Trọng Sinh Chi Tái Nhập Hào Môn

Chương 20


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tái Nhập Hào Môn – Chương 20

Hai người sau khi tới thành phố H, Trang Trạch Ân thay một bộ đồ trong có vẻ chính chắn hơn đi ra ngoài dò xét tình hình 1 chút. Hắn muốn thám thính chuyện của Trang gia, đời trước tai nghe mắt thấy chuyện xưa của Trang gia quấy nhiễu hắn, đem hắn khoá trong nhà cao cửa rộng của Trang gia tập trung huấn luyện đằng đẳng 3 năm liền. Quãng thời gian này Trang gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trang Trạch Ân hoàn toàn không biết gì hết.

Bây giờ ra ngoài sau khi nghe ngóng lại rất dễ dàng liền thăm dò được chút thông tin. Trang gia dường như xảy ra chút nhiễu loạn, bị giam giữ một đợt hàng. Đang điều tra, mặc dù còn chưa tra ra nguyên cớ. Lúc này Lão Tam của Trang gia lại bị bắt vào tù, bị gặng hỏi tình hình liên quan đến 1 con phố quán bar mà y đang kinh doanh. Gần đây 1 con phố quán bar không quá yên ổn, nghe nói gây ra mạng người. Lúc này chính sách đã bắt đầu căng thẳng, Trang gia muốn phát tài từ thu nhập những quán bar này, e rằng cũng không dễ như vậy nữa.

Hắn chính là vào lúc này bị mang về Trang gia, cũng không phải lấy thân phận con trai của Trang Ngộ, mà là lấy thân phận con riêng của Trang gia. Đứa con riêng mà Trang gia yêu thương nhất, Trang gia cũng che giấu hoàn mỹ tất cả những thông tin liên quan đến thân phận của hắn ngay cả khuôn mặt. Sau khi hắn tiếp nhận sản nghiệp đen tối của Trang gia cũng không lâu lắm, hắn liền ở trong một trận hoả hoạn bị phá huỷ khuôn mặt.

Hôm nay suy ngẫm cẩn thận lại, năm đó chi tiết sau khi hắn vào Trang gia, nơi nơi đều lộ ra âm mưu. Có lẽ Trang gia cũng không biết hắn có quan hệ với Chân gia, nhưng vì đề phòng nhà mẹ hắn có người đến tìm hắn, cho nên mới thiết kế trận hoả hoạn đó? Mặc dù lúc này đã không thể nào khảo chứng được, nhưng Trang Trạch Ân dám đánh cược, trận hoả hoạn đó tuyệt không phải ngẫu nhiên.

Bây giờ nhớ lại đủ loại tình huống đời trước, Trang Trạch Ân chỉ cảm thấy tức giận đến phát run. Trang gia? Hừ, hắn đời này, bất luận thế nào cũng phải dùng tất cả biện pháp để báo thù.

Hắn gọi điện thoại cho Trịnh Kim Long, Trinh Kim Long lúc này cũng không nhàn rỗi, theo lời dặn của Trang Trạch Ân đến vùng gần gần đây tìm cửa hàng nhỏ đối diện đường lớn. Tiền trong tay bọn họ không nhiều, thuê một cửa hàng 10 mét vuông cũng đủ.

Bên phía Trịnh Kim Long vô cùng ầm ĩ, hình như y đang tranh chấp với ai đó. Trang Trạch Ân hỏi: “Bên mày xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại loạn như vậy?”


Trịnh Kim Long nói: “Đợi em trở về sẽ nói cho anh, nhà đã tìm được rồi, xém chút bị người ta ngăn chặn. May mà sức chiến đấu của em đủ dũng mãnh, bọn họ đi gặp mặt, mở một quán ăn nhỏ.”

Trang Trạch Ân cau mày: “Đừng cãi nhau với người khác vào lúc này, tao không phải đã dặn mày rồi sao, cố gắng duy trì điệu thấp?”

