Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa – Chương 11
Oán hận bĩu bĩu môi, bất quá Phó Tuyệt Ca cũng không gặn hỏi nữa, xoay người ngồi ngay ngắn trên đệm vải.
“Ngài cứ gọi ta là tiểu ngốc.”
Đông Phương Tầm Tuyết châm một chén trà khai vị đặt trước mặt Phó Tuyệt Ca: “Không phải rất khả ái sao?”
“Chỉ có ngài thấy khả ái.”
Không nhớ rõ kiếp trước bát gia có gọi nàng tiểu ngốc hay không, nhưng ấn tượng của nàng về đối phương chỉ đơn thuần là bằng hữu thường xuyên chạm mặt ở hành cung.
Năm đó bát gia đã xuất cung lập phủ nhưng các nàng hai ngày lại vô tình gặp nhau, đến bây giờ mới phát hiện bát gia cố tình đến hành cung Trữ Tú Cung.
Giả sử nàng sớm nhận ra tình cảm của Đông Phương Tầm Tuyết, sớm nhận ra bộ mặt thật của Đông Phương Tầm Liên thì nàng và bát gia đã không phải uổng phí một kiếp.
Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay đỡ cằm béo núc ních của nàng mà cười: “Ngươi giận dỗi cũng rất khả ái.”
Nháy mắt mặt bánh bao lập tức biến hồng, thẹn thùng cúi đầu nhìn bàn chân.
Đáng ghét, bát gia hiện tại chỉ là hài đồng sáu tuổi lại biết nói mấy lời khiến nàng xấu hổ, đổi lại lúc trưởng thành biến thành hũ nút kín bưng không nói được nửa lời đường mật.
“Đúng rồi.” Vội vã thay đổi chủ đề tránh để bát gia phát hiện nàng thất thố: “Ban nãy hình như ngài tính nói với ta chuyện gì đó.”
“À, là ngươi hỏi chỗ ta có tửu lâu hay không, ngươi nghĩ trong cung ai cho mở tửu lâu?”
Mặt bánh bao mới hòa hoãn một chút lại đỏ bừng lên: “Ta chỉ thuận miệng nói đùa một câu thôi.”
“Thật sự là nói đùa?” Đông Phương Tầm Tuyết đắc ý cười lộ ra răng nanh nhỏ: “Lần tới cho ngươi vào cung xem xem có tửu lâu nào hay không.”
“Hừ, ta mới không thèm vào cung, ở đó chán muốn chết.”
“Ngươi chưa đến làm sao biết nhàm chán?”
Phó Tuyệt Ca giật nảy, đảo mắt qua lại mấy vòng: “Ý ta là trong cung mà khoái hoạt bát gia đã không cần thường xuyên trốn ra ngoài chơi với ta.”
Đông Phương Tầm Tuyết gật gù đồng tình: “Quanh đi quẩn lại chỉ có bốn bức tường khép kín, ta ngày ngày đều luyện chữ đọc sách, nhàm chán muốn chết nhưng chẳng có ai chơi cùng.
Nhưng ngươi yên tâm có dịp ta đưa ngươi vào cung xem hoa thảo, cũng có thể bắt hồ điệp nữa.”
“Ngài không sợ nương nương tức giận sao?”
“Ngươi là người của Khang Ninh Công tước phủ, Quý phi sẽ không tức giận.”
Ý cười trong mắt Phó Tuyệt Ca tan đi phân nửa, xem ra Thường Quý phi đã nghe tin Phó Yên Ca thiên sinh mệnh cách phượng hoàng nên mới muốn bát gia thường xuyên đến Công tước phủ kết thân.
Không khó đoán tương lai bát gia phải thành thân cùng với Phó Yên Ca phân nửa là do Thường quý phi sau lưng đốc xuất.
“Bát gia khẳng định dẫn theo ta Quý phi sẽ không tức giận chứ?”
“Ý tứ gì?” Đông Phương Tầm Tuyết đầu to như cái đấu: “Quý phi nói ta được tùy ý kết giao với quân quý Phó Công tước, là ngươi tất nhiên không vấn đề.”
“Sợ là bát gia hiểu lầm ý tứ của nương nương rồi.” Nói một nửa, Phó Tuyệt Ca trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Công tước phủ có nhị tỷ thiên sinh mệnh cách hoàng hậu bất kể hoàng tước nào cũng muốn kết bạn với nàng.
