Văn Trình bồi nó chơi.

Văn Trình liếc tiểu hoàng miêu một cái, lập tức nghĩ tới một vấn đề trọng yếu… Cậu ở sâu trong nội tâm hít một hơi, sau đó nâng chi sau của mình lên, quay đầu lại nhìn.

Vạn hạnh a!! Thấy được chân tướng, Văn Trình trong lòng một trận nức nở… Thật may giới tính của cậu không thay đổi giống như giống loài…

Nếu cậu biến thành mèo cái, đại khái có thể trực tiếp chết thêm lần nữa để lần nữa trọng sinh.

“Méo!!” Văn Trình kêu một tiếng thảm thiết, từ trong cõi thần tiên thống khổ tỉnh lại. Cậu phát hiện ngay tại thời điểm mình vẫn đang nghĩ muốn loạn thất bát tao gì đó, tiểu hoàng miêu phía sau cư nhiên cắn một phát vào đuôi cậu!!

Tuy rằng răng nanh của mèo con vẫn còn bú sữa mẹ không có bao nhiêu lực công kích, nhưng cái đuôi của cậu thực sự rất mẫn cảm. Bị tiểu hoàng miêu cắn một phát, Văn Trình thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên.

“Méo méo meo meo!!” [Không được cắn đuôi của ta!! Nhanh buông ra! Ai ui! Đang nói ngươi đấy!] Văn Trình hướng tiểu hoàng miêu mà phát hoả.

“Meo meo…” [Ai bảo ngươi không chơi với ta…] Thật kì quái, Văn Trình có thể hiểu được tiếng ‘Meo meo’ của tiểu hoàng miêu có ý gì.


“Ta mới không cùng ngươi chơi!” Văn Trình sau khi đem cái đuôi ướt sũng ra khỏi miệng tiểu hoàng miêu lại càng thêm khinh thường nhìn nó. Cậu hừ một tiếng, lui vào phía dưới bụng mèo mẹ.

“Ngươi là mèo hư.” Tiếng meo meo xuất hiện vài tia nức nở. Tiểu hoàng miêu nhìn Văn Trình tránh duới thân mèo mẹ, khổ sở nói “Lần sau ta không chơi cùng ngươi nữa.”

“…” Ta mới không cần. Văn Trình mặt không đổi sắc.

“… Thức ăn mèo ta cũng không cho ngươi.” Tiểu hoàng miêu rất nhanh chóng liền khóc lên.

“…” Văn Trình đột nhiên cảm thấy một chút… áy náy.

“Cả sữa mẹ nữa!!!” Bị bộ dáng thờ ơ của Văn Trình kích thích, tiểu hoàng miêu phẫn nộ nói: “Về sau núm vú tốt nhất là của ta!!”

“… Chơi như thế nào?” Văn Trình suy yếu hỏi.

“Meo ~ Ngươi tới bắt ta đi ~~” Tiểu hoàng miêu thực vui vẻ. Cuối cùng Tiểu hắc cũng để ý đến nó a ~

“Chúng ta chơi trốn tìm đi.” Văn Trình dùng móng vuốt xoa xoa cái đầu đầy hắc tuyến của mình, bất đắc dĩ nhìn tiểu hoàng miêu đang hưng phấn trước mặt. “Ngươi trốn đi, ta đi tìm ngươi.”

“Được rồi được rồi ~” Tiểu hoàng miêu vui vẻ. “Mau lên tới tìm ta đi ~~”

Tiểu hoàng miêu khoái trá chạy đi.

Sau đó… Văn Trình im lặng chui vào dưới bụng mèo mẹ…

Trên thế giới… Thống khổ nhất trong trò trốn tìm chính là, người trốn thì vẫn còn vui vẻ, còn người tìm đã về nhà ăn cơm.

Dùng thủ đoạn hèn hạ đuổi đi tiểu hoàng miêu ầm ĩ, Văn Trình tìm tư thế thoải mái nhất, bắt đầu đánh giá bốn phía… Xem ra điều kiện nuôi dưỡng của bọn họ không tồi, có ổ riêng cho mèo, lại có thức ăn mèo cao cấp, nhìn qua cũng khá tốt. Văn Trình tuy không nuôi mèo, nhưng vẫn có thể nhìn ra mèo mẹ không phải là giống lai, mà có cái gì đó thật thuần chủng. Bộ lông thật dài… Có lẽ là mèo Ba Tư đi? Văn Trình nghĩ, sau khi bị người giết, lại biến thành mèo… Như vậy cũng thật kích thích a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.