Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 85


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc – Chương 85

Ngày 29 tết, lúc này Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên mới trở về nhà chính Sở gia. Tòa nhà to như vậy, trừ bỏ người giúp việc ra thì không thấy một ai khác.

“Ông già đang ở trên lầu sao?” Sở Cảnh hỏi một người giúp việc ở bên cạnh: “Sao trong nhà vắng lặng vậy?”

Nữ giúp việc này là sau khi Sở Cảnh đi rồi mới tuyển vào, nhưng cũng đã được Sở lão gia tử trước đó phân phó, tuy rằng không biết Sở Cảnh, nhưng cũng hiểu rõ thân phận của Sở Cảnh như thế nào.

“Tứ thiếu gia, lão gia đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ. Nhị tiểu thư đã ra ngoài, chắc trưa mới có thể trở về.” cô giúp việc nhẹ giọng đáp.

“Nghỉ ngơi trên lầu?” Sở Cảnh nhướn mày: “Giờ cũng đã hơn 10h sáng, ông già còn chưa dậy sao?”

Cô gái do dự một chút mới nói: “Thân thể lão gia tử không tốt, dễ mệt mỏi. Lúc đầu còn tỉnh càng về sau càng mệt, thường ngủ nhiều.”

“Thân thể không khỏe?” Sở Cảnh cùng Tả Dĩ Uyên liếc mắt nhìn nhau, nói: “Tôi nhớ lần trước khi về dự hôn lễ của chị ba, ông già cũng đâu có thế này, sao đột nhiên lại mắc chứng bệnh thích ngủ? ông ấy bị thế này đã bao lâu rồi?”

Nữ giúp việc nghĩ nghĩ nói: “Hình như sau hôn lễ của Tam tiểu thư không lâu.”


“Đã tìm bác sỹ tới khám chưa?” Tả Dĩ Uyên hỏi.

Nữ giúp việc đánh giá một chút về người yêu trong truyền thuyết của Tứ thiếu gia nhà mình, nhưng cũng không dám nhìn lâu, vội nói: “Đã mời rồi. là Nhị tiểu thư tự mình mời tới, nói là lão gia thường xuyên làm lụng vất vả, dưỡng thân thể không tốt, mấy năm nay lại phát cáu tức giận nhiều, cộng thêm tuổi tác đã cao, cho nên mới khiến cho càng về già càng dễ mệt mỏi.”

“Nghe thật mơ hồ, không kê đơn thuốc à?” Sở Cảnh nghe tới đoạn Sở Di Nhiên cố ý tự mình mời bác sỹ tới, ánh mắt khẽ lay động một cái, trong đầu hiện lên vài hình ảnh. nhưng trên mặt một chút cũng không lộ ra: “Nếu nói sau hôn lễ chị ba không bao lâu liền sinh bệnh, vậy tới hôm nay ít nhất cũng đã hơn 2 tháng, sao còn chưa khỏi?”

Cô gái lắc đầu nói: “Vị bác sỹ kia nói, bởi vì đây không phải bệnh nặng, dùng thuốc tây chữa trị ngược lại càng hại thân, cho nên từ đó tới giờ vẫn sắc thuốc Đông y, nói là muốn chậm rãi điều trị, đồng thời bồi bổ thân thể luôn. Nhị tiểu thư nói, thời gian điều trị của thuốc Đông y tương đối dài, cho nên tới bây giờ vẫn chưa có hiệu quả gì rõ ràng.”

“A, vậy sao.” Sở Cảnh tựa tiếu phi tiếu nói một câu.

“Vậy… giờ Tứ thiếu gia có cần đi gặp lão gia luôn không ạ?” nữ giúp việc thấy biểu tình của Sở Cảnh như vậy cũng không dám phỏng đoán cái gì, chỉ có thể ấp úng mở miệng hỏi.