Mặc dù Trịnh Kim Long ở thành phố H là gương mặt mới, nhưng y là bạn học của Trang Trạch Ân, rất lo người của Trang gia sẽ để mắt tới y. Cũng có thể là hắn cẩn thận quá mức rồi, kinh nghiệm đời trước làm cho hắn có chút thần hồn nát thần tính.

Sau nửa tiếng, Trang Trạch Ân và Trịnh Kim Long đều trở lại khách sạn. Trịnh Kim Long trực tiếp ném ra hợp đồng thuê nhà: “Ở gần con phố ăn uống, bên đó có bến xe và trung tâm tập hợp và phân tán hậu cần(物流集散中心). Theo yêu cầu của anh, một cửa hàng nhỏ khoảng 12 mét vuông. Tiền thuê một tháng là một ngàn mốt, chỉ mới giao tiền thế chấp, trước cuối tháng giao đủ tiền của 1 quý.

Vốn dĩ Trịnh Kim Long rất lo lắng bọn họ lấy đâu ra tiền thuê nhà ba tháng đây, nhưng mà có Trang Trạch Ân ở đây, y bây giờ một chút cũng không lo lắng. Đừng nói tiền thuê nhà ba tháng, Trang Trạch Ân rõ ràng một ngày liền có thể kiếm được tiền thuê nhà một năm.

Thân là fan não tàn của Trang Trạch Ân, Trịnh Kim Long chính là có lòng tin như vậy đối với lão đại nhà mình.


Sau khi nhìn qua hợp đồng thuê nhà, Trang Trạch Ân ừ một tiếng, nói: “Lại đi tìm một căn nhà kho, yêu cầu giống như cái nhà kho ở thành phố M. Cái này có thể có chút khó, mày trước cứ tìm thử đi.”

Trịnh Kim Long hắc hắc cười 1 tiếng, nói: “Chuyện này anh không cần dặn dò! Em đã tìm được rồi!”

Trang Trạch Ân đối với hiệu suất làm việc của Trịnh Kim Long ngược lại cũng không quá bất ngờ, đời trước Trịnh Kim Long chính là trợ thủ đắc lực của hắn. Chỉ nghe Trịnh Kim Long nói một cách sống động rằng: “Chính là chủ nhà của cái nhà mà chúng ta thuê này, ở vùng ngoại ô có một kho hàng, bởi vì gần khu nghĩa địa, cho nên không có người thuê dùng. Giá cả rất rẻ, còn có một chiếc xe vận tải nhỏ hàng second hand, thuê rất đáng giá.”

Chỉ trong thời gian vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Trịnh Kim Long đã giải quyết xong mọi chuyện. Trang Trạch Ân rất hài lòng, thật sự không hổ là từ nhỏ đã theo đại ca xã hội đen lăn lộn trong xã hội. Trong thành phố nhỏ không có đất dụng võ, đến thành phố lớn ngược lại như cá gặp nước. Đời trước nếu không phải là một phân tiền làm khó người anh hùng, đứa nhỏ cao to ngốc nghếch Trịnh Kim Long này cũng không đến nỗi phải vào tù nhiều lần như vậy. Một lòng một dạ muốn ở trước mặt lão đại biểu hiện, kết quả lão đại trả lại cho y một cái hố to.

Trang Trạch Ân gọi điện thoại về cho cha, nói ông chuẩn bị sẵn những thùng thịt khô, hắn muốn làm ăn với Lão Phí một lần nữa. Tuyến ông chủ Phí bên đó có thể trước tiên lưu lại, trước khi hắn bên này tiến vào quy mô còn phải dựa vào bên đó làm hậu thuẫn. Trang Ngộ cũng không canh phòng nghiêm ngặt cố thủ, sau khi đem con trai giao cho Hàn Cảnh Sâm, liền tuỳ ý hắn lăn lộn. Trang gia ở trước mặt Chân gia, còn không dàm làm gì quá mức.