Ta nghĩ ý nương nương là muốn ngài kết thân với nhị tỷ.”
“Các ngươi đều là quân quý Khang Ninh Công tước phủ còn phân mệnh cách hoàng hậu với không mệnh cách hoàng hậu làm gì?” Đông Phương Tầm Tuyết mơ hồ phát hiện ra gì đó vội giải thích: “Ta kết bạn với ngươi hoàn toàn không có ý đồ gì, chỉ đơn thuần là muốn chơi cùng ngươi thôi.”
“Bát gia có thể có ý đồ gì chứ.”
Phó Tuyệt Ca bắt lấy cánh tay nàng lay nhẹ hai cái: “Có lẽ ta sẽ không vào cung với ngài đâu.”
Đáy mắt Đông Phương Tầm Tuyết lộ rõ vẻ thất vọng, đè nén tiếng thở dài trong lòng: “Ngươi không đi cũng không sao, dù sao trong cung nhàm chán không có chỗ chơi túc cầu.”
Thời điểm này vẫn chưa tiện nói ra dự tính nhập cung của mình, Phó Tuyệt Ca cùng bát gia tán gẫu thêm vài câu thì tiểu nhị cũng mang tảo thiện đi vào.
Một bàn phong phú đầy đủ ngư nhục, thủy quả được cắt gọn gàng đặt trong bát sứ họa tiết cá chép xanh.
Hương thơm lẫn mùi vị đều vượt xa mong đợi, bất tri bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Tiểu nhị bưng hai chậu nước rửa tay đặt lên bàn, đợi hai tiểu chủ tử rửa xong mới dám lên tiếng: “Nhị vị tiểu thư không biết có muốn nghe tỳ bà? Tiểu điếm mấy hôm trước có mời được một kì tài tỳ bà ở Giang Nam về biểu diễn, nếu như nhị vị có nhã hứng ta lập tức đưa nàng đến tấu một khúc trợ hứng.”
Kiếp trước Phó Tuyệt Ca rất yêu thích đàn nhạc, tỳ bà sáo trúc cầm trống nàng đều kinh qua, khả năng vũ đạo lại càng điêu luyện hơn.
Nghe đến biểu diễn tỳ bà tất nhiên sẽ nổi lên hứng thú, hướng tiểu nhị gật đầu hai cái, ý bảo hắn có thể dẫn người lên.
Tiểu nhị vâng dạ nhận mệnh rồi bưng hai chậu nước rửa tay ra khỏi nhã gian.
“Ngươi thích nghe đàn tỳ bà sao?”
“Bí mật.”
Tiểu ngốc thần thần bí bí hại Đông Phương Tầm Tuyết cứ miên man suy nghĩ, không biết rốt cuộc nha đầu này thích hay là không thích.
Rất nhanh tiểu nhị cũng dẫn theo một nữ tử khoảng hơn mười bảy mười tám tuổi tiến vào, ở giữa đặt một bức bình phong song ngư hí thủy, loáng thoáng nghe được tiếng kéo ghế lạch xạch.
“Tiện nữ gọi Phí Nguyệt, xin đàn một khúc trợ hứng cho nhị vị tiểu chủ.”
Dứt lời ngón tay thanh mảnh khẽ lướt qua dây đàn phát ra một loạt âm thanh trong trẻo như sương đọng trên lá, mỗi nhịp rung động đều dễ dàng chạm vào tâm tưởng.
Để đạt đến trình độ này không phải chỉ ngày một ngày hai, Phó Tuyệt Ca nghe xong cũng phải gật gù tán thưởng, nếu cùng nhau thi thố hẳn khó lòng phân định thắng thua.
Nhìn qua bát gia đang nhắm mắt tĩnh thần lắng nghe giai điệu êm ái rót vào tai, xem chừng rất thích thú trước tài năng tỳ bà của nữ nhân này.
Bầu không khí lắng đọng chừng ba khắc thì tiếng đàn ngừng hẳn, Phí Nguyệt bên kia đè ép ngón tay lên dây đàn tạo ra độ rung nhè nhẹ.
“Đa tạ nhị vị tiểu thư thưởng thính.”
“Đại tỷ tỷ tài hoa trác tuyệt khiến ta vô cùng ngưỡng mộ, nếu có thể để ta đàn thử một khúc không?”
Bị tiếng nói sau bức bình phong làm kinh ngạc, dựa theo âm điệu non nớt kia hẳn là một nha đầu tóc chưa đủ để búi.
