Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 63


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc – Chương 63

Một tiếng hét to này của Sở lão gia tử khiến Sở Cảnh nhịn không được mà ngẩn người.

Không nói cái khác, riêng việc hôm nay là đại thọ 60 tuổi của lão gia tử, cho dù thế nào thì cũng không thể rống giận Sở Tu như vậy, vô luận là đối nội hay đối ngoại, Sở Tu cũng đã được nhận định là người thừa kế của Sở gia, thái độ của Sở lão gia tử không thể nghi ngờ là sẽ không để lộ bất cứ tin tức xấu gì ra trước mặt người ngoài.

….. Sở gia, hình như có vấn đề.

Sở Cảnh nhíu mày, khẽ bước chân đi lên phía trước. Nhưng còn chưa đến gần, Sở Hân Nhiên vốn đứng xa hơn Sở Cảnh một chút đã thấy cậu trước, liền nhanh chóng vươn tay kéo cậu tới đứng cạnh cô.

“Chị ba, có chuyện gì vậy?” Sở Cảnh thấy Sở Hân Nhiên kéo mình lại, cũng thuận thế lại gần, mang theo vài phần tò mò hỏi: “Bình thường lão gia tử cũng không thấy phát hỏa lớn như vậy.”

Sắc mặt Sở Hân Nhiên có chút rối rắm, hơi hé hé miệng nhìn về phía Sở lão gia tử, khó nhọc nói: “Đại ca dẫn theo… khụ, dẫn theo ‘chị dâu’ cùng về chúc thọ cha, sau đó, cha… nói thật, chị cũng chưa từng thấy cha phát hỏa với đại ca lớn như vậy trước mặt mọi người. nhưng mà, đại ca lần này quả thật có hơi chút quá đáng. Hôm nay tốt xấu gì cũng là thọ yến của cha mà…”

“Chị dâu?” Sở Cảnh nghiền ngẫm lặp lại, trong lòng thầm nghĩ, nhìn biểu hiện này của lão gia tử, đại ca không phải đã tìm một quả phụ lớn tuổi về đấy chứ? Ha, bằng không sao có thể khiến lão gia tử tức giận như vậy trước mặt mọi người? ngay cả một chút thái độ lịch sự cho có lệ cũng không thèm giữ.

Sở Hân Nhiên tựa hồ hiểu được suy nghĩ của Sở Cảnh, biểu tình càng cổ quái hơn chút: “Nếu đại ca tìm một người… khụ, cũng tốt lắm. Cố tình lại…. A Cảnh, em vẫn tự mình nhìn đi.”

Sở Cảnh nghe xong lời này, lòng hiếu kỳ ngược lại càng lớn hơn.

Bên kia, Sở lão gia tử thanh âm như trước không chút suy yếu, nhưng Sở Tu lại một lời cũng chưa thấy nói. Sở Cảnh nhìn theo tầm mắt Sở Hân Nhiên về phía đại ca nhà mình. Cuối cùng vừa thấy….Ai nha, hóa ra là chuyện như vậy.

Sở Cảnh híp mắt nhìn người nam nhân có chút bối rối đứng bên cạnh anh cả nhà mình, tay trái bị Sở đại thiếu gia nổi tiếng nghiêm túc nắm chặt không buông…. Ah, có lẽ nên gọi là thanh niên thì đúng hơn.


Hóa ra, mấy ngày nay Sở lão gia tử khác thường là có liên quan tới chuyện này?

Ha, nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy thú vị cực kỳ. ý cười bên môi càng lúc càng sâu, con ngươi cũng tối đen hơn chút, dị sắc châm chọc chợt lóe rồi trong giây lát liền bị áp chế xuống.

Nói như vậy, hình như ở kiếp trước cũng đã phát sinh loại chuyện này thì phải. nhưng khi đó cậu lại đang ở đất khách chuẩn bị cho kế hoạch chiếm đoạt Sở gia, cố gắng thu hút sự chú ý của lão gia tử, căn bản không chú ý tới trong Sở gia lại phát sinh ra một chuyện thú vị như thế.

