Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa – Chương 4
Ban đêm Phó Tuyệt Ca không ngủ được, nhìn qua phát hiện nương thân đã say giấc nồng, lặng lẽ xoay người bước xuống giường.
Vươn tay đẩy mạnh cửa sổ, khó khăn trèo lên trên bàn, ngây người ngắm nhìn ánh trăng rực rỡ treo mình giữa trời đêm ảm đạm.
Mơ hồ trải qua một kiếp tẻ nhạt, mọi thứ giống như giấc mộng dài đằng đẵng nhưng chí ít vẫn còn cơ hội tỉnh lại.
Kiếp trước nàng là Phó Tuyệt Ca nhu nhược vì một đoạn duyên phận mà buông bỏ tôn nghiêm, không tiếc hy sinh cho Đông Phương Tầm Liên.
Nhưng kiếp này sẽ không như vậy nữa, nàng sống là vì bát gia cũng vì chính bản thân mình, không cần cắn răng chịu đựng bất kì oan ức bất công nào.
Phải là một Phó Tuyệt Ca hồn nhiên trong sáng, một Phó Tuyệt Ca rực rỡ hơn cả ánh dương quang khiến bất kì ai cũng phải ngước nhìn ngưỡng mộ.
Hai bàn tay nhỏ bé cố sức siết chặt bệ cửa sổ, gặp được bát gia coi như hoàn thành một nửa tâm nguyện, năm dài tháng rộng còn lại nhất định có ngày tái hợp.
Từ trên cổ tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, hai mắt chuyển mục tiêu nhìn xuống, vừa vặn phát hiện trạc tử huyết mã não trên tay xuất hiện vết nứt.
Dựa vào chút kí ức ít ỏi không cách nào nhớ rõ xuất thân trạc tử, hẳn là do nương giúp nàng đeo vào.
Phó Tuyệt Ca ngừng nghĩ đến trạc tử mã não, chuyển ánh mắt về phía mặt trăng hưởng thụ khí trời thu lạnh lẽo.
“Bát gia, ngài yên tâm, ta nhất định không quên những gì ngài đã hy sinh.”
Trăng vẫn tròn, gió vẫn thổi và mây vẫn bay trên bầu trời xanh trong.
Không rõ khi nào quay về giường ngủ, quá giờ mão nương thân bên cạnh lay người đánh thức, trong đáy mắt nương thân tràn ngập yêu thương sủng nịch.
Phó Tuyệt Ca hai mắt xót cay, đã nhiều năm trôi qua mới gặp lại nương thân còn tưởng đang gặp ảo giác.
“Tiểu Tuyệt Ca đừng ngủ nữa, mau dậy ăn sáng đi.”
Phó Tuyệt Ca ngoan ngoãn ngồi dậy cho mẫu thân lau rửa mặt mũi, đưa tay tiếp nhận chén nước muối ngậm một ngụm trong miệng.
Nước muối đặc ngậm lâu trong miệng tầm bán khắc rồi nhổ ra, sau đó súc lại bằng nước sạch là xong.
Lưu thị ôn nhu giúp nàng chỉnh sửa quần áo đang mặc trên người: “Trời còn rất lạnh, nương tìm được mấy cái áo ấm trong rương, ngươi đợi ở đây để nương đi lấy.”
“Không cần đâu, ta tự mình đi lấy là được rồi.”
Nhanh nhẹn nhảy xuống giường, Phó Tuyệt Ca đẩy luân ỷ của Lưu thị sát vào giường không cho nàng di chuyển sang chỗ khác mới hài lòng đi đến rương quần áo tìm kiếm.
Kì thật quần áo trong rương cũng chẳng tốt hơn quần áo mẫu tử các nàng đang mặc là bao nhiêu, bất quá có còn hơn không, trời thu như lạnh vậy nếu không mặc ấm rất dễ bị cảm mạo.
Chọn kiện dày dặn ấm áp mang đến khoác lên người nương thân, kiện nhỏ còn lại tự mình mặc vào.