Nhưng người bên kia thân phận tôn quý, Phí Nguyệt cũng không dám càn rỡ rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mở miệng.
“Tiểu thư cứ tùy ý.”
Đông Phương Tầm Tuyết nghi hoặc bắt cổ tay nàng không cho đi: “Ngươi làm gì biết đàn tỳ bà?”
“Ta sao lại không biết?” Phó Tuyệt Ca nhẹ nhàng chuyển cổ tay nắm ngược lại bàn tay của bát gia: “Nếu như ta đàn được, hôm sau ngài phải tặng cho ta một món lễ vật.”
Dứt câu liền xoay người đi vòng ra sau bức bình phong, thực hiện động tác tiếp nhận tỳ bà phi thường ưu nhã.
Đáng tiếc ghế kê tương đối cao lên Phó Tuyệt Ca không trèo lên được, đành ngồi bệt xuống sàn nhà rồi đặt tỳ bà cố định giữa hai chân.
Phí Nguyệt che miệng khúc khích cười: “Hay là ta đi tìm giúp ngươi đàn tỳ bà nhỏ hơn?”
“Không cần thiết.” Chỉnh sửa lại dây đàn một lần nữa, ngón tay nhỏ nhắn lướt qua nghe thử âm thanh, thỏa mãn kéo khóe môi: “Bát tỷ ngươi không được quên giao ước giữa chúng ta.”
Dứt câu ngón tay lập tức co lại, mặc dù nhiều năm không luyện đàn nhưng kĩ thuật chưa từng mai một, mỗi khi chạm vào dây đàn liền như được sống lần nữa.
Do tuổi tác nhỏ mà ngón tay cũng ngắn nên sẽ mắc vài lỗi nhỏ, nhưng động tác thuần thục cùng âm điệu trong trẻo dễ dàng xóa mờ những sai sót không đáng có.
Tựa hồ thiên địa chỉ còn lại bản thân và người bên kia bức bình phong, cố gắng mang những gì tốt nhất đến cho đối phương, phô bày tất cả diễm mỹ chỉ cầu một ánh mắt.
Trên mặt Phí Nguyệt lộ vẻ hoảng hốt, vạn vạn không nghĩ tiểu hài tử trước mặt tóc dài chưa quá vai bản lĩnh lại lớn như vậy.
Kĩ thuật lẫn tài hoa đều sắp vượt qua nàng, chỉ cần trao dồi thêm vài năm dễ dàng chiếm lĩnh vị trí đệ nhất, đến lúc đó sợ rằng nàng có ngồi xe ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Ngay cả Đông Phương Tầm Tuyết cũng bị dọa sợ, còn cho rằng Phó Tuyệt Ca giở trò nghịch ngợm vội vã đứng dậy vòng ra sau bức bình phong.
Vừa vặn bắt gặp nho nhỏ thân hình ôm đàn tỳ bà quá cỡ trong lòng nhưng vẫn dễ dàng điều khiển, động tác tương đối điêu luyện, đầu cúi thấp quan sát sợi dây đàn tránh việc ngón tay ngắn với nhầm sang dây khác.
Hóa ra lần này tiểu ngốc không có lừa nàng, khả năng đánh đàn tỳ bà trác tuyệt như thế không biết bắt học đầu từ lúc nào.
Nhưng với tuổi tác lúc này của Phó Tuyệt Ca và kì tài đánh đàn tỳ bà vượt mức thượng thừa chỉ có thể là tiểu thần đồng, bằng không khó lòng mà học được một thân bản lĩnh cao thâm như vậy.
Phát hiện bát gia đã rời khỏi chỗ ngồi đứng trước mặt, Phó Tuyệt Ca hơi ngẩng đầu lên, trực tiếp đôi diện đôi hắc mâu ôn nhu như thủy kia.
Quả nhiên bát gia đã bị khả năng đánh đàn tỳ bà của nàng làm cho kinh ngạc, đợi thêm vài năm nữa đủ tuổi tham gia Ngự Vũ Phòng sẽ ngày ngày khiêu vũ đàn ca cho ngài xem.
Bát lang, đợi ta trưởng thành, đợi ta đến bên cạnh bầu bạn được không?
Ngón tay đè lên dây đàn ngăn âm thanh phát ra, xung quanh yên ắng đến mức một cây kim rơi xuống vẫn có thể nghe thấy.