Chà…. Nếu như lúc ấy mình biết lão gia tử từng có suy nghĩ muốn loại bỏ người thừa kế ‘đồng tính luyến ái’ này…. nhưng cuối cùng ông già vẫn không chịu chia một phần quyền lợi hay tài sản nào cho cậu… chậc.

Sở Cảnh đột nhiên cảm thấy, vận mệnh này diễn ra thực cmn chết tiệt.

Hơn nữa…..

Sở Cảnh cẩn thận nhìn chàng trai có khuôn mặt ưa nhìn khí tức thanh sạch hòa nhã bên cạnh đại ca nhà mình, hơi chút cảm khái. Thật không nghĩ tới, người có thể thuận lợi thu tâm của Sở đại thiếu gia…. Cư nhiên lại là người quen.

Thế giới này quả thật rất nhỏ.

Bên kia Sở lão gia tử đối với Sở Tu không nói một lời cũng đã mắng tới mêt. Trừng mắt, thở hổn hà hổn hển nhuận khí, rốt cục giọng nói cũng chậm lại chút: “Sở Tu, mày phải hiểu được thân phận của mày chứ, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, trong lòng mày phải tự rõ chứ, mày cũng đã lớn rồi. Mày thật sự, thật sự khiến tao quá thất vọng!”

Sở Tu khẽ nhếch môi, cúi đầu nhìn chàng trai bên cạnh mình, không lên tiếng, nhưng lại giống như an ủi khẽ vuốt ve lòng bàn tay người kia. Chàng trai tựa hồ kinh ngạc một chút, lập tức ngẩng đầu cho Sở Tu một nụ cười yêu thương, khẽ lắc đầu đáp lại, tỏ vẻ mình không sao.

Sở lão gia tử nhìn Sở Tu và chàng trai liếc mắt đưa tình với nhau, trợn trừng tới đỏ mắt. Cố gắng kiềm chế trong lòng, mới trầm giọng nặng nề mang theo tức giận lên tiếng: “Sở Tu, mày làm thế là có ý gì? Mày đang cố khiêu khích tao đấy hả?”


Ánh mắt Sở Tu thâm trầm. Trừ bỏ câu đầu tiên khi dẫn chàng trai tới trước mặt lão gia tử nói “đây là con dâu ngài” ra thì từ đầu tới cuối cũng không nói thêm một chữ nào nữa.

“Được, được lắm…. Sở Tu, mày trưởng thành, cánh cứng rồi!” Sở lão gia tử giận dữ, cười châm biếm, chỉ vào chàng trai bên cạnh Sở Tu rít lên: “Mày không biết xấu hổ nữa hả?!” rồi quay sang nhìn Sở Tu: “Sở Tu, mày nghe kỹ đây cho tao, bằng bất cứ giá nào, nếu hôm nay mày bảo thằng kia cút đi, như vậy mày vẫn là người thừa kế của Sở gia, còn nếu mày vẫn còn chống đối với tao như trước…. thì Sở lão gia tao cũng không phải chỉ có mình mày là con trai!”

Sở Cảnh thấy Sở lão gia tử quay sang nhìn mình, lập tức minh bạch lão già này muốn lấy mình ra làm thế thân cho đại ca.

Quả nhiên, câu nói kia của Sở lão gia vừa nói xong, giây tiếp theo, liền hùng hổ đi tới, túm chặt tay Sở Cảnh lên, sau đó lạnh lùng nói với Sở Tu: “Nên làm thế nào, mày hảo hảo suy nghĩ cho kỹ đi!”

Sở Cảnh thở dài chán nản. Loại tình tiết phim truyền hình cẩu huyết 8h tối này cậu thật sự không muốn tham dự vào.

“Ah, A Cảnh?” nhưng mà còn chưa chờ Sở Cảnh bên này có biểu tình gì, chàng trai vẫn luôn an tĩnh đứng bên cạnh đại ca hướng về phía Sở Cảnh rồi kinh ngạc mở to hai mắt ra nhìn cậu. Đợi tới khi xác định Sở Cảnh đúng là cậu nhóc người Trung Quốc đã từng giúp mình rất nhiều trên du thuyền casino ngày trước, hai mắt chàng trai lập tức hiện ra tia kinh hỉ, lên tiếng chào hỏi: “Đã lâu không gặp, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được cậu!”