“Tuyệt Ca đến gần nương.” Lưu thị dang tay kéo nhi nữ vào lòng ôm ấp, tựa cằm vào đỉnh đầu nàng thủ thỉ: “Ngươi từ sau khi trở về từ phòng củi đã khác trước rất nhiều, không còn thường xuyên khóc nháo nữa.”
Phó Tuyệt Ca vươn tay đáp lại cái ôm của nương thân, gục đầu dựa vào vai nàng làm nũng: “Nhi nữ ngoan ngoãn không phải rất tốt sao?”
“Ngươi ngoan ngoãn là chuyện tốt nhưng ngươi thay đổi nhanh như vậy nương khó lòng thích ứng.
Dù sao cũng không tồi, ngươi mỗi lần khóc nháo nương tâm đều vỡ thành mấy trăm mảnh.
“
“Có phải nhi nữ khiến nương thân rất mệt mỏi?”
Lưu thị mân mê hai má trắng trẻo của nàng, mắt cong cong cười đặc biệt ôn hòa: “Làm sao có chuyện đó được, nương yêu thương ngươi còn không đủ.”
“Tuyệt Ca trước đây không ngoan ngoãn nghe lời sợ nương thân sẽ không cần ta nữa.” Phó Tuyệt Ca chui vào lòng nương thân làm nũng một trận thỏa thích: “Nương thân đã nói rồi không được ghét bỏ ta đâu đó.”
Lưu thị cười không thấy hai mắt, dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, nhi nữ nháy mắt trưởng thành hiểu chuyện âu cũng là chuyện tốt.
Người làm nương thân như Lưu thị cũng chỉ mong nha đầu bình bình an an, những chuyện khác không có tâm tư quản đến.
Bầu không khí hòa hợp chẳng kéo dài được bao lâu thì cửa phòng bị một lực rất mạnh đẩy ra, Phó Công tước nghe tin xấu hổ trong nhà vội vã chạy về hỏi tội.
Đêm qua Đại nương tử thút tha thút thít khóc không ngừng nghỉ, nói Phó Tuyệt Ca đặt điều vu khống khiến bát gia chán ghét Công tước phủ.
Phó Công tước khó khăn lắm mới leo lên được địa vị như ngày hôm nay, nếu vì đắc tội hoàng tước đương triều mà bị lạnh nhạt liền kiềm không được cơn thịnh nộ.
“Phó Tuyệt Ca!”
Tiếng quát vang vọng khắp toàn bộ ngọa phòng, Phó Tuyệt Ca sớm quen với bất công của lão Công tước, trèo xuống người nương thân đi ra ngoài cửa.
Lưu thị tất nhiên không thể ngồi nhìn vội vã đẩy luân ỷ theo sau, lo lắng Công tước sẽ tổn hại nha đầu.
“Tuyệt Ca vấn an Công tước đại nhân.”
Phó Công tước phất áo choàng ngồi xuống ghế, giận dữ trừng trừng mắt với ấu nhi chỉ cao đến đầu gối hắn: “Rốt cuộc là ai dạy ngươi đặt điều vu khống hả? Có biết mặt mũi Công tước phủ đều bị phủi sạch hết rồi hay không?”
Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên, hai má có hơi đỏ do nhiễm lạnh: “Tuyệt Ca không hiểu đại nhân đang nói cái gì.”
“Ngươi còn dám xảo biện?”
“Đại nhân đừng trách nha đầu, có trách thì trách ta, nếu không vì ta té ngã gãy chân thì Tuyệt Ca cũng không chạy khỏi phòng củi làm loạn.” Lưu thị cuống cuồng muốn quỳ mà ngã từ trên luân ỷ xuống, lồm cồm bò đến túm lấy ống quần của Công tước lay mấy cái: “Đại nhân cầu ngài tha cho Tuyệt Ca lần này, nha đầu tuyệt đối không dám làm càn như vậy nữa!”
Phó Công tước không chút lưu tình vung chân đá thẳng vào người Lưu thị: “Tuyệt Ca hư hỏng như hôm nay cũng do tiện phụ ngươi dạy dỗ!”
Khối da bọc xương của Lưu thị đừng nói một cú đạp hữu lực của Công tước, dù một con gió lớn cũng đủ sức thổi bay.