“Không cần, vừa ngồi máy bay đường dài về đây, tôi và Tả có chút mệt.” Sở Cảnh khẽ mỉm cười, ngược lại cũng không làm khó nữ giúp việc này nữa, phất phất tay, dựa vào người Tả Dĩ Uyên, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Tôi và Tả về phòng nghỉ ngơi trước, khi nào tới giờ cơm lên phòng gọi chúng tôi là được.”


Nữ giúp việc nghe xong khẽ thở phào một hơi, vội nói: “Tôi biết rồi.”

“À, đúng rồi…” dẫn Tả Dĩ Uyên đi về hướng cầu thang được mấy bước, Sở Cảnh đột nhiên dừng lại, nghiêng mặt cười tủm tỉm nói: “Tôi dù sao cũng đã lâu không ở nhà, vậy phòng của tôi, chưa bị dọn sạch đấy chưa?”

Nữ giúp việc cả kinh, vội nói: “Tứ thiếu gia nói đùa rồi, phòng của ngài lão gia đã sớm dặn dò, vẫn luôn giữ lại cho ngài. Hơn nữa, sáng sớm hôm nay cũng đã có người tới quét dọn lại một lần, Tứ thiếu gia yên tâm, căn phòng tuyệt đối được giữ nguyên như lúc ngài đã ở.”

Sở Cảnh ha hả cười ra tiếng: “Tôi chỉ đùa chút thôi, cô khẩn trương như vậy làm gì? Quả nhiên là người ông già bồi dưỡng, đều giống hệt ông ta, càng ngày chơi càng không vui. Tả, theo em, em dẫn anh tới xem phòng ngủ ông già giữ lại cho em.”

Tả Dĩ Uyên hiểu được mỗi khi Sở Cảnh bước chân vào nhà chính Sở gia đều không cảm thấy thoải mái, đơn giản cũng không nói thêm cái gì, chỉ sủng nịnh xoa xoa tóc cậu, buồn cười nói một tiếng: “Em đó…”

Vào phòng đóng cửa lại, hai người nhanh chóng kiểm tra cả phòng một vòng, xác định không có máy nghe trộm hay camera theo dõi, lúc này mới thoáng thở phào một hơi, mặt đối mặt ngồi xuống, bắt đầu thảo luận quái bệnh bất thình lình của Sở lão gia tử.

“Em còn đang suy nghĩ tới khi nào La Dục Chương mới chuẩn bị diệt trừ ông già, không ngờ, bọn họ đã sớm bắt đầu động thủ bố trí cả rồi.” Sở Cảnh ngồi ở trên giường, lạnh lùng cười một tiếng.


“Nhưng anh thật không ngờ, gã lại mượn sức Sở Di Nhiên, khiến chị ta giúp đỡ bọn họ đạt được mục đích.” Tả Dĩ Uyên trầm ngâm một tiếng nói: “A Cảnh, em thấy Sở Di Nhiên và bọn họ, là vô ý giúp bọn họ hay là…”

Sở Cảnh lắc lắc đầu: “Không dễ nói, tuy rằng Sở Di Nhiên là con bà cả sinh ra, cũng được ông già nuôi từ bé bên người, nhưng chị ta dã tâm không nhỏ, vẫn luôn thèm muốn có được Sở gia, cố tình ông già lại là người bảo thủ cổ hủ trọng nam khinh nữ, quanh năm suốt tháng mâu thuẫn dần tích tụ, cộng thêm La Dục Chương bên kia biết gió chiều nào che chiều ấy, nói không chừng có thể khiến Sở Di Nhiên động tâm.”

Tả Dĩ Uyên gật đầu nói: “Nếu Sở lão gia đã bị bệnh vài tháng thì tới giờ loại độc mãn tính này chắc cũng đã đủ liều lượng… phỏng chừng cho dù Sở Di Nhiên có định dừng tay thì lão gia tử cũng không sống nổi.”