Đông Phương Tầm Tuyết nén tiếng hít thở, tròn xoe mắt quan sát tiểu ngốc đang đỡ tỳ bà đứng dậy, thân thủ mau lẹ tiến đến giúp đỡ một tay.
“Bát tỷ thấy thế nào?”
“N-Ngươi học đàn từ lúc nào sao ta chưa từng nghe ngươi nói qua?”
Phó Tuyệt Ca tiếp tục cười thần bí, hoàn toàn không chịu cung khai.
Phí Nguyệt ở bên cạnh vội xen vào câu chuyện: “Tiểu thư nhất định là thiên tài tỳ bà, hay là cùng ta học tập đàm đạo để…”
“Không cần.” Dứt khoát cắt ngang lời của Phí Nguyệt: “Ta có hứng thú sẽ tự mình tìm học không phiền Phí tỷ tỷ.”
Lời lẽ cự tuyệt này lẽ nào Phí Nguyệt nghe không hiểu, gượng gạo cười khẽ hai tiếng cho bớt xấu hổ rồi ôm tỳ bà rời khỏi nhã gian.
Vốn tưởng nhân cơ hội này làm quen với một vài tiểu thư quyền quý, ngờ đâu lại tự làm bẽ mặt chính mình.
“Bát gia ta có lợi hại không?” Phó Tuyệt Ca quen thuộc bám trên người bát gia làm nũng: “Ngài nhớ những gì đáp ứng ta đấy nhé.”
Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười: “Rõ ràng là ngươi lừa ta vào bẫy rồi tự mình quyết định hết.”
Thấy môi nhỏ bĩu dài cả tấc, bát gia không còn biện pháp khác đành ngon ngọt dỗ dành: “Hảo, hảo, ta hồi cung lập tức chuẩn bị thật nhiều lễ vật cho ngươi.”
“Ta chỉ muốn đôi hoa nhung thôi.” Phó Tuyệt Ca sờ soạn mái tóc ngắn ngũn của mình mà phình to hai má: “Bát gia xem tóc của ta có phải rất kì quái không?”
“Rất khả ái nha.” Đông Phương Tầm Tuyết giúp nàng vuốt gọn gàng mái tóc quả nhiên nên cài hoa nhung: “Được rồi, ta trở về tìm hoa nhung cho ngươi, bây giờ chúng ta mau chóng dùng thiện rồi về Công tước phủ thôi.”
Không nghĩ thời gian trôi qua nhanh như vậy, trong lòng Phó Tuyệt Ca có chút nuối tiếc, chỉ mong sao có thể ở bên cạnh bát gia lâu thêm chút nữa.
Hai người vừa dùng thiện vừa tán gẫu, hào hứng nói đủ thứ chủ đề xuất hiện trong đầu, dường như giữa hai người chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Dùng xong tảo thiện thì cùng nhau nắm tay quay về Công tước phủ, theo lối cũ chui vào hậu sân cũng may không bị ai phát hiện.
Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy hai gò má bánh bao của nàng miết nhẹ nhàng: “Ta hồi cung trước đây, đợi qua vài ngày nữa sẽ đến thăm ngươi, nhớ phải uống thuốc đổi băng đều đặn đấy.”
“Bát gia cũng nhớ phải chú ý giữ ấm.”
Vươn tay giúp bát gia chỉnh sửa vạt áo có hơi lệch, thỏa mãn kéo khóe môi: “Đi đường cẩn thận.”
Hai đứa trẻ luyến tiếc bịn rịn không chịu đi, mãi đến khi nha hoàn của bát gia vào thúc giục mới miễn cưỡng phân khai.
Phó Tuyệt Ca đứng nhìn theo hồi lâu, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Mỗi lần nhìn ánh mắt quyến luyến của bát gia trong đầu nàng lại nảy lên hình ảnh đêm đông giá buốt đối phương giúp nàng đỡ một kiếm, mọi thứ chỉ như mới ngày hôm qua.
“Lệnh ái chơi xong rồi sao?”
A Xán bưng than sưởi vào trong phòng, nhìn thấy tiểu chủ tử đứng bần thần ngoài sân liền đến gần hỏi thăm: “Bát gia vừa về rồi, hôm nay các ngài chơi có vui không?”
“Rất vui, chúng ta quay về phòng đi, trời trở lạnh rồi.”
…
“Bát gia về rồi sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết nghe tiếng nói vội quay đầu lại cung kính hành lễ: “Thần nhi tham kiến quý phi nương nương.”