Trước mặt Phó Tuyệt Ca tối xầm, phẫn nộ ngẩng đầu nhìn lão Công tước đáng nguyền rủa, hắn dù ở kiếp trước hay kiếp này vẫn không thay đổi bản chất.
“Ngươi dùng ánh mắt đó là có ý gì?” Phó Công tước chỉ thẳng tay vào mặt Phó Tuyệt Ca mà rống: “Công tước phủ nếu bị thánh thượng trách phạt là lỗi của mẫu tử các ngươi, có chết trăm ngàn lần cũng không rửa hết tội!”
Phó Tuyệt Ca không để lời lão Công tước vào tai, cuống quít đỡ nương thân ngồi dậy, cẩn thận kiểm tra vết thương trên chân nàng.
Lưu thị không biết mệt mỏi tiếp tục bò đến túm tay áo của Công tước, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết.
“Công tước đại nhân cứ tính hết lên đầu ta đi, Tuyệt Ca là vô tội, nha đầu tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện gì cầu đại nhân giơ cao đánh khẽ.”
“Ngươi cút!”
Lần nữa bị hất xuống sàn, Lưu thị ngồi không nổi nữa mà co rúm nằm trên sàn nhà.
Phó Tuyệt Ca kiên trì đỡ nương thân ngồi thẳng dậy, sớm biết kết cục sẽ như vậy nên nàng cũng chẳng lấy làm kinh ngạc.
Đối với nương thân việc hy sinh và chấp nhận ủy khuất là lẽ đương nhiên, dù cho lão Công tước có đối xử tàn nhẫn hơn vẫn chọn cắn răng cam chịu.
Dẫn đến sau này Phó Tuyệt Ca trưởng thành cũng cho rằng quân quý trời sinh đã định làm bao cát trút giận cho phu quân, tuyệt đối không được hé môi than vãn nửa lời.
“Ngươi còn không nói?”
“Ta thật sự không hiểu đại nhân ngươi nói cái gì.
Đại nương tử cho nha hoàn đánh đầu ta chảy máu, đánh gãy hai chân của nương thân, ta vì sợ bị đánh nên chạy khỏi phòng củi là sai sao?”
“Là vì ngươi đẩy ngã đệ đệ, Đại nương tử đánh ngươi vài cái liền chạy đi tìm bát gia cáo trạng, có thiên kim tiểu thư nào như ngươi hay không?”
“Nhi nữ không có đẩy ngã đệ đệ, hôm qua chính miệng đại nương tử nói đệ đệ do nha hoàn bất cẩn trông chừng không kĩ nên mới tự rơi xuống hồ.
Còn đánh vài cái? Đại nhân ngài xem đầu ta đã bị đánh chảy máu thành như vậy có thật sự là vài cái không?”
Nói xong liền kéo mạnh băng vải trên đầu xuống để lộ vết thương huyết nhục mơ hồ, vùng da xung quanh xanh đen bắt đầu đóng vẩy.
Đại khái không nghĩ Đại nương tử ra tay tàn nhẫn như vậy, khí thế liền giảm bớt phân nửa, lão Công tước có chút chột dạ không nhìn thẳng vào vết thương của ấu nữ.
“Ngươi nhất định là đụng đâu đó bị thương, Đại nương tử sao có thể đánh ngươi như vậy?”
Phó Tuyệt Ca lặng lẽ vén tay áo lên, hai bên cánh tay lưu lại dấu móng tay đỏ thẫm, vết cào cấu rách bươm vẫn chưa kịp lên da non.
Rồi lại vén váy cao đến đầu gối, hai bên chân khẳng khiu tràn ngập dấu vết roi da xanh tím.
“Đại nhân ta thật sự rất đau…”
Ánh mắt Phó Công tước khẽ chuyển, xem vết thương đã đoán được tám phần nha đầu này không nói dối.
Dù sao hài nhi bốn tuổi cũng không thể xấu xa đến mức bịa chuyện vu khống đích mẫu.