Chàng trai vừa nói xong, ngược lại khiến cho không khí trong đại sảnh lúc này nháy mắt thay đổi thật lớn, Sở lão gia kinh ngạc nhìn Sở Cảnh, tựa hồ như muốn hỏi thế là thế nào. Nhưng lời vừa tới bên miệng, rồi lại như băn khoăn gì đó, cái gì cũng không nói ra.

Sở Cảnh nhìn chung quanh một vòng, đem biểu tình của đám đông thu vào mắt, ngược lại lần này thật sự mỉm cười vui mừng.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp anh.” Sở Cảnh khẽ cong cong môi mỉm cười, tầm mắt đảo qua cái nắm tay của đại ca nhà mình và chàng trai này, thoải mái trêu đùa nói: “Nhưng mà, Hứa Phàm, em hiện tại có lẽ nên sửa đổi cách xưng hô với anh, phải không anh dâu?”

Hứa Phàm ‘phừng’ đỏ mặt như tôm luộc.


“A Cảnh, mày đang nói bậy bạ cái gì đó?!” Sở lão gia tử tức khí run cả người.

Sở Cảnh cười cười, đang chuẩn bị cùng lão gia tử ngả bài, không nghĩ tới đại ca Sở Tu nãy giờ vẫn giả làm người gỗ lại giành mở miệng trước.

“Cha, con nghĩ, quyết định của con ngài đã rõ ràng. Nếu nhà mình đã có tứ đệ chống đỡ, như vậy con cũng không còn băn khoăn gì nữa.” Sở Tu từng chữ chậm rãi nói: “Vậy Sở gia về sau liền nhờ tứ đệ tiếp quản.”

“Mày, thằng nghịch tử, mày thực cho là tao không dám…” Sở lão gia tử đã thực sự phẫn nộ không kiềm chế được.

“Khoan, khoan đã!”

Mắt thấy sự tình đã thay đổi một cách thần kỳ, Sở Cảnh lúc này vội vàng hô một tiếng chen vào, cố chứng minh sự tồn tại của mình: “Đại ca, lão gia tử, hai người hãy nghe con nói một câu được không?”

“A Cảnh, con muốn nói gì?” tay Sở lão gia tử dùng sức nắm chặt tay Sở Cảnh, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười từ ái, nhưng lại không thành công, thoạt nhìn, ngược lại có vài phần dữ tợn: “Về sau Sở gia đều trông cậy vào con, con có yêu cầu gì? Cứ nói!”

“Chuyện này, chỉ sợ là không được.” Sở Cảnh mỉm cười giả tạo.

“Không được? có gì mà không được? A Cảnh, con sợ năng lực mình không đủ? Không sao, ta có thể…”

“Không phải.” Sở Cảnh cười càng giả tạo hơn: “Cha à, trên thực tế, con vẫn luôn muốn nói cho ngài biết, con đã có người yêu, vốn lần này người yêu con và con dự định đồng thời về tham dự thọ yến của ngài.”

“Rồi sao?” Sở lão gia tử có một dự cảm bất hảo.

“Nhưng lâm thời có chút phiền toái nhỏ cho nên hiện tại không thể về cùng con.” Sở Cảnh nháy mắt một cái, gương mặt tỏ ra vài phần hồn nhiên khờ dại: “Đúng rồi, anh ấy cũng giống như anh dâu, đều là… nam nhân.”


Sau đó….

“Rầm!”

Ah, đây là thanh âm Sở lão gia tử ngất xỉu ngã vật ra đất.

“Ba! Ba!”

Ah, đây là thanh âm của các cô con gái lo lắng la lên.

“Thật là… tố chất tâm lý quá kém.”

Ah, đây là thanh âm của tên đầu sỏ gây tội vô lương tâm phun ra.

Một mảnh hỗn loạn, gà bay chó sủa.

Sau đó?

Sau đó tên đầu sỏ gây tội vô lương tâm nào đó thừa dịp loạn như cào cào mà chuồn ra sân bay trở về Mỹ.

Rồi sau đó?

…không có sau đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.