Thường Quý phi đặt lại chén trà xuống bàn, tỉ mỉ đánh giá nhi nữ từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu: “Bát gia của chúng ta không chơi bẩn quần áo nữa rồi.”
Trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, lần trước cũng do quá cao hứng mà chơi bẩn hết quần áo hại nàng bị Quý phi khiển trách một trận tơi bời.
“Thần nhi không dám.”
“Về rồi thì vào phòng đọc sách đi, vài ngày nữa lại cho ngươi đến Công tước phủ chơi cùng nhị lệnh ái.”
Giống như tiểu hài tử vừa trộm kẹo bị phụ mẫu phát hiện, Đông Phương Tầm Tuyết chột dạ không dám nhìn thẳng mẫu phi, vâng dạ nhận mệnh rồi xoay người về phòng.
Thường Quý phi đưa mắt nhìn theo một lúc rồi hỏi: “Mi Cát, bát gia hôm nay có nói chuyện với nhị lệnh ái hay không?”
Mặt Mi Cát cũng không dễ nhìn hơn bát gia, nhưng không muốn nhìn bát gia bị Quý phi nương nương đánh nên nhỏ giọng nói dối: “Bát gia rất thân thiết với nhị lệnh ái Công tước phủ.”
“Nếu được như vậy thì tốt, ngươi đến Nội Vụ Phủ tìm một ít đồ tốt tặng cho nhị lệnh ái cố gắng đừng kinh động hoàng hậu.”
“Tuân mệnh.”
“Còn nữa.” Ánh mắt Thường Quý phi khẽ chuyển, trên gương mặt xinh đẹp lộ hai phần khó chịu: “Bát gia chểnh mảng học tập cũng không tốt, nhất định khảo thí phải vượt qua tứ gia, ngươi phải thường xuyên đốc thúc ngài đọc sách luyện chữ.”
Mi Cát hai chân mày thoáng nhíu chặt, từ năm ba tuổi bát gia đã bị ép đọc sách luyện chữ không được vui chơi cùng huynh đệ tỷ muội.
Nhưng Thường Quý phi vẫn không thỏa mãn ngày ngày ra sức ép buộc bát gia đến mức quá quắc mới khiến bát gia cảm thấy cung Quý phi quá tù túng phải thường xuyên tìm cách trốn đến Công tước phủ giải khuây.
“Nô tì đã biết, nương nương cứ yên tâm.”
“Ngươi đi xem bát gia đi.”
Cung kính khom người hành lễ, Mi Cát xoay người đến thư phòng, giờ này bát gia cũng chỉ có thể đọc sách luyện chữ mà thôi.
Cẩn dực đem cửa đẩy mạnh ra, quả nhiên thấy bát gia chăm chỉ mài mực chuẩn bị luyện chữ, trên gương mặt trẻ con non nớt không lộ ra bất kì cảm xúc nào.
“Bát gia.”
Đông Phương Tầm Tuyết ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi nhấc lên: “Cảm ơn ngươi đã giúp ta.”
“Nô tỳ chỉ không muốn Quý phi khó xử bát gia, dù sao ngài chơi cùng với tam lệnh ái cũng rất khoái hoạt.” Bước đến thay bát gia mài mực, Mi Cát liếc nhìn sắc mặt tiểu chủ tử, quả nhiên tốt hơn hai ngày trước rất nhiều: “Bát gia hôm nay chơi rất vui nhỉ?”
“Cũng không tồi.” Sực nhớ một chuyện, Đông Phương Tầm Tuyết vội quay sang Mi Cát phân phó: “Ngươi tìm giúp ta đôi hoa nhung, ta muốn tặng cho tam lệnh ái.”
“Ngài đến Công tước phủ tặng hồ điệp vẫn chưa đủ sao?”
“Tóc của lệnh ái bắt đầu dài cần có hoa nhung để giữ lại.”
Mi Cát cũng không cảm thấy có gì bất thường, lập tức gật đầu đáp ứng: “Nô tỳ sẽ đến Nội Vụ Phủ tìm thử.”
“Ngươi nhớ…”
Không đợi bát gia nói hết, Mi Cát đã tinh ý mở miệng: “Nô tỳ tuyệt không hé môi nói ra chuyện này.”
Đông Phương Tầm Tuyết thỏa mãn nhấc khóe môi, cầm bút bắt đầu luyện chữ.