Ông hiểu rõ con trai của mình, trong tay đang giữ một món đồ thần kỳ như vậy, phỏng chừng là muốn làm ra chút thành quả. Chính mình không có cách nào bảo đảm an toàn cho hắn, lại không thể cả đời đem hắn giam cầm trong cái thôn nhỏ này. Ông và Chân Ly muốn ẩn cư, con trai lại chưa hẳn đồng ý bị vây ở cái địa phương nhỏ như vậy.


Trông coi cái địa phương này sống cũng đã mười mấy năm, con trai đảo mắt đã lớn như vậy rồi, ông không muốn bởi vì tưởng niệm của mình đối với Chân Ly mà làm lỡ con trai mình điều gì. Thế là muốn toàn lực ứng phó để giúp đỡ con trai, xem xem chút tiền tích góp trong tay mình, đủ 1 năm học phí cho con trai, đều lấy ra cho hắn.

Làm thịt khô, Trang Ngộ có kinh nghiệm. Nhưng dựa vào việc vào núi đi săn, thịt khô làm ra số lượng thực sự có hạn. Ông trái lo phải nghĩ, dự định vào trong núi săn bắt các loại súc vật. Nếu như có thể, ông còn muốn làm trang trại nuôi trồng.

Đương nhiên chuyện này ông vẫn chưa nói với con trai, lúc đầu nhận thầu nhiều đỉnh núi như vậy, bất quá chỉ là vì không muốn bị người quấy rối. Sau này tiến vào rồi mới phát hiện, ở trong này bị người quấy rối mới là kỳ lạ. Thế là cùng các thôn dân sống an yên vô sự nhiều năm như vậy, cũng chính là những năm này, ông mới thường xuyên cùng người trong thôn tiếp xúc.

Hôm nay những đỉnh núi này mới lộ ra công dụng, khoanh vùng 1 mảnh đất ra, có thể nuôi thả không ít súc vật.

Hàn Cảnh Sâm trở về thành phố H, vừa tiến vào Chân gia, liền bị Nhị tiên sinh gọi qua. Chân Dục mới từ kinh đô trở về, vừa thấy y liền hỏi: “Đây là dự định trở về trước thời hạn sao? Không phải là muốn ở lại hai tháng sao?”

Hàn Cảnh Sâm mỉm cười, bước vào phòng của Nhị tiên sinh: “Chú Hai, con cảm thấy con có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.” Thế là đem chuyện Trang Ngộ như thế nào làm mối cho y và Trang Trạch Ân, Trang Trạch Ân lại làm thế nào biết được thân phận của y, đều nói cho chú Hai. Cuối cùng tổng kết rằng: “Vốn dĩ con cho rằng Trang Ngộ sẽ rất khó qua, không nghĩ tới y vậy mà sẽ chủ động làm như vậy.”

Chú Hai suy nghĩ một chút, nói: “Điều này cũng không khó hiểu, ai nhẫn tâm nhìn con trai của mình chết chứ?”


Hàn Cảnh Sâm lại hỏi: “Bên phía Trang gia có động tĩnh gì không?”

Chân Dục trả lời: “Sắp loạn thành một nồi cháo rồi, bên phía kinh đô đã cho gây áp lực, hai năm nay Trang gia sẽ càng ngày càng khó khăn. Coi chừng bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu, không biết lại xảy ra tổn hại gì.”

Hàn Cảnh Sâm suy tư một chút, nói: “Bên phía Trang Trạch Ân sẽ không có vấn đề gì chứ? Gần đây người của Trang gia vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, con cảm thấy hắn có thể đã biết rồi. Lúc nào kêu hắn đến Chân gia một chuyến?”

Chân Dục suy nghĩ một chút, nói: “Không gấp, nếu có thể, tốt nhất là lúc hắn tự mình đồng ý. Có vài chuyện, kêu hắn tiếp nhận có thể có chút khó khăn.”

Hàn Cảnh Sâm đột nhiên nhớ tới hỗ động có chút mập mờ của mình với Trang Trạch Ân trên máy bay, khoé miệng nhịn không được cong cong, nói: “Chuyện này liền giao cho con đi!” Xem vẻ mặt đó, dường như không có ý tốt đối với Trang Trạch Ân.

Hết chương 20.

Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.