Phó Tuyệt Ca ngước đôi mắt ướt đẫm nước, run giọng mở miệng: “Phòng củi rất tối, bọn họ không cho ta ăn cơm còn đánh ta trút giận.
Bát gia nhân từ thấy ta bị đánh mới nói giúp vài lời, còn cho đại phu xem hai chân cho nương thân, hoàn toàn không ghét bỏ gì Công tước phủ chúng ta.”
“Cũng là ngươi phiền toái, chỉ chút chuyện mà phiền đến bát gia!”
Phó Công tước hừ hừ hai tiếng trong mũi, đuối lý mà quát một tiếng: “Bữa trưa đừng ăn nữa, ra quỳ từ đường bốn canh giờ rồi mới được về phòng, viện tử này về sau cho mẫu tử các ngươi sử dụng.”
Dứt câu liền tiêu sái nhấc chân rời đi, tựa hồ mẫu tử các nàng chỉ là một hạt cát bám trên vạt áo dễ dàng vứt bỏ.
“Tuyệt Ca ngươi sau này đừng đối nghịch với đại nhân nữa.”
“Nương thân nghĩ nhiều rồi, ta hoàn toàn không có ý đối nghịch với đại nhân.” Phó Tuyệt Ca chỉnh sửa áo ấm trên người nương thân rồi híp cong mắt cười: “Ta đi từ đường quỳ một chốc, nương thân cứ ở trong phòng nghỉ ngơi không cần lo lắng cho ta.”
“Cẩn thận đừng đắc tội các phòng có biết không?”
“Ta biết rồi, nương thân yên tâm.”
Tặng cho nương thân một nụ cười an ủi, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng, thuận tiện kiễng chân đóng chặt cửa lại.
Mặc kệ, chuyện đến đâu tính đến đó, nàng không có nhiều sức lực lo nghĩ như vậy.
Phía đông viện tử đi thêm nửa chung trà thời gian là đến từ đường Phó gia, thường thì có vài nha hoàn ra vào lau dọn chỉ khi trong phủ tổ chức lễ mới cần vào từ đường cúng bái.
Vào buổi sáng từ đường càng thêm vắng vẻ, Phó Tuyệt Ca nâng chân ngắn bước không qua bậc cửa, đành hạ thấp người chống tay lên cửa làm điểm tựa nhún người nhảy qua.
Nha hoàn nhìn thấy vẫn giả vờ bận rộn đi qua đi lại, dù sao tứ phòng không được lòng Công tước đại nhân thì chẳng cần thiết xum xoe chạy theo lấy lòng.
Phó Tuyệt Ca lạch bạch kéo nệm vải đặt ngay ngắn trên sàn rồi quỳ lên, kính cẩn ngẩng đầu nhìn tổ tiên Phó gia.
Hy vọng tiền nhân thật sự có mắt không tiếp tục thờ ơ mặc kệ sống chết của nàng, tốt nhất là khiến những kẻ tâm địa xấu xa phải chịu quả báo.
Trong trí nhớ của Phó Tuyệt Ca, sau khi hai chi quân quý là nàng và Phó Yên Ca gả vào hoàng thất thì Phó gia như diều gặp gió, chớp mắt lão Công tước trở thành đại thần được hưởng vô vàn ân sủng trên triều ca.
Về phần Phó Yên Ca từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, gả vào bát vương phủ càng làm mưa làm gió, đến cả phi tần sống lâu năm trong cung cũng phải kiên nể nàng ba bốn phần.
Phó gia coi như có phúc đức sinh hạ sáu tước quý, hai quân quý và bốn cùng nghi.
Phúc trạch tương đối thâm sâu lại còn quyền cao chức trọng, căn cơ này khó lòng lay chuyển.
Từ khi Phó Tuyệt Ca xuất giá đã không còn quay về Phó phủ nên tin tức của huynh đệ tỷ muội đều không quá minh bạch, bất quá bọn họ hẳn sống tốt hơn nàng trước kia.
Đồng hồ nước trên bàn nhỏ thành giọt tí tách, hơi trầm thoang thoảng lượn lờ khắp từ đường.