Sở Cảnh cười nhạo một tiếng: “Chuyện đã tới nước này, anh cho rằng chị ta sẽ dừng tay sao? bây giờ thời gian ông già ngủ còn nhiều hơn cả thời gian tỉnh, quyền lực trong tay giờ có muốn nắm chặt e rằng cũng khó tránh khỏi lực bất tòng tâm. Lúc này lại thêm đại ca và em không ở đây, chị ba thì chả quan tâm chuyện gì, cho nên phần lớn quyền lực đều bị Sở Di Nhiên gắt gao nắm chặt. Nhòm ngó lâu như vậy rồi, bây giờ lại dễ dàng có ngon ngọt, anh dù có muốn chị ta buông tay thì chị ta cũng không buông.”

Tả Dĩ Uyên nheo mắt nói: “Mấy ngày nay, tay chân của lão gia ở quanh Sở Tu chẳng những không dừng tay mà ngược lại càng ngày càng càn rỡ hơn. Nếu lão gia tử mấy tháng nay đã không còn cầm quyền, như vậy số công kích đột nhiên nhiều hơn này…chị ta muốn giết anh trai mình sao?”

“Quyền lực khiến người ta điên cuồng.” Ánh mắt Sở Cảnh tối sầm lại, thanh âm cũng lạnh lẽo hơn: “nhiều năm qua Sở Di Nhiên đã sớm bị chính bản thân bức thành kẻ điên rồi.”

“Chắc gần đây cũng có chuyện gì đó kích thích chị ta, nếu không thì chị ta cũng không dám làm như vậy.” Tả Dĩ Uyên lại nói: “Nhưng mà chẳng lẽ chị ta chưa từng nghĩ qua, La Dục Chương sẽ dùng chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau sao?”

Sở Cảnh lắc đầu: “Em đã nói rồi, chị ta mặc dù có dã tâm, nhưng lại không có năng lực, quả thực hơi ngu dốt. quyền lực tới tay tựa như mật ngọt, khiến chị ta không còn băn khoăn tới bất cứ cái gì nữa.”


“Vậy em định làm gì?” Tả Dĩ Uyên hỏi.

“Nếu chị ta muốn chết, vậy để cho chị ta toại nguyện đi.” Sở Cảnh thanh âm lạnh như băng: “Hiện tại vô luận chúng ta có nói gì, chị ta cũng không nghe vào tai đâu. Nếu ông già biết mình bị chính con gái yêu liên thủ với người ngoài đầu độc, chắc chắn ông ấy sẽ một phát giết chết Sở Di Nhiên.”

Tả Dĩ Uyên “à” một tiếng, cũng không phản bác. Nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Sở lão gia triệu tập chúng ta về đây đón năm mới, vậy tối mai Sở Tu và Sở Hân Nhiên có về không?”

“Chị ba khẳng định sẽ về, còn về đại ca…” Sở Cảnh cong cong môi: “Chị ba khẳng định cũng sẽ nghĩ cách kéo tới, em hiện tại cảm giác biệt thự ngoại ô của chúng ta đã không còn an toàn nữa, để anh Hứa Phàm một mình ở đó em cũng không an tâm, nhất định cũng phải mang tới đây, mọi người đều ở trước mặt nhau, em xem cái tên La Dục Chương kia có thể làm gì.”

“Hiện tại ưu thế của chúng ta chính là La Dục Chương không biết chúng ta đã bắt thóp được thân phận gã.” Tả Dĩ Uyên nói: “Sáng mai Rendia, Lacey và đội ngũ của bọn họ sẽ tới đây, đến lúc đó, một lưới bắt hết cả lũ.”

“Hết thảy sẽ nhanh kết thúc.” Sở Cảnh ôm lấy Tả Dĩ Uyên, nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi thì thào.

“Ừ, sẽ kết thúc. Lập tức liền kết thúc.” Tả Dĩ Uyên thuận thế ôm lấy Sở Cảnh, nhẹ nhàng phụ họa.

Ai thắng ai bại, đến ngày mai… hết thảy đều đã đến hồi kết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.