Chớp mắt đã trôi qua nửa canh giờ thời gian, bụng Phó Tuyệt Ca có chút đói, từ hôm qua nàng đã chẳng có gì để bỏ vào bụng.
Xui xẻo thế nào Phó Yên Ca, Phó nhị lệnh ái nghe tin Phó Tuyệt Ca bị phạt quỳ từ đường mà kéo đến châm chọc mấy câu.
Theo sau có ba bốn nha hoàn hầu hạ, người cầm chậu than người cầm ô che, khí thế không khác gì Thái tử phi tương lai.
“Tuyệt Ca muội muội hóa ra bị phạt quỳ ở đây sao? Làm nhị tỷ tìm ngươi mệt muốn chết, cũng nhờ phúc của ngươi mà Đại nương tử đến giờ vẫn còn khóc.”
Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử hơi di chuyển.
Gả vào tứ vương phủ nửa năm thì Phó Yên Ca được bát gia dùng tam thư lục lễ nghênh thân, đồng thời là nữ chủ duy nhất của bát vương phủ.
Nữ nhân này từ khi sinh ra bốn góc trời đột ngột ửng đỏ, tất cả vu sư thầy tế trong thành đều nói Phó Yên Ca thiên sinh mệnh cách hoàng hậu.
Bất kể vương tôn công tử nào cũng muốn nghênh đón nàng vào cửa, thuở ấu thơ đến tận lúc trưởng thành vẫn luôn là quả trứng vàng người người hộ ái.
Không giống nàng luôn bị người khác khinh rẻ, tuổi nhỏ phụ thân lạnh nhạt không quan tâm sinh tử, thân nương lại đột ngột qua đời sớm.
Trưởng thành thành thân thì quan gia không tiếc vứt bỏ thậm chí còn muốn lấy mạng nàng, chỉ có bát gia từ đầu chí cuối thật tâm đối đãi.
Có lẽ nhân sinh của nàng từ lúc bắt đầu đã gắn với hai từ, bi kịch.
“Nhị tỷ cũng bị phạt quỳ từ đường sao?”
Phó Yên Ca mặt đỏ bừng rống to: “Ta không giống như ngươi, chỉ có ngươi mới phải quỳ từ đường!”
“Vậy sao.” Phó Tuyệt Ca chuyển mắt nhìn về phía bài vị tổ tiên Phó gia: “Nhị tỷ không bị phạt vẫn muốn đến từ đường là vì chuyện gì vậy?”
“Đến xem ngươi chứ làm gì.”
Nói đến đây Phó Yên Ca quay lại nhìn nha hoàn theo hầu, bọn họ hiểu ý lần lượt rời đi, cẩn thận đem cửa từ đường đóng chặt.
Mọi thứ trở về yên lặng, Phó Yên Ca lúc này mới bước đến gần Phó Tuyệt Ca, chuẩn xác nắm lấy vành tai nhỏ nhắn của nàng mà vặn mạnh.
“Tiểu tiện nhân ngươi cũng biết bắt chước tiện nô kia câu dẫn bát gia sao?”
Phó Tuyệt Ca đau đến mặt nhỏ biến thành trắng bệch, hai tay bưng chặt vành tai của mình giãy dụa: “Nhị tỷ ta không có.”
“Ngươi còn dám xảo biện? Đại nương tử đã nói với ta rồi, là ngươi cố tình câu dẫn bát gia, ở trước bao nhiêu người mà ôm chặt bát gia không chịu buông!”
“Nhị tỷ ngươi buông tay!”
Phó Yên Ca động tác tay không những không giảm còn cố tình dùng thêm lực vặn mạnh: “Hôm nay ta nhất định phải thay đại nương tử dạy dỗ lại ngươi!”
Thừa biết nếu động vào Phó Yên Ca nhất định không sống yên với đại nương tử, giãy dụa mấy cái cho có rồi ngã lăn xuống sàn ngất xỉu.
Sự tình diễn ra quá bất ngờ, còn chưa kịp hiểu gì thì Phó Tuyệt Ca đã nằm sõng soài trên sàn nhà như người chết, Phó Yên Ca hoảng sợ ngã phịch xuống sàn hét